Truyện Zhihu

Truyện 5: Ta viết dã sử hot khắp dân gian


1 tuần


Văn án

Cha ta là sử quan, vì ghi chép trung thực về việc "Nhiếp chính vương giết vua soán ngôi" mà bị bỏ tù.

Anh trai ta tiếp quản ngòi quan nhé sử quan, vẫn viết "Nhiếp chính vương giết vua", vậy là tiếp tục bị đày ra ngoài biên ải.

Trước khi bị đày, anh trai đã trao cho ta cây quan nhé sử quan và cẩn thận dặn dò.

"Ghi chép sự thật là trách nhiệm của sử quan."

"Nếu muội không làm được, thì đừng nhận lấy cây quan nhé này."

Ta tuân theo lời dạy, cẩn thận khóa cây quan nhé sử quan lại, rồi bắt đầu viết "Dã sử" phát hành ra dân gian.

Câu chuyện đầu tiên mà ta chắp quan nhé đó là:

"Nhiếp chính vương từng làm nam kỹ, bán thân nuôi miệng hòng sống sót trở về kinh đô, lần này hắn thề, nhất định sẽ giành lại tất cả những gì thuộc về mình!"

Chính văn

01.

Cha ta là sử quan, vì ghi chép trung thực về việc “Nhiếp chính vương giết vua soán ngôi” mà bị bỏ tù.

Anh trai ta tiếp quản ngòi quan nhé sử quan, vẫn viết “Nhiếp chính vương giết vua”, vậy là tiếp tục bị đày ra ngoài biên ải.

Trước khi bị đày, anh trai đã trao cho ta cây quan nhé sử quan và cẩn thận dặn dò.

“Ghi chép sự thật là trách nhiệm của sử quan.”

“Nếu muội không làm được, thì đừng nhận lấy cây quan nhé này.”

Ta tuân theo lời dạy, cẩn thận khóa cây quan nhé sử quan lại, rồi bắt đầu viết “Dã sử” phát hành ra dân gian.

Câu chuyện đầu tiên mà ta chắp quan nhé đó là:

“Nhiếp chính vương từng làm nam kỹ, bán thân nuôi miệng hòng sống sót trở về kinh đô, lần này hắn thề, nhất định sẽ giành lại tất cả những gì thuộc về mình!”

02.

Kết quả là “Dã sử” bán rất chạy.

Chủ tiệm sách liên tục gửi thư thúc giục ta viết hồi tiếp theo.

Nghe nói cuốn sách được đọc nhiều nhất trong nhà xí của Quốc Tử Giám chính là cuốn “Dã sử” này.

Tương truyền có một học trò Quốc Tử Giám bị thầy phát hiện là đang đọc “Dã sử”.

Thầy liền giận dữ quở trách:

“Sách tiên hiền thì không chịu học, lại suốt ngày mê mẩn loại yêu thư này!”

Cuốn “Dã sử” đó xui xẻo đã bị thầy tịch thu.

Nào ngờ, ngày hôm sau thầy đến giảng bài, hai quầng thâm dưới mắt còn hơn cả gấu trúc.

Một gia nhân phục vụ trong Quốc Tử Giám kể:

“Thầy học hành chăm chỉ, đêm qua đọc sách suốt đêm, miệng còn hô to ‘Thề sẽ giành lại tất cả!’”

Học trò đồng loạt kinh ngạc.

Đây chẳng phải là lời của Nhiếp chính vương trong “Dã sử” đó sao!

Vài ngày sau, thầy lén lút tìm đến học trò.

Thầy rón rén, nhẹ nhàng, hồi lâu mới mở miệng thì thầm:

“Trương sinh, thầy hỏi ngươi, ngươi mua yêu thư đó ở đâu, còn có hồi tiếp theo không?”

Học trò lo sợ, hỏi thầy muốn làm gì.

Thầy chắp tay ra sau lưng, tỏ vẻ đạo mạo:

“Loại yêu thư này, tất nhiên phải đánh giá cẩn thận mới được! Ta thấy sách này chưa đầy đủ, sợ rằng phần sau sẽ có bước ngoặt oan uổng cho hắn, mau đưa hồi tiếp theo cho ta xem xem có phải là như vậy không.”

Học trò ngây ngô gật đầu.

Vội vàng chạy đến tiệm sách thúc giục chủ tiệm.

Ai ngờ trong tiệm sách bây giờ cũng toàn là những người đọc sách đến thúc giục giống như cậu.

Đám người đọc sách phẫn nộ: “Viết đến chỗ quan trọng nhất, lại chỉ còn một câu – Muốn biết chuyện sau ra sao, xin đón đọc hồi sau.”

“Mỗi ngày đi ngủ, cứ nghĩ đến việc chưa đọc được phần sau là ta lại gãi tai gãi đầu, cả đêm không ngủ được!”

“Ta chỉ hỏi ông, hồi tiếp theo ở đâu?! Nhiếp chính vương về kinh đô rồi giành lại tất cả như thế nào?”

Họ túm lấy cổ áo chủ tiệm chất vấn.

Chủ tiệm chỉ có thể nhét một ít bạc vụn, rồi vội vàng viết thêm vài bức thư cho ta:

“Tôn nương, thần tài của ta ơi! Xin cô hãy viết nhanh! Nếu không viết hồi tiếp theo ngay, họ sẽ xé xác ta ra mất!”

03.

Ta nắm những đồng bạc vụn trong thư, cảm thấy việc này cũng không tệ.

Vừa không lo bị chém đầu, lại còn nhận được thù lao hậu hĩnh.

Dù sao ta cũng nhát gan, không thể viết chính sử được nữa, chỉ có thể viết ít dã sử để sống qua ngày.

Những người làm quan thật trong triều ai lại rảnh rỗi đi đọc dã sử chứ.

Thứ không thể đăng đàn của ta, cũng chỉ kiếm được vài đồng bạc.

Quay về mua ít rượu thịt ngon cho cha trong ngục, rồi gửi ít bạc cho anh trai bị đày đến nơi lạnh lẽo khổ sở.

Nhưng hồi thứ hai nên viết thế nào đây?

Ta lật lật tác phẩm của Thái sử công, lấy từ “Lã Bất Vi liệt truyện” phần miêu tả về nam sủng Lão Ái của Tần hậu, rồi vừa biên vừa bịa ra hồi thứ hai:

“Nhiếp chính vương vào kinh gặp khó khăn, thuật xoay vòng làm chấn động giới quý phụ!”

04.

Hồi này vừa in ra, đã gây chấn động trong giới học trò kinh thành!

Có học trò hỏi: “Cái của Nhiếp chính vương thật sự có thể xoay chuyển bánh xe sao?!”

Có học trò nghiên cứu kỹ nói: “Chắc là không thể.”

Học trò nghiên cứu còn làm một cuộc thí nghiệm.

Anh ta tìm mười gã đàn ông cường tráng trong kinh thành, đều là những người “nổi tiếng chốn phong lưu bên ngoài”.

Lại tìm một cái bánh xe.

Nhà học trò nghiên cứu này rất giàu, anh ta bảo mười gã đàn ông cường tráng: “Ai có thể làm chuyển động bánh xe, sẽ được thưởng hai lạng bạc.”

Đám đàn ông cường tráng tưởng anh ta đang làm việc thiện.

Chỉ một cái bánh xe thôi, với thân hình cơ bắp của họ làm sao không chuyển động được?

Nhưng học trò nghiên cứu lại lắc đầu, lấy ra cuốn “Dã sử” kia:

“Dùng phương pháp trong sách, dùng ‘nội công’ để xoay chuyển!”

Đám đàn ông cường tráng cả đời chưa từng nghe yêu cầu kiểu này.

Nhưng vì tiền bạc, họ đành chịu đựng.

Chỉ có điều mười người đều thử một lượt, mặt đỏ tía tai, nhưng không ai thành công cả.

Học trò nghiên cứu lắc đầu, lại lật lật sách nói:

“Trong sách còn viết Nhiếp chính vương có thể đẩy cả cối xay, hay là chúng ta thử tiếp?”

Mười gã đàn ông cường tráng đã mệt lả giờ lại kinh hoàng.

Tất cả đều vội vã che chắn chỗ hiểm, bỏ chạy.

Bạc tuy tốt, nhưng cũng phải còn mạng để hưởng chứ!

Mấy tên đọc sách trong thành này, chơi còn kinh khủng hơn cả người thường!

Thời gian đó, danh tiếng của đám học trò trong kinh thành bị ảnh hưởng nặng nề.

Dù là lầu xanh hay kỹ viện, hễ nghe có học trò đến đều phải tăng giá mới chịu phục vụ.

05.

Ở nơi ta không hề hay biết.

Cũng có vài tiểu đồng không biết chữ đến mua sách giúp chủ nhân.

Có một tiểu đồng không biết chữ, nhưng lại rất tinh mắt.

Bình thường khi giúp chủ nhân mua sách, cậu ta thường kẹp thêm một hai cuốn sách khiêu dâm vào giữa sách thánh hiền.

Chủ nhân không nói gì.

Nhưng chủ nhân sẽ cười rồi thưởng cho cậu ta bạc: “Phần thừa coi như thưởng, sách ngươi mua lúc nào cũng hợp ý ta nhất.”

Hôm đó tiểu đồng đến mua sách, thấy mọi người đang tranh giành một cuốn sách.

Cuốn sách đó giấy thô ráp, có cái được in, có cái là bản chép tay.

Chữ viết của người chép sách cũng đa dạng phong phú.

Ngay cả bản chép tay với chữ như gà bới cũng bị tranh giành: “Cuốn này ta lấy! Ta lấy!”

Tiểu đồng thầm nghĩ: “Đây là sách gì mà được ưa chuộng như vậy, ta phải mang về cho chủ nhân một cuốn mới được.”

Thế là tiểu đồng không biết chữ đã bỏ ra một số tiền lớn để mua một cuốn “Dã sử” trông còn tạm ổn.

Cậu ta mua sách xong.

Vừa đi vừa ngân nga về phủ Thị lang.

Đêm đó, đèn trong thư phòng phủ Thị lang sáng suốt đêm.

Ngay cả tiểu thiếp xinh đẹp mang canh cũng bị đuổi ra ngoài.

Thị lang ôm cuốn “Dã sử” đọc say sưa, đẩy tiểu thiếp ra:

“Đi ra! Đừng làm phiền ta đọc sách!”

Tiểu thiếp được sủng ái lần đầu tiên bị lạnh nhạt, khóc lóc đập cửa bỏ đi: “Huhu… Lão gia, ngài quá đáng quá!”

Còn Thị lang đọc xong hồi hai của “Dã sử” thì tinh thần phấn chấn, nửa đêm gọi tiểu đồng mua sách đang ngủ say vào thư phòng:

“Ngày mai đi mua hồi một về cho ta, rồi hỏi xem khi nào ra hồi ba.”

Tiểu đồng tiện thể kể lại vài chuyện nghe được ở tiệm sách ban nãy.

Tiệm sách toàn là người đến tìm cuốn sách đó.

Thị lang nghe rất hứng thú, kéo tiểu đồng nói chuyện suốt nửa đêm.

Tiểu thiếp bị lạnh nhạt nghe tin tiểu đồng ở trong thư phòng nửa đêm, càng khóc to hơn trong phòng riêng:

“Lão gia thay đổi rồi!”

06.

Ngày hôm sau Thị lang vào triều.

Ông lén lút đưa “Dã sử” cho bạn thân trong triều: “Ta có món bảo bối này cho ngươi xem.”

Bạn thân trong triều là một ngôn quan thẳng thắn cương trực.

Vừa mới khoác vai Thị lang nhận “Dã sử” xem, lập tức bước lên một bước cầm bảng ngà:

“Thần xin luận tội Nhiếp chính vương! Nhiếp chính vương giết vua! Còn bỏ ngục sử quan ghi chép sự thật! Tâm địa đáng tội!”

Trên triều đường ngồi là ấu đế ngây thơ và Thái hậu buông rèm.

Ấu đế không hiểu gì, vẫn đang gặm bánh.

Thái hậu biến sắc: “To gan! Ngươi dám nói với Nhiếp chính vương như vậy sao!”

Nhiếp chính vương thì cười nhạt nhìn ngôn quan:

“Ngươi nói hay lắm, không bằng để ngươi vào ngục cùng sử quan trò chuyện thì thế nào?”

Ngôn quan: “Xưa nay ngôn quan không thể chém, sử quan không được giết. Nhiếp chính vương ngài dám giết vua, nhưng ngài không dám giết chúng ta! Nhưng ta nói cho ngài biết, dù không giết chúng ta, thì ngài cũng sẽ bị người đời khinh bỉ!”

Nhiếp chính vương khẽ cụp mắt xuống.

Hắn ta dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ tua kiếm, mang kiếm vào triều dường như đang suy nghĩ điều gì.

Nếu đắc tội ngôn quan, sẽ mất danh tiếng trong triều.

Nếu đắc tội sử quan, sẽ mất danh tiếng muôn đời.

Hắn giết vua, là vì tiên đế ngu muội, danh tiếng đã xấu trước.

Nhưng nếu là người dẹp loạn lập lại trật tự, mà danh tiếng còn xấu hơn cả tiên đế ngu muội …

Hắn không thể chấp nhận được!

Vì vậy Nhiếp chính vương lại nói: “Các ngươi và sử quan đánh giá trẫm đều mang nhiều thiên kiến. Trẫm không phải kẻ thích giết chóc, các ngươi không nên nói về trẫm như vậy!”

Ngôn quan hừ lạnh một tiếng, có vẻ khinh thường.

Nhiếp chính vương vội vàng muốn chứng minh bản thân.

Nhưng hắn lại nhỏ mọn, không muốn phục chức cho cha ta – người đã đắc tội với hắn.

Vì vậy Nhiếp chính vương hỏi: “Ta nghe nói nhà sử quan còn có một cô con gái nhỏ?”

Có người đáp: “Thưa Nhiếp chính vương, nhà sử quan quả thật còn một cô con gái nhỏ, biết đọc vài chữ. Nhưng không bằng cha anh cô ấy, là người nhút nhát.”

Mắt Nhiếp chính vương sáng lên.

Nhút nhát, tuyệt quá!

Chỉ cần dọa một chút thì chẳng phải muốn viết thế nào cũng theo ý hắn ta sao?

Những lão cứng đầu kia hắn không làm gì được, nhưng đối phó với con gái nhỏ của họ thì dư sức!

Vì vậy Nhiếp chính vương chính khí nói: “Thời Hán, Ban Bưu biên soạn sử, ông ta chết rồi cho con trai Ban Cố kế thừa di chí, tiếp tục biên soạn.”

“Còn có một người con gái là Ban Chiêu, cũng tham gia biên soạn Hán Thư.”

“Ta thấy sử quan và con trai sử quan của bản triều không ra gì, nhưng con gái nhỏ của họ biết đâu lại có phong thái của Ban Chiêu.”

07

Ta đang ở nhà, gãi đầu đến sắp hói.

Nhưng ta đang bị tắc ý, ngồi trước án thư cả nửa ngày mà vẫn không biết viết hồi thứ ba như thế nào.

Ta đang nghĩ: “Giá như được gặp Nhiếp chính vương để tìm chút cảm hứng thì tốt biết mấy.”

Nào ngờ, vừa mới nghĩ vậy thì có một đạo thánh chỉ đến.

Viên thái giám truyền chỉ nói lải nhải một hồi, ta chỉ nghe được: “Ban cho Phương Nhược làm Sử Quan của triều đình, lập tức vào cung.”

Ta lập tức tái mặt, run rẩy như cầy sấy.

Trời ơi!

Cha ta làm Sử Quan giờ hẵng còn trong ngục.

Huynh ta làm Sử Quan bị đày đến Lĩnh Nam hít khí độc.

Giờ Nhiếp chính vương lại không tha cả ta nữa!

Viên thái giám nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của ta, trong mắt lóe lên vẻ khinh miệt: “Phương cô nương… à không, phải gọi là Tiểu Phương đại nhân mới đúng. Nữ Sử Quan này là lần đầu tiên trong lịch sử, ngài còn không mau tiếp chỉ đi!”

Ta run rẩy nhận lấy thánh chỉ.

Rồi lại run rẩy theo viên thái giám vào cung.

Đi qua những bức tường cao ngõ sâu, viên thái giám đưa ta vào Nghị sự các: “Các vị đại nhân, Tiểu Phương đại nhân đã đến.”

Ta bước vào nhìn, lập tức quỳ xuống đất.

Đây chẳng phải là Nhiếp chính vương khét tiếng và bảy tên thái giám huynh đệ của hắn ta sao?!

Ta đã rơi vào hang ổ của kẻ thù rồi sao?

Chẳng lẽ việc ta viết “Dã sử” đã bị phát hiện?

Không thể nào, ta viết cái đó đều dùng quan nhé danh mà, quy tắc giang hồ là không được tự ý vạch trần danh tính người khác.

Huống chi hắn còn phong cho ta làm Sử Quan.

Ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, run rẩy hành lễ: “Tham… tham… tham kiến Nhiếp chính vương và các vị đại nhân.”

Ta càng run, Nhiếp chính vương càng hứng thú.

Hắn cười và nói với tôi: “Phương Nhược, ta cho ngươi một cơ hội để cứu cha và anh trai ngươi, ngươi muốn hay không?”

Ta không chút khí tiết quỳ xuống đất.

Vừa dập đầu vừa kêu lên: “Có câu cổ ngữ nói rất hay: Kẻ biết thời thế mới là người tài giỏi!”

08

Ta đã trở thành Sử Quan.

Ngày hôm sau tại triều, Nhiếp chính vương chỉ vào ta nói: “Đây chính là con gái út của cựu Sử Quan Phương, hôm qua Thánh thượng đã đề bạt nàng làm tân Sử Quan.”

Vị Hoàng đế còn nhỏ dại vẫn đang ngồi trên ngai ăn bánh.

Các vị Thị lang và đại thần bên cạnh xì xào to nhỏ: “Này, triều ta có một nữ Sử Quan, mới mẻ quá!”

Chỉ có viên Ngôn Quan bước ra khen ngợi: “Cựu Sử Quan họ Phương trung thành gan dạ, chắc hẳn tiểu Phương đại nhân cũng không thua kém.”

Ta hơi ngượng ngùng cúi đầu.

Ta nào có thua kém hơn đâu, mà còn thua kém rất nhiều mới đúng.

Ngày đó tại triều sớm, Ngôn Quan rất nhanh lại cãi nhau với Nhiếp chính vương.

Nhiếp chính vương tức giận đỏ mặt tía tai: “Đồ súc sinh! Bổn vương muốn chém đầu ngươi!”

Ngôn Quan mặt không đổi sắc: “Tiểu thần hi sinh vì nước là việc may mắn, chết một Ngôn Quan như ta, vẫn còn hàng ngàn hàng vạn Ngôn Quan can gián khác.”

Vị Thị lang đứng ra hòa giải.

Ông nói: “Nhiếp chính vương một người chi phối vạn người, sao phải so đo với tên súc sinh này! Chi bằng bỏ qua chuyện này đi?”

Nhiếp chính vương càng thêm tức giận: Sáng sớm bị người ta chỉ thẳng mặt mắng một trận, giờ lại bảo hắn bỏ qua?!

Hắn nuốt không trôi cơn giận này.

Nhưng nghĩ lại, hắn vẫn nuốt xuống, người làm việc lớn không câu nệ chuyện nhỏ.

Tuy nhiên vẫn không quên trả đũa Ngôn Quan một phen.

Nhiếp chính vương chỉ định ta: “Sử Quan, việc lớn như vậy tại triều sớm hôm nay, chẳng lẽ không đáng để ghi chép lại sao!”

Ta vốn đang ngáp vì phải dậy sớm đi chầu.

Bị gọi tên đột ngột, ta giật mình tỉnh táo.

Ta run rẩy đứng lên: “Viết… viết… viết gì ạ?”

Nhiếp chính vương liếc mắt nhìn.

Rồi làm động tác cắt cổ với ta.

Ta sợ hãi lập tức hiểu ra: “Viết… Nhiếp chính vương nhịn nhục trên triều, quả thật là bậc khai quốc công thần có lòng khoan dung độ lượng!”

Ngôn Quan kinh ngạc nhìn ta.

Ông ta im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ nói được một câu: “Ngươi thật sự là họ Phương sao?”

Nhiếp chính vương vui vẻ trả lời thay: “Đúng không sai! Ngay cả Sử Quan cũng nói bổn vương khoan dung độ lượng, vậy bổn vương sẽ không so đo với ngươi nữa.”

09

Ta hiểu rõ việc gió chiều nào theo chiều ấy.

Ta cũng hiểu việc lập công.

Đi chầu được vài ngày, ta liền chạy đến hỏi Nhiếp chính vương: “Ngài thấy gần đây thần biểu hiện tốt như vậy, hay là ban cho thần chút ân huệ?”

Nhiếp chính vương tâm trạng tốt.

Lập tức đáp ứng ta: “Ngày mai sẽ cho anh trai ngươi từ Lĩnh Nam về kinh!”

Ta vô cùng mừng rỡ.

Những ngày phải dậy sớm điểm danh khi trời còn chưa sáng thật không phải là cách sống của con người.

Ta mong ngóng từng ngày cuối cùng cũng đón được anh trai về kinh thành.

Ta lấy ra cây quan nhé Sử Quan đưa cho huynh ấy.

Rồi lại nói với Nhiếp chính vương: “Hạ quan tài học nông cạn, anh trai thần mới thực sự là Sử Quan, hay để anh ấy thay thế vị trí của thần.”

Nhiếp chính vương do dự, dù sao anh trai ta cũng từng viết xấu về hắn.

Ta lại nói: “Đó đều là chuyện quá khứ rồi, anh trai thần giờ không viết nữa.”

Anh trai ta ở Lĩnh Nam chịu đủ đắng cay.

Về đến nơi liền ăn một hơi ba bát cơm lớn.

Huynh ấy ôm bát to khóc lóc: “Muội muội, huynh không muốn đi Lĩnh Nam nữa đâu, cái gì mà khí độc côn trùng, trời ơi đất hỡi, huynh từ bé là công tử thế gia làm sao chịu nổi khổ cực như vậy chứ!”

Ta nghĩ chắc chắn huynh ấy không dám đắc tội với Nhiếp chính vương nữa đâu.

10

Ta vui vẻ giao hết mọi việc cho anh trai.

Thoải mái ngủ đến tận trưa.

Những ngày không phải dậy nửa đêm để điểm danh thật là sướng quá!

Nào ngờ mới được nửa ngày tốt đẹp, ta đã bị Viên công công truyền chỉ kéo ra khỏi chăn ấm:

“Tiểu Phương đại nhân, anh trai của ngươi ngày đầu tiên vào triều đã đắc tội với Nhiếp chính vương, Thánh thượng hạ chỉ cho ngươi quay lại triều đình.”

Ta hai mắt trợn tròn quỳ xuống nhận chỉ.

Sao lại thế này!

Ta hỏi viên công công: “Thế… thế… thế còn anh trai của ta?”

Viên công công che miệng cười nhạo: “Nhiếp chính vương đã đày hắn đến Mạc Bắc rồi, khởi hành cách đây nửa canh giờ. Làm quan mới nửa ngày đã bị đày đi, quả thật là chuyện chưa từng có! Nhà các ngươi đúng là nhân tài xuất hiện liên tiếp!”

Khó mà tưởng tượng được anh trai của ta đã nói gì trên triều đình.

Mà Nhiếp chính vương lại có thể lập tức đưa huynh ấy đến Mạc Bắc.

Nhưng Mạc Bắc cũng đâu có dễ chịu hơn Lĩnh Nam!

Trời ơi anh trai của ta, huynh đã làm chuyện tày trời gì vậy!

Hôm sau lên triều, Nhiếp chính vương thấy ta thì thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn là ngươi khiến ta yên tâm hơn.”

Ngôn Quan thấy ta liền xoay người khinh thường.

Dường như đang nghĩ nhà ta trung liệt cả họ sao lại sinh ra kẻ phản bội như ta.

Vẫn là vị Thị lang hay góp vui chạy đến kể cho ta nghe: “Huynh trưởng của ngươi thật là gan dạ!”

Nghe nói hôm qua anh trai ta đã chỉ thẳng mặt mắng Nhiếp chính vương.

Không chỉ giúp Ngôn Quan mắng Nhiếp chính vương.

Mà còn liên tục chọc vào nỗi đau của Nhiếp chính vương.

Nhiếp chính vương: “Bổn vương thấy việc này nên thế này thế kia…”

Huynh trưởng ta: “Ngươi giết vua.”

Nhiếp chính vương: “Bổn vương thấy việc đó nên thế này thế kia…”

Huynh trưởng ta: “Ngươi giết vua.”

Nhiếp chính vương: “…”

Huynh trưởng ta ném cuốn sử sách xuống đất, tức giận bỏ việc: “Trong này viết toàn những gì vậy! Tại sao không viết việc ngươi giết vua, mà lại viết đầy những chuyện ngươi trung thành yêu nước?! Ta không làm nữa!”

11

Sau khi tan triều.

Ta viết dài dòng một lá thư chất vấn anh trai.

[Huynh không phải nói không muốn chịu khổ nữa sao? Hả?!]

[Huynh không phải đã nhớ thịt nhớ cơm đến phát điên rồi sao?!]

[Huynh nói xem huynh chọc giận Nhiếp chính vương làm gì?]

Huynh trưởng ta nhanh chóng hồi âm.

Thái độ rất thành khẩn, nói rằng do dậy quá sớm nên đầu óc chưa tỉnh táo, lần sau chắc chắn sẽ không như vậy nữa.

Huynh ấy còn nói Mạc Bắc khô hanh, sẽ làm làn da mịn màng của huynh ấy trở nên thô ráp.

Bảo ta nghĩ cách đưa huynh ấy trở về.

Ta thở dài.

Còn có thể làm gì nữa đây?

Là anh trai ruột của mình, đương nhiên phải tiếp tục cứu rồi!

Thế là ta lại bắt đầu cuộc sống dậy sớm đi chầu.

Mỗi ngày lên triều, Ngôn Quan trước tiên phản đối mọi quyết sách của Nhiếp chính vương.

Sau đó Thị lang nhảy ra hòa giải thuận tiện làm dịu tình hình.

Cuối cùng ta ôm sử sách ra quỳ nịnh Nhiếp chính vương.

Nửa tháng sau, quy trình này cả triều đình đều quen thuộc.

Trên đường gặp các vị đại nhân đều khen ta một câu: “Tiểu Phương đại nhân quả là thiếu niên anh tài!”

Ta mới chợt nhận ra—

Chết rồi, ta đã trở thành trụ cột triều đình mất rồi.

Nhưng vẫn phải tiếp tục cứu anh trai.

Ba tháng sau, ta chọn lúc Nhiếp chính vương tâm trạng tốt để hỏi: “Ngài thấy anh trai của ta… tuổi trẻ nông nổi, ăn nói bừa bãi, huynh ấy đã biết lỗi rồi, lần sau chắc chắn không dám nữa đâu, ngài cho huynh ấy về kinh được không?”

Nhiếp chính vương suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

Những ngày qua ta đã phần nào hiểu được tính tình của hắn.

Nhiếp chính vương mặt mỏng thích thể diện, lại nóng tính, dễ nổi giận, nhưng khi hết giận rồi lại bắt đầu nói lý.

Hắn đồng ý cho anh trai ta về.

Chỉ là không đồng ý cho huynh ấy thay thế vị trí của ta.

Được về là tốt rồi.

Chức này ta cứ làm trước, đợi cứu được phụ thân ra rồi sẽ từ quan.

Nhưng lần này từ Mạc Bắc trở về, anh trai ta không gầy đi.

Không những cao hơn, da dẻ còn trở nên thô ráp đen sạm, cả người cũng vạm vỡ hơn nhiều.

Huynh ấy nói: “Ta ở Mạc Bắc quen biết vài người bạn, họ dạy ta ít võ nghệ, đều là những người trung thành gan dạ, đây mới là trụ cột của đất nước.”

Kết quả là anh trai ta ở bên ngoài quen biết vài trụ cột.

Về nhà lại mắng ta là trụ cột này.

Huynh ấy thấy sử sách ta viết, lập tức nổi giận: “Đồ phản bội! Sao có thể nói tốt cho tên nghịch tặc giết vua!”

Đúng lúc Nhiếp chính vương đến phủ tìm ta.

Vừa vào cửa đã nghe anh trai ta mắng ta, tiện thể mắng luôn cả hắn.

Nhiếp chính vương đại nộ: “Đưa hắn đi đày đến Ninh Cổ Tháp!”

Những ngày sau đó lại trở nên có quy củ.

Huynh trưởng ta lại bị đày đi.

Ta mỗi ngày lên triều quỳ nịnh Nhiếp chính vương, tiện thể tìm cơ hội cứu anh trai về kinh.

Nhưng bây giờ yên tâm hơn rồi.

Mỗi lần có lệnh triệu hồi, anh trai ta liền viết thư mắng Nhiếp chính vương.

Chẳng cần huynh ấy về kinh nữa.

Nhiếp chính vương lại ra lệnh: “Đưa hắn đi đày đến Nam Cương/Ngọc Môn Quan/Tây Vực!”

Trong một năm, anh trai ta đã đi khắp biên cương.

Cho đến lần cuối cùng, Nhiếp chính vương giận quá, tìm trên bản đồ hồi lâu, cuối cùng chỉ vào một hòn đảo nhỏ trên biển: “Đây cũng là lãnh thổ của chúng ta! Đưa tên hay viết thư kia đến đó, cả đời đừng về nữa!”

Thế là anh trai ta lại bị đày đến Lưu Cầu.

12

Lần này không còn hy vọng cứu anh trai ta nữa rồi.

Niềm tin làm quan của ta lập tức sụp đổ một nửa.

Ngày hôm đó ta ngủ quên dậy muộn.

Vì đến trễ nên ta không kịp nịnh bợ trong phần cuối của buổi chầu sớm.

Nhiếp chính vương bị Ngôn Quan mắng quá đau, liền quay sang trút giận lên ta: “Người lớn đầu rồi mà còn đi chầu trễ! Lại còn ngủ quên nữa? Nhà ngươi không có ai gọi dậy sao! Phạt ngươi ba tháng bổng lộc!”

Hôm đó tan triều ta khóc lóc về nhà.

Trong nhà ta ngoài ta ra, chẳng phải đều bị Nhiếp chính vương đưa đi hết rồi sao?

Vốn dĩ đã phiền vì phải dậy sớm điểm danh khi trời chưa sáng.

Giờ hắn còn trừ bổng lộc của ta nữa!

Ta tức giận lấy giấy quan nhé ra, viết xuống hồi thứ ba của “Dã sử”: “Nhiếp chính vương đánh nhau với Thất thường thị, hóa can qua thành đồng sàng cộng chẩm!”

Thất thường thị chính là bảy viên thái giám huynh đệ hàng ngày đi theo Nhiếp chính vương.

Tên thường đến truyền chỉ khinh thường ta cũng là một trong số đó!

Ta đều viết hắn vào trong này!

Chưởng quỹ nhà sách hồi âm rất nhanh.

Thư của ông ta đều có vết ướt của nước mắt, giọng điệu vô cùng thành khẩn: “Tổ tông ơi!!! Cuối cùng ngài cũng chịu quay lại rồi!!!”

Những ngày qua ta đều ở triều đình làm trụ cột để cứu anh trai.

Đâu có tâm trí tiếp tục viết “Dã sử” nữa.

Sau này ta mới biết, trong thời gian này chưởng quỹ còn tìm vài tú tài rớt để viết tiếp “Dã sử”.

Phần lớn đều làm ẩu, không được lòng đám đọc sách.

Chỉ có một quyển “Nhiếp chính vương và Thái hậu xinh đẹp” là còn được ưa chuộng.

Trong cuốn dã sử này viết: [Nhiếp chính vương và Thái hậu xinh đẹp vốn là thanh mai trúc mã, do hiểu lầm mà Thái hậu bị gia đình gả vào cung, còn Nhiếp chính vương thì dẫn quân đóng ở biên ải.]

[Nhiều năm sau, tiên đế ngu muội khiến triều đình lẫn bên ngoài bất an, Thái hậu xinh đẹp cũng suýt bị hại, chỉ còn cách cầu cứu tình cũ Nhiếp chính vương, thế là Nhiếp chính vương dẫn quân xông vào cung giết chết tiên đế.]

[Hắn trở thành Nhiếp chính vương, nàng trở thành Thái hậu.]

[Từ đó Nhiếp chính vương ra vào cung cấm như vườn sau nhà mình, hai người trở thành đôi uyên ương lén lút. (Ở đây lược bớt nhiều tình tiết mà đám đọc sách thích xem, cũng là nguyên nhân chính khiến sách này rất được ưa chuộng)]

[Tiếc thay hạnh phúc ngắn ngủi, cuối cùng hai người vì tranh giành quyền lực mà chia rẽ.]

Ta lướt qua một đoạn, cũng tấm tắc khen ngợi: “Thanh mai trúc mã thành thù địch, quyền thần và Thái hậu… kích thích quá!”

Nhưng quyển sách này dù sao cũng không khác mấy với những câu chuyện tình ái thông tục đang lưu hành.

Có nhiều độc giả có gu không thích.

Tên thời con gái của Thái hậu xinh đẹp có chữ “Ngọc”, trong sách Nhiếp chính vương luôn gọi tên đó của nàng.

Họ nói: “Chuyện quyền thần với Thái hậu này, chúng ta xem chán rồi.”

“Xa xưa có Tần hậu với Lã Bất Vi, gần đây có Lưu Nga với quốc cữu tiền phu đời Tống.”

“Trong quyển ‘Nhiếp chính vương và Thái hậu xinh đẹp’ này, suốt ngày toàn Đại Ngọc nhi Tiểu Ngọc nhi, quá ngọt ngào. Không bằng ‘Dã sử’ từ ăn xin đường phố đến làm chấn động giới quý phu nhân mới hấp dẫn chứ!”

Tuy ta không xuất hiện ở chốn phồn hoa đã lâu, nhưng vẫn có fan hâm mộ của ta.

Thậm chí ngày nào cũng có đám đọc sách phát điên ở nhà sách: “Hồi tiếp theo đâu! Ta hỏi ngươi hồi tiếp theo đâu! Không bao giờ xem sách chưa viết xong nữa! Cuối cùng cũng đã lầm lỡ rồi, hu hu hu!”

Thậm chí sau này nhà sách có ra sách mới, nếu chưa viết xong.

Đám đọc sách đó sẽ gào lên giận dữ: “Ta hỏi ngươi quy tắc giang hồ là gì! Hả?!”

Chưởng quỹ kể xong chuyện một năm qua, lau nước mắt cay đắng: “Tổ tông ơi, ngài đã một năm không viết rồi, đã quay lại rồi thì viết nhiều một chút đi.”

Vừa hay ta vừa bị phạt bổng lộc, đang tức giận trong lòng.

Ta cảm thấy mình bây giờ mạnh mẽ đáng sợ.

Thế là ta, người đã một năm chưa viết, hào hứng viết liền bảy hồi.

13

Bình thường ta ban ngày ở triều đình nịnh bợ Nhiếp chính vương.

Ngày nghỉ còn phải thức đêm viết dã sử về Nhiếp chính vương.

Ta chăm chỉ như vậy, đáng được kiếm tiền!

Chỉ là dã sử còn chưa viết xong, Thị lang đã tìm đến cửa: “Tiểu Phương đại nhân, ngày nghỉ sao còn nhốt mình trong nhà, đi nào, đi dạo xuân nào! Ta giới thiệu vài thanh niên tài tuấn cho ngươi!”

Giữa mùa đông giá rét này đi dạo xuân cái gì chứ!

Ta nói ta có việc quan trọng nên không đi.

Thị lang không đồng ý, ông ta đã đến tuổi thích làm mối, nhất định kéo ta ra ngoài.

Chỉ là khi ông ta vào phòng viết của ta.

Thấy bản thảo “Dã sử” trên bàn ta, ông ta sửng sốt.

Thị lang phát ra tiếng kêu chói tai:

“Đây không phải là ‘Dã sử’ của Giang Châu Thảo Thạch Tử sao? Ngươi lại có cả mười hồi đầu! Chẳng lẽ ngươi…”

Ta nghĩ thầm chết rồi.

Chẳng lẽ ông ta sắp phát hiện ra?

Nào ngờ Thị lang chuyển hướng: “Chẳng lẽ ngươi có mối mua sách này? Ha ha ha ha, ta nói sao ngươi không ra ngoài dạo xuân, thì ra là lén lút ở nhà xem mấy thứ này!”

Nói rồi ông ta nhanh tay lẹ mắt cuộn bản thảo lại: “Ngươi còn nhỏ không nên xem cái này, mấy thứ thô tục này để ta giữ hộ cho. Ngươi cứ tự đi thi hội chơi đi, ngoan, ta sẽ giúp ngươi tìm thêm vài thanh niên tài tuấn.”

Ta đuổi theo ra cửa không kịp.

Ông ta đã lớn tuổi vậy mà chạy còn nhanh hơn thỏ.

Thật là già mà dẻo dai.

Thị lang đã cướp mất bản gốc.

Ta đành phải viết nốt phần sau trước, rồi đợi Thị lang xem xong, dỗ dành thế nào đó lấy lại bản gốc từ tay ông ta.

Chỉ là như vậy, việc nộp bản thảo lại bị trì hoãn mấy ngày.

Chưởng quỹ đã gần phát điên.

14

Cuối cùng khi ta giao bản thảo mới của “Dã sử” cho ông ta.

Chưởng quỹ in xong, liền ầm ĩ gọi đám đọc sách có gu quay lại xem: “Giang Châu Thảo Thạch Tử tiếp tục viết ‘Dã sử’ rồi!”

Có học trò nghi ngờ: “Ngươi nói tiếp tục viết này có đảm bảo không? Ta nghe nói Thảo Thạch Tử đã gác quan nhé rồi. Lần trước và lần trước nữa ngươi cũng nói có tiếp tục viết, kết quả viết ra toàn là thứ gì vậy!”

Lần này chưởng quỹ không hề lo lắng.

Ông ta đứng trước cửa đắc ý: “Ngươi xem rồi sẽ biết! Thật giả không lẫn vào đâu được!”

Học trò nghi ngờ bước vào nhà sách.

Anh ta tiện tay mở một quyển “Dã sử” đã in xong.

Đầu tiên là ngạc nhiên: Sao lại viết nhiều thế này một lúc?

Rồi lại lo lắng: Viết nhanh như vậy không giống phong cách của Thảo Thạch Tử, chẳng lẽ lại là giả?

Nhưng khi anh ta đọc xong trang đầu tiên, mọi nghi ngờ đều tan biến.

Học trò khóc lóc kêu lên:

“Đúng là mùi vị này, chính là mùi vị này! Khiến ta muốn dừng mà không được, gãi đầu gãi tai! Nhiếp chính vương của ta ơi, sau khi chinh phục giới quý phu nhân, giờ lại muốn thách thức cả sĩ tộc!”

Học trò nghi ngờ không chút do dự mua cuốn “Dã sử” mới này.

Anh ta vội vã về nhà.

Rồi đóng cửa đóng cửa sổ, đốt hương rửa tay, sau đó với nụ cười mãn nguyện mở “Dã sử” ra.

Vài ngày sau, mẹ học trò đi chợ về suýt nữa không nhận ra con trai mình.

Bà ôm con đau lòng: “Ối con ơi, thôi đừng học nữa! Con đọc sách gì mà cả người gầy rộc đi thế này!”

15

Học trò gầy đi một vòng lớn.

Mấy ngày nay anh ta bỏ cả ăn uống, đói quá thì uống ừng ực nước lạnh.

Kết quả trời quá lạnh uống nước lạnh nên bị đau bụng.

Nhưng dù đau bụng chàng vẫn phải nắm chặt “Dã sử” mà đọc.

Cuối cùng sau một tuần, đã đọc xong cuốn “Dã sử” này, giờ toàn thân khoan khoái, vô cùng thỏa mãn.

Anh ta nói với mẹ: “Con không sao! Con phải đến trường học đây!”

Mẹ: “Nghỉ lễ con đến trường học làm gì, nhà ta ở ngay kinh thành, có phải như những học trò phương xa phải ở trong trường đâu. Sức khỏe quan trọng đừng quá cố gắng!”

Nhưng học trò cầm “Dã sử” rồi chạy mất.

Anh ta muốn mang cuốn sách này cho người bạn học xa quê ăn Tết!

Có được báu vật như thế này, ngay cả nỗi nhớ quê hương cũng có thể phai nhạt đi nhiều!

15

Sau khi không còn chuyện cứu anh trai nữa.

Ta lên triều bắt đầu lơ là công việc.

Mỗi ngày chỉ làm qua loa, cuối cùng nịnh bợ Nhiếp chính vương.

Thực ra giữa buổi chầu đều cười cười nói nói trong hàng, bàn luận cốt truyện “Dã sử” với Thị lang.

Thị lang nói nhỏ: “Lần trước thấy bản sao tay hiếm có của ‘Dã sử’ trên án thư của ngươi, ta đã biết ngươi là người có gu rồi. Này, chương mới nhất ngươi đã xem chưa? Bước tiếp theo Nhiếp chính vương sẽ phải thu phục Cấm quân thống lĩnh. Ta đoán sau khi thu phục Cấm quân sẽ vào hoàng cung, câu chuyện này có lẽ sắp kết thúc rồi.”

Ta trở nên hứng thú.

Viết “Dã sử” lâu như vậy, ngoài chưởng quỹ nhà sách nói với ta là bán chạy.

Thật sự chưa từng nghe người khác đánh giá cốt truyện như thế nào.

Vì vậy ta bắt đầu cùng Thị lang suy nghĩ tình tiết tiếp theo.

Thị lang không hổ danh là xuất thân tiến sĩ, cái đầu giờ vẫn còn tốt.

Ta ghi lại không ít ý tưởng kỳ lạ của ông ta: Về sau sẽ viết như vậy!

Chỉ là ta lơ là công việc trên triều rất nhanh đã bị Nhiếp chính vương phát hiện.

Hắn đau lòng trách móc: “Gần đây ngươi viết sử ca ngợi bổn vương càng ngày càng qua loa.”

Ta kêu to nhận lỗi.

Thực ra sau này cũng không định sửa.

Nhiếp chính vương dù sao cũng là bậc trên, hắn nhìn ra sự qua loa của ta.

Vì vậy lại vẽ ra một cái bánh vẽ cho ta: “Trước đây không cho ngươi đi thăm phụ thân, là sợ ngươi bị ông ấy dạy hư.”

“Bây giờ ông ấy cũng ở thiên lao hơn một năm rồi, sắp Tết rồi, hay là ngươi đi thăm đi.”

Ta giật mình nhảy dựng lên tại chỗ.

“Ngài nói thật sao?”

Nhiếp chính vương gật đầu.

Ta hớn hở định về gói bánh chưng đi thăm phụ thân trong thiên lao.

Đi được nửa đường, lại chạy về tỏ lòng trung thành: “Sau này ta sẽ chăm chỉ lên triều!”

Nhiếp chính vương cười gian xảo.

16

Ta xách bánh chưng nóng hổi đi thăm phụ thân trong thiên lao.

Nào ngờ vừa vào thiên lao.

Thấy phụ thân ta ăn uống còn tốt hơn ta.

Cũng phải, những năm qua tiền bạc kiếm được từ “Dã sử”, ta đã nhét cho ông không ít.

Ông đang uống rượu với ngục tốt và mấy bạn tù khí phách.

Thấy ta, mắt ông sáng lên: “Nhược nhi sao lại đến đây?”

Ta vốn định nói ông chịu khổ rồi.

Nhưng nhìn gương mặt hồng hào và cái bụng tròn lên của ông, thật sự không nói ra được.

Ta bưng bánh chưng ra cho phụ thân: “Sắp Tết rồi, con mang ít bánh chưng đến cho người.”

Phụ thân ta gật đầu, nếm thử một cái bánh chưng rồi im lặng một lúc.

Rồi uống liền mấy chén rượu lớn: “Con à, sao tay nghề con vẫn không tiến bộ vậy?”

Ta cũng nếm thử một cái, ồ, bỏ nhiều muối quá.

Phụ thân ta mời ta cũng ngồi xuống uống rượu.

Ông hơi tự hào: “Con gái út của ta bây giờ cũng là sử quan trong triều rồi.”

Ngục tốt và bạn tù đều chúc mừng khen ngợi, nói chuyện còn ngọt hơn cả đại thần trong triều.

Nhưng ta nhìn ông, nỗi nhớ nhung không kìm được dâng trào trong lòng.

Ta rơi nước mắt: “Phụ thân, con nhất định sẽ nghĩ cách cứu người ra!”

Phụ thân ta kinh ngạc.

Ông liên tục xua tay: “Không được, không được! Ra ngoài là không thể nào ra ngoài được!”

Nước mắt ta chảy được nửa chừng thì đông cứng lại.

Ý gì vậy?

Ông chỉ vào thiên lao nói: “Ở đây yên tĩnh không ai quấy rầy, mỗi ngày ta biên soạn sử sách viết được cả ngàn chữ!”

Ông chỉ vào mấy bạn tù: “Vị thúc thúc này vốn là Giám chính của Khâm Thiên Giám.”

“Vị bá bá kia vốn là Thượng thư Hình bộ.”

“Còn có mấy vị là nhân tài của Lễ bộ, Quốc Tử Giám.”

“Ta biên sử có chỗ nào thắc mắc, ở trong tù hô một tiếng đều có người giải đáp!”

Ta sững sờ, sao ông ngồi tù lại không giống như ta tưởng tượng vậy?

Phụ thân ta: “Cuốn sách này của ta, có thể biên thành một bộ bách khoa toàn thư tập hợp sở trường của các nhà. Bây giờ niên hiệu của tiểu Hoàng đế là Trường Lạc, ta thấy gọi nó là ‘Trường Lạc Đại Điển’ đi!”

17

Ta trở về nhà với vẻ mặt bối rối.

Kết quả lại nhận được thư từ anh trai gửi từ Lưu Cầu.

Huynh ấy viết: “Muội muội của ta, khi muội nhận được bức thư này, ta hẳn đã viết xong Liệt truyện tướng sĩ ở Lưu Cầu rồi.”

Viết cái gì chứ?

Huynh ấy chạy đến tận Lưu Cầu để viết cái Liệt truyện tướng sĩ quỷ quái gì đây!

Ta tiếp tục đọc xuống.

“Hai năm qua, ta đã đi qua nhiều nơi.”

“Lĩnh Nam, Mạc Bắc, Ninh Cổ Tháp, vân vân, cho đến Lưu Cầu hiện tại.”

“Phần lớn những nơi ta đi qua đều là biên cương, chứng kiến nhiều cuộc chiến ở biên giới, tướng sĩ lấy thân bảo vệ thành trì.”

“Khi xưa đọc Sử Ký, ta không hiểu vì sao Thái sử công viết Bản kỷ vương triều, viết về các vương hầu tướng tướng, nhưng lại chen vào ‘Thích khách liệt truyện’ và ‘Du hiệp liệt truyện’, những kẻ tiểu nhân thậm chí không được luật pháp dung thứ, họ có xứng đáng được lập truyện không?”

“Giờ đây ta đã hiểu ra.”

“Sử học là sự kế thừa và phản ánh tinh thần của một dân tộc, tiểu nhân vật cũng có điểm sáng của họ, những người trung nghĩa can đảm ấy sao lại không thể trở thành một phần đại diện của lịch sử?”

“Lưu Cầu thường có hải tặc, nơi đây Ngô Việt hoành hành. Ta đã quen biết nhiều tướng sĩ bình thường nhưng vĩ đại, ta muốn lập truyện cho họ.”

“Có lẽ sau khi viết xong Liệt truyện tướng sĩ Lưu Cầu, ta sẽ quay lại những vùng biên cương trước đây, để lập truyện cho nhiều tướng sĩ hơn nữa.”

“Ta nghĩ ta đã tìm ra ý nghĩa tồn tại của mình rồi.”

“Đừng nhớ, không về.”

Ta ôm lấy thư của anh trai và khóc nức nở.

Phụ thân biên soạn đại điển trong ngục, anh trai viết liệt truyện ở biên cương, chỉ còn lại căn nhà trống trải…

Để lại một kẻ không có khí tiết như ta.

Họ đều có nơi để về, còn ta thì sao?

18

Ta lại bắt đầu mơ mơ màng màng đi chầu.

Vẫn cười đùa bàn tán về “Dã sử” với Thị lang như thường lệ.

Cho đến một ngày, chúng ta nói chuyện quá vui vẻ, không nhìn thấy Nhiếp chính vương đã đến gần.

Nhiếp chính vương đột nhiên vỗ một cái lên vai Thị lang: “Dã sử gì thế?”

Thị lang sợ hãi nhảy dựng lên.

Làm rơi ra bản thảo mới nhất của “Dã sử” mà hôm nay lén mang theo.

Nhiếp chính vương nhặt lên xem.

Lập tức mặt chuyển từ xanh sang tím rồi đỏ, cuối cùng trở lại trắng bệch.

Sắc mặt ta cũng trắng bệch như tờ: Xong rồi.

Chỉ nghe Nhiếp chính vương gầm lên giận dữ: “Là ai! Tên Giang Châu Thảo Thạch Tử viết ‘Dã sử’ này rốt cuộc là ai?! Ta muốn băm vằm hắn thành muôn mảnh!!!”

19

Buổi chầu sáng hôm đó bỗng nhiên trở thành buổi thảo luận về “Dã sử”.

Nội dung trong sách miêu tả bảy phần hư cấu ba phần sự thật.

Thậm chí còn rất am hiểu triều đình, rõ ràng là do người trong nội bộ viết.

Nhiếp chính vương ánh mắt hung dữ: “Thị lang, quyển sách rơi từ người ngươi, có phải do ngươi viết không?”

Thị lang kinh hãi thất sắc.

Hắn là một tên già đời chỉ biết lười biếng hàng ngày, đẩy tội cho người khác là sở trường.

Vì vậy hắn chỉ vào Ngôn Quan nói trước: “Hắn cũng thích xem.”

Nhiếp chính vương trừng mắt nhìn Ngôn Quan, Ngôn Quan giận dữ nhìn Thị lang: “Ta xem chẳng phải cũng do ngươi nhét cho ta sao? Rất có thể chính là do ngươi viết.”

“Ngươi giỏi thật, bao nhiêu năm nay đều ta đứng trước mặt chửi bới, còn ngươi đứng sau hùa theo, hóa ra ngươi giấu kín lòng trung quân ái quốc sâu đậm như vậy, sao không lần sau cùng ta dũng cảm chửi thẳng mặt luôn đi!”

Thị lang làm sao dám chứ.

Hắn liên tục xua tay, lại chỉ về phía ta: “Sử Quan ngày nào cũng bàn luận về quyển sách này với ta, ta thấy rất có thể là do nàng viết.”

Nhiếp chính vương cầm quyển “Dã sử” suy nghĩ hồi lâu.

Chốc lát sau, hắn lắc đầu phủ nhận.

Hắn nói: “Giang Châu Thảo Thạch Tử, cái tên này nghe đã biết là một kẻ xuất thân từ thảo mãng, tính tình cứng rắn như đá! Chắc chắn không phải là Sử quan!”

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu: Còn có thể giải thích như vậy sao?

Giang Châu là quê hương của ta, tuy ta lớn lên ở kinh thành từ nhỏ, nhưng thỉnh thoảng vẫn về Giang Châu tế tổ.

Thảo Thạch Tử, chữ “Nhược” trong tên ta tách ra chính là cỏ và đá. Chữ “Tử” là tôn xưng, nghe có vẻ đức cao vọng trọng.

Nhiếp chính vương lại lật qua lật lại “Dã sử”, càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình:

“Lời lẽ thô tục, không đáng nhìn! Loại văn chương hạ lưu này, nhìn là biết không phải Sử quan tính tình thuần hậu của chúng ta có thể viết ra được!”

Ta mắt rưng rưng, vỗ tay tán thưởng: “Nhiếp chính vương quả nhiên tinh tường.”

20

Nhưng Nhiếp chính vương lại là người hay ghi hận.

Hắn không thể chịu đựng người khác làm nhục danh tiếng của mình.

Huống chi đây là loại dã sử tạp ký, rất có thể sẽ để lại tiếng xấu muôn đời.

Dân thường bình dân nào có đọc sử sách gì đâu.

Trong mắt họ, “Tam quốc chí” và “Tam quốc diễn nghĩa” chẳng phải đều giống nhau sao!

Tào Tháo chính là kẻ “thà ta phụ thiên hạ, chứ không để thiên hạ phụ ta”, Chu Du bị Gia Cát Lượng tức chết, còn Gia Cát Lượng là thần tiên giáng trần có thể gọi gió gọi mưa!

Ai còn quan tâm chính sử viết thế nào nữa.

Còn có người thêm dầu vào lửa trước mặt Nhiếp chính vương: “Hề hề, Nhiếp chính vương của ta ơi, ngài đã đọc qua “Chu Lâm dã sử” chưa?”

“Chu Lâm dã sử” viết về câu chuyện của Hạ Cơ, một trong tứ đại mỹ nhân thời Xuân Thu.

Hạ Cơ diễm lệ, sau khi gả đến nước Trần trở thành quả phụ, còn mang theo một đứa con.

Tự cổ chí kim cửa nhà quả phụ luôn nhiều thị phi, huống chi là một quả phụ xinh đẹp.

Nghe đồn nàng đã ngủ với gần nửa triều đình, các chư hầu đại phu đều là thần tử dưới váy nàng.

Dã sử nói rằng: Mỗi lần Hạ Cơ ân ái với ai đều tặng cho tình nhân một món đồ thân cận, các tình nhân lấy đó làm niềm tự hào.

Một ngày nọ, triều đình nước Trần mở triều sớm.

Một đại thần nước Trần móc ra một chiếc quần lót thêu hoa: “Hê hê, Hạ Cơ tặng ta đấy!”

Một đại thần khác ghen tức bừng bừng, cũng từng có quan hệ với Hạ Cơ, tại sao ngươi có mà ta không có.

Vì vậy hắn bám lấy Hạ Cơ đòi, ngày hôm sau trên triều đường móc ra một chiếc yếm màu xanh lục.

Các đại thần trên triều đường tranh giành ghen tuông.

Quân chủ nước Trần lại nghĩ: “Tại sao các ngươi đều có mà ta lại không?”

Vì vậy quân chủ nước Trần cũng trở thành khách qua đêm của Hạ Cơ, thành công có được một chiếc váy ngắn thân mật.

Giờ đây hắn cũng có thứ để khoe khoang rồi!

Từ đó triều đường nước Trần trở thành Tu-la trường cạnh tranh của các tình nhân Hạ Cơ.

Kẻ thêm dầu vào lửa trước mặt Nhiếp chính vương lại nói: “Dù sao trong sử sách chính thống hiện nay cũng ghi lại Hạ Cơ là một tuyệt sắc giai nhân, bốn mươi tuổi trông vẫn như mười bốn, chuyện quân thần triều đình khoe khoang yếm, không phải thật thì giờ cũng thành thật rồi.”

Rồi chuyển hướng câu chuyện: “Vậy ngài nói xem, nhiều năm sau chính sử ghi lại về ngài…”

Nhiếp chính vương đại nộ, thề phải tìm ra tên Giang Châu Thảo Thạch Tử này.

Ta run rẩy trong nhà.

Đúng lúc ta chuẩn bị thiêu hủy bản thảo cuối cùng, Nhiếp chính vương phá cửa xông vào: “Tốt lắm, phòng ngày phòng đêm không phòng được nội gian, hóa ra kẻ viết dã sử chính là ngươi!”

Ta kinh hãi thất sắc định chạy trốn khỏi cửa.

Nhưng ta làm sao là đối thủ của Nhiếp chính vương từng trải qua nhiều trận mạc?

Hắn một tay túm lấy cổ áo ta.

Rồi tiện tay chộp lấy bản thảo đã cháy một góc xem, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Bổn vương dụ dỗ tiên đế, bỏ kịch độc vào rãnh nước?!”

“Dã sử của ngươi cũng quá dã rồi!”

Ôi thôi, sợ rằng kết cục của bộ dã sử này không có cơ hội ra đời rồi!

21

Ta không hiểu tại sao ta lại bị lộ tẩy.

Nhiếp chính vương nói: “Điều này làm sao khó được với ta?”

Hắn trước tiên đe dọa Thị lang một phen.

Thị lang không chịu nổi, đành phải dẫn hắn đến tiệm sách đã mua sách.

Chủ tiệm sách cũng không chịu nổi.

Ông ta nói: “Ta thật sự không biết nàng là ai, quy tắc của chúng ta là không được tùy tiện lật tẩy người ta! Nếu không sau này những người có chút danh tiếng ai còn dám viết những cuốn sách thú vị này nữa!”

Những người viết chuyện tình ái đó, biết đâu lại là những đại nho nào đó.

Nhiếp chính vương nhíu mày, có vẻ sắp bắt người đi ngục.

Chủ tiệm khóc lóc lôi ra bản thảo ta gửi cho ông ta.

Ông ta nói: “Đây là bản thảo viết tay của Thảo Thạch Tử, tất cả những gì ta biết đều ở đây rồi.”

Nhiếp chính vương nhíu mày nhận lấy.

Bên cạnh Thị lang không nhịn được kêu lên: “Đây là bản gốc sao? Vết dầu mỡ trên này còn là do ta vừa đọc vừa ăn đùi gà nhỏ xuống mà.”

Nhiếp chính vương đại nộ túm lấy cổ áo Thị lang: “Hóa ra là ngươi, lão già này!”

Thị lang liên tục xua tay: “Không phải ta! Thật không phải ta! Bản thảo này rõ ràng là từ nhà Sử quan mà!”

Vụ án đã được phá giải.

Tuy ta cố tình không dùng nét chữ thường ngày, nhưng vẫn bị nhận ra.

Đều là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Ta thở dài, đã đến nước này thì liều mạng: “Vậy ngươi bắt ta đi. Dù sao trong nhà ta chỉ còn một mình, làm quan cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

22

Ta bị đưa vào ngục trời.

Trở thành bạn tù của phụ thân ta.

Phụ thân ta rất vui mừng: “Đến đây tốt lắm, cha con chúng ta cũng coi như đoàn tụ rồi, nếu anh trai của con cũng ở đây thì càng tốt.”

Huynh trưởng của ta? Thôi đừng đợi nữa.

Người ta đang bận rộn viết liệt truyện cho người khác, tốt lắm!

Hiếm thấy, Nhiếp chính vương đến ngục trời.

Nơi đây chật ních những lão thần cứng cỏi bị hắn giam cầm.

Nhưng hắn chỉ đến thăm ta.

Khó trách cả triều đều nói ta là sủng thần của Nhiếp chính vương.

Hắn đau lòng xót xa: “Bổn vương vốn tưởng ngươi khác với bọn họ, nào ngờ ngươi còn chơi trội hơn những lão già đó! Thật là không thể chấp nhận được!”

Hắn đã đọc hết bộ “Dã sử” bị tịch thu trong đêm.

Dưới mắt còn treo lên hai quầng thâm to tướng.

Nói thật lòng, nếu nhân vật chính không phải là hắn, thì viết cũng không tệ.

Nhưng mà –

“Bổn vương giờ đây xấu hổ đến mức không dám ra ngoài! Những người dân kia nghe nói Nhiếp chính vương đến, tất cả đều lộ ra nụ cười ý vị khó lường đó, bổn vương chưa từng chịu nhục nhã như vậy!”

Đã bị lộ tẩy rồi.

Đã vào ngục rồi.

Ta buông bỏ hết, ta không giấu giếm nữa.

Ta thản nhiên: “Vậy làm sao đây, ngươi giết ta để tạ tội đi?”

Nhiếp chính vương tức giận đến nói không nên lời.

Thậm chí khóe mắt còn bắt đầu đỏ lên: “Bổn vương tính toán cả đời, chẳng phải chỉ vì một danh tiếng tốt sao?”

“Bổn vương không hiểu, ta giết tiên đế ngu muội và chống giặc ngoại xâm, đáng lẽ phải là công thần.”

“Tiểu hoàng đế bây giờ cũng là từ hoàng tộc tông thất bế về, ta cũng không loạn huyết thống không cướp ngôi.”

“Tại sao các ngươi… cứ phải nhắm vào bổn vương?”

Ta im lặng hồi lâu.

Rồi hỏi ngược lại hắn: “Nhiếp chính vương có thích đọc sử không?”

Nhiếp chính vương: “Ta xuất thân từ võ tướng, đọc nhiều binh thư, ít đọc sử sách. Ngươi cũng biết đấy, không phải tất cả sử sách đều viết giống như cuốn của ngươi… khụ, dù sao thì sử sách thông thường khó đọc mà.”

Ta nói với hắn: “Đọc sử làm người ta sáng suốt, chính là vì rút kinh nghiệm từ việc trước để làm gương cho việc sau.”

“Những thắc mắc như của ngươi, trong sử sách cũng có thể tìm thấy câu trả lời.”

“Trong sách thời Tiên Tần đã viết, ngăn miệng dân còn khó hơn ngăn dòng nước. Ngươi càng không cho người ta nói, cuối cùng mọi người sẽ càng nói lung tung nhiều hơn!”

Trước đây Nhiếp chính vương không cho phụ huynh ta ghi chép sự thật.

Nếu ngay cả chính sử cũng không thể tin được, thì có lẽ mọi người chỉ có thể xem dã sử thôi.

Dù sao thì chính sử chưa chắc đã đúng, nhưng dã sử chắc chắn là dã.

Ta: “Nếu ghi chép lại tất cả những việc ngươi đã làm một cách trung thực, gánh vác không nhất định là tiếng xấu.”

Giết vua tuy là đại nghịch bất đạo.

Nhưng những năm qua Nhiếp chính vương cần mẫn yêu dân, đối với tiểu hoàng đế cũng rất cung kính, không có ý cướp ngôi.

Ban đầu, hắn chỉ muốn tiên đế ngu muội phải thoái vị.

Chỉ là hắn không chịu nổi khi người khác nói một câu không hay về mình, hắn sợ tiếng xấu, nên trong ngục trời này mới có nhiều đại thần cứng cỏi như vậy.

Nhiếp chính vương nghe ta nói giật mình.

Cuối cùng hắn trầm ngâm rồi bước đi: “Bổn vương sẽ suy nghĩ lại, suy nghĩ lại.”

23

Sau Tết, Nhiếp chính vương đã thả ta ra khỏi ngục trời.

Không chỉ vậy, hắn còn thả tất cả các đại thần bị giam trong ngục vì đã chửi mắng hắn.

Nhưng phụ thân ta và những người khác lại càng mắng to hơn: “Tên Nhiếp chính vương này phát điên rồi! Chúng ta đang biên soạn đại điển đây! Đuổi chúng ta ra ngoài thì làm sao biên soạn được!”

Khi nghe được điều này, Nhiếp chính vương đã tìm một khu viện lớn cho họ.

Hắn nói: “Từ nay các ngươi sẽ biên soạn đại điển ở đây, triều đình mỗi tháng vẫn cấp bổng lộc cho các ngươi.”

Phụ thân ta và những người khác vẫn không hài lòng.

Nhiếp chính vương thật thông minh, hắn hiểu rõ phụ thân ta và những người khác đang nghĩ gì.

Vì vậy, hắn cười khẽ: “À phải rồi, để các ngươi biên soạn tốt, trước khi đại điển hoàn thành, không ai được ra khỏi cánh cổng lớn này! Ngay cả thân quyến đến thăm cũng phải được ta cho phép!”

Thật tốt, chỉ là đổi chỗ ngồi tù thôi.

Còn ta lại được phục chức như cũ.

Nhiếp chính vương nói: “Sử sách này vẫn phải do ngươi viết, triều đường thiếu ngươi, ta luôn cảm thấy thiếu điều gì đó. Nhưng từ nay, ngươi cứ viết đúng sự thật là được.”

Hắn thở dài nhẹ nhàng: “Đúng sai công tội, hãy để hậu nhân đánh giá.”

24

Năm tiểu hoàng đế mười lăm tuổi thân chính.

Nhiếp chính vương rời kinh đô, về phong địa của mình.

Huynh trưởng ta đã viết xong phần Lưu Cầu, Nam Lĩnh, Mạc Bắc của “Tướng sĩ liệt truyện”, hiện đang viết phần Ninh Cổ Tháp.

Bộ “Trường Lạc đại điển” do phụ thân ta và các vị chú bác biên soạn cũng hoàn thành trong năm này.

Còn ta –

Đã nhận lấy cây quan nhé sử gia truyền từ đời này qua đời khác.

Huynh trưởng viết trong thư: “Ghi chép sự việc một cách trung thực là trách nhiệm của sử quan.”

“Hiện giờ ngươi đã làm được điều đó, cây quan nhé này nên trao cho ngươi.”

Khi ta lên triều, ta mang theo cây quan nhé sử quan đó.

Đến tối khi tan triều và nghỉ ngơi, ta khóa cây quan nhé lại.

Trong đêm khuya thanh vắng, ta cười thầm, mở lại cuốn “Dã sử” để viết chương mới.

Chỉ có điều nhân vật chính không còn là Nhiếp chính vương nữa.

Và những người đọc sách vẫn yêu thích những câu chuyện này.

Tác phẩm mới của ta được họ truyền tay nhau điên cuồng, có người phát hiện: “Này, xem kìa, Giang Châu Thảo Thạch Tử nói muốn nhận đệ tử đấy, ai thích viết sử có thể gửi tác phẩm của mình cho ngài ấy nha!”

Sau đó ta lại nhận thêm vài đệ tử.

Có người viết dã sử, cũng có người thích biên soạn chính sử.

Ta nhìn họ với vẻ mãn nguyện.

Bánh xe lịch sử lăn tròn tiến về phía trước,

Còn chúng ta, là những người ghi chép lại lịch sử.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play