8.

Tàn cuộc, bạn thân của tôi đã bị uống say mèm. Cô ấy suýt chút nữa đã tiết lộ toàn bộ kế hoạch của tôi. Sợ hãi vì chột dạ, tôi vội vàng gọi một chiếc xe đưa cô ấy về.

Trở lại khách sạn, đầu óc tôi quay cuồng, nhân lúc còn chút hơi men liền ôm chặt anh kéo anh vào giường. Anh định đứng dậy bật đèn, nhưng tôi như một con bạch tuộc quấn lấy anh, không cho anh rời đi.

"Không… đừng bật đèn."

Người đàn ông hiếm khi nghe lời. Tôi vui mừng, tự nhiên leo lên người anh. Cơ bụng anh cứng quá! Nóng hổi, tôi rất thích cảm giác này!

Tay tôi bất ngờ bị nắm chặt, người bên dưới thở nặng nhọc: "Chưa tắm."

"Chờ một chút…"

Đừng làm gián đoạn hứng thú của tôi. Nhưng tay tôi lại bị khống chế lần nữa.

Trong bóng tối, đôi mắt của Cố Kình sáng lên như chứa đựng ánh sáng, anh khát khao nhưng cũng rất nghiêm túc nhìn tôi.

"Lâm Hân, anh muốn hỏi em một câu."

"Ừm? Hỏi nhanh đi…" Tôi nói trong khi miệng vẫn đang chuẩn bị hành động.

"Em… có thích anh không?"

"Thích…"

Tôi không chút do dự, sẵn sàng tiến tới, muốn ăn miếng thịt thơm ngon này.

Nhưng Cố Kình lại dùng mu bàn tay chặn miệng tôi lại: "Anh nói là kiểu tình yêu ấy…"

Yêu?

Một từ vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Như một thùng nước lạnh đổ xuống, làm tôi tỉnh táo.

Nếu là trước đây, với tính cách tự do của tôi, chắc chắn tôi sẽ không do dự mà nói dối.

Nhưng dưới ánh trăng mờ ảo, đối diện với đôi mắt đầy nhiệt huyết và kiên định của Cố Kình, tôi lại do dự.

Cố Kình, người đàn ông cứng nhắc này, thực sự khác biệt so với những người khác.

Trong khoảnh khắc do dự đó, anh không cho tôi cơ hội trả lời.

Anh ôm chặt lấy tôi, dễ dàng đảo ngược tình thế, đặt tôi xuống.

Mái tóc dài xõa xuống, tôi nhìn theo bóng lưng anh đi vào phòng tắm.

"Trên người anh có mồ hôi, anh đi tắm trước, em ngủ trước đi."

Anh hành động rất nhanh.

Khoảnh khắc gấu áo của anh trượt khỏi đầu ngón tay tôi, tôi thấy mũi mình cay xè, chui vào chăn để giấu cảm xúc.

Khỉ thật! Chỉ là một gã đàn ông thôi mà!

Có gì đâu mà tôi phải buồn như vậy!

Anh ta không thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi được!

9.

Tôi nghĩ đến vô số cách để phản công vào nửa đêm, nhưng cuối cùng không sử dụng được cách nào.

Thậm chí tôi còn không biết mình đã ngủ thiếp đi như thế nào.

Nửa đêm, dường như tôi nghe thấy tiếng động, mơ màng mở mắt, thấy Cố Kình dùng điện thoại làm đèn, đang viết gì đó. Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Tôi lẩm bẩm hỏi: "Anh… đang làm gì vậy?"

Dưới ánh đèn, anh mỉm cười hơi ngại ngùng, sau đó lại nghiêm túc cúi đầu, tiếp tục viết.

"Anh đang viết bản kiểm điểm. Hôm nay anh phá lệ uống nhiều rượu, ảnh hưởng rất không tốt, nên anh phải viết bản kiểm điểm gửi đội. Em ngủ đi."

Tôi hít một hơi thật sâu.

Tôi thừa nhận, tôi bị nguyên tắc của người đàn ông này đánh bại rồi.

10.

Sáng sớm tỉnh dậy, đầu tôi đau như búa bổ. Quá lâu rồi không buông thả, đúng là tôi đã già rồi.

Dạ dày khó chịu, khóe miệng khô khốc.

Tôi gục đầu vào thùng rác bên giường, nôn thốc nôn tháo.

Vào lúc tôi đang cố gắng lau miệng thì nghe thấy tiếng động, Cố Kình từ bếp bước ra, tay cầm một bát gì đó.

Thấy tôi trong tình trạng thảm hại này, anh vội vàng ngồi xuống bên cạnh, vỗ lưng giúp tôi thuận khí.

"Tôi… không sao." Tôi dựa vào lồng n.g.ự.c rộng lớn của Cố Kình, tim đập mạnh không tự chủ được.

Đang tự mắng mình vì yếu đuối, anh đưa cho tôi một bát nước.

"Dạ dày khó chịu lắm phải không? Tối qua anh nghe thấy em cứ rên rỉ."

"Đây là canh giải rượu, uống chút đi, lát nữa ăn gì đó sau."

Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Tôi nhận lấy bát canh, nhấp một ngụm, hơi ngọt.

Ngon lắm.

Uống hết một bát, dạ dày cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Tôi cười toe toét, mơ màng hỏi anh: "Anh mua ở đâu vậy?"

"Đây không mua được đâu, anh hỏi người ta xin công thức rồi tự nấu đấy."

Anh nhận lấy bát của tôi đặt sang một bên, ân cần dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trên trán tôi.

Lông mày anh khẽ nhíu lại, lông mi dày như quạt mo, khi tập trung lại càng khiến anh trông sâu sắc cuốn hút hơn.

"Không bị sốt."

Anh nhẹ nhàng thở ra vài chữ, lông mày đang nhíu chặt cũng giãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên để lộ một lúm đồng tiền, khuôn mặt vốn đã nam tính lại rạng rỡ càng thêm quyến rũ.

Trời ơi… Tôi nghiêng đầu nhìn, nước miếng suýt nữa chảy ra.

Không may… rơi xuống mu bàn tay anh.

Cố Kình cúi đầu nhìn nước miếng, rồi nhìn tôi vẫn bất động, đầy thắc mắc.

“Có phải… em đói rồi không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play