Tiền Tiểu Khả cảm thấy ánh mắt của Tổng Giám đốc Trình của bọn họ có chút kỳ lạ, cậu không dám nói thêm câu nào, vội vàng rời khỏi văn phòng của người ta.
Trình Sâm gửi một tin nhắn Wechat cho Giang Đồng Ngạn: [Chứng minh thư đã trả lại.]
Hắn không nói thêm gì khác, vì không biết mối quan hệ giữa hai người nên cũng không định thêm dầu vào lửa, chỉ muốn vui vẻ làm người ngoài cuộc, hóng chuyện và tám nhảm một tí thôi, cũng khá thú vị.
Giang Đồng Ngạn nhận được tin nhắn khi vừa về nhà, đầu óc anh căng thẳng. Anh liếc qua tin nhắn của Trình Sâm rồi bỏ qua, cởi áo rồi bước vào phòng tắm.
Trong khi tắm, Giang Đồng Ngạn cúi đầu nhìn hàng của mình, có cảm giác như cuộc đời thật vô vọng.
Anh vẫn rất lo lắng, mặc dù luôn tự nhủ rằng chắc chỉ là sự cố mà thôi, lần sau sẽ ổn thôi, chắc chắn là vậy, nhưng lúc anh tự nói với chính mình như vậy, trong lòng anh lại rất chột dạ.
Chưa có lần sau, ai có thể đảm bảo lần sau sẽ ổn?
Lo âu sầu thảm, Giang Đồng Ngạn tắm xong thì đi ngủ, anh quá mệt mỏi, nói không chừng ngủ một giấc dài rồi tỉnh dậy, phát hiện mình đã được “thắp sáng kỹ năng” ấy ấy lại rồi sao.
Nhưng mà, anh cũng được “thắp sáng kỹ năng", nguyên nhân chủ yếu là giữa chừng bị ác mộng đánh thức. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Thực ra Giang Đồng Ngạn cũng thường xuyên nằm mơ, cái gọi là "ngày nghĩ đêm mơ", thỉnh thoảng anh sẽ mơ thấy mình bị công việc đuổi theo, tốc độ ấy có thể tham gia thế vận hội Olympic hạng mục chạy cự li ngắn.
Nhưng giấc mơ lần này rõ ràng có sức tấn công hơn cả những giấc mơ công việc, vì anh mơ thấy tên nhóc Tiền Tiểu Khả kia.
Trong giấc mơ, cậu mặc chiếc áo sơ mi của anh, rõ ràng là lớn hơn một size, ngồi trên giường, vừa chơi với gấu bông vừa cười với anh: "Hì hì, hì hì, hì hì hì."
Nụ cười thật châm biếm, thật làm cho người ta sợ hãi.
Giang Đồng Ngạn trong mơ không thể suy nghĩ vì sao gấu bông lại có "ấy ấy" của con người, anh chỉ cảm thấy Tiền Tiểu Khả cười thật thiếu đánh, nhưng anh lại không dám đánh cậu, vì cậu đang nắm thóp của anh, biết anh bị lượt diêng!
Tuy nhiên, Giang Đồng Ngạn cũng có chí khí, dù trong mơ cũng không thể chịu đựng được sự nhục nhã này.
Cuối cùng, anh bị Tiền Tiểu Khả cười như một cái máy phát lại làm cho tức điên, chỉ tay vào cậu mà mắng: "Hì hì cái đầu cậu á!"
Kết quả vừa mắng xong, Tiền Tiểu Khả không còn "hì hì" nữa, bắt đầu phát lại: "lượt diêng, lượt diêng, lượt diêng..."
Và rồi Giang Đồng Ngạn tỉnh dậy.
Trong nháy mắt anh mở mắt ra, Giang Đồng Ngạn cảm thấy như vừa thoát khỏi một kiếp nạn, trong lòng thầm nghĩ thật may đây chỉ là giấc mơ.
Nhưng ngay giây tiếp theo, anh đột nhiên nhận ra, Tiền Tiểu Khả là giấc mơ, nhưng chuyện lượt diêng thì là thật.
Một thanh niên thành đạt và trưởng thành như anh, lại trong đêm khuya uất ức quyết định khóa chặt trái tim mình lần nữa.
Trước đây anh chủ động, nhưng lần này lại bị động.
Không dám yêu, vì có thể anh không thể mang lại hạnh phúc và tính phúc cho người ta.
Thật sự mẹ nó rất đau khổ.
Giang Đồng Ngạn gần như tức chết.
Vậy là, sau khi tỉnh dậy không còn chút buồn ngủ nào, Giang Đồng Ngạn quyết định ngồi dậy làm việc.
Anh bận rộn một hồi, đến khi xử lý xong những công việc gấp gáp thì trời đã sáng.
Mà chuyện "thắp sáng kỹ năng" thì chắc chắn không thể xảy ra.
Giang Đồng Ngạn đứng trên ban công hít thở sâu, cảm thấy mình không thể nghĩ về chuyện này nữa, nếu không thì sớm muộn gì cũng bị trầm cảm mất, có lẽ cứ thả lỏng một chút thì ngày nào đó tất cả sẽ ổn thôi.
Giang Đồng Ngạn thay đồ thể thao đi chạy bộ, khi trở về uống một cốc cà phê, ăn một chút điểm tâm, rồi mở tài liệu mà Trình Sâm đã gửi cho anh trước đó.
Hiện tại anh đang rất phân vân có nên trở về hay không.
Trở về không chỉ có tên Thẩm Huy Minh là "chướng ngại vật tình yêu", mà còn có “đao phủ” Tiền Tiểu Khả nữa, anh đột nhiên nhận ra mình có thể cần phải đi xem bói một quẻ, vì rất rõ ràng đây là số phận đang trêu chọc anh.
===
Cuộc sống của Tiền Tiểu Khả vẫn diễn ra bình thường, chỉ thỉnh thoảng khi nhìn vào lịch treo tường, cậu nhìn vào cái vòng tròn đỏ kia thì sẽ ngẩn người.
Nếu như...
Haiz...
Cuộc đời này không có hai chữ “nếu như”.
Mỗi ngày cậu vẫn yêu đời và yêu công việc như cũ, nhiệt tình nhận điện thoại, tiếp khách tiễn khách, gửi nhận bưu phẩm. Cậu nghĩ cuộc sống của mình sẽ luôn trôi đi theo lối mòn như vậy, không có bất ngờ, không có điều gì ngoài dự kiến, không có thăng chức hay tăng lương, cũng không có ở ngã rẽ nào gặp được tình yêu.
Nhưng cuộc sống còn thú vị hơn cậu nghĩ nhiều, ông trời còn nghịch ngợm hơn so với những gì cậu tưởng tượng.
Khoảng nửa tháng kể từ ngày mất đi một nửa tấm thân trinh trắng, một ngày sáng thứ Hai, khi Tiền Tiểu Khả đến công ty, cậu nghe được một tin đồn. Hai cô gái ở phòng kinh doanh đang pha cà phê trong khu vực bếp nói: "Hôm qua tôi thấy Tổng Giám đốc Trình ra khỏi khách sạn với một người đàn ông lạ mặt!"
Cô gái kia hoảng hốt: "Có phải ngoại tình không? Sao có thể phụ lòng ông chủ nhỏ của chúng ta!"
Người được gọi là "ông chủ nhỏ" đương nhiên là Chu Mạt.
Mối quan hệ của hai người này trong công ty chưa bao giờ là bí mật, và bởi vì Chu Mạt rất giỏi giao tiếp, nên đã kết bạn với nhiều nhân viên trong công ty, thường mua đồ ăn và tặng quà cho mọi người, nên rất được lòng những người trong công ty.
"Tôi luôn nghĩ Tổng Giám đốc Trình là một người chính trực, chưa thấy bằng mắt thì không thể kết luận."
"Cũng đúng."
Hai người im lặng một lát rồi thở dài: "Haiz!"
Tiền Tiểu Khả nghe xong, chân mày nhíu lại.
Chu Mạt là bạn tốt của cậu, nếu Trình Sâm thật sự ngoại tình, cậu nhất định phải sớm báo cho Chu Mạt biết.
Nhưng phải nói như thế nào đây?
Cái loại chuyện “tình báo” này, Tiền Tiểu Khả không hề có kinh nghiệm!
Cậu lo lắng không thôi, lo đến nỗi bắt đầu giật tóc móc mắt.
Khi cậu đang lo âu giật tóc thì nhận được điện thoại của Trình Sâm.
"Tiểu Khả, đến văn phòng của tôi rửa trà cụ, pha trà, lát nữa tôi đưa khách đến."
"Vâng!" Hiện tại vẫn chưa có bằng chứng chứng minh Tổng Giám đốc Trình ngoại tình, Tiền Tiểu Khả vẫn phải tôn trọng hắn.
Cậu đồng ý xong, chạy đi rửa trà cụ, vừa rửa vừa suy nghĩ nếu Tổng Giám đốc Trình chia tay với Chu Mạt, liệu cậu có phải đổi việc không? Dù sao công việc này cũng là nhờ "quan hệ" mới có được!
Cậu có chút buồn rầu, có trời mới biết cậu yêu thích công việc này đến mức nào.
Tiền Tiểu Khả rửa xong trà cụ, bắt đầu pha trà, bước đầu tiên là phải rửa trà.
Khi cậu cầm cốc đi ra ngoài, vừa quay người thì suýt nữa đụng phải một người, khi ngẩng đầu lên, cả người cậu đều ngạc nhiên.
Lúc này, Tổng Giám đốc Trình dẫn theo một người đàn ông cao lớn và đẹp trai đứng ngay trước mặt cậu, người đàn ông đó nhìn thấy cậu, nhíu mày, ngạc nhiên nói: "Nhóc lừa đảo?"
Tiền Tiểu Khả hoảng hốt, trên tay cầm trà cụ, cảm thấy mình có thể sẽ gặp tai họa, không gặp được tình yêu ở ngã rẽ mà lại gặp kẻ thù một mất một còn.
Giang Đồng Ngạn không phải đến tìm cậu để trả thù đấy chứ? Nghĩ đến đây, Tiền Tiểu Khả sợ hãi như bị sét đánh, hồn bay phách lạc.
Nhưng Tiền Tiểu Khả dù sao cũng thông minh, hồn chỉ thoát ra có vài giây, cậu phản ứng rất nhanh, vội giả bộ không biết người kia, lễ phép nói: "Chào Tổng Giám đốc Trình, chào quý khách!"
Nói xong, cậu né người, lưng áp sát vào tường chuẩn bị rời đi: "Tôi đi pha trà ngay!"
Cậu nhanh chóng chuồn đi để tránh, chuẩn bị tìm người khác giúp pha trà. ( truyện trên app T Y T )
Giang Đồng Ngạn đứng đó, ánh mắt như dao găm, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiền Tiểu Khả, bắt đầu nghiến răng.
Tổng Giám đốc Trình đứng bên cạnh xem náo nhiệt rất vui vẻ, rồi giả vờ không biết nói: "Cậu còn nhớ cậu ta không? Chính là người mà cậu đã đưa chứng minh thư lần trước."
Giang Đồng Ngạn hít một hơi thật sâu.
"Nhưng có vẻ cậu ta không nhớ cậu nữa." Trình Sâm châm dầu vào lửa: "Nhưng cũng bình thường, Tiền Tiểu Khả thường vô tư vô tri, trí nhớ cũng không tốt lắm."
Không nhớ tôi?
Giang Đồng Ngạn lập tức tức giận.
Anh không nghĩ rằng có thể gặp Tiền Tiểu Khả ở đây, trước đó anh gửi chứng minh thư của Tiền Tiểu Khả cho Trình Sâm chỉ để nhờ hắn chuyển cho cậu, chứ hoàn toàn không biết cậu đang làm việc ở đây.
Nếu biết thế, anh nhất định sẽ không đến.
Không đúng.
Giang Đồng Ngạn bình tĩnh lại, đột nhiên nảy ra một kế.
"Thế á? Nếu cậu không nói, tôi cũng quên mất." Giang Đồng Ngạn cũng bắt đầu giả vờ mất trí nhớ: "Người không quan trọng, không nói nữa, dự án lần này có lẽ là dự án cuối cùng tôi làm ở công ty cũ, cậu phải chú ý theo dõi cho tôi đấy."
"Yên tâm." Trình Sâm dẫn anh vào văn phòng, mời Giang Đồng Ngạn ngồi xuống.
Giang Đồng Ngạn nói chuyện với Trình Sâm vài câu về công việc, nhưng không thấy người pha trà quay lại, cuối cùng không nhịn được, hỏi: "Cái đó, Tiền Tiểu Khả, cậu ấy làm gì ở đây vậy?"
Trình Sâm cười: "Cậu không phải nói cậu ta là người không quan trọng sao? Sao bỗng dưng lại quan tâm đến cậu ta vậy?"
"Ai quan tâm đến cậu ta?" Giang Đồng Ngạn ho nhẹ rồi nói: "Tôi chỉ thấy cậu ấy xấu xí quá, thật là ảnh hưởng mỹ quan công ty."
Nói xong anh nhìn thấy Tiền Tiểu Khả cầm trà cụ trở về, cả người mặt mày ủ rũ, mắt trắng đến mức gần như lật ngược lên trời.
Cho nên mới nói, thật sự không thể nói xấu sau lưng người khác được, làm người nên sống thẳng thắn hơn một chút thì tốt hơn.