Tiền Tiểu Khả nói: “Tất cả mà nói là bắt đầu từ một bữa tiệc sinh nhật.”
Tiền Tiểu Khả có một người bạn tên là Chu Mạt.
Chu Mạt là một người có vẻ ngoài đẹp trai, lại giàu có, biết ăn chơi và giỏi giao tiếp. Cậu ta từng là tiếp viên hàng không, sau đó yêu một ông chủ giàu có, hai người quen biết nhau, yêu nhau và kết hôn ở nước ngoài.
Theo lý mà nói, Tiền Tiểu Khả - một người mua một cái áo phông còn phải kiểm soát nghiêm ngặt số tiền dưới 50 tệ, quần jean không quá 100 tệ, là một nhân vật cần “xoá đói giảm nghèo”, không nên quen biết với người như Chu Mạt, nhưng số phận thật khó đoán, con trai của tỷ phú cũng có thể ngồi ăn cùng một người lang thang.
Hồi còn học đại học, trong lúc Tiền Tiểu Khả nhàn rỗi, không có chỗ để phát tiết tình gay, nên đã lén vào một diễn đàn đồng tính và đăng một bài viết.
Nhiều năm trôi qua, diễn đàn đó đã bị đóng, những lịch sử huy hoàng trên diễn đàn cũng trở thành quá khứ bị lãng quên, nhưng Tiền Tiểu Khả vẫn nhớ rõ tiêu đề bài viết ấy - “Kể về những năm tháng của tui và anh hàng xóm quyến rũ!”
Lúc đó, nhờ bài viết này, cậu đã nổi tiếng, trở thành người nổi bật trên diễn đàn, mỗi ngày cập nhật từ ba trăm đến năm trăm chữ, mỗi lần cập nhật đều thêm chú thích: “Là chuyện hư cấu có thật! Nếu có trùng hợp, thì chỉ là ngẫu nhiên mà thôi!”
Thực ra, chuyện có thật cái khỉ khô, lúc đó trọ ở ký túc xá, sống cùng ba người bạn cùng phòng, cuộc sống chỉ là nửa đêm dậy đuổi muỗi, sáng dậy tìm dép lê. Còn bài viết ấy, chỉ là bịa chuyện mà thôi.
Có điều, cậu đã viết rất say mê và mọi người cũng rất thích đọc.
Cho đến một ngày, cậu nhận được một tin nhắn riêng trên diễn đàn.
Người nhắn tin cho cậu chính là Chu Mạt, là một cậu đẹp trai hot nhất trên diễn đàn lúc bấy giờ.
Lúc đó, Chu Mạt đã đi làm, thường xuyên đăng ảnh selfie trong bộ đồng phục tiếp viên hàng không, vừa zăm đãng vừa đẹp trai, được rất nhiều người thèm muốn nhỏ cả dãi.
Nhưng Tiền Tiểu Khả không thèm muốn nhỏ cả dãi, vì hai người rõ ràng đã đụng số.
*đều là 0, bot, thụ.
Chu Mạt nhắn cho cậu: “Bồ đang bịa chuyện đúng không?”
Tiền Tiểu Khả không thừa nhận, kết quả là Chu Mạt rất nghiêm túc chỉ ra tất cả những điểm phi logic, trực tiếp khiến Tiền Tiểu Khả phải cúi đầu nhận lỗi.
Nhưng sau đó, Tiền Tiểu Khả cũng không vì chuyện này mà ngừng cập nhật, vì Chu Mạt lại thích rất đọc những câu chuyện của cậu bịa ra, cậu ta không công khai vạch trần Tiền Tiểu Khả, thậm chí còn theo dõi cậu viết càng hăng say hơn.
Hai người cứ thế quen biết, cho đến khi Tiền Tiểu Khả tốt nghiệp, họ đã trở thành bạn bè tốt. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Tiền Tiểu Khả học tiếng Trung, nhưng học cũng không ra ôn ra hồn gì, ở trường cũng bình thường, tốt nghiệp rồi, tìm việc rất khó khăn, mà lúc đó Chu Mạt đã yêu đương với Trình Sâm, đã giúp Tiền Tiểu Khả xin việc ở quầy lễ tân của công ty Trình Sâm.
Một tháng lương trừ hết bảo hiểm, cậu chỉ nhận được 3.500 tệ.
Tiền Tiểu Khả ở chung với người khác, trong một căn phòng nhỏ cũ kỹ, mỗi tháng chưa tính điện nước gas đã tốn 1.500 tệ.
Cuộc sống khá chật vật.
Nhưng Tiền Tiểu Khả là người luôn rất lạc quan, luôn nghĩ rằng ngày mai sẽ tốt hơn.
Tuy nhiên, đồng nghiệp của cậu nói: “Tiểu Khả, cậu có biết không, người như chúng ta, muốn hoàn toàn thay đổi số phận thì phải dựa vào người giàu có.”
Tiền Tiểu Khả: “Chúng ta là kiểu người như nào?”
“Là những công dân ở tầng đáy bị áp bức bởi tư bản.”
Tiền Tiểu Khả thừa nhận mình là một kẻ nghèo, chẳng có vốn liếng gì để lật ngược tình thế, nhưng cậu nghĩ rằng sống với tâm lý cứ dựa vào người giàu, không phải là chuyện gì tích cực.
“Tôi không thể dựa vào được.” Tiền Tiểu Khả nói: "Cái này còn khó hơn thi đại học.”
Đồng nghiệp đánh giá cậu một chút: “Cũng đúng.”
Tiền Tiểu Khả: “…”
“Cậu nhìn ông chủ nhỏ của chúng ta xem, như bướm như hoa, biết nói biết làm, chỉ có loại người như vậy mới có thể dựa vào người đẳng cấp như Tổng giám đốc Trình.”
Tiền Tiểu Khả bĩu môi: “Chu Mạt cũng kiếm được nhiều mà.”
“Này này này, cậu đúng là không hiểu.” Đồng nghiệp phẩy tay đi luôn. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Mặc dù không hoàn toàn đồng ý với quan điểm của đồng nghiệp này, nhưng Tiền Tiểu Khả rất đồng tình công nhận rằng mình không thể nào dựa vào người giàu có được.
Cậu cảm thấy mình không có vẻ đẹp như Tô Đát Kỷ, cũng không thông minh như Gia Cát Lượng, ngoài ra, cũng không có tài ăn nói khéo léo như Vương Hi Phượng, cái gì cũng không biết làm, không ai yêu cậu cũng là điều bình thường.
Tuy nhiên, mặc dù Tiền Tiểu Khả chưa từng yêu đương nghiêm túc, nhưng cậu đã từng thầm thích không ít người.
Như là Ngô Ngạn Tổ, Kim Thành Vũ.
Như là Ronaldo và Beckham.
Mỗi một người đều bị cậu yêu thương sâu đậm.
Chỉ tiếc rằng, mỗi mối tình đơn phương của cậu đều vì không có kết quả mà chấm dứt.
Vào ngày sinh nhật của Chu Mạt, cũng chính là sinh nhật của Tiền Tiểu Khả, ban đầu Chu Mạt nói có thể cùng nhau ăn mừng, nhưng Tiền Tiểu Khả lại nói: “Được rồi được rồi, cứ coi như mình khách mời tham dự bữa tiệc sinh nhật của bồ là được rồi mà.”
Thực ra, ý ngầm trong câu nói của Tiền Tiểu Khả là: “Tôi không có tiền, đừng kéo tôi nhập cổ phần!”
Ngày hôm đó, Tiền Tiểu Khả vui vẻ đi tham dự bữa tiệc sinh nhật của Chu Mạt, vui vẻ nhảy múa với các anh đẹp trai, vui vẻ uống không ít rượu.
Có điều sau đó, cậu cũng vui vẻ say mèm.
Say xong, Tiền Tiểu Khả mơ mơ màng màng, biết mình đã nói rất nhiều nhưng không nhớ đã nói gì, trước khi mất ý thức, ấn tượng cuối cùng về thế giới là có một anh đẹp trai ôm cậu, mà người đó nhìn có vẻ rất giàu có.
Tóm lại, khi Tiền Tiểu Khả tỉnh dậy, cậu thấy mình đang nằm trần trụi loã lồ trên giường lớn của khách sạn.
Chăn bông màu trắng cuốn quanh thân thể trắng trẻo của cậu, đầu óc cậu cũng trống rỗng.
Cậu liếc nhìn sang bên cạnh, ở giường đối diện có một người đàn ông đang đứng bên cửa sổ hút thuốc.
Người đó có dáng vẻ cao lớn, khiến cậu nhớ đến một bài văn của Chu Tự Thanh.
Đội nhiên cảm thấy có chút khát nước, Tiền Tiểu Khả muốn ăn quýt.
Nhưng rõ ràng, người này không phải là ba của cậu, ba của cậu sẽ không mặc áo sơ mi và quần tây, cũng không cao lớn như vậy, không có cánh tay cơ bắp như vậy.
Mặc dù có ý hơi châm chọc ba mình, nhưng Tiền Tiểu Khả biết, ba cậu sẽ không tức giận.
Cậu hơi động đậy một chút, đối phương quay lại nhìn cậu.
Đó là một anh chàng siêu cấp đẹp trai.
Là một chàng trai đẹp trai rất gì và này nọ.
Tiền Tiểu Khả ngồi dậy, chăn bông trượt xuống eo, cậu hít sâu một hơi, vội vàng nắm chặt chăn che trước ngực mình.
Tiền Tiểu Khả nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ hoảng sợ, cậu loáng thoáng nhớ ra người này, bọn họ đã từng khiêu vũ cùng nhau.
“Anh!” Tiền Tiểu Khả lúc này như một nữ chính ngốc nghếch trong phim ngôn tình: "Tôi!”
Giang Đồng Ngạn một tay cầm điếu thuốc lá, một tay nhét vào túi quần, đứng đó lạnh lùng nhìn cậu trai đang hoảng hốt trên giường.
“Tỉnh rồi?”
Giọng nói cũng khá hay, trầm ấm và gợi cảm, đúng kiểu giọng của một người nghiện thuốc.
Tiền Tiểu Khả thích loại giọng nói như vậy.
Nhưng…
“Anh đã ngủ với tôi?” Tiền Tiểu Khả kinh hoàng: "Anh không có sự đồng ý của tôi mà đã ngủ với tôi rồi á?”
“… Tôi không có.” Giang Đồng Ngạn nhíu mày nhìn cậu.
“Chắc chắn anh có!” Tiền Tiểu Khả nói chắc nịch: "Không thì tại sao tôi lại không mặc quần áo?”
“Vì tối qua cậu nôn, nôn đến mức rất muốn nôn theo.”
“Lừa đảo!” Tiền Tiểu Khả nói: "Xong, tôi đã ô uế rồi.”
Giang Đồng Ngạn liếc mắt, rít một hơi thuốc.
“Tối qua tôi cũng say.”
Tiền Tiểu Khả nghe xong: “Anh đừng cố gắng dùng cái này làm lý do cho mình!”
“Ý tôi là, nghe nói khi say đến mức nghiêm trọng thì không thể làm chuyện đó.” Giang Đồng Ngạn nói: "Về lý thuyết, chúng ta chỉ đơn thuần là ngủ một giấc, tôi không đối với cậu này này nọ nọ.”
Tiền Tiểu Khả đưa tay, ra hiệu cho anh im miệng.
“Không cần nói nữa, tôi hiểu rồi, anh chỉ là một kẻ lừa tình đã ngủ với tôi mà không thừa nhận.”
Giang Đồng Ngạn bất lực nhìn cậu: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Tiền Tiểu Khả hít một hơi thật sâu, bỗng nằm trở lại.
“Để tôi tự khóc một mình.” Tiền Tiểu Khả nói: "Tôi mới hai mươi tuổi, cũng có quyền lợi khóc cho sự trinh trắng đã mất của mình chứ!”