Văn án
Trở về thời cấp ba, tôi đi tìm ông chồng cún con hay khóc nhõng nhẽo của mình.
Không ngờ cún con ngày nào giờ đã thành chó sói, chú cún con từng không dính dáng đến thuốc lá rượu chè giờ đã ngậm điếu thuốc một cách thành thạo, đôi mắt đẹp như móc câu: [Em thích anh sao?]
Tôi nghẹn thở: [Đúng vậy.]
Trước kỳ thi, Bùi Diệp và đám bạn chơi bời trong phòng riêng của quán net vừa hút thuốc vừa chơi game.
Tôi cầm cuốn sách 531 đá tung cửa: [Tôi đếm đến ba, Bùi Diệp, cút ra đây cho tôi!]
Mọi người đều kinh ngạc, tưởng tôi chết chắc rồi.
Nhưng tôi trừng mắt nhìn, Bùi Diệp dập tắt điếu thuốc, theo bản năng nhận lỗi: [Em biết lỗi rồi.]
Đám em trai của anh ta ngây người.
Chính văn
1.
Mở mắt ra, ông chồng cún con của tôi vì đi tiếp khách mà say đến mức mất trí, ôm tôi khóc nhõng nhẽo gọi vợ ơi hôn hôn, tỉnh dậy thì tôi đã trở về thời cấp ba.
Chấp nhận sự thật mình được tái sinh, tôi nài nỉ bố cho tôi chuyển đến trường cấp ba của Bùi Diệp.
Mùa hè nóng nực, tôi kéo vali đối chiếu với bản đồ trên điện thoại để tìm trường, ngôi trường này thực sự rất lớn, chỉ riêng cổng trường đã khiến tôi hoa mắt chóng mặt.
Tìm được hai ba cổng đều là cổng phụ, tôi vừa xem điện thoại vừa đi, gần như nghi ngờ liệu bản đồ này có vấn đề gì không, tôi đi đến một con hẻm rẽ thì thấy một nhóm thiếu niên đang đánh nhau.
Tôi định lẻn đến bên cạnh gọi người nhưng ngước mắt lên lại thấy một khuôn mặt quen thuộc, trẻ hơn trong trí nhớ, còn có chút má bánh bao.
Hành động của anh ta có vẻ hơi bất tiện, thấy nắm đấm của một thiếu niên sắp giáng vào mặt anh ta, tôi ném vali, lao vào hỗn chiến.
Chết tiệt, có người bắt nạt chồng tôi!
Sao có thể chịu đựng được?
Tôi lao vào đá bay một cú, cậu nam sinh kia ngã gục xuống đất, từ nhỏ đến lớn tôi đánh khắp thiên hạ không có đối thủ, chỉ ba bốn chiêu là hạ gục được đám thiếu niên võ mèo cào này.
[Chết tiệt, Bùi Diệp, mày gọi con đàn bà đến giúp mày!
[Mày còn biết xấu hổ không?]
Một tên đầu vàng trên mặt đất nhe răng trợn mắt, ôm mặt sưng đỏ hét lớn.
Tôi hung dữ nói: [Mấy người bốn đánh một, còn dám nói người khác không biết xấu hổ?
[Mấy người không học hành tử tế, bắt nạt người ta ngoan ngoãn.
[Hôm nay bà đây thay trời hành đạo.]
Tên đầu vàng không thể tin nổi nhìn tôi, mắt mở to như chuông đồng: [Mày nói ai là thằng ngoan ngoãn hả? Bùi Diệp à?!]
Tôi quay đầu nhìn Bùi Diệp, sắc mặt anh ta u ám, mặc đồng phục rộng thùng thình, đôi khuyên tai trên tai lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời...
Ờ, vừa nãy chỉ mải nhìn mặt, không để ý đến tạo hình của anh ta, mà bây giờ hẳn là giờ học... ừm, trông đúng là không giống thằng ngoan ngoãn.
Ngược lại giống như một chú sói con có thể cắn người bất cứ lúc nào.
Tên đầu vàng được đàn em dìu dậy, ôm bụng hít một hơi thật sâu, dù sao tôi cũng không ra tay nhẹ nhàng.
Bùi Diệp nhìn hắn bằng ánh mắt chế giễu, cười lạnh một tiếng.
[Mày đợi đấy.]
Tên đầu vàng dẫn người đánh bốn chọi một, còn bị đánh thành ra thế này, mất hết mặt mũi, sau khi buông lời đe dọa thì được đàn em dìu đi.
Sau khi tên đầu vàng đi, tôi nhìn Bùi Diệp: [Trai đẹp, em là học sinh mới chuyển đến, anh có thể dẫn em đi tham quan trường được không?]
Anh ta liếc nhìn tôi một cái, nói: [Đi ra khỏi con hẻm này, rẽ phải là cổng chính.]
Nói xong định quay người bỏ đi, tôi đưa tay chặn anh ta lại: [Anh không về trường à?]
Bùi Diệp cau mày, có vẻ như nhớ đến việc tôi vừa cứu anh ta, kiên nhẫn trả lời: [Không về.
[Sau này bớt lo chuyện bao đồng đi.]
Anh ta không ngoảnh lại mà rời khỏi con hẻm.
Chết tiệt, ngầu quá.
Bùi Diệp sau khi kết hôn là một tên nô lệ của vợ, tôi bảo anh ta đi đông anh ta không dám đi tây, bây giờ anh ta là một hình ảnh mà tôi chưa từng thấy.
Tôi nghiến răng, ngầu như vậy, có ngày anh phải quỳ xuống gọi vợ.
2.
Tôi nài nỉ bố thuê cho tôi một căn nhà nhỏ gần trường, dù sao tôi cũng không phải học sinh cấp ba thực sự, quay lại cuộc sống ở trường nội trú đối với tôi vẫn có chút khó khăn.
Sau khi sắp xếp hành lý xong, tôi theo chỉ dẫn của Bùi Diệp, cuối cùng cũng tìm được cổng chính của trường, dưới sự dẫn dắt của bảo vệ, tôi đến tòa nhà hành chính để nhận hồ sơ chuyển trường.
Tôi ngoan ngoãn đi theo sau chủ nhiệm lớp, bây giờ đang là giờ ra chơi, hành lang đông đúc, tôi vẫn chưa có đồng phục, thỉnh thoảng có người nhìn tôi với ánh mắt tò mò.
Khi tôi bước vào lớp, lớp học vốn ồn ào bỗng chốc im lặng, tất cả mọi người đều nhìn tôi và chủ nhiệm lớp.
Ngoại trừ Bùi Diệp.
Tôi gần như không dừng lại nhìn thấy Bùi Diệp đang nằm ngủ ở hàng cuối cùng.
Tiếng chuông vào học vừa vặn vang lên, Bùi Diệp ngẩng đầu dậy khỏi cánh tay, mái tóc trước trán hơi cong, để lộ một mảng trán ửng hồng và xương chân mày đẹp đẽ.
[Các em trật tự nào, đây là học sinh mới chuyển đến, mong các em trong những ngày tới sẽ hòa thuận với nhau.]
Chủ nhiệm lớp Lão Lưu đứng trên bục giảng giới thiệu tôi với mọi người, tôi kịp thời nở một nụ cười.
[Lớp chúng ta thường đổi chỗ sau khi thi tháng, em xem chỗ nào trống thì ngồi.]
Tôi giơ ngón tay chỉ vào chỗ trống bên cạnh Bùi Diệp ở hàng sau: [Thưa thầy, em muốn ngồi chỗ đó.]
Vừa dứt lời, ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn về phía tôi, ngay sau đó tiếng xì xào bắt đầu lan ra.
Lão Lưu hắng giọng: [Các em trật tự nào, em cứ đến đó ngồi trước đi.]
Khi tôi đi ngang qua, mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, như thể tôi đang bi tráng bước ra chiến trường.
Bùi Diệp có vẻ hơi bất ngờ, khi tôi nhìn lại thì trong mắt anh ta đã mang theo vẻ lạnh lùng, có lẽ anh ta coi tôi là một cô em gái cuồng theo đuổi anh ta, sắc mặt anh ta không được đẹp lắm.
Bên trái phía trước Bùi Diệp là một cậu mập, lúc này cậu ta đang nhìn chúng tôi nháy mắt ra hiệu, cậu ta hạ giọng: [Anh Bùi, anh và bạn học mới quen nhau à?]
[Không quen.]
Thầy giáo đến, cậu mập buộc phải kết thúc chủ đề, quay lại học bài.
Tiết đầu tiên là tiết Ngữ văn, giáo viên Ngữ văn là một người phụ nữ giọng nói nhẹ nhàng, rất có khí chất, giảng bài cũng rất sinh động thú vị, ngay cả tôi, một linh hồn bên trong là người hơn hai mươi tuổi, cũng nghe say sưa.
Tôi quay đầu nhìn, Bùi Diệp đeo tai nghe Bluetooth, thậm chí còn không mở sách, ánh mắt xa xăm không biết đang nghĩ gì.
Tôi nhớ lại, Bùi Diệp từng du học nước ngoài, nhìn tình hình học tập hiện tại của anh ta, không lẽ ở trong nước không thi đỗ đại học tốt, mới đi du học sao.
Cảm giác khủng hoảng của tôi ập đến, tôi sống lại là để gặp anh ta sớm hơn một chút, nếu Bùi Diệp đi du học vài năm, tôi không muốn yêu xa.
Bùi Diệp dường như nhận ra, anh ta nhạy bén ngẩng đầu nhìn tôi.
Đôi mắt anh ta dài và đen, lúc không cười tự mang theo vẻ lạnh lẽo đáng sợ, sau khi kết hôn tôi hầu như không thấy anh ta như vậy.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Nếu là tôi năm mười bảy tuổi, tôi sẽ ngượng ngùng vì nhìn một anh chàng đẹp trai.
Nhưng tôi không phải, tôi đã nhìn và sờ từng tấc da thịt trên cơ thể Bùi Diệp, vì vậy tôi ngang nhiên nhìn anh ta từ đầu đến chân, cuối cùng ánh mắt khiêu khích dừng lại ở bụng anh ta.
Dù là Bùi Diệp 17 tuổi hay Bùi Diệp 27 tuổi, tôi đều phải có được anh ta.
3.
[Nếu còn nhìn nữa thì tôi sẽ móc mắt cô ra.]
Ánh mắt Bùi Diệp rõ ràng trở nên nặng nề, toàn thân bao phủ bởi áp suất thấp, anh ta hung dữ cảnh cáo tôi.
Bùi Diệp nói không lớn nhưng những bạn học gần đó đều lặng lẽ dựng tai hóng hớt, cậu mập thấy giáo viên đang viết bài liền quay đầu lại nhìn, cổ suýt nữa thì gãy.
Tôi thu hồi tầm mắt.
Oa, thật dữ dằn.
Bùi Diệp chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt như vậy trước mặt tôi, càng không nói lời cay nghiệt, chỉ cần tôi nhìn anh ta một cái là anh ta sẽ ngoan ngoãn lại gần tôi.
Cảm giác này khá mới mẻ.
Những ngày tiếp theo, tôi đã thử nhiều cách khác nhau để bắt chuyện với anh ta nhưng đều thất bại, tôi không ngờ rằng một đứa trẻ con lại khó đối phó như vậy.
Điều an ủi duy nhất là gần đây anh ta đều ngoan ngoãn đến lớp, không trốn học, không đi muộn, không về sớm, thực sự rất tuân thủ nội quy.
Mặc dù tám tiết học một ngày, có sáu tiết ngủ.
Kỳ thi giữa kỳ của trường số Sáu được tổ chức theo từng lớp, không xáo trộn các khối lớp để thi, Bùi Diệp ngồi bên phải phía trên tôi, kỳ thi giữa kỳ đầu tiên sau khi được tái sinh, tôi hơi căng thẳng.
Ngẩng đầu lên thấy Bùi Diệp cúi đầu gối lên cánh tay, một đôi chân dài ngang ngược duỗi đến dưới ghế của bạn học phía trước, bạn học phía trước cứng người không dám cử động mạnh, ngay cả động tác cầm bút cũng rất cẩn thận.
Cậu nhóc này không chỉ ngủ trong giờ học, mà còn ngủ trong giờ thi.
Còn giáo viên giám thị thì tỏ ra đã quen, nhẹ nhàng để lại một tờ giấy thi trên bàn anh ta. Sau đó tiếp tục phát cho các bạn học phía sau.
Trong lớp chỉ có tiếng lật giấy thi, giáo viên giám thị hắng giọng đọc hướng dẫn thi.
Cuối cùng Bùi Diệp cũng có động tĩnh, tôi hơi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ thấy anh ta khum ngón tay gõ nhẹ vào lưng bạn học phía trước, cậu nam sinh đó sợ sệt đưa một cây bút cho anh ta, Bùi Diệp nhận lấy cây bút, rồng bay phượng múa viết tên mình lên giấy thi.
Sau đó ném bút xuống, đắp giấy thi lên đầu, ngủ ngon lành.
?
Thứ phiền phức.
Làm sao được, không học hành tử tế thì sẽ bị ông nội đưa ra nước ngoài dát vàng.
Bây giờ tôi giống như một bà mẹ lo lắng cho đứa con trai nổi loạn học hành, vì vậy sau kỳ thi giữa kỳ, tôi đã xung phong giúp anh ta học thêm.
Chuyển trường một tháng, mặc dù tôi chưa thiết lập được tình cảm cách mạng sâu sắc với Bùi Diệp nhưng đàn em của anh ta đã rất thân thiết với tôi.
Sau khi tập thể dục buổi sáng, Bùi Diệp vẫn nằm úp trên bàn ngủ bù như thường lệ.
Tôi dừng lại trước bàn, đưa tay chọc chọc vào gáy anh ta.
Đàn em Lục Phong ở bên cạnh hít một hơi thật sâu: [Chết tiệt!
[Chị Thanh! Chị Thanh! Đừng làm thế!]
Lục Phong dùng giọng của An Lăng Dung gọi Bảo Quyên, vừa múa tay vừa ngăn cản hành vi nguy hiểm của tôi là sờ mông hổ.
Cơn cáu kỉnh khi thức dậy của Bùi Diệp không phải ai cũng chịu được.
Nhưng tôi đã chọc rồi, còn chọc nhiều lần, lực cũng không nhẹ.
Cái đầu đen nhúc nhích, Lục Phong tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đầu Bùi Diệp nhấc lên khỏi cánh tay, để lộ một phần lông mày, áp suất xung quanh anh ta thấp đến mức đáng sợ, sự thiếu kiên nhẫn của anh ta rất rõ ràng.
Anh ta ngước mắt nhìn tôi, quay đầu về phía bức tường, tiếp tục nằm úp.
Tôi nghe thấy Lục Phong thở phào một cách khoa trương, vỗ ngực như vừa thoát khỏi kiếp nạn.
Tôi không cam lòng, khum ngón tay gõ nhẹ vào đầu Bùi Diệp.
4.
[Khụ khụ khụ...]
Tay Lục Phong run rẩy không kiểm soát, suýt nữa thì tự tát vào mặt mình.
Lần này Bùi Diệp đã tỉnh, anh ta cau mày, giọng khàn khàn: [Đừng có làm phiền tôi nữa.]
Có thể nghe ra anh ta đang cố kìm nén cơn giận.
Lục Phong ở bên cạnh không dám thở mạnh, tôi chớp chớp mắt.
Thật dễ thương, giống như một chú chó nhỏ bị dựng lông.
Thực ra tôi rất thích trêu chọc Bùi Diệp, chọc anh ta nổi điên rồi lại vuốt ve, tôi không biết chán với việc này.
Tôi bắt đầu có chút đắc ý quên hình, tay nhanh hơn não sờ lên đầu anh ta, xoa loạn xạ, bước tiếp theo là thưởng cho chú chó nhỏ một nụ hôn vuốt ve.
Khi tôi tự nhiên cúi xuống, đầu óc đột nhiên tỉnh táo.
Anh ta nhìn tôi kinh ngạc, không khí xung quanh như đông cứng lại, tôi mở to mắt, không dám thở mạnh.
Một lúc sau, anh ta dường như đã phản ứng lại, khẽ gật đầu, tóc anh ta khẽ lướt qua mũi tôi, tôi như bị điện giật, nhanh chóng đứng thẳng người.
[Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ dạy thêm cho cậu.]
Tôi hắng giọng, nói ra mục đích của mình.
Ban đầu tôi muốn từ từ nhưng bây giờ bầu không khí quá ngượng ngùng, tôi phải nói gì đó để xoa dịu.
Sau đó, tôi nghe thấy anh ta cười khẩy, nhìn tôi đầy chế giễu: [Chỉ với số điểm vật lý 60 của cô thôi sao?]
Kết quả kỳ thi giữa kỳ đã có, tốt nghiệp phổ thông nhiều năm như vậy, may mà tôi vẫn nhớ một chút, nếu không thì ngay cả điểm chuẩn cũng không đạt được.
Nhớ lại số điểm thi giữa kỳ thảm hại của mình, tôi có chút mất mặt, năm đó tôi chưa bao giờ thi được điểm kém như vậy.
Tôi nhìn thẳng vào anh ta: [Đánh cược đi, kỳ thi giữa kỳ tới tôi sẽ nằm trong top 3, anh phải để tôi dạy thêm cho anh.
[Thế nào?]
Cả hội trường chìm vào im lặng, ngay cả Lục Phong cũng nhìn tôi với vẻ như đang nói mớ.
Tôi phản ứng lại lời phát biểu đầy trẻ trâu của mình, không khỏi đỏ mặt.
Bài kiểm tra 60 điểm của tôi thực sự không mấy thuyết phục nhưng tôi nhất định phải bẻ thẳng cái mầm non Bùi Diệp này.
[Phụt.]
Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ: [Cô muốn gây sự chú ý với tôi theo cách cũ rích này sao?]
Tôi:?
Lục Phong giơ ngón tay cái về phía tôi: [Chị Thanh, những cô gái muốn dạy thêm cho anh Bùi có thể xếp thành một vòng quanh sân vận động, chị chỉ được 60 điểm mà cũng dám tự mình xung phong sao?]
[Được, cậu cứ chờ đấy.]
5.
Sau khi buông lời hung hăng, tôi nhắn tin cho bố tôi tìm cho tôi một gia sư.
Bố tôi hoảng quá, vội gọi điện về: [Tiền riêng của bố giấu ở đâu?]
Tôi trả lời một cách trôi chảy: [Trong cuốn "Trung Quốc thượng hạ ngũ ngàn năm " ở hàng thứ hai trên giá sách trong phòng con.]
Tôi nghe thấy tiếng bố tôi thở phào một cách khoa trương: [Được, con là con gái ruột của bố.]
Sau đó lại hỏi: [Con lần nào cũng nhất, tìm gia sư làm gì?]
Ôi bố ơi, con không thể nói rằng con đã tốt nghiệp từ lâu trước khi được tái sinh, kiến thức phổ thông đã quên hết bảy tám phần rồi.
Tôi qua loa cho qua chuyện, bố tôi theo bản chất là một ông bố chiều con gái, không nói hai lời đã tìm gia sư cho tôi.
Để hoàn thành lời cá cược, ngoài giờ học ở trường, tôi còn về nhà thuê để học thêm, thậm chí không có thời gian để vun đắp tình cảm với Bùi Diệp.
Sau đó tôi mới phát hiện ra thì ra thời gian trước đây thằng nhóc này không phải là ngoan ngoãn không trốn học, mà là vì chân bị thương, đi lại bất tiện nên mới ngoan ngoãn ở lại trường.
Bây giờ chân đã khỏi, lại bắt đầu ba ngày hai đầu trốn học, mà giáo viên cũng như đã quen, dù chỗ của nó trống không cũng không hỏi han gì.
Chạy xong tám trăm mét trong tiết thể dục, bụng dưới tôi đau dữ dội, tôi mặt tái mét xin phép giáo viên về lớp nghỉ ngơi.
Tôi bắt đầu đau bụng kinh từ hồi cấp ba, biểu hiện bên ngoài cũng rất rõ ràng, môi tái xanh và đổ mồ hôi lạnh là chuyện thường.
Mãi đến sau khi kết hôn, Bùi Diệp đưa tôi đi khám bác sĩ đông y, mất một năm mới từ từ điều trị khỏi.
Tôi đau đến nỗi trán bắt đầu toát mồ hôi, trong lớp không có ai, tôi lê bước đến chỗ ngồi của mình nằm xuống nghỉ ngơi.
Tôi luôn cho rằng chỉ cần ngủ thiếp đi là sẽ không còn đau nữa, vì vậy tôi nhắm mắt lại bắt đầu tự thôi miên.
Không biết qua bao lâu, trong cơn mơ màng, mũi tôi ngửi thấy một mùi hương lạnh quen thuộc, tôi hé mắt nhìn thấy một hình bóng mờ ảo.
Là Bùi Diệp.
Khi con người yếu đuối, họ luôn thích làm nũng với người mình yêu, mong được ôm ấp, được vuốt ve.
Vì vậy, tôi mềm giọng, làm nũng với anh như thường lệ: [A Diệp, em đau quá.]
[Chồng ơi, ôm ôm.]
Tôi ngẩng đầu nhìn anh đầy mong đợi, chờ anh đến ôm tôi, rồi xoa đầu tôi.
Người trước mặt dường như khựng lại, anh lặng lẽ nhìn tôi vài giây, rồi quay người bỏ đi.
Khoảng thời gian ngắn ngủi này đủ để tôi tỉnh táo lại.
Tôi lại quên mất mình đã được tái sinh.
Tôi chu môi có chút tủi thân, Bùi Diệp 27 tuổi sẽ hôn hít ôm ấp tôi, còn Bùi Diệp 17 tuổi là một anh chàng lạnh lùng, chẳng thèm để ý đến tôi.
Nhưng người vừa quay người bỏ đi lại quay lại, anh cầm trên tay một chai nước màu hồng nhạt đưa cho tôi, tôi mới phát hiện ra chai nước trên bàn của mình không biết từ lúc nào đã biến mất.
Anh nhìn mặt tôi, do dự hỏi một câu: [Em có muốn uống thuốc không?]
Một luồng hơi ấm nóng bỏng từ đầu ngón tay tôi truyền đến, bàn tay lạnh ngắt trong nháy mắt trở nên ấm áp.
Đôi lông mày anh tuấn của Bùi Diệp mang theo vẻ lạnh nhạt nhưng đôi mắt hẹp dài kia lại mang theo một tia lo lắng.
Trái tim tôi như bị ai đó khẽ chạm vào, mềm nhũn.
6.
Sau khi hết kinh nguyệt, tôi lại tràn đầy sức sống nhưng Bùi Diệp lại trở về thành anh chàng lạnh lùng.
Trước đây, tôi không có gì để nói, anh vẫn thỉnh thoảng để ý đến tôi nhưng sau ngày hôm đó, tôi tìm anh nói chuyện, anh luôn cau có, kiệm lời.
Sau đó, tôi quan sát anh một hồi lâu, tình cờ phát hiện ra rằng mỗi khi tôi nhìn anh chăm chú trong một thời gian dài, đôi lông mày anh sẽ hơi nhíu lại, đôi mắt đen như mực nhìn tôi lạnh lùng, giống như một con chó sói nhe nanh, hung dữ.
Nhưng vành tai anh lại ửng hồng.
Xem ra, sự làm nũng hôm đó đối với anh chàng nam sinh trung học thuần khiết Bùi Diệp có sức sát thương không nhỏ.
Bùi Diệp thẹn thùng lén lút thật đáng yêu!
Nhưng thành tích của anh lại không đáng yêu chút nào, sau khi kết hôn, Bùi Diệp thích nhất là nghe tôi kể về thời đi học, dù là cấp ba hay đại học, anh luôn tiếc nuối vì không xuất hiện trong thời thanh xuân của tôi.
Anh thường lẩm bẩm, giá như học cùng trường với tôi thì tốt biết mấy.
Để anh ấy không phải hối tiếc, tôi phải để anh ấy học hành chăm chỉ.
Lịch thi lớp 12 rất dày đặc, một tuần sau khi thi tháng lần hai sẽ tiến hành thi giữa kỳ.
Sau khi có kết quả thi tháng, tôi vươn lên trở thành nhất lớp, khiến mọi người đều kinh ngạc, đặc biệt là Lục Phong, nhìn tôi với vẻ sùng bái.
Ngày hôm sau, tôi mang theo cuốn "Năm năm thi đại học, ba năm luyện đề" được chọn lọc kỹ càng ở hiệu sách và kế hoạch ôn tập riêng cho Bùi Diệp đến lớp nhưng phát hiện tên nhóc này lại không đến lớp.
Tôi cầm lấy bài thi tháng trên bàn của anh ta, những khoảng trống lớn khiến tôi vô cùng đau mắt, trong lòng tôi đè nén một ngụm tức.
Tôi mặt lạnh kéo Lục Phong hỏi: [Cậu biết Bùi Diệp đi đâu không?]
Lục Phong nhìn vào cuốn sách bài tập dày cộp trên tay tôi, lộ ra vẻ đau khổ: [Chị Thanh, chị đã rất giỏi rồi, không cần làm cuốn bài tập này đâu.]
[Đây là của Bùi Diệp cậu phải làm.]
Tôi liếc anh ta một cái sắc như dao, ra hiệu anh ta đừng nói sang chuyện khác.
[Bùi Diệp hẹn đá giao hữu, giờ này chắc đang ở quán net.]
Miệng Lục Phong như cái máy đổ đậu, bán đứng Bùi Diệp ngay, còn nói sau giờ học sẽ chủ động dẫn tôi đi bắt người, trong mắt mang theo vẻ hả hê rõ ràng.
Lục Phong dẫn tôi đi qua con hẻm sau trường học một cách thành thạo, đi lên cầu thang ở một góc khuất, cuối cùng nhìn thấy quán net ở tầng hai.
Lục Phong chào hỏi ông chủ một cách thân thiết, chỉ vài câu đã hỏi ra phòng mà Bùi Diệp đang ở, sau đó bảo tôi đi trước, anh ta đi mua chai nước.
Tôi ôm cuốn sách bài tập, theo số phòng gõ cửa phòng đó.
Cửa được một cậu đầu đinh mở ra, phòng như một thế giới khác, bên trong đèn mờ, mấy cậu thiếu niên đeo tai nghe, ngón tay gõ bàn phím nhanh như chớp, tay cầm chuột kẹp điếu thuốc, trên bàn còn đặt mấy lon bia.
Trong làn khói thuốc, tôi nhìn thấy Bùi Diệp ngay lập tức, ánh sáng màn hình chiếu lên mặt anh, khiến đường nét góc cạnh càng rõ ràng hơn, anh hơi cong môi, đôi lông mày mang theo vẻ tùy tiện.
Tên nhóc này, trốn học hút thuốc uống rượu vào quán bar, buff xấu xa đầy đủ rồi.
Tôi há miệng định gọi người, cậu đầu đinh liếc tôi một cái rồi nói: [Bạn đi nhầm phòng rồi.]
Sau đó đóng sầm cửa lại.
Ăn quả đắng, lửa giận trong lòng tôi bùng lên.
7.
Tôi hít một hơi thật sâu, đá tung cửa.
Những người bên trong bị tiếng động lớn làm cho hoảng sợ, đồng loạt nhìn về phía tôi.
[Chết tiệt, ai đến phá đám vậy?]
Tôi lạnh lùng lên tiếng: [Tôi đếm đến ba, Bùi Diệp, cậu cút ra đây cho tôi.]
Vài cậu thiếu niên kia ngây người, Lục Phong cầm nước giải khát chạy đến hít một hơi khí lạnh.
[Cô gái này ở đâu ra vậy, dám nói chuyện với Bùi Diệp như vậy.]
Cậu đầu đinh phản ứng trước, nhìn về phía Lục Phong sau lưng tôi hỏi.
Bùi Diệp ngồi ở góc, toàn thân tỏa ra vẻ khó chịu vì bị người ta làm phiền, anh ta không vui lấy điếu thuốc trong miệng kẹp vào giữa ngón tay, nhả ra một làn khói.
Lộ ra một đoạn cánh tay, gân xanh nổi lên, mí mắt nhấc lên, đôi mắt hẹp dài chứa đựng sự u ám nhìn tôi.
Mặt tôi lập tức tối sầm lại.
Mọi người nhìn chúng tôi qua lại với ánh mắt hóng hớt.
Nhưng cảnh tượng mà họ mong đợi đã không xảy ra, Bùi Diệp và tôi nhìn nhau một lúc.
Lúc này sắc mặt tôi rất khó coi, trước đây Bùi Diệp đã ngoan ngoãn đến làm lành, dù sao thì điều này cũng liên quan đến việc anh ta có thể lên giường ngủ vào buổi tối hay không.
Tôi lạnh lùng liếc nhìn: [Bùi Diệp, ra đây.]
Dưới ánh mắt của tôi, khí thế của Bùi Diệp dần dần biến mất, anh ta dập tắt điếu thuốc, theo bản năng nhận thua: [Tôi sai rồi.]
Mọi người kinh ngạc đến rớt cả cằm, còn Bùi Diệp sau khi phản ứng lại mình đã làm gì thì có vẻ hơi hối hận.
[Chậc, đúng là bị bỏ bùa.]
Không khí trong phòng trở nên kỳ lạ, cuối cùng cậu đầu đinh ho một tiếng, mặt đầy vẻ trêu chọc: [Hóa ra là chị dâu à.]
Ừm... Không khí trở nên kỳ lạ hơn.
[Mẹ kiếp, bớt nói nhảm đi.]
Bùi Diệp đẩy bàn phím, nhét bật lửa và hộp thuốc lá trên bàn vào túi, đi ra khỏi chỗ ngồi tiện tay vỗ vào đầu cậu đầu đinh.
Có vẻ như anh ta rất không hài lòng với tình trạng hiện tại của mình giống như một con khỉ bị mọi người vây quanh.
Bùi Diệp hơi nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên cuốn sách bài tập tôi đang ôm trong tay vài giây, rồi lại nhìn về phía Lục Phong đang đến chậm sau lưng tôi.
Lục Phong vội cúi đầu, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
[Cậu theo tôi.]
Bên tai còn văng vẳng giọng nói trong trẻo của thiếu niên, ngẩng đầu lên thì anh ta đã đi ra ngoài trước.
Tôi nhìn bóng dáng ngầu lòi kia, thầm nghiến răng.
Tôi theo Bùi Diệp ra khỏi quán net, cách đó không xa là con hẻm nhỏ nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu, nơi này hầu như không có người qua lại.
Bùi Diệp đi được vài bước thì dừng lại, người hơi dựa vào tường, lấy thuốc lá trong túi quần ra, ngón tay thon dài của anh ta kẹp điếu thuốc, tay còn lại xoay bật lửa vài vòng rồi châm thuốc.
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi cùng với khuôn mặt vô cùng quyến rũ kia, có thể nói là đẹp mắt.
Một vòng khói trắng xanh tỏa ra giữa đôi mắt đẹp của anh ta, anh ta hơi ngẩng cằm, cúi mắt nhìn tôi: [Cậu thích tôi?]
Mặc dù là câu hỏi nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định.
Chiếc khuyên tai lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Tôi nghẹn thở, không thể không thừa nhận rằng suýt nữa bị tên Bùi Diệp thối tha này mê hoặc chết.
[Đúng vậy.
[Tôi thích anh.]
Tôi trả lời không chút né tránh, thậm chí không tránh ánh mắt anh ta nhìn tới.
8.
Tôi và Bùi Diệp đã thổ lộ tình cảm với nhau trong vô số ngày đêm, chỉ một câu [Tôi thích anh] đã không đủ khiến tôi đỏ mặt tim đập như một cô nữ sinh mới lớn nữa rồi.
Tôi tưởng người đỏ mặt phải là nam sinh trung học thuần khiết Bùi ca nhưng anh ta chỉ liếc tôi một cái, giọng lạnh lùng nói: [Ma mới tin cậu.]
?
Thằng nhóc thối, sao lại không theo lẽ thường.
Ngay khi tôi bị nghẹn họng, biến cố xảy ra, Tóc Vàng dẫn theo mấy tên đàn em từ góc cua lao ra.
[Đại ca, ở ngay đây.]
Theo như cốt truyện tiểu thuyết, phản diện ra sân thế nào cũng phải nói vài câu tàn nhẫn nhưng Tóc Vàng hiểu rõ đạo lý nói nhiều chết nhanh, không nói một lời đã dẫn theo một đám người xông lên.
Ngay cả tôi cũng không kịp phản ứng, mục tiêu ban đầu của chúng là Bùi Diệp nhưng Bùi Diệp đã khỏi chân nên sức chiến đấu tăng vọt, đánh một chọi năm cũng không thành vấn đề.
Sau đó mục tiêu của chúng chuyển sang tôi, dù sao thì lần trước nếu không có tôi xen vào, Bùi Diệp chưa chắc đã đánh thắng được chúng.
Tóc Vàng cầm gậy lao về phía tôi, tôi không kịp né tránh đành phải cầm cuốn sách bài tập 《53》 dày cộp che trước mặt, mặc dù đã chặn được phần lớn sát thương nhưng tay tôi vẫn bị rung đến đau nhói.
Chưa kịp hoàn hồn, một tên khác lại lao tới, lần này không thể tránh khỏi bị đánh vào cánh tay.
Tôi đau đến mức nước mắt sinh lý chảy ròng ròng, vốn dĩ hôm nay trong lòng đã ức chế một bụng lửa, đám thỏ con này đúng là tự đâm đầu vào họng súng.
Tôi nhịn đau đá văng tên trước mặt, vừa nhìn chuẩn góc vừa ném cuốn sách bài tập 《53》 trong tay ra ngoài, tạo thành một đường parabol hoàn hảo trên không trung, cuối cùng trúng ngay đầu Tóc Vàng.
Bùi Diệp bám sát phía sau, túm lấy cổ áo Tóc Vàng, đấm thẳng vào mặt hắn ta một cú.
Tiếng nắm đấm tiếp xúc với da thịt rõ ràng đến mức tôi nghe thôi cũng thấy đau.
Đại ca bị đánh ngã, những tên còn lại lập tức hoảng sợ, Tóc Vàng nằm trên đất một lúc mới tỉnh lại, đám đàn em vội chạy tới đỡ hắn ta.
Đại thế đã mất, Tóc Vàng một lần nữa bỏ chạy thục mạng.
Lúc này tôi mới phát hiện Bùi Diệp mặt lạnh như băng, đáy mắt như đóng băng, áp suất không khí xung quanh anh ta vô cùng đáng sợ, anh ta không chút biểu cảm ngồi xổm trước mặt tôi, nhẹ nhàng nâng bàn tay bị đánh của tôi lên.
Làn da tôi vốn rất trắng, chỉ cần va chạm nhẹ cũng dễ để lại dấu vết trên người tôi, huống chi là một cú đánh như vậy, bây giờ đã tím bầm một mảng lớn.
Trông thực sự rất đáng sợ.
Khuôn mặt Bùi Diệp rất gần tôi, nếu có ai đó nhìn thấy chúng tôi từ xa, chắc chắn sẽ nghĩ rằng chúng tôi đang hôn nhau.
Tôi đột nhiên nhớ lại có một lần tôi cho mèo hoang ăn bị nó cào một cái, lúc đó Bùi Diệp cũng mặt lạnh như vậy, nâng tay tôi lên xem vết thương.
Có một khoảnh khắc, khuôn mặt Bùi Diệp của tương lai và Bùi Diệp của hiện tại chồng lên nhau.
Trong cơn mơ màng, tôi dường như nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tôi:
[Vợ ơi, em hôn thằng nhóc này sao?!]
Chết tiệt, không phải ảo giác.
Tôi nhìn thấy Bùi Diệp phiên bản lớn mặc vest xách cổ áo Bùi Diệp phiên bản nhỏ, khóe mắt hơi ửng hồng, ánh mắt tủi thân chất vấn tôi.
Còn Bùi Diệp phiên bản nhỏ thì đáy mắt lộ rõ sự chống đối, anh ta cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt cao lớn hơn mình rất nhiều nhưng lại có khuôn mặt giống hệt mình phiên bản phóng to, giống như một con thú bị xâm phạm lãnh thổ.
9.
Mặc dù không biết Bùi ca phiên bản lớn cũng đến đây bằng cách nào nhưng trong lòng tôi chấp nhận rất tốt, dù sao thì tôi còn có thể sống lại, anh ta xuyên không thì có sao?
[Vợ ơi, sao em bị thương vậy.]
Đẩy Bùi ca phiên bản nhỏ ra, anh ta mới nhìn thấy vết thương trên tay tôi, vẻ mặt đau lòng.
Nhưng quay đầu lại liền mặt mày đen sì mắng té tát: [Thằng nhóc thối, mày ngay cả vợ tao cũng không bảo vệ được, làm đại ca trường học cái nỗi gì?]
Tôi:?
Bùi Diệp phiên bản nhỏ mặt lạnh như băng, ánh mắt đầy sát khí, giống như một con chó sói đang rình mồi: [Ai là vợ mày?]
Hai người họ như hai con sói tranh giành lãnh thổ, đều dùng ánh mắt cảnh giác nhìn đối phương.
Tôi mệt mỏi nhắc nhở Bùi ca phiên bản lớn: [Thằng nhóc này là chính anh đấy.]
Sau đó tôi nghe thấy hai người họ đồng thanh: [Ai là anh ta?]
Nhìn thấy hai người họ căng thẳng như sắp đánh nhau, tôi đành phải "Hít ——" một tiếng, giả vờ vết thương đau.
Hiệu quả rõ ràng ngay, cả hai đều không còn để ý đến việc nhìn nhau không vừa mắt nữa, quay đầu cùng nhìn về phía vết thương của tôi.
Sau khi được hai người đưa đến bệnh viện xử lý vết thương, tôi đành phải đưa Bùi ca phiên bản lớn không có hộ khẩu về căn nhà nhỏ tôi thuê.
Sau đó tôi lặng lẽ nhìn Bùi ca phiên bản nhỏ mặt lạnh như băng đi theo chúng tôi suốt chặng đường, đôi mắt đen láy của anh ta nhìn chằm chằm vào Bùi ca phiên bản lớn, như đang đề phòng điều gì đó.
Sau đó nhìn tôi: [Giải thích đi?]
Tôi còn đang nghĩ nên dùng lời lẽ nào để mọi người dễ chấp nhận hơn thì Bùi ca phiên bản lớn bên cạnh chậm rãi nhếch miệng, nở một nụ cười bí ẩn.
Tôi nhìn nụ cười đó, trong lòng cảnh báo vang lên.
Lần trước anh ta nở nụ cười như vậy là khi tôi và bạn thân đi mua sắm tiện tay mua cho anh ta một bộ đồ ngủ, sau đó người ngày thường đi làm đúng giờ lại đột nhiên không đi làm, ở nhà mở hội nghị video, cố tình mặc bộ đồ ngủ đó lên sóng.
Sau đó cuộc họp kéo dài nửa tiếng, anh ta dùng hai mươi phút để khoe bộ đồ ngủ mà vợ mua cho anh ta.
Quả nhiên, anh ta khẽ mở môi: [Đây là vợ tôi, chẳng lẽ cậu không có vợ sao?]
Sau đó anh ta lấy điện thoại trong túi ra, mở màn hình: [Hình nền của tôi đẹp không?
[Đây là ảnh cưới của vợ tôi, đẹp chứ?
[Còn có ảnh giấy chứng nhận kết hôn nữa, chắc cậu chưa từng thấy, để tôi cho cậu mở rộng tầm mắt nhé.
[Có phải là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi không?]
...
Tôi nhìn sắc mặt Bùi ca phiên bản nhỏ dần dần đen như đáy nồi, cố gắng cứu vãn: [Nói ra thì dài dòng lắm, anh ta là anh của tương lai, còn em là vợ... tương lai của anh.]
Trước mặt Bùi ca phiên bản lớn mà nói mình là vợ của Bùi ca phiên bản nhỏ, tôi thực sự có chút chột dạ.
Tiểu Bùi không trả lời câu hỏi của tôi, anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đắc ý của Đại Bùi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười độc ác:
[Hôm đó ở trong hẻm, chúng ta đã hôn nhau. Cô ấy đuổi theo tôi để tỏ tình, nói rằng thích tôi.]
Tôi:?
Anh đẹp trai, anh không phải chẳng thèm để ý đến em sao? Rồi anh ta chuyển tầm mắt sang tôi:
[Bắt đầu từ ngày mai, sau giờ học tôi sẽ đến đây học thêm.]
Cuối cùng, anh ta liếc nhìn anh chàng họ Bùi mặt xanh lét, rồi cười thỏa mãn bỏ đi.
Phải nói là, anh chàng họ Bùi nhỏ tuổi thật biết cách hành hạ bản thân mình trong tương lai, anh chàng họ Bùi lớn tuổi ủy khuất bám lấy tôi, hỏi:
[Vợ ơi, em thật sự hôn thằng nhóc đó rồi sao?!]
Tôi há miệng định phủ nhận nhưng lại nhớ đến ngày mai hai người này còn phải gặp nhau, với tính cách của anh cả, không biết sẽ chỉnh em trai thế nào.
Vì hòa bình thế giới, tôi đành im lặng.
Sau đó, tối hôm đó tôi đã thu hoạch được một chú chó lớn bám người, anh cả ôm chặt lấy tôi, áp đầu vào cổ tôi phẫn nộ:
[Sao em có thể hôn thằng nhóc hôi này chứ!]
[Vợ ơi, em nói em thích anh nhất mà, em nói đi!]
Tôi nhắm mắt lại: [Anh còn nói bậy nữa thì đi ngủ sofa đi.]
Anh cả tủi thân ngậm miệng lại, cuối cùng tai tôi cũng được yên tĩnh một lúc. Một lúc sau, tôi hỏi anh:
[Không phải anh nói hồi cấp ba anh là học sinh ngoan ngoãn sao?]
Đại Bùi ấp úng: [Còn không phải là cô bạn thân của em sao, cô ấy nói em thích những chú cún con ngoan ngoãn, thích làm nũng và thích quấn người.]
Tôi không nhịn được cười: [Vậy nên anh đã giả vờ lâu như vậy sao?]
Anh không nói gì, chỉ cúi đầu sâu hơn. Thật là một tên ngốc, dù anh thế nào, tôi cũng sẽ thích anh.
10.
Sáng sớm hôm sau, chuông cửa nhà vang lên, tôi vừa đánh răng vừa ra mở cửa. Thấy Tiểu Bùi với đôi mắt thâm quầng. —— Còn có cả vali hành lý.
Tôi:?
[Từ hôm nay trở đi, tôi cũng sẽ ở đây.]
Mí mắt tôi giật giật.
Cậu ta dừng lại một chút: [Tiện cho việc học thêm, còn có thể giám sát xem có ai vi phạm pháp luật hay không.]
Nhà gần trường vốn đã khan hiếm, căn nhà này vị trí và tiện nghi đều tốt, tuy chỉ có hai phòng ngủ nhưng bố tôi vẫn thuê cho tôi, thêm một người nữa ở cũng không sao.
Đang làm bữa sáng, anh cả cầm xẻng nấu ăn đi ra, mặt mày không tốt nhìn vị khách không mời mà đến.
[Cầm vali của cậu đi, cả người lẫn đồ đạc cút khỏi nhà tôi và vợ tôi.]
Anh hai không hề nhượng bộ: [Tống Thanh còn hai tháng nữa mới đủ tuổi thành niên, tôi cần liên lạc với bố Tống ngay bây giờ không?]
Anh cả giống như con mèo bị giẫm đuôi, chỉ có thể mặt đen cho anh hai vào nhà.
Sau đó hai đôi mắt nhìn tôi.
[Hai người ở phòng ngủ phụ.]
Anh cả không chịu, tủi thân nhìn tôi: [Vợ ơi, sao không ngủ với em.]
Còn cố gắng làm nũng: [Em không muốn ở cùng thằng nhóc thối này.]
[Đồ chết bầm, tôi gọi 110 ngay bây giờ nhé? Nói anh quấy rối trẻ vị thành niên, mà còn là người không có hộ khẩu.]
Cậu nhóc này mắng mình cũng có nghề.
Anh hai bình tĩnh nhìn một lúc, mặt đầy vẻ khinh thường mở điện thoại nhanh chóng bấm 110, đe dọa trắng trợn.
Tôi vội vàng đưa tay ngăn cản: [Anh cả, thôi đi, sao lại nóng nảy thế.]
Nhưng hai người vẫn tiếp tục làm tổn thương nhau, cuối cùng dưới tiếng quát lớn của tôi, họ mới chịu dừng lại.
Hôm nay là thứ bảy, sau khi ăn sáng xong, tôi và anh hai ngồi vào bàn học bù, anh ấy lấy bài kiểm tra tháng của mình ra.
Trên bài kiểm tra, những dấu x đỏ chói mắt khiến tôi đau cả mắt, anh cả bưng đĩa trái cây đi vào vừa nhìn thấy đã không nhịn được chế giễu:
[Rải gạo lên trên, gà làm đúng còn nhiều hơn cậu.]
Anh hai hung dữ liếc anh cả một cái: [Anh có gì mà đắc ý, nếu không phải anh quá ngu, tôi có thể chỉ được có điểm này không?]
Hai người này có cơ hội là lại cãi nhau.
[Cũng không cần đổ lỗi cho nhau, hai người là một, đều ngu như nhau.]
Để kế hoạch học bù có thể tiến hành thuận lợi, tôi đành phải ra lệnh cấm anh cả tùy tiện ra vào làm ảnh hưởng đến chúng tôi.
Mặc dù anh hai nền tảng kém nhưng học rất nhanh, về cơ bản tôi giảng một lần là anh ấy có thể hiểu một biết mười, hơn nữa trí nhớ lại cực kỳ tốt.
Giảng xong bài thi các môn chính, tôi không nhịn được hỏi: [Cậu cũng không ngốc, tại sao không học hành tử tế!]
Anh hai có chút do dự: [Học hành mệt lắm, hơn nữa nhà tôi cũng khá có tiền.]
... Kẻ lắm tiền đáng ghét!
Tôi hít một hơi thật sâu: [Bạn học Tiểu Bùi, tư tưởng của bạn rất đồi trụy! Tổ chức nghiêm khắc phê bình bạn, phải học hành tử tế!]
11.
Dưới sự giám sát của tôi và những lời chế giễu của anh cả, Tiểu Bùi đã nỗ lực trong một tuần, đến kỳ thi giữa kỳ đã đạt được tiến bộ đáng kinh ngạc, khiến mọi người phải kinh ngạc.
Mặc dù không phải là đứng đầu nhưng cũng là một bước tiến vượt bậc, Tiểu Bùi mắt sáng lấp lánh nhìn tôi, như một chú chó nhỏ muốn được khen thưởng.
Tôi cố tình không để ý đến anh ấy, giáo viên vào lớp, tôi trở lại chỗ ngồi lấy sách, liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của một người nào đó, thầm cười trộm.
Giữa giờ học, giáo viên quay người viết bảng, một quả cầu giấy rơi xuống bàn tôi.
Tôi mở tờ giấy nhăn nhúm ra, chỉ thấy trên đó viết nguệch ngoạc: Tại sao không khen tôi?
Người viết dùng lực mạnh đến mức gần như xuyên thủng tờ giấy, có thể thấy rất không vui.
Tôi nhịn cười trả lời: Học hành tử tế đi, bạn học Tiểu Bùi.
Tiểu Bùi sau khi nhìn thấy tờ giấy thì mặt sầm lại nhưng vẫn chăm chú nghe giảng.
Sau giờ học, anh ấy vẫn tỏ ra không vui, ánh mắt oán trách nhìn tôi.
Tôi thấy buồn cười, trêu chọc chú chó nhỏ đủ rồi, tôi lấy một chiếc hộp nhỏ trong cặp sách đưa cho anh ấy.
[Quà cho cậu.]
Tôi đã suy nghĩ rất lâu về món quà nhưng có vẻ như anh ấy không thiếu thứ gì, nhớ đến chiếc khuyên tai màu đen nổi bật của anh ấy, tôi cố tình chọn một chiếc màu bạc đơn giản.
Không còn cách nào khác, Tiểu Bùi đeo khuyên tai rất đẹp trai.
Tiểu Bùi nhìn thấy món quà, mắt sáng lên, nhìn tôi như một chú chó nhỏ được an ủi.
Trong lòng tôi không khỏi mềm nhũn.
Anh ấy cầm chiếc hộp nhìn rất lâu, đột nhiên cúi đầu hỏi tôi: [Cô... sẽ quay về chứ?]
Tôi khựng lại, tôi biết anh ấy hỏi tôi có quay về thế giới tương lai không.
Thành thật mà nói, tôi không biết, trước khi tôi được tái sinh, tôi không đau không ốm, chỉ ngủ trưa như bình thường.
Và mỗi khi tôi hỏi anh cả lý do anh ấy xuyên không, anh ấy luôn ấp úng.
[Tôi không biết.]
Chúng tôi lặng lẽ kết thúc chủ đề này, mỗi người mang tâm sự riêng trở về nhà.
Theo đà này học tiếp, Bùi Diệp lội ngược dòng chỉ là chuyện sớm muộn, tôi báo tin vui này cho anh cả.
Nhưng anh cả lại cau mày, muốn nói lại thôi: [Vợ ơi, chúng ta nên quay về rồi.]
Họ đúng là một người, ngay cả chủ đề nhắc đến cũng giống nhau.
Nụ cười trên môi tôi nhạt dần.
Bùi Diệp sẽ không vô cớ nhắc đến chủ đề này, tôi hiểu anh ấy, vì vậy việc anh ấy xuyên không thực sự có vấn đề.
Tiểu Bùi căng thẳng nhìn tôi, như một con vật nhỏ sắp bị bỏ rơi, tôi được tái sinh lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm giống như hoảng sợ trên khuôn mặt của anh chàng đẹp trai.
Tôi cười, đưa tay xoa đầu Tiểu Bùi: [Chúng tôi vốn không thuộc về nơi này.]
[Nếu chúng tôi quay về, tôi và cậu có thể sẽ mất đi ký ức về khoảng thời gian này, lại trở thành người xa lạ.]
Tiểu Bùi im lặng hồi lâu, ngẩng đầu lên nghiêm túc nói với tôi: [Chúng ta nhất định sẽ lại thích nhau.]
[Này này này, nhóc con thối, không được tán tỉnh vợ tôi trước mặt tôi!!]
12.
Tết sắp đến, đường đã phủ đầy tuyết.
Tôi và Bùi Diệp theo lời mời của bạn đến chùa Lâm An cầu phúc, nghe nói ngôi chùa này rất linh thiêng.
Những ngày này khách hành hương chưa nhiều, trụ trì trong chùa nhìn thấy Bùi Diệp thì gật đầu: [Thi chủ Bùi lại gặp mặt rồi.]
Tôi quay đầu hỏi với vẻ nghi hoặc: [Anh đến chùa Lâm An lúc nào vậy?]
Anh ấy chỉnh lại khăn quàng cổ cho tôi, trả lời: [Sinh nhật hai tháng trước, đi bàn dự án và anh hai đi ngang qua nên tiện vào đây lễ bái.]
Chúng tôi đi về phía cây cầu nguyện nổi tiếng nhất, một cơn gió thổi một tờ giấy cầu nguyện đến trước mặt tôi.
[Mong sớm gặp được vợ mình, yêu sớm với vợ mình.—— Bùi Diệp]
Bùi Diệp 27 tuổi ước nguyện sinh nhật là yêu sớm với vợ mình.
Tôi cầm tờ giấy cầu nguyện cười không ngừng, ngã vào lòng anh ấy: [Anh có bị mất trí không, chẳng lẽ chúng ta công khai sau khi tốt nghiệp cấp ba không được tính là yêu sớm sao?]
Anh ấy ôm chặt tôi, cũng cười: [Ước sai rồi, đáng lẽ phải ước để vợ theo đuổi mình.]
[Sau Tết lớp trưởng tổ chức họp lớp, chúng ta cùng đi nhé.]
[Được.]
-Hết-