Văn án
Ta là sủng phi của hoàng đế.
Sau khi chết một nghìn năm, mộ của ta bị người ta đào lên.
Một nhát xẻng của máy xúc đã làm hỏng phượng quan mà ta đã tranh sủng rất lâu mới có được.
Ta tức giận đến nỗi đội mồ sống dậy, chạy quanh công trường truy đuổi mọi người như điên.
Kết quả là bị một đạo sĩ đi ngang qua thu vào trong hồ lô.
Đang lúc ta suy nghĩ cách đục một lỗ trên hồ lô để trốn ra ngoài thì bên tai ta vang lên một tiếng nói thầm.
[Thứ này trông giống hệt quý phi chết yểu của ta, chỉ có điều con mắt có hơi đỏ.]
Mắt ta đỏ ư? Mắt ta đỏ còn không phải vì bị chọc tức à!
Không phải, khoan đã, giọng nói này…
Ta kinh hoàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của đạo sĩ.
Bệ hạ, người giấu diếm ta tu luyện tà thuật trường sinh bất lão đúng không?
Chính văn
1
Đã chết một nghìn năm, lẽ ra ta không thể sống lại được.
Nhưng lại có người để mắt đến huyệt phong thủy nơi ta an nghỉ, rầm rộ đào mộ ta lên để xây nhà trên đó.
Đào thì đào đi.
Lúc đầu ta cũng không thèm để ý.
Dù sao ta cũng đã chết rồi, cùng lắm thì chỉ là đem thi thể chuyển sang nơi khác nằm.
Nhưng ai ngờ người đào mộ lại dùng máy đào xúc một nhát.
Thế mà đập nát luôn phượng quan bằng lông vũ xanh biếc được chôn cùng ta trong quan tài.
Phải biết rằng, đó là đồ trang sức mà ta yêu thích nhất!
Năm xưa để có được nó.
Bản cung đã phải tranh sủng với đám đàn bà trong hậu cung.
Phải nịnh nọt hoàng đế suốt hai tháng, mang tiếng là kẻ nịnh hót vô liêm sỉ.
Mới có thể nịnh nọt để trở thành sủng phi, nịnh nọt để có được phượng quan.
Ta chết rồi vẫn phải mang theo bên mình bảo bối quý giá này.
Không ngờ nó lại bị vỡ nát như vậy!
Lúc đó ta không nhịn được, cơn tức giận xông lên đầu.
Hai mắt mở to, tức giận đến mức xác chết vùng dậy.
Ta chống hai tay lên, nhấc nắp quan tài rồi chui ra khỏi đất.
Mắt đỏ ngầu, nhe nanh múa vuốt đuổi theo đám người kia như điên như dại, bắt được ai là lại u uất hỏi một câu:
“Có phải ngươi đã đập vỡ phượng quan bảo bối của ta không?
“Có phải ngươi đã đập vỡ phượng quan bảo bối của ta không?
“Có phải ngươi đã đập vỡ phượng quan bảo bối của ta không?”
…
Hỏi một vòng.
Tất cả mọi người chỉ trả lời ta hai chữ: “Cứu mạng.”
Rồi lăn đùng ra đất ngủ.
Đến nước này rồi mà các ngươi vẫn ngủ được sao?
Ta tuy không hiểu, nhưng cũng tôn trọng.
Chỉ là… bọn hắn cứ kêu cứu mạng liên hồi, chẳng lẽ người đập vỡ phượng quan lại có tên là Cứu Mạng?
Cái tên này không đáng tin.
Đám dân đen các ngươi, nhất định là đang lừa bản cung!
À…
Bây giờ ta không còn là quý phi nữa, không nên tự xưng là bản cung.
Đúng rồi, lừa gạt bản yêu diễm mỹ nhân cương thi.
Ta thực sự tức giận rồi!
Thấy hỏi không ra được gì.
Ta gầm lên một tiếng, đứng tại chỗ chuẩn bị tung đòn quyết định.
Sau đó, một giọng nam rõ ràng truyền vào tai ta.
[Oán khí ngút trời, chuyện gì xảy ra vậy?
[Tên Vương lão bản Vương Cẩu Thắng kia! Đã hứa với ta là nửa năm sau mới khởi chắn, vậy mà hôm nay lại lén lút đào bới!
[Nếu không phải ta thèm ăn nên muốn đến đây mua một phần miến lạnh nướng thì các ngươi xong đời rồi.
[Gọi đám cô hồn dã quỷ dơ bẩn kia đến đây, tức chết ta mất!]
[A a a thần miến lạnh nướng, cảm ơn người đã chỉ đường cho ta đến đây! Ta đi thu phục thứ đó, rồi lập tức quay lại ăn ngươi!]
Ta: “???”
Giọng nói quen thuộc quá.
Chỉ là——
Thần miến lạnh nướng là gì?
Thu phục thứ đó?
Thứ đó… là chỉ ta sao?
2.
Được rồi, không sai.
Thứ đó đúng là chỉ ta.
Bởi vì ta vừa định quay đầu tìm nguồn phát ra tiếng nói.
Thì cảm thấy trời đất quay cuồng.
Vất vả lắm mới đứng vững được.
Thì phát hiện mình đã bị nhốt vào một pháp khí nào đó.
Bốn phía trở nên hư vô, không sờ thấy cũng không nhìn thấy biên giới.
Ta còn đang nghĩ cách đục một lỗ trên pháp khí này để trốn ra ngoài thì.
Tiếng nói đã truyền vào tai ta trước đó lại vang lên.
[Thứ này trông giống hệt quý phi đã chết yểu của ta, chỉ có điều mắt có hơi đỏ, giống như bị đau mắt đỏ vậy.]
[Có thể giống Nhược Nhược vài phần, đó là phúc khí của cô ta, ta cũng không đành lòng ra tay giết chết cô ta ngay.]
[Nghĩ lại thì ta cũng đã một nghìn năm không gặp Nhược Nhược rồi, nhớ nàng quá.]
[Thế gian này chính là một thế giới rộng lớn, nói vậy nếu ta giữ thứ này lại làm thế thân, thì điều đầu tiên Nhược Nhược tỉnh lại có phải hay không là sẽ giết chết ta?]
[Hắc hắc, có thể bị Nhược Nhược giết chết, cũng là phúc khí của ta.]
[A a a nhớ Nhược Nhược quá!]
[Aiz~ Làm xong việc sớm, còn sớm về ôm con rối khắc theo hình dáng Nhược Nhược của ta mà ngủ~]
[Hắc hắc, giống như đang ôm Nhược Nhược vậy.]
Ta: “???”
Mắt ta đỏ ư?
Mắt ta đỏ còn không phải là vì tức giận hả!
Không phải, khoan đã, trọng điểm hình như không phải cái này.
Quý phi chết yểu?
Một nghìn năm?
Nhược Nhược?
Còn giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn này…
Chết tiệt! Người này chẳng phải là phu quân hoàng đế Thẩm Hoàng của ta sao?
Một nghìn năm trôi qua rồi mà hắn vẫn còn sống được ư?
Thứ chó này chẳng lẽ đã giấu ta luyện tà thuật trường sinh bất lão sao?
Vậy chẳng phải hắn đã thành quái vật rồi sao…
Ta hoàng sợ ngẩng đầu, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của người đang nói qua miệng pháp khí.
Chỉ một cái liếc mắt ta đã xác định được.
Hắn đúng là Thẩm Hoàng.
Tên Thẩm Hoàng kia!
Một nghìn năm trôi qua, chế độ phong kiến đã kết thúc rồi.
Hắn cũng chẳng còn là hoàng đế nữa.
Vậy mà hắn còn dám nhốt ta ư?
Chờ lão nương ra ngoài nhất định phải cắn chết hắn để giải tỏa cơn tức giận!
Thẩm Hoàng dường như có linh cảm, cúi mắt nhìn ta.
Ta nhe răng với hắn.
Thẩm Hoàng nhếch môi cười một tiếng: [Chậc, bộ dáng tức giận càng giống hơn, hay là giữ lại đợi Nhược Nhược tỉnh lại rồi tặng cho Nhược Nhược chơi, Nhược Nhược nhất định sẽ thích.]
Cảm ơn.
Ta đã chết một nghìn năm rồi, thật sự là làm phiền ngươi còn nghĩ đến chuyện ta có thể tỉnh lại.
Ta bĩu môi.
Dối trá.
Nếu hắn thực sự nhớ đến ta thì đã không để người ta đào mộ ta lên!
Chỉ là ta phát hiện, sao hắn nói chuyện mà lại không cử động miệng?
Chẳng lẽ suốt từ nãy đến giờ ta nghe được là tiếng lòng của hắn?
Thật kỳ diệu quá?!
Đúng lúc này, có người đến tìm Thẩm Hoàng nói chuyện.
“Đại sư, đa tạ ngài.”
Thẩm Hoàng trợn trắng mắt.
“Vương Cẩu Thắng, ta đã nói với ngươi thế nào? Ta có một người quen an nghỉ ở đây, phải đợi ta xử lý xong thi thể của nàng thì ngươi mới được động thổ.”
“Hôm nay ngươi tự ý động thổ đã chiêu hồn những cô hồn dã quỷ này đến quấy nhiễu nàng, món nợ này chúng ta phải tính thế nào?”
Hắn nói chuyện thì cử động miệng.
Vậy là vừa nãy ta nghe được thực sự là tiếng lòng của hắn!
Ta hưng phấn!
Người kia cười ngượng ngùng, chỉ tay về phía ta.
“Đại sư, ngài yên tâm, nàng không phải cô hồn dã quỷ, nàng chính là người bò ra từ quan tài của cố nhân ngài, nói chính xác thì, nàng hẳn là cố nhân của ngài.
“Ha ha, bạn của đại sư đúng là khác biệt, thi thể có thể nhảy nhót, còn dũng mãnh hơn cả người sống.”
Thẩm Hoàng: “…”
Lần này đến lượt hắn kinh hoàng.
Vội cúi đầu dí mắt vào cửa pháp khí nhìn ta, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt.
“Nhược Nhược?”
Ta ngẩng đầu, cười như không cười.
“Bệ hạ, đã lâu không gặp, dạo này khỏe chứ?”
Trong lòng Thẩm Hoàng lập tức sóng to gió lớn:
[Là Nhược Nhược, nàng thực sự là Nhược Nhược… Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha… Ta bị mù sao? Ta xong đời rồi.]
[Phải làm sao bây giờ? Bây giờ ta phải dỗ dành Nhược Nhược thế nào thì nàng mới không tức giận? Online chờ, rất gấp.]
[Thôi bỏ đi, cùng lắm thì bị Nhược Nhược đánh một trận!]
[Không bị vợ đánh một trận thì cuộc đời sẽ không trọn vẹn, da ta dày, Nhược Nhược tay chân gầy gò, đánh không chết ta được.]
[Nếu nàng đánh người đàn ông khác ta còn không vui đâu.]
Thật sao?
Đánh không chết hắn?
Nhưng đánh tàn phế hắn thì chắc chắn không thành vấn đề!
Thẩm Hoàng cười gượng hai tiếng.
“Ha ha, ta rất khỏe, còn nàng thì sao?”
“Ta ư?”
Ta giơ tay chỉ một ngón tay vào mình.
“Với hoàn cảnh hiện tại của ta, bệ hạ cho rằng thế nào?”
Thẩm Hoàng vẫn cười gượng, không trả lời.
“Ha ha, ha ha…”
[Ta nghĩ sao ư? Ta nghĩ rằng, bàn phím, vỏ sầu riêng, bàn giặt, dù sao cũng phải quỳ một thứ.]
Ta mỉm cười nói với Thẩm Hoàng:
“Đừng cười nữa bệ hạ, nếu không thả ta ra ngoài, lát nữa có thể ngài sẽ không cười nổi nữa đâu.”
Thẩm Hoàng sợ hết hồn, vội gật đầu.
“Được! Đừng vội! Ngay lập tức!”
3.
Sau khi Thẩm Hoàng đe dọa người đàn ông tên Vương Cẩu Thắng không được nói ra chuyện ta sống lại.
Hắn ta nhanh chóng hiểu ý rời đi, tìm những công nhân khác dùng tiền để bịt miệng.
Còn về lý do tại sao Vương Cẩu Thắng lại nghe lời Thẩm Hoàng như vậy.
Dựa theo những gì Thẩm Hoàng nói sau đó.
Là vì mảnh đất chôn cất của ta hiện tại thuộc về Thẩm Hoàng, Vương Cẩu Thắng muốn động thổ xây nhà, đã bỏ ra một số tiền lớn để mua đất, còn mời Thẩm Hoàng xem phong thủy chọn ngày.
Thẩm Hoàng vốn đã nói với hắn ta rằng nửa năm sau mới được động thổ, hắn cần chút thời gian để chuyển thi thể ta đi.
Nhưng Vương Cẩu Thắng lại thấy như vậy quá mất thời gian, chỉ là chuyển một ngôi mộ thôi, sao lại cần đến nửa năm?
Vì vậy, hắn ta muốn lén lút xây móng trước, ép Thẩm Hoàng nhanh chóng xử lý.
Chỉ là không ngờ, nhát xúc đầu tiên đã đánh thức ta dậy.
Nói cho cùng, Vương Cẩu Thắng cũng chột dạ, lại sợ chuyện sống lại truyền ra ngoài thì ngôi nhà của hắn sẽ không bán được.
Nên mới muốn hòa giải.
Thẩm Hoàng lén lút nhặt chiếc phượng quan bị đập vỡ của ta lên, dùng vải bọc lại nhét vào trong ngực.
Tiếp đó, hắn xách ta chui vào khu rừng nhỏ không xa.
Thấy xung quanh không có ai.
Mới thả ta ra khỏi pháp khí.
Ta đứng đối diện hắn, xoa xoa cổ tay, vặn vặn cổ.
“Bệ hạ không có gì muốn nói với ta sao?”
Nói vài lời trăn trối đi, ta chuẩn bị ra tay rồi!
Thẩm Hoàng nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên tiến lại gần ta.
Khi ta còn chưa kịp phản ứng, hắn chớp chớp mắt, véo má ta, kinh ngạc nói:
“Nhược Nhược, nàng dưỡng da thế nào vậy? Một nghìn năm trôi qua rồi mà da nàng vẫn đẹp thế này! Thật sự là da trắng nõn, thổi nhẹ cũng vỡ, ta ghen tị chết mất.”
“À, vậy sao?”
Ta kinh ngạc sờ mặt mình, có chút ngượng ngùng.
“Ai nha, không có đâu, ta cũng không bảo dưỡng gì, chàng lại không biết sao, một nghìn năm nay ta chết động cũng không thể động đậy, da ta chính là trời sinh…”
Lời khiêm tốn còn chưa nói hết.
Ta lại nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Hoàng:
[Vợ thật đáng yêu, vẫn như trước đây, khen một câu là quên giận luôn.]
[Một khi ngượng là mặt đỏ, nhìn cái dáng vẻ này, giống như củ khoai lang vừa đào lên khỏi đất, thật muốn cắn một miếng.]
Ta: “…”
Ta lau bùn trên mặt.
Thật muốn vo thành cục ném vào miệng Thẩm Hoàng.
Hắn mới giống khoai lang! Cả nhà hắn đều giống khoai lang!
Thật là, có ai miêu tả con gái như vậy không?
Không phải nên giống quả đào nhỏ, quả táo nhỏ sao?
Còn khoai lang nhỏ… sao hắn không nói giống mông khỉ luôn đi?
Thẩm Hoàng đang cười ngốc nghếch.
Thấy ta đột nhiên không nói gì, hắn không hiểu ra sao, tiếp lời ta nịnh nọt.
“Đúng vậy, Nhược Nhược nhà ta vốn dĩ da đẹp, không cần dưỡng da… Á á á! Đau!!!”
Thẩm Hoàng nhảy dựng lên ba thước.
Rút ngón chân sắp bị ta giẫm bẹp ra, nhảy lò cò một chân.
Hắn chỉ vào ta đầy phẫn nộ:
“Nhược Nhược, nàng! Nàng định mưu sát phu quân sao!”
Ta thở phì phì nhìn về phía hắn.
“Lão bất tử, hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi, ngươi muốn như thế nào?”
“…”
Thẩm Hoàng run rẩy, vội vàng chột dạ dời mắt đi chỗ khác.
“Giết, giết tốt, ta vỗ tay cho nàng!”
[A a a!]
[Hình như ta chọc Nhược Nhược tức giận hơn rồi.]
[Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?]
[Thẩm Hoàng ngươi lão già này, chỉ biết lớn tuổi chứ không lớn não.]
[Nhược Nhược muốn đánh ngươi, ngươi cứ để nàng đánh đi, nói cái gì mà mưu sát phu quân?]
[Nhược Nhược sẽ nỡ giết ngươi sao? Dĩ nhiên nàng không nỡ rồi! Nàng thấy ngươi nghĩ nàng xấu như vậy nên mới tức giận!]
[Ôi trời ơi đồ ngốc này! Mau đi dỗ nàng đi! Mau đi dỗ nàng đi!]
Thẩm Hoàng lặng lẽ đổi từ nhảy lò cò một chân sang đi bằng hai chân.
Hắn cẩn thận thăm dò đi đến trước mặt ta, nắm lấy cánh tay ta làm nũng.
“Ái phi, ta sai rồi, đừng giận nữa được không?”
Ta bĩu môi: [Thẩm Hoàng, Đại Càn đã mất rồi, đâu còn ái phi nào nữa? Ngươi vẫn còn mơ mộng làm hoàng đế sao?]
Thẩm Hoàng lập tức đổi lời: “Nhược Nhược, vợ yêu, bảo bối, tâm can của ta, chúng ta đừng giận nữa được không?”
Eo ơi, sến súa quá.
“Được không, được không, được không nào~”
Ta muốn nôn rồi!
Ta ghét bỏ rút tay mình về.
“Lão già, bình thường một chút.”
Thẩm Hoàng trở lại bình thường trong một giây.
“OK!”
Nói cái quỷ gì vậy?
Nghe không hiểu.
4.
Để ta làm quen và thích nghi với thế giới một nghìn năm sau.
Thẩm Hoàng nói rằng trong thời gian này ta phải luôn ở bên cạnh hắn, đề phòng ta bị đạo sĩ khác bắt đi.
Hắn nắm tay ta dắt ta rời khỏi khu rừng nhỏ đến trung tâm thương mại, chọn vài bộ quần áo phù hợp với thời đại này.
Lại đưa ta về nhà hắn hiện tại, bảo ta lau sạch bùn đất trên người, thay quần áo mới.
Lúc này ta mới biết.
Không lâu sau khi ta chết, Thẩm Hoàng đã nhường ngôi không làm hoàng đế nữa.
Trải qua nhiều lần chuyển đổi, hắn trở thành một đạo sĩ phong thủy.
Học được chút bản lĩnh, mới có thể sống lâu như vậy.
Hắn dường như không quá ngạc nhiên về việc ta có thể sống lại tỉnh dậy.
Chỉ cảm thấy thời điểm ta tỉnh lại có chút không đúng.
“Nhược Nhược, tính khí không nhỏ, chuyện này mà nàng cũng tức đến mức sống dậy được?”
Ta không biểu cảm nhìn Thẩm Hoàng.
“Ngươi muốn biết người bị cương thi cắn chết sẽ biến thành cương thi không?”
Thẩm Hoàng ngậm miệng.
Trong lòng tự trách mình: [Miệng tiện!]
Hôm nay Thẩm Hoàng còn việc phải xử lý.
Ta đi theo bên cạnh hắn đến nhà khách hàng của hắn, tò mò quan sát xung quanh, hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ với ta.
“Quả nhiên, sống lâu chính là hiểu biết nhiều.
“Ta là một kẻ chết đã một nghìn năm, thi thể không thối rữa không mục nát không nói, còn đột nhiên tỉnh lại, có thể nhảy nhót có thể nói năng, ngươi thật sự không sợ chút nào sao?”
Thẩm Hoàng không biểu cảm đi về phía trước, lúc này hắn lại rất nghiêm túc.
Hắn hỏi ngược lại ta:
“Nhược Nhược, vậy ta sống một nghìn năm nhưng vẫn là thân thể dung mạo một nghìn năm trước, nàng không sợ sao?”
Ta hờ hững gật đầu.
“Sợ chứ, sợ chết khiếp.”
“Cho nên bây giờ ta đã trở thành một yêu nữ cương thi xinh đẹp lạnh lùng vô tình không có nhịp tim, không có nhiệt độ.”
Thẩm Hoàng bị ta chọc cười.
“Không sao, ta thích cương thi, đặc biệt là yêu nữ cương thi xinh đẹp.”
“Ta chuyên nghiệp đối khẩu.”
Ta sửng sốt, nheo mắt cảnh giác lùi về sau.
“Chẳng lẽ, ngươi lại muốn thu phục ta?”
Thẩm Hoàng lắc đầu, nghiêm túc nhìn ta.
“Không phải.”
“Vậy ngươi muốn làm gì?”
“Nhớ nàng.”
Không có dấu hiệu báo trước.
Thẩm Hoàng tiến lên hai bước ôm ta vào lòng, đầy mắt thâm tình.
“Nhược Nhược, ta thật sự, rất nhớ nàng.
“Nàng cuối cùng cũng trở về rồi.”
Ta cứng đờ người.
Một lúc sau, chậm rãi giơ tay ôm lấy Thẩm Hoàng.
Không nói gì.
Nói cho cùng, có thể gặp lại Thẩm Hoàng, ta cũng rất may mắn.
Hiện tại hắn là người duy nhất ta quen biết trong thế giới xa lạ này.
Cũng là, người thân duy nhất của ta.
Đang cảm động.
Tiếng lòng ồn ào của Thẩm Hoàng lại truyền đến.
[Hu hu hu, đây là cảnh tượng đoàn tụ sau bao ngày xa cách gì đây, ta sắp cảm động khóc rồi. ]
[Thân thể Nhược Nhược thật mềm, hì hì, véo một cái, hì hì hì, véo thêm cái nữa, hì hì hì, véo thêm cái nữa… ]
[Về sẽ vứt con rối gỗ thối đó đi, vừa cứng vừa nhỏ, cấn chết người, buổi tối vẫn phải ôm Nhược Nhược mềm mại thơm tho mới ngủ ngon.]
“…”
Ta uốn éo người.
Ban ngày ban mặt, Thẩm Hoàng chàng giống như một tên biến thái vậy!
Thả bàn tay heo của chàng ra, véo nữa còn không phải từ eo véo đến mông rồi đến…
Mặt ta đỏ bừng.
Giơ tay đẩy Thẩm Hoàng ra.
Thẩm Hoàng nhìn có vẻ luyến tiếc.
[Hu hu hu, vợ bỏ ta mà đi rồi…]
5.
May mà hôm nay Thẩm Hoàng cũng có việc chính sự phải làm.
Không tiếp tục tranh cãi với ta về chuyện ăn đậu hũ này.
Sau khúc nhạc dạo ngắn này, hắn nhanh chóng đưa ta đến nhà khách hàng của hắn.
Một người phụ nữ độc thân ngoài ba mươi tuổi, tên là Lâm Quyên Quyên.
Cô ta tìm Thẩm Hoàng là muốn nhờ Thẩm Hoàng giúp cô ta xem thử phong thủy căn nhà cũ mới mua của cô ta thế nào.
Theo lời cô ta kể, sau khi cô ta chuyển đến, cô ta luôn nghỉ ngơi không tốt.
Chỉ cần nhắm mắt lại, cô ta liền cảm thấy có rất nhiều người trong nhà đang cãi nhau, đánh nhau, khóc lóc.
Cô ta nghi ngờ có phải có thứ gì đó không sạch sẽ không.
Hoặc là phong thủy của căn nhà này xung khắc với cô ta.
Thẩm Hoàng cầm la bàn đi một vòng trong nhà, sau đó quay lại trước mặt Lâm Quyên Quyên.
“Nói quá, nào có nhiều người như vậy? Chỉ có hai người thôi.”
Lâm Quyên Quyên bị dọa đến mềm nhũn chân, được ta ở bên cạnh đỡ lấy.
Cô ta run rẩy người, giọng nói run run mở miệng:
“Đại sư, ý ngài là, trong nhà tôi thật sự có thứ dơ bẩn sao? Vẫn là hai cái?”
Thẩm Hoàng rũ mắt nhìn về phía chúng ta, gật đầu.
Sau đó lại rất nhanh quay người đi.
Ta lại bắt đầu nghe thấy tiếng lòng của hắn:
[Ha ha, hẳn là ba thứ, ta tính thiếu tiểu cương thi nhà ta rồi.]
[Nhìn cái dáng vẻ ngốc nghếch của nàng ta liền muốn cười, vừa nãy suýt thì không nhịn được.]
[Không được cười, ta phải nghiêm túc một chút, để Nhược Nhược nhìn xem dáng vẻ làm việc nghiêm túc của phu quân ta đẹp trai cỡ nào!]
[Sau đó sẽ điên cuồng mê luyến ta.
[Nhược Nhược nhỏ bé, hạ gục nào~]
Ta: “…”
Thẩm Hoàng nhỏ bé, nghĩ hay lắm.
Lâm Quyên Quyên kinh hồn bạt vía nhìn quanh nhà một vòng, sau đó từ bên cạnh ta đi đến bên cạnh Thẩm Hoàng, cười lấy lòng cúi người.
“Hai thứ dơ bẩn hẳn là không thành vấn đề lớn chứ? Đại sư có cách giải quyết không? Tiền không thành vấn đề.”
“Đại sư, tôi không giấu gì ngài, căn nhà này gần như đã tiêu hết tiền tích góp cả đời của tôi mới mua được, khi tôi phát hiện ra không ổn, tôi đã nghĩ đến việc bán lại nhưng gần như không có một ai đến hỏi thăm, ngay cả bán giá rẻ cũng không bán được.
“Nếu như nó có vấn đề, có lẽ tôi sẽ không sống nổi nữa.”
Thẩm Hoàng ngẩng đầu nhìn lướt qua phòng khách một vòng.
Cuối cùng dừng ánh mắt ở trên bức tường tivi, những sợi tơ vàng liên kết thành từng đường hoa văn, khắc đầy tường.
Ta nhìn thấy lần đầu đã cảm thấy rất khó chịu.
Thẩm Hoàng hỏi Lâm Quyên Quyên:
“Bức tường này có ý nghĩa gì, là sau này xây thêm vào sao? Hay là vốn đã có?”
Lâm Quyên Quyên cúi mắt xuống, dường như đang hồi tưởng lại.
Mười mấy giây sau, cô ta trả lời:
“Hẳn là xây sau, tôi nhớ là kiểu nhà của tiểu khu này vốn không có phòng ngủ phụ, cần chủ nhà tự xây tường khi trang trí để ngăn phòng khách thành hai nửa.”
Thẩm Hoàng cười.
“Vậy thì đúng rồi.
“Căn phòng này nhìn khá mới, chủ nhà trước bán nhà vì lý do gì cô biết không?”
Lâm Quyên Quyên gật đầu.
“Biết, tôi đã hỏi thăm rồi, căn nhà này là chủ nhà trước mua để chuẩn bị làm phòng cưới nhưng gần đến ngày cưới, vị hôn thê của anh ta mất tích, chủ nhà trước sợ nhìn cảnh sinh tình nên đã bán căn nhà.”
Sau khi Lâm Quyên Quyên nói xong, Thẩm Hoàng tiến lên dùng đầu ngón tay sờ sờ những hoa văn đó.
“Kim văn tỏa hồn, là một người hiểu biết.”
Lâm Quyên Quyên kinh hoàng mở to mắt nhìn bức tường đó.
“Đại sư, ngài đừng dọa tôi… Chẳng lẽ thi thể của họ chôn ở bên trong sao?”
Thẩm Hoàng dừng động tác, quay đầu nhìn về phía Lâm Quyên Quyên.
“Xem phim truyền hình nhiều quá rồi phải không, hai thi thể đều ở bên trong, thế thì không phải thối um lên sao.”
Nghe vậy, Lâm Quyên Quyên thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy ý đại sư là?”
Thẩm Hoàng không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm vào bức tường đó như có điều suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ giọng mở miệng:
“Cô không cần biết nhiều như vậy.”
“Nhưng tôi có thể đảm bảo chắc chắn với cô rằng, chuyện này có thể giải quyết được nhưng tôi có hai yêu cầu.”
“Đại sư cứ nói.”
“Một, bây giờ cô rời khỏi nhà, tối nay tìm một khách sạn hoặc đến nhà họ hàng bạn bè mượn ở một đêm, đến năm giờ chiều ngày mai mới quay lại.
“Mua ba nén hương, trước khi vào cửa gõ cửa ba lần, thắp hương, sau khi hương cháy hết, mới có thể mở cửa vào nhà, đây là để trừ tà khí, sau đó sẽ không sao nữa.”
“Hai, chuyện này hơi khó khăn, sau khi giải quyết xong, phải trả thêm tiền.”
[Bây giờ tôi đã có gia đình, không còn là lúc một mình ăn no cả nhà không đói nữa rồi, tôi phải kiếm nhiều tiền nuôi gia đình.]
Lâm Quyên Quyên gật đầu cúi chào.
“Được được được, không thành vấn đề, tôi sẽ rời đi ngay!”
Lâm Quyên Quyên nhanh như chớp chạy khỏi trước mắt chúng ta, xông vào phòng ngủ dọn đồ đạc.
Lại rất nhanh xách túi chạy ra, ném chìa khóa cho Thẩm Hoàng, sau đó chạy vụt ra ngoài.
Thẩm Hoàng vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào bức tường.
[Nhược Nhược bây giờ có đang nhìn chằm chằm ta không? ]
[Không biết vừa nãy ta nói chuyện có đẹp trai không? Bây giờ ta có nên quay đầu lại, nhìn nhau thật tình cảm với Nhược Nhược không? ]
[A a a, đột nhiên có hơi căng thẳng. ]
[Không sao, bình tĩnh bình tĩnh! Nhược Nhược nhất định sẽ bị sự chuyên nghiệp của ta làm cho kinh ngạc, đàn ông làm việc nghiêm túc chính là rất đẹp trai. ]
[Khách hàng đã bị ta đuổi đi rồi, ta có thể vừa làm việc, vừa cùng Nhược Nhược hưởng thụ thế giới hai người. ]
[Vừa ôm cương thi nhỏ vừa đi thu thứ đó, ôi, nghĩ đến thôi đã thấy phấn khích. ]
[Nhược Nhược nhỏ bé, tối nay xem tướng công dẫn nàng đi chơi thứ kích thích. ]
[Kích thích đến không thể không kích thích hơn.]
Phải không?
Vậy thì ta phải xem thử có thể kích thích đến mức nào.
6.
Có thể là bởi vì ta vừa mới xác chết vùng dậy, tinh thần không được tốt lắm.
Trời vừa tối ta đã nằm trong phòng ngủ mà Lâm Quyên Quyên chuẩn bị cho ta và Thẩm Hoàng ngủ.
Sau đó nửa đêm, ta cũng giống như Lâm Quyên Quyên, bị tiếng hai người phụ nữ cãi nhau đánh thức.
Nhưng ồn ào hơn, kỳ thực là tiếng lòng của Thẩm Hoàng.
[Ồ ồ ồ, hóa ra là như vậy sao? ]
[Phi! Gã đàn ông khốn nạn đó đúng là tra nam! ]
[Sáng nắng chiều mưa, ngay cả sợi tóc của ta cũng không bằng. ]
[Hai người các ngươi cũng không được, cả ngày ở đây cãi nhau có ích gì? Không phải nên hợp lực nghĩ cách trốn khỏi đây đi tìm gã tra nam đó tính sổ sao? ]
[Hai người có lỗi gì? Cùng lắm là nhìn nhầm người, người thực sự có lỗi không phải là gã đàn ông khốn nạn đó sao? Hai người không nên ở đây trách móc lẫn nhau. ]
[Điểm này liền không thể so với Nhược Nhược nhà ta. ]
[Nếu ta dám giống như gã đàn ông đó, Nhược Nhược còn rảnh mà để ý đến người khác sao? Cô ấy nhất định sẽ chặt ta thành tám khúc ném cho chó ăn, đây mới là điều hai người nên học tập. ]
[Hồi đó hậu cung có ba nghìn giai lệ, ta chỉ sủng ái một mình nàng, đám quan thần còn nói nàng là yêu phi hại nước, bọn hắn không hiểu, chúng ta là chân ái. ]
[Huống hồ yêu nghiệt mới sống lâu được, ví như bây giờ, ta và Nhược Nhược vẫn có thể sống khỏe mạnh, bọn hắn thì không biết chết ở đâu rồi.]
Ta: “…”
Anh trai chân ái, em cảm ơn anh.
Đây cũng không phải chuyện gì đáng để khoe khoang.
Làm ơn đừng nói giọng tự hào như vậy được không!
Ta dụi mắt bước ra khỏi phòng ngủ.
Thấy Thẩm Hoàng ngồi trên ghế sofa phòng khách, vừa bấm hạt dưa vừa chăm chú nhìn vào bức tường tivi phía trước.
Ta nhìn theo tầm mắt của hắn.
Ngoài bức tường đó và chiếc tivi màn hình đen, ta không thấy gì cả.
Vậy nên rốt cuộc Thẩm Hoàng đang xem cái gì?
Ta đột nhiên cảm thấy rợn cả tóc gáy, hai tay ôm lấy mình, run rẩy.
Ta do dự hỏi:
“Ngươi đang xem gì vậy? Trúng tà à?”
Thẩm Hoàng lúc này mới để ý đến sự tồn tại của ta, phấn khích vẫy tay với ta.
“Nhược Nhược, em tỉnh rồi à.
“Lại đây, anh cho em xem thứ hay ho.”
*Anh hoàng đế này ở hiện đại lâu rùi, nên mình để xưng hô là anh em nha
Ta ôm thái độ nghi ngờ đi đến bên cạnh Thẩm Hoàng.
Vừa định hỏi hắn ở đây có gì hay ho để xem.
Thẩm Hoàng đã nắm lấy cánh tay ta, hơi dùng sức, ta mất trọng tâm ngã vào lòng hắn.
Ngồi phịch xuống đùi hắn.
Hơi thở ấm áp quen thuộc lập tức bao trùm lấy ta.
Ta hơi không quen.
Mặt đỏ lên muốn vùng vẫy ra khỏi lòng hắn.
Nhưng Thẩm Hoàng lại nhẹ nhàng ôm lấy eo ta.
Giơ tay che lên mí mắt ta.
Ba giây sau.
Hắn thả tay ra.
“Đừng nhúc nhích Nhược Nhược, nhìn phía trước.”
Ta ngơ ngác quay đầu lại.
Thấy trong phòng khách vốn trống trải không biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện thêm hai bóng người phụ nữ.
Họ đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch.
Một người bị đâm một nhát dao vào ngực, một người máu không ngừng chảy ra từ sau gáy.
Như thể không nhìn thấy ta và Thẩm Hoàng, họ đang đứng trước mặt chúng ta chửi nhau.
“Cô không biết xấu hổ!”
“Cô mới không biết xấu hổ!”
“Cả nhà cô đều không biết xấu hổ!”
“Cô là người không biết xấu hổ nhất!”
…
Thật là, cách cãi nhau trẻ con quá.
Đây chính là thứ Thẩm Hoàng nói tối nay sẽ cho ta xem thứ kích thích sao?
Ta nhếch miệng.
Ngoài việc ban đầu có chút tác động đến thị giác của ta.
Thật sự không hề kích thích chút nào!
7.
Ta nhìn hai người cãi nhau, đánh nhau, khóc lóc, cãi nhau, đánh nhau, khóc lóc… lặp đi lặp lại hàng chục lần.
Cuối cùng ta cũng buồn ngủ, nằm trong lòng Thẩm Hoàng, cúi đầu bắt đầu ngủ gật.
Thẩm Hoàng nhanh chóng phát hiện ra, cúi mắt nhìn ta.
“Buồn ngủ rồi à?”
Ta mơ màng gật đầu.
“Vậy thì ngủ đi.”
Đầu ngón tay ấm áp của Thẩm Hoàng chạm vào trán ta, dịu dàng, từng chút một vuốt những sợi tóc mai trước trán ta ra sau tai.
“Anh ôm em ngủ.”
Ta không từ chối, rúc vào lòng hắn.
Chuẩn bị tìm một tư thế thoải mái để ngủ.
Ai ngờ vừa nhắm mắt chưa được hai giây, đã bị tiếng lòng giật mình của hắn làm cho giật mình.
[Ôi trời ơi, hai khuôn mặt to đùng này.]
[Hai thứ này sao còn nhiều chuyện hơn cả ta vậy? Hu hu hu bầu không khí mập mờ của ta! Thật là mất hứng mà!]
Khuôn mặt to gì? Buôn chuyện cái gì?
Tiếng lòng này thật sự quá lớn, ồn ào đến mức ta lập tức mất hết buồn ngủ.
Thật đáng ghét!
Ta ngẩng đầu lên muốn trừng mắt nhìn Thẩm Hoàng, sau đó quay về phòng tiếp tục ấp ủ giấc ngủ.
Kết quả là không nhìn thấy Thẩm Hoàng, nhưng lại thấy hai khuôn mặt to kinh dị ở cách đó không xa đang nhìn về phía chúng ta.
Không đánh nhau cũng không cãi nhau nữa, ngược lại còn một bộ dạng hóng hớt nhìn ta và Thẩm Hoàng.
Ta nhất thời không phản ứng kịp.
Miệng thốt ra một câu: “Ôi má ơi!”
Thẩm Hoàng lập tức vui vẻ.
[Ôi trời ơi, ta và Nhược Nhược chắc chắn là những người ăn ý nhất trên đời, phản ứng theo bản năng đều giống nhau.
[Nhược Nhược thốt lên câu “Ôi trời ơi.” thật đáng yêu, thật muốn ôm nàng ấy hôn ngấu nghiến!
[Đáng tiếc ở đây còn có hai kẻ phá đám.
[Ta sẽ xử lý bọn họ ngay, sau đó đưa Nhược Nhược về nhà đè lên giường hôn ngấu nghiến!]
Còn muốn hôn nữa à?
Ta vung tay tát vào đùi Thẩm Hoàng một cái.
“Đây là tình huống gì vậy?”
Thẩm Hoàng ôm ta từ trên đùi xuống ngồi một bên, đứng dậy vỗ ngực.
“Không sao không sao, để ta giải quyết.”
Hai người phụ nữ ngơ ngác đứng thẳng người nhìn Thẩm Hoàng, đồng thanh hỏi: “Ngươi muốn giải quyết thế nào?”
Thẩm Hoàng cười tà mị một tiếng.
Lấy ra từ trong ngực pháp khí hình hồ lô đã bắt ta vào buổi sáng, hướng miệng bình về phía họ.
“Giải quyết như thế này.”
“Vào trong này đi.”
“Xoẹt.” một tiếng.
Hai người phụ nữ đó biến mất trước mắt ta.
Rất nhanh, ta nghe thấy tiếng gào thét của họ trong pháp khí.
Bọn họ kẻ xướng người họa hét lên với Thẩm Hoàng:
“Cẩu đạo sĩ, mau thả chúng tôi ra!”
“Ngươi thì tính là loại đàn ông gì? Chỉ biết bắt nạt hai nữ quỷ yếu đuối chúng ta!”
“Có giỏi thì thả chúng ta ra, chúng ta đánh nhau một trận!”
“Ai nha, hắn không dám đâu, hắn ngay cả người phụ nữ đang ôm trong lòng cũng không dám hôn, hắn chính là một tên hèn nhát.”
“Em gái nhỏ, loại đàn ông như vậy không đáng để yêu, em vẫn nên mau chóng chạy trốn đi.”
Ta chỉ là người xem kịch thôi.
Sao còn nói đến ta vậy?
Thẩm Hoàng không trả lời họ.
Hắn thản nhiên xách hồ lô lên, cúi mắt nhìn người phụ nữ bên trong.
“Đừng có chê bai ta nữa, cần gì chứ? Hôm nay ta cũng coi như là đang cứu các ngươi.”
“Chúng ta làm một giao dịch thế nào?”
“Các ngươi buông bỏ chấp niệm, ta đưa các ngươi đi đầu thai.”
8.
Không biết Thẩm Hoàng lấy đâu ra một cái búa sắt lớn.
Chỉ ba bốn nhát là đập nát bức tường tivi có khắc hoa văn màu vàng.
Trong đống gạch vụn, hắn chọn lựa, nhặt hai thứ gì đó bỏ vào túi, sau đó tiện tay ném búa sang một bên.
Đi đến cửa vẫy tay với ta vẫn còn đang ngồi ngây ra đó.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Tôi chớp chớp mắt.
“Vậy là giải quyết xong rồi?”
Thẩm Hoàng nhướng mày.
“Không thì sao?”
Ta đứng dậy, có chút không hiểu.
“Ngươi không phải nói với khách hàng của ngươi rằng chuyện này rất khó giải quyết, cần phải trả thêm tiền mới giải quyết được sao? Chỉ có vậy thôi ư? Khó giải quyết như vậy sao?”
“Không phải.”
Thẩm Hoàng thành thật lắc đầu.
“Chỉ là không nói như vậy thì làm sao ta kiếm được nhiều tiền chứ?”
[Không kiếm được nhiều tiền, thì làm sao nuôi vợ được?]
[Không nuôi được vợ, vợ bỏ chạy mất thì phải làm sao? ]
[Vợ mà chạy mất, thì một nghìn năm nay của ta chẳng phải uổng phí sao? ]
[Một nghìn năm uổng phí, vậy thì ta thà chết còn hơn! ]
[Chết rồi sẽ biến thành một nam cương thi đẹp trai! ]
[Hì hì, như vậy thì rất xứng với Nhược Nhược là một nữ cương thi xinh đẹp quyến rũ.]
Ta: “…”
Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.
Ngươi đúng là một tên gian thương!
9.
Sau khi Thẩm Hoàng đưa ta về nhà, việc đầu tiên hắn làm không phải là nghỉ ngơi.
Mà là đi ra sân sau, thả hai người phụ nữ đó ra.
Đốt một ít giấy tiền vàng mã, đọc một đoạn chú ngữ mà ta không hiểu.
Rồi đưa họ lên đường luân hồi.
Ta nhìn hai đốt ngón tay mà hắn đặt sang một bên.
Đó chính là thứ hắn lấy ra từ đống gạch vụn.
“Người nam nhân kia thì xử lý thế nào?”
Thẩm Hoàng lau sạch hồ lô, cất vào trong ngực.
“Hắn ư? Tất nhiên là giao cho luật pháp hiện tại xử lý.”
“Ta không thể xử lý hắn, không hợp quy định.”
Thực ra.
Hai người phụ nữ đó đều bị chủ nhà cũ của căn nhà mà Lâm Quyên Quyên mua giết hại.
Một người là vị hôn thê mất tích của chủ nhà, một người là người mà chủ nhà lén lút qua lại bên ngoài.
Hai người phụ nữ đều không biết sự tồn tại của nhau.
Đều cho rằng căn nhà đó là tổ ấm tương lai của họ và người mình yêu.
Kết quả là khi người phụ nữ thứ hai và chủ nhà đang ân ái trong nhà thì vị hôn thê đột nhiên đến thăm và phát hiện ra.
Ba người xô xát với nhau.
Vị hôn thê nhất thời kích động cầm dao gọt hoa quả, muốn đâm chết chủ nhà.
Sức lực quá yếu, kết quả bị chủ nhà giết ngược lại.
Người phụ nữ sống sót run rẩy muốn đi báo cảnh sát.
Bất kể chủ nhà khuyên can thế nào, cô ta cũng không chịu giúp hắn che giấu.
Vì vậy, chủ nhà đã nhẫn tâm, nhân lúc người phụ nữ quay lưng về phía mình, dùng bình hoa đập mạnh vào gáy người phụ nữ, giết chết cả hai người.
Đây chính là lý do tại sao một người phụ nữ bị cắm dao gọt hoa quả vào ngực, một người phụ nữ bị chảy máu liên tục ở sau gáy.
Sau đó, chủ nhà đã sử dụng tà thuật không biết nghe ngóng từ đâu để phong ấn hai đốt ngón tay của họ vào trong tường, giam giữ hồn phách của họ trong căn phòng đó.
Là để tránh họ đến tìm mình gây phiền phức.
Thật đúng là một tên đàn ông vô tình.
10.
Xử lý xong mọi chuyện.
Thẩm Hoàng ôm ta về phòng cùng nhau ngủ.
Cảm giác quen thuộc, giống như một nghìn năm trước.
Thẩm Hoàng vùi mặt vào cổ ta cọ qua cọ lại, cũng giống như suy nghĩ của ta.
Ta sở dĩ biết được.
Là bởi vì hoạt động nội tâm của hắn đã ồn ào đến mức ta muốn bịt tai lại.
[Thơm quá, thật mềm, yêu quá đi mất! ]
[Ôi trời ơi, một nghìn năm, một nghìn năm! Ngươi có biết ta đã trải qua một nghìn năm này như thế nào không? ]
[Một nghìn năm trước, ta có thể ngày ngày ôm Nhược Nhược ngủ, kết quả đột nhiên đổi thành con rối gỗ cứng ngắc đó, ai mà chịu nổi chứ? ]
[Nhưng mà! ]
[Bây giờ! ]
[May quá! ]
[Nhược Nhược! ]
[Cuối cùng nàng cũng đã trở về!!! ]
[Hahaha, ôi trời ơi, a a a… ]
[Ta có thể tiếp tục ôm Nhược Nhược ngủ rồi. ]
[Thơm quá thơm quá thơm quá, ta ngửi ta ngửi ta ngửi! ]
[Ta cọ ta cọ ta cọ…]
Để cắt ngang hoạt động nội tâm của hắn.
Tôi bất đắc dĩ chuyển chủ đề.
Cũng hỏi ra thắc mắc trong lòng.
“Thẩm Hoàng, năm xưa tại sao ngươi đột nhiên không làm hoàng đế nữa, ngược lại lại đi làm đạo sĩ?”
Thẩm Hoàng sửng sốt.
Chui ra khỏi chăn nhìn ta.
Hắn lập tức cong môi cười.
“Vì vui chứ sao.”
“Nàng lại không biết, làm hoàng đế chán lắm, tấu chương phê không hết, triều chính xử lý không xong.
“Ngày nào cũng mệt muốn chết, kết quả còn bị mẫu hậu thúc giục lật thẻ bài, sinh hoàng tử.”
“Nàng không còn nữa, ta còn tâm trí nào.”
“Không thể xuất gia thì thôi đi làm đạo sĩ, tiêu dao tự tại.”
Thẩm Hoàng nói đến đây thì dừng lại.
Nhưng thông qua hoạt động nội tâm của hắn, ta vẫn nghe thêm được vài câu.
[Nếu không làm đạo sĩ, nàng sẽ thực sự chết, Nhược Nhược. ]
[Một nghìn năm, sợ rằng Vương Cẩu Thắng đào lên được, chỉ còn lại hai nắm xương trắng của ta và nàng. ]
[Chỉ có thể ở bên nàng trong vài chục năm ngắn ngủi đó, ta sao có thể cam tâm?]
Ta lặng lẽ nhìn Thẩm Hoàng.
Thật là, chuyện nhỏ như vậy còn giấu trong lòng không nói với ta.
Cho nên, ta liền biết.
Ta có thể tỉnh lại, chắc chắn không chỉ vì phượng quan bị đập vỡ, ta tức giận nên mới tỉnh.
Đó chỉ là một cơ hội.
Có lẽ không có chuyện đó.
Ta sẽ tỉnh lại sau khi Thẩm Hoàng xử lý xong mọi chuyện vào nửa năm sau.
Tính như vậy, ta cũng được hưởng thêm nửa năm.
Điều này phải cảm ơn chiếc phượng quan bảo bối của ta.
Phượng quan… không đúng, phượng quan của ta!
Hình như ta quên mất một chuyện!
Ta vẫn chưa tìm ra thủ phạm làm hỏng phượng quan của ta!
Ta cau mày.
Ngồi bật dậy trên giường.
Trong nháy mắt, oán khí ngút trời.
Thẩm Hoàng bị ta dọa sợ, run rẩy co ro trong chăn.
“Nhược Nhược, sao, sao vậy?”
[Ta nói sai rồi sao? Lại chọc Nhược Nhược tức giận rồi? ]
[Không nên như vậy, ta cũng không nói mấy câu mà… ]
[Chẳng lẽ Nhược Nhược không thích ta làm đạo sĩ? ]
[Đừng mà! Đạo sĩ và cương thi là một cặp trời sinh mà!]
Tôi cúi mắt nhìn Thẩm Hoàng.
Nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta muốn đến công trường.”
“Đến công trường làm gì?”
Thẩm Hoàng lúc đầu ngạc nhiên, sau đó tỏ ra như bừng tỉnh.
“Nhược Nhược, chẳng lẽ nàng ngủ trong quan tài một nghìn năm đã quen rồi, bây giờ không có nó thì ngủ không yên?
“Cái này… cái này cũng không thể đến công trường ngay được, ngày mai lại chui ra khỏi đất, không phải sẽ dọa Vương Cẩu Thắng và đám công nhân sợ chết khiếp sao.
“Nhược Nhược, nàng nhịn một chút được không, ngày mai ta đi tìm một cửa hàng quan tài, chuyên đóng một chiếc quan tài đôi màu hồng siêu lớn mà nàng thích nhất, rồi chuyển vào phòng ngủ đặt ở đó.
“Đến lúc đó chúng ta cùng nhau nằm trong đó ngủ, được không?”
“Được…”
Thẩm Hoàng thở phào nhẹ nhõm.
Ta trợn trắng mắt.
“Được cái đầu ngươi!
“Thẩm Hoàng, ngươi nghĩ gì vậy, ai muốn cái quan tài rách nát đó! Ta muốn về thu xác cho phượng quan bảo bối của ta!
“Nó nằm trơ trọi ở đó, đáng thương quá!”
Nói xong, ta đã đỏ hoe mắt.
Làm Thẩm Hoàng sợ hết hồn.
[Ai u ai u, khóc, khóc, khóc, khóc rồi! ]
[Phải làm sao? Phải làm sao?! ]
[Nàng đừng khóc mà bảo bối, ta đau lòng lắm, ta khóc thay nàng được không? ]
[Hu hu hu… ]
[Không đúng, mũ phượng? mũ phượng không phải ở đó sao! ]
[Đầu óc heo của ta!]
Ở đâu?
Ta dụi dụi mắt nhìn Thẩm Hoàng.
Thẩm Hoàng lập tức xuống giường chạy ra khỏi phòng.
Vài phút sau, hắn lại chạy về, tay cầm một chiếc hộp gỗ.
Hắn cười híp mắt đưa chiếc hộp gỗ đến trước mặt ta.
“Nhược Nhược, mở ra xem.”
[Phượng quan bảo bối của nàng đến rồi.]
Ta bán tín bán nghi mở chiếc hộp gỗ.
Bên trong quả thực có một chiếc mũ phượng bằng lông chim nguyên vẹn.
Ta vô thức nghĩ rằng Thẩm Hoàng đã mua một chiếc giống hệt như vậy ở đâu đó mang về.
Nhưng khi cầm trên tay, ta mới phát hiện ra.
Trên phượng quan vẫn còn một số vết ghép nối rất nhỏ.
Nếu không nhìn kỹ thì không thấy.
Vậy là, Thẩm Hoàng đã lấy phượng quan của ta về sửa chữa!
Ta cảm động nhìn hắn.
Thẩm Hoàng mỉm cười nhàn nhạt, giơ tay xoa đầu ta.
“Vật đính ước của chúng ta, sao ta có thể không mang về nhà được?”
Ta nhìn Thẩm Hoàng.
Qua đôi mắt dịu dàng của hắn.
Ta như nhìn thấy chúng ta của nghìn năm trước.
“Nàng muốn làm loạn tranh sủng thì cứ để nàng tranh, trẫm vui lòng chơi cùng nàng, cho dù nàng không tranh sủng, trẫm cũng muốn sủng nàng.”
“Nhận mũ phượng của trẫm, sau này, nàng sẽ làm hoàng hậu của trẫm.
“Bệ hạ, thần thiếp có thể không kịp làm hoàng hậu rồi…”
Ta đặt phượng quan vào hộp gỗ rồi để sang một bên.
“Ngươi sửa xong từ khi nào?”
“Thừa dịp sáng nay nàng về tắm rửa thì sửa.”
Ta cúi đầu.
“Ồ, tốt.”
11.
[Khen ta đi khen ta đi, sao không khen ta? ]
[Sao Nhược Nhược vẫn còn vẻ như muốn khóc vậy? Chẳng lẽ ta sửa xấu quá sao? ]
[A a a a Thẩm Hoàng tay ngươi vụng quá, dần chết đi được!]
Ta không nhịn được cười.
“Chàng thật tuyệt.”
Thẩm Hoàng vui như mở cờ trong bụng.
[Ui! Nhược Nhược khen ta! Ta thật tuyệt!]
Nửa đêm.
Ta không thể cứ ngồi mãi ở đây với Thẩm Hoàng.
Vì vậy, chúng ta lại nằm xuống giường ngủ.
Tôi co người trong vòng tay hắn rồi nhắm mắt lại.
“Sau này có dự định gì không?”
Thẩm Hoàng không nói gì.
[Hôn hôn ôm ôm ngủ Nhược Nhược.]
“Hử?”
Thẩm Hoàng cười.
Lật người đè ta xuống.
“Chuyện sau này sau này hãy nói.
“Nhược Nhược, bây giờ không phải lúc nàng suy nghĩ về điều này.”
“Vậy ta nên suy nghĩ về điều gì?”
Thẩm Hoàng cúi đầu cọ cọ vào mũi ta.
“Đêm dài lắm, lát nữa nàng sẽ biết.”
“….”
Ta đỏ bừng mặt.
Cúi mắt, đưa hai tay ôm lấy cổ Thẩm Hoàng.
Đúng vậy.
Sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian.
Sau này thế nào, sau này chúng ta sẽ tự biết.
Bây giờ, không nên suy nghĩ về những điều này…
(Hoàn Chính Văn)
Ngoại truyện
1
Nhược Nhược, sớm nay lên triều, đám quan thần kia nói với ta.
Chiến sự biên cương đang căng thẳng, nếu triều đình không tăng thêm viện binh, có thể biên thành sẽ không giữ được.
Cuối cùng, trẫm vẫn quyết định ngự giá thân chinh.
Nàng đừng lo.
Trẫm rất dũng mãnh, sẽ không sao đâu.
Làm như vậy.
Một là để khích lệ tinh thần, hai là sau khi thắng trận, trẫm sẽ lại đề cập đến chuyện phong nàng làm hoàng hậu thì không ai dám cản nữa.
Những ngày này, nàng đã chịu không ít ấm ức.
Cái danh yêu phi hại nước đổ lên đầu nàng, chắc nàng cũng rất khó chịu.
Là trẫm vô năng.
Lên ngôi khi còn trẻ, nhiều năm qua cũng không thể củng cố triều chính.
Trẫm đi lần này sẽ không đến gặp nàng để từ biệt.
Trẫm sợ nàng khóc, trẫm sẽ không nỡ.
Nhìn chữ như thấy mặt.
Nhược Nhược.
Đợi trẫm khải hoàn.
2.
Nhược Nhược.
Trẫm đã đánh thắng trận.
Nhưng trên đường hồi kinh.
Họ lại báo với trẫm rằng, Thục quý phi đã băng hà.
Một cơn bạo bệnh, thuốc thang không chữa được.
Sao lại như vậy!
Trẫm nhớ khi trẫm rời kinh, nàng vẫn khỏe mạnh, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, sao lại rời xa trẫm mà đi?
Trẫm ra roi thúc ngựa phi thẳng về hoàng cung.
Nhưng chỉ thấy thi thể nàng sắp được an táng.
May mắn thay, trên đường hồi kinh, trẫm đã cứu được một lão đạo sĩ.
Hắn thấy trẫm có duyên nên đồng ý giúp trẫm.
Hắn hỏi trẫm, giữa hoàng vị và nàng, trẫm muốn chọn ai.
Trẫm chọn nàng.
Vì vậy, hắn đã dùng vận mệnh và chấp niệm làm hoàng đế của trẫm để đổi lấy việc nàng được sống lại sau nghìn năm.
Đổi lại là.
Trẫm bái hắn làm sư phụ.
Cùng hắn tu đạo.
Không sao.
Làm một đạo sĩ còn hơn làm một hoàng đế vô năng này.
Vô lo vô nghĩ, lại càng có thể bảo vệ nàng.
-HẾT-