Trước mắt, Tiền Tiểu Khả và Giang Đồng Ngạn có một điểm rất ăn ý: cả hai đều rời khỏi khách sạn với tâm trạng muốn chuồn đi thật nhanh.

 

Tiền Tiểu Khả nghĩ: "Chạy mau, chạy mau, tuyệt đối đừng để bị đuổi kịp!"

Trên người cậu mặc một bộ đồ lớn hơn một size, chạy nhanh ra từ cửa lớn của khách sạn, lao vào màn đêm. Cậu vội vã hỏi một người qua đường hướng về ga tàu điện ngầm, lại tiếp tục chạy, hận không thể lập tức chuồn về nhà.

 

Người qua đường bị cậu chặn lại hỏi đường quay đầu nhìn cậu, ở phía sau lớn tiếng hô với theo: "Nhóc con! Có ai rượt đánh cậu không đấy? Nếu gặp phải người xấu thì phải báo cảnh sát đấy nhá!"

 

Tiền Tiểu Khả suýt nữa vì câu nói của người qua đường là té sấp mặt, cậu quay lại cảm ơn: "Cảm ơn bác, không có đâu ạ, không có kẻ xấu nào hết ạ, chỉ là cháu nhớ nhà, muốn về nhà nhanh hơn thôi ạ!"

 

Cậu nghĩ rằng nếu có ai đó là kẻ xấu thì có lẽ kẻ xấu chính là cậu đây nè, vì dù sao cậu chỉ nói có một câu thôi mà đã hại người ta “héo” mất.

 

Tuy nhiên, cảm giác tội lỗi này chỉ tồn tại trong vài giây, Tiền Tiểu Khả nhanh chóng quên đi chuyện này.

 

Cậu vừa chạy vừa suy nghĩ, người ta có câu nói rất hay: Biết người biết mặt không biết lòng! - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

 

Tiền Tiểu Khả vận động cái đầu nhỏ thông minh của mình, sửa đổi câu này cho phù hợp với mình: Biết người biết mặt, không biết chim!

 

Người đàn ông đó, vừa cao ráo, lại đẹp trai, giọng nói còn quyến rũ, có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm, khiến bất kỳ bé bot xinh đẹp nào cũng phải thèm thuồng chảy cả tấn nước dãi.

 

Nhưng mà, ai có ngờ đâu, cái kia lại không được cơ chứ?

 

Thật là đáng tiếc.

 

Phung phí của trời.

Đến khi ngồi trên tàu điện ngầm, Tiền Tiểu Khả cảm thấy tiếc nuối vô cùng: Tiếc quá, tiếc quá trời. Có điều, từ trong chuyện này cũng chứng minh rằng ông trời thực sự không thiên vị bất kỳ ai cả. Mỗi người trên thế giới này đều là một quả táo bị Chúa cắn dở, chỉ là chỗ bị cắn không giống nhau mà thôi, điều này quả thực là không thể chối cãi.

 

Ví dụ như Tiền Tiểu Khả cậu đây, mọi thứ đều tốt, chỉ có điều là nghèo.

 

Còn ví dụ như người đẹp trai kia, vừa có ngoại hình lại có tiền, nhưng lại “héo”.

 

Cuộc sống thật công bằng.

 

Tiền Tiểu Khả thở dài một hơi thật dài, không biết nên vui hay nên buồn.

 

Nói thật lòng, cậu thực sự rất rất thích người này, người này tên gì nhỉ? Hình như cậu chưa có hỏi.

 

Nhưng không quan trọng nữa, bọn họ sẽ không còn cùng nhau viết nên bất kỳ câu chuyện nào nữa.

 

Trước khi xảy ra "tai nạn", cậu thật sự rất thích người này, đó là một kiểu thích rất nông cạn, cái kiểu nhìn mặt nhìn dáng là thích, nhưng thích thì cũng không thể làm cơm ăn, đời sống tình cảm này kia giữa các cặp đôi rất là quan trọng!

 

Trải qua chuyện này, Tiền Tiểu Khả cuối cùng cũng hiểu tại sao sau một đêm, mông mình lại không đau chút nào.

 

Mọi thứ bắt đầu trở nên hợp lý.

 

Cậu ngồi trên tàu điện ngầm, dành một phút tưởng niệm cho một nửa tấm thân trinh trắng của mình, cũng đồng thời tiện thể tưởng niệm cho người đẹp trai kia.

 

Sống cũng không vui, chết cũng không buồn!

 

Tiền Tiểu Khả không nhịn được, chắp tay lại trước ngực, nhắm mắt thành tâm cầu nguyện từ đây về sau đừng gặp lại cái người đẹp trai kia nữa.

 

Còn Giang Đồng Ngạn đang bị chê thậm tệ, trên đỉnh đầu bốc lên một cơn giận dữ và oán hận, xách vali rời khỏi khách sạn, lên xe, hướng về sân bay.

 

Chuyến trở về nước này thực sự không vui vẻ gì, công việc thì thuận lợi, nhưng chuyện cá nhân thì không cần phải nói cũng biết.

 

Ông bà nội của anh đã lớn tuổi, năm năm trước, hai ông bà quyết định về nước sinh sống theo nguyên tắc "lá rụng về cội", nhưng hai người cứ luôn nhớ đến anh. Anh tự nhận mình cũng rất nhớ ông bà, trước đây đã từng nghĩ, hay là về nước làm việc, ở bên cạnh ông bà để báo hiếu.

 

Hồi nhỏ, ba mẹ bận rộn không thấy bóng dáng đâu, từ nhỏ anh đã ở bên ông bà, giờ ông bà cần anh, lẽ ra anh nên ở bên cạnh mới đúng.

 

Ban đầu anh đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện này, nhưng vì trải nghiệm lần này, Giang Đồng Ngạn lại hơi sợ, anh cảm thấy tốt hơn là cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ đau lòng này, anh rất lo lắng sau này mỗi bước đi về nước của mình đều sẽ nhớ đến cảnh tượng ác mộng như hôm nay.

 

Trên đường đến sân bay, trong lòng Giang Đồng Ngạn đầy lo lắng, không phải là lo lắng chuyện khác, chỉ là lo lắng không biết sau này mình có “cứng” lên được nữa hay không thôi.

 

Quyết định sai lầm.

 

Là phải trả giá.

 

Anh hoàn toàn không nên nghĩ đến việc này này nọ nọ với tên nhóc đó!

 

Giang Đồng Ngạn giờ đây hối hận đã muộn.

 

Đến sân bay, tâm trạng đau khổ, thời gian vừa đúng lúc làm thủ tục check-in.

 

Anh đi đến, lấy hộ chiếu ra đưa cho nhân viên.

 

“Xin chào ngài, xin mời ngài cầm lấy chứng minh thư của mình.”

 

Chứng minh thư?

 

Giang Đồng Ngạn ngây người, từ nhỏ anh đã ở nước ngoài, hoàn toàn không có chứng minh thư ở trong nước, đi đi lại lại đều dùng hộ chiếu, chứng minh thư ở đâu ra?

 

Anh cúi lại gần nhìn, rồi suýt nữa ngất xỉu tại sân bay.

 

Đó là chứng minh thư của Tiền Tiểu Khả mà trước đó anh đã lấy đi khi gặp Thẩm Huy Minh, để tránh cho Tiền Tiểu Khả ăn cắp đồ của mình.

 

Anh quên mất không trả lại chứng minh thư cho cậu.

 

Giang Đồng Ngạn cầm chứng minh thư ngắm nghía, cho đến khi làm xong thủ tục, anh lấy điện thoại gọi cho Trình Sâm.

 

“Ở sân bay rồi à?” Trình Sâm vốn định đưa Giang Đồng Ngạn đi, nhưng bị từ chối.

 

Bây giờ, Giang Đồng Ngạn không muốn gặp ai hết.

 

“Ừ." Giang Đồng Ngạn nói: "Hỏi cậu một việc.”

 

“Chi tiết hợp đồng tôi đã gửi cho cậu rồi, cậu trở về có thể về xem xét kỹ càng rồi liệu mà tính toán.”

 

Lần này Giang Đồng Ngạn trở về nước không chỉ để hợp tác với Trình Sâm, mà còn nghiêm túc cân nhắc chuyện về nước làm việc.

 

Trình Sâm rất hy vọng Giang Đồng Ngạn có thể đến công ty của hắn, nên đã đưa ra nhiều điều kiện ưu đãi.

 

“Tôi biết, chuyện này sau khi trở về tôi sẽ cân nhắc kỹ.” Giang Đồng Ngạn nói: "Tôi gọi cho cậu không phải vì chuyện này.”

 

“Vậy là vì cái gì?” Trình Sâm cười: "Là vì Sách Dạng?”

 

“Sách Dạng là ai?” Giang Đồng Ngạn hỏi xong, mới chợt nhớ ra: "À đúng rồi, tôi nhớ ra rồi.”

 

Trình Sâm cười nhạo một tiếng, mắng anh một câu.

 

“Không phải, không liên quan đến Sách Dạng.” Giang Đồng Ngạn khẽ ho một tiếng rồi nói: "Ý là muốn hỏi cậu này, ở trong nước, nếu mất chứng minh thư có phải là chuyện phiền phức không?”

 

“Phiền phức ư? Đó là cực kỳ phiền phức luôn ấy, chưa nói đến việc các loại thẻ ngân hàng đều đăng ký thông tin cá nhân, chỉ riêng chuyện lừa đảo thôi, đã có bao nhiêu người dùng chứng minh thư của người khác để phạm tội rồi.” Trình Sâm nói: "Mất chứng minh thư thì phải nhanh chóng báo mất rồi làm lại, sao vậy? Nhưng cậu không có chứng minh thư mà, cậu hỏi chuyện này làm gì?”

 

Giang Đồng Ngạn cười nhẹ: “Không có gì, chỉ là hỏi cho vui thôi.”

 

Hai người đơn giản xã giao vài câu rồi tắt máy.

 

Giang Đồng Ngạn cầm chứng minh thư của Tiền Tiểu Khả, anh dự định đùa ác một chút, không trả lại, nhưng cuối cùng, Giang Đồng Ngạn ấy, bản chất người này vẫn quá chính trực, trước khi qua cửa an ninh, anh đã từ bỏ ý định.

 

Anh quay lại quầy tư vấn, gửi chứng minh thư của Tiền Tiểu Khả bằng hình thức chuyển phát nhanh cho Trình Sâm, nhờ Trình Sâm giúp chuyển cho cậu.

 

Khi Giang Đồng Ngạn rời khỏi vùng đất này, trong lòng nghĩ: Tôi đúng là một người tốt.

 

Đã là người tốt thì ông trời sẽ phải chiếu cố cho mình một chút chứ?

 

Giang Đồng Ngạn ngồi trên máy bay, chắp tay trước ngực thầm cầu nguyện: "Xin đừng để cho tôi lược diêng, xin đừng tịch thu thú vui của một người trưởng thành như tôi! Tôi cầu xin ngày đấy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play