Cao Thủ Tình Trường Tiền Tiểu Khả

Chương 7


1 ngày


Tiền Tiểu Khả trở về nhà sau khi trốn chạy, lấy bút đỏ đánh dấu ngày này trên cuốn lịch.

Thật sự là một ngày hồn xiêu phách lạc, bất kể nói thế nào thì cũng đáng để kỷ niệm một chút.

 

Cậu nằm lì trên giường, ôm lấy con thỏ bông lớn, không biết mình nên khóc hay nên cười.

 

Vào khoảng hơn 10 giờ tối, trên người Tiền Tiểu Khả vẫn còn mặc đồ của Giang Đồng Ngạn, cậu lăn qua lăn lại trên giường, để con thỏ bông nằm trên bụng của mình.

 

Cậu suy nghĩ lung tung một hồi, rồi lấy điện thoại ra tìm kiếm: Cách chữa trị chứng lượt diêng?

 

Cùng lúc đó, Giang Đồng Ngạn đang chờ lên máy bay cũng mở điện thoại và gõ vào thanh tìm kiếm: Cách chữa trị chứng lượt diêng?

 

Dù bọn họ không muốn thừa nhận, nhưng hai người dù không ở bên nhau nhưng vẫn rất ăn ý.

 

Tiền Tiểu Khả tìm kiếm một lúc rồi ngủ mất, trong khi Giang Đồng Ngạn thì càng lúc càng lo lắng.

 

Cuộc sống thật khó khăn, Giang Đồng Ngạn cảm thấy cuộc đời mình đã bị hủy hoại. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

 

Sau một ngày cuối tuần say sưa mơ mơ màng màng, sáng thứ Hai, Tiền Tiểu Khả tỉnh dậy tinh thần phấn chấn gấp trăm lần, chuẩn bị đồ đạc rồi ra ngoài đi làm.

 

Cậu như thường lệ ghé qua quán ăn sáng gần nhà mua một chiếc bánh kếp trứng, loại có thêm trứng và lạp xưởng đồ đó, vừa ăn vừa đi bộ đến ga tàu điện ngầm, khi đến nơi thì vừa ăn xong.

 

Cậu vứt rác đi, lau miệng sạch sẽ, rồi hào hứng bước vào ga tàu.

 

Sáng thứ Hai, tàu điện ngầm đông đúc đến nghẹt thở, mỗi khi đến lúc này, Tiền Tiểu Khả lại tưởng tượng mình như một cái lạp xưởng, càng nghĩ càng thấy thèm.

 

Khi cậu đến công ty thì vẫn còn khá sớm, chấm công xong rồi bắt đầu dọn dẹp chỗ làm việc.

 

Là một lễ tân của công ty, Tiền Tiểu Khả luôn chăm chỉ, thường thì bốn ngày trong tuần cậu đều là người đến công ty sớm nhất.

 

Cậu nói: "Lễ tân rất quan trọng, tôi chính là bộ mặt của công ty!"

 

Bộ mặt này không chỉ tiếp khách, nhận điện thoại tư vấn, mà còn phải chịu trách nhiệm nhận và gửi các bưu phẩm của đồng nghiệp, thật sự là một trọng trách cực kỳ lớn lao!

 

Mặc dù công việc lễ tân nghe có vẻ đơn giản, nhưng Tiền Tiểu Khả rất yêu nghề, và trong buổi phát biểu tại tiệc tất niên năm ngoái, cậu đã nói trước mặt mọi người: "Chỉ cần Tổng giám đốc Trình không chê, tôi muốn làm lễ tân cả đời!"

 

Một kế hoạch nghề nghiệp rất rõ ràng.

 

Là một người trẻ tuổi không tệ.

 

Các đồng nghiệp lần lượt đến công ty, mọi người cũng đã vào guồng làm việc.

 

Sáng thứ Hai, Tiền Tiểu Khả bận rộn, chủ yếu là phát bưu phẩm cho đồng nghiệp, sau đó là suy nghĩ về việc gọi món buổi trưa ăn gì, cuối cùng, khi đã phân phát xong bưu phẩm và gọi món ăn, cậu bắt đầu mơ màng, vô tình nhớ đến người đàn ông đó.

 

Chính là người đã lấy đi một nửa sự trong trắng của cậu.

 

Tên gì nhỉ…

 

Tiền Tiểu Khả thực sự không nhớ ra, cậu chỉ nhớ mãi ba chữ "Thẩm Huy Minh", nhưng rõ ràng người đó không phải tên đó, và có vẻ như cũng không hợp với người tên Thẩm Huy Minh.

 

Tiền Tiểu Khả nhớ lại, cậu không thể không thừa nhận rằng trước khi người đó "héo", cậu đã rất sung sướng.

 

Nếu lúc đó mọi thứ có thể tiến triển suôn sẻ đến cùng thì sao...

 

"Chuyển phát của Tổng giám đốc Trình."

 

Giọng nói của người giao hàng cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiền Tiểu Khả.

 

"Được, cảm ơn."

 

Tiễn người giao hàng đi xong, Tiền Tiểu Khả nhanh chân chạy đến văn phòng của Tổng giám đốc Trình, gõ cửa và ngọt ngào nói: "Tổng giám đốc Trình, có bưu phẩm của ngài."

 

Tổng giám đốc Trình bảo cậu vào: "Ai gửi đến?"

 

Tiền Tiểu Khả vừa đi vào văn phòng vừa xem thông tin người gửi: "Giang Đồng Ngạn..."

 

"Đồng Ngạn?" Tổng giám đốc Trình không biết hai người này đã xảy ra chuyện gì, Tiền Tiểu Khả cũng không biết tên Giang Đồng Ngạn, nên bây giờ cũng không nhận thức được bưu phẩm này có ý nghĩa gì.

 

Tổng giám đốc Trình nhận bưu phẩm từ tay Tiền Tiểu Khả, mở ra.

 

"Tiền Tiểu Khả?"

 

Tổng giám đốc Trình phát ra âm thanh nghi hoặc.

 

Lúc này Tiền Tiểu Khả đã đứng ở cửa, đang chuẩn bị quay lại tiếp tục công việc, bỗng nghe thấy ông chủ gọi mình, lập tức quay lại: "Vâng, Tổng giám đốc Trình, ngài có chuyện gì không?"

 

Tổng giám đốc Trình đang cầm chứng minh thư của Tiền Tiểu Khả nói: "Chứng minh thư của cậu sao lại ở chỗ của Đồng Ngạn?"

 

"Á?" Tiền Tiểu Khả ngẩn ra: "Cái gì thế?"

 

Cậu mơ màng quay lại, đưa tay nhận lấy chứng minh thư mà Tổng giám đốc Trình đưa cho.

 

Khi thấy chứng minh thư của mình, cậu bất ngờ nhớ ra hôm qua người đó đã mang theo chứng minh thư của cậu lúc ra ngoài ăn, mà sau đó không hề trả lại cho cậu!

 

"Áaaa!" Tiền Tiểu Khả sợ hãi kêu lên.

 

Tổng giám đốc Trình bị cậu làm cho giật mình: "Cậu bị người ta giẫm lên đuôi à?"

 

Tiền Tiểu Khả ngượng ngùng cười: "Không có không có, chỉ là một sự cố thôi."

 

Đâu chỉ có một cái đuôi J

 

Đâu chỉ đơn giản là giẫm lên một cái đuôi như vậy?

 

Tiền Tiểu Khả đột nhiên cảm thấy không ổn, sao người đó lại biết mình làm việc ở công ty của Tổng giám đốc Trình? Hơn nữa, còn trực tiếp gửi chứng minh thư cho Tổng giám đốc Trình!

 

Cậu nhạy bén nhận ra có điều gì đó khả nghi.

 

Cậu đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng, nghĩ rằng sắp có chuyện lớn xảy ra.

 

Tên đó nhất định muốn trả thù cậu, thậm chí còn duỗi tay vào môi trường công việc của cậu!

 

Tiền Tiểu Khả không thể chấp nhận sự nghiệp của mình bị hủy hoại như vậy!

 

"Giang Đồng Ngạn..." Tiền Tiểu Khả như có điều suy nghĩ mà lẩm bẩm.

 

"Chứng minh thư của cạu sao lại ở chỗ của Đồng Ngạn?"

 

"Á ha ha ha." Tiền Tiểu Khả chợt lóe lên một ý tưởng: "Anh Giang thực sự là một người tốt nhặt lấy của rơi trả lại cho người bị mất, trước đó không phải là sinh nhật của Chu Mạt ấy sao, lúc đó tôi uống hơi nhiều, có thể đã làm rơi chứng minh thư, bị anh Giang nhặt được."

 

Lời giải thích này Tổng giám đốc Trình thấy có lý, nhưng biểu cảm của Tiền Tiểu Khả thì rõ ràng không giống như đang nói thật.

 

Nhưng hắn cũng không có sở thích tra hỏi về đời tư của người khác nên chỉ khoát khoát tay ý bảo cậu có thể về.

 

"Tổng giám đốc Trình." Hai tay Tiền Tiểu Khả nắm chặt chứng minh thư của mình, thành khẩn hỏi: "Anh Giang làm việc ở đâu vậy? Người ta đã nhặt chứng minh thư của tôi mà còn trả lại cho tôi, nên tôi muốn đi cảm ơn anh ta một chút."

 

Cảm ơn á?

 

Tiền Tiểu Khả trong lòng cười thầm: Đây gọi là ăn miếng trả miếng. Giang Đồng Ngạn anh đã duỗi tay vào môi trường công việc của tôi để đe dọa tôi, thì đừng trách tôi cũng dùng cách tương tự để đối phó lại anh!

 

"Hôm qua đã trở về New York rồi." Tổng giám đốc Trình cảm thấy có chút kỳ lạ, theo như hắn biết thì Tiền Tiểu Khả là người khá keo kiệt, sao lại chủ động mời người ta ăn cơm như vậy, bên trong chuyện này có điều gì đó không ổn.

 

"New York?"

 

"Đúng vậy." Tổng giám đốc Trình mỉm cười: "Nhưng nếu cậu muốn mời cậu ấy ăn cơm thì không cần phải gấp."

 

"Có ý gì ạ?" Tiền Tiểu Khả hỏi: "Tổng giám đốc Trình, ngài định cử tôi đi công tác ở New York sao?"

 

Thế thì tôi phải nhanh chóng làm hộ chiếu và xin visa rồi!

 

"Không phải."

 

...Aiz, đúng là tôi đã nghĩ nhiều rồi. Tiền Tiểu Khả có chút thất vọng.

 

Nhưng cũng đúng, người ta sao có thể cử một lễ tân đi New York làm gì? Nhận và gửi bưu phẩm? Hay là đi hoà thân?

 

"Cậu ấy chắc chắn sẽ trở về trong một thời gian tới, đến lúc đó cậu muốn mời cậu ấy ăn mấy bữa cũng được."

 

Trở về?

 

Sau khi Tiền Tiểu Khả biết Giang Đồng Ngạn ở Mỹ, lúc này mới thở phào, nhưng sao anh ta lại muốn trở về?

 

Có phải trở về để đuổi giết cậu không?

 

Đuổi theo muốn cậu chịu trách nhiệm với căn bệnh lượt diêng của anh ta?

 

"Cậu sao vậy?" Tổng giám đốc Trình thấy Tiền Tiểu Khả trông có vẻ lo lắng, cười nói: "Chỉ đang đùa thôi, cậu ấy sẽ không tính toán chuyện này đâu, không cần phải mời ăn cơm làm gì."

 

"Ý của ngài là, anh ta sẽ không trở lại?"

 

"Không phải." Tổng giám đốc Trình nhìn cậu: "Có thể sẽ trở lại, tôi chỉ nói là cậu ấy sẽ không bận tâm đến việc cậu có mời ăn cơm hay không."

 

Ngay giây tiếp theo, trên mặt Tiền Tiểu Khả hiện rõ sự đau khổ.

 

Tổng giám đốc Trình thực sự không nhịn được, hỏi: "Cậu và cậu ấy... Có chuyện gì giấu tôi không?"

 

"Không có mà!" Tiền Tiểu Khả lập tức đứng thẳng người, như thể đang phát biểu tuyên thệ, nói với Tổng giám đốc Trình: "Tôi và anh ta trong sạch!"

 

Tổng giám đốc Trình nhìn cậu, cười một cách đầy ý nghĩa sâu xa.

 

À... Trong sạch...

 

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play