Văn án 

Sau khi chia tay bạn trai ba tháng, tôi phát hiện mình đã mang thai.

Khi đi khám thai ở bệnh viện, bác sĩ sản khoa lại chính là em gái ruột của bạn trai cũ.

“Chị dâu, anh trai em có biết chuyện chị mang thai chưa?” Em gái của anh ta vui vẻ hỏi tôi.

Tôi cố nở một nụ cười gượng gạo: “Chị đã chia tay với anh trai em rồi.”

Em gái anh ta: “?”

Cô ấy chỉ về phía sau tôi.

“Hay là, hai người nói chuyện nhé?”

Chính văn

1

Mọi chuyện thật là hoang đường.

Gương mặt của bạn trai cũ, Cố Minh Ngự, bất ngờ hiện ra trước mắt tôi. Tôi muốn chạy nhưng không kịp, chỉ có thể cười gượng: “Hi, lâu rồi không gặp.”

Tôi biết Cố Minh Châu là bác sĩ sản khoa.

Vì vậy, tôi cố tình tránh bệnh viện cô ấy làm việc, chỉ vì sợ cô ấy phát hiện ra điều gì. Nhưng ông trời lại dạy tôi một bài học, rằng “người tính không bằng trời tính.”

Điều khó hiểu hơn là tại sao Cố Minh Ngự lại xuất hiện ở khoa sản?

Tôi không tin anh ta chỉ đến để thăm em gái.

“Ừ, đã lâu không gặp.”

Cố Minh Ngự trả lời rất bình thản, ánh mắt anh ta rơi xuống bụng tôi, gương mặt đẹp trai của anh ta hiện lên biểu cảm phức tạp: “Minh Châu, kiểm tra rõ chưa?”

“Ba tháng rồi.”

Cố Minh Châu nhanh miệng trả lời, rồi không chớp mắt nhìn anh trai mình: “Hai người chia tay bao lâu rồi?”

“Thật trùng hợp, cũng ba tháng.”

Anh ta khẽ nhếch môi, trong mắt thoáng qua nụ cười khó phân biệt.

Tôi hừ nhẹ: “Vậy thì sao? Không liên quan gì đến anh.”

“Cái miệng này của em…”

Ánh mắt anh ta lóe lên, ra hiệu cho tôi đi theo: “Nói chuyện một chút nhé?”

“Không cần thiết.”

Tôi vốn thuộc dạng người cứng miệng, không có tài cán gì ngoài việc nói ra những lời cay nghiệt.

Anh ta nhìn tôi, lông mày khẽ nhíu lại, trong ánh mắt đẹp đẽ dường như có chút tức giận, nhưng cuối cùng vẫn im lặng đi theo tôi, tôi đi đâu, anh ta đi theo đó.

Cuối cùng tôi cũng bực bội: “Anh rốt cuộc muốn gì?”

“Đáng lẽ em phải giải thích cho anh.”

Cố Minh Ngự trầm ngâm, lông mày nhíu lại, ánh mắt dán chặt vào tôi. Khuôn mặt anh ta vốn đã âm trầm, đôi mắt lại dài và sắc bén, khi anh ta nhìn chằm chằm vào ai đó, luôn khiến người ta có cảm giác như bị nhìn thấu từ trong ra ngoài.

Nhưng không thể phủ nhận, anh ta là một người đàn ông rất đẹp trai.

Tôi nuốt nước bọt, ngẩng cao cổ đáp lại: “Cố Minh Ngự, chúng ta đã chia tay rồi, em còn cần phải giải thích gì nữa?”

“Đứa bé.”

Anh ta nói ngắn gọn, tôi cười khẩy: “Trên đời này không chỉ có mình anh là đàn ông.”

Chưa dứt lời, trong mắt anh ta đã bùng lên ngọn lửa giận.

Tôi giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục đáp trả: “Chia tay với anh vui lắm, em đi bar chơi thả ga, cuối cùng mới có đứa bé này.”

Tôi thậm chí còn không tiếc hủy hoại danh tiếng của mình, anh ta còn muốn gì nữa?

Thấy anh ta vẫn cau mày nhìn tôi chằm chằm, tôi bật cười: “Cố Minh Ngự, không ngờ anh lại có sở thích làm cha?”

Rất tốt, nếu ánh mắt có thể giết người, giờ tôi đã ngã gục ngay tại chỗ.

Anh ta giận dữ, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Tôi đứng trong gió, nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh ấy ngày càng xa dần, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà lăn dài trên má.

Không phải vì anh ta không yêu tôi, cũng không phải vì tôi không yêu anh ta.

Nhưng khi hai người quá nhạy cảm, tự cao và nóng tính ở bên nhau, thật sự sẽ như sấm sét gặp đám lửa cháy, mỗi khi cãi nhau cũng có thể lật tung cả mái nhà.

Yêu nhau ba năm, tôi và anh ta yêu đến chết đi sống lại, nhưng mỗi lần cãi nhau cũng là một trận đấu trời long đất lở.

Cãi nhau quá nhiều, con người ta cũng sẽ mệt mỏi, vì vậy nên tôi đề nghị chia tay.

Có lẽ anh ta cũng mệt mỏi, nên không hề từ chối.

Vì tôi và anh ấy đều không học được cách yêu thương đối phương tốt hơn, thì chia tay cũng là một cách yêu anh ấy, chỉ là không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

2
Tôi đứng ngây người một lúc rồi mới bước ra khỏi bệnh viện.

Sáng nay tôi bị nghén nặng, hầu như chưa ăn gì, lại bất ngờ gặp Cố Minh Ngự, nên đầu óc cứ lâng lâng.

Tôi tính bắt một chiếc taxi để giải quyết chuyện cần thiết trước, nhưng vừa giơ tay thì một chiếc xe G màu đen đã trượt đến trước mặt. Cửa sổ ghế phụ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt vừa yêu vừa hận của Cố Minh Ngự.

“Lên xe.”

Anh ta nhếch môi, giọng điệu chẳng mấy thân thiện.

Tôi hừ lạnh: “Không cần.”

Vừa dứt lời, tôi thấy trán anh ta nổi đầy gân xanh.

Tôi cười khẩy, quay mặt đi tìm taxi khác. Nếu sáng nay tôi không mệt vì nghén, tôi đã tự lái xe rồi.

Nhưng chưa kịp vẫy tay gọi taxi, tôi đã nghe thấy tiếng cửa xe G đóng cái rầm, khiến cả xe rung lên.

Chậc, đúng là cái tính nóng nảy.

Trong lúc tôi còn băn khoăn không hiểu sao mình có thể sống sót qua ba năm ở bên cạnh anh ta, thì đã thấy Cố Minh Ngự bước ra khỏi xe.

Khuôn mặt đẹp trai của anh ta u ám, anh ta chạy về phía tôi với tốc độ chóng mặt.

Chết tiệt!

Kinh nghiệm ba năm cãi vã lập tức hiện lên trong đầu, trước khi não tôi kịp ra lệnh, chân tôi đã nhanh chóng chạy đi.

“Tống Miêu Miêu!”

Anh ta ở phía sau hét lên đầy giận dữ, còn tôi thì chạy như bay trong gió.

Với tâm trạng hiện tại của anh ta, nếu để anh ta bắt được, chắc chắn chúng tôi sẽ lại có một trận cãi vã kinh điển nữa.

Nhưng đang chạy thì tôi chợt nhận ra đằng sau không còn tiếng động gì nữa.

Tôi nghi ngờ dừng lại, vừa quay đầu lại đã thấy chiếc xe G lớn kia đang từ tốn đi theo tôi, chầm chậm bò như một con rùa.

Tôi: “…”

Tên đàn ông gian xảo này!

Cửa sổ xe mở, tay anh ta giữ vô lăng, nhếch môi cười: “Tống Miêu Miêu, em chạy tiếp đi?”

Nếu tôi còn chạy nữa thì đúng là đầu tôi hỏng thật.

Tức giận, tôi mở cửa xe, anh ta lập tức dừng lại, tôi còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe tiếng khóa cửa, như thể sợ tôi chạy mất.

Rồi anh ta bắt đầu mắng té tát: “Bị ngốc à? Mang thai mà còn chạy như vậy, không muốn sống nữa sao!”

“Xe chưa dừng hẳn mà đã mở cửa, em không sợ Diêm Vương chưa đủ bận rộn, còn muốn tặng kèm thêm một mạng nữa?”

“Làm việc không thể cẩn thận chút à?”

Đôi môi mỏng của anh ta cứ mở ra đóng vào, nhưng toàn nói những lời mắng mỏ tôi.

Tôi giận quá, đá hai cái vào cửa xe: “Thả em xuống!”

Gân xanh trên trán anh ta lại nổi lên, ánh mắt anh ta rực lửa, trông như thể muốn bóp chết tôi ngay lập tức.

Rồi anh ta thật sự nghiêng người qua.

Tôi hơi chột dạ, nhưng nghĩ lại, tôi lại muốn bật lại anh ta. Tuy nhiên, trước khi kịp nói gì, anh ta đã cúi xuống thắt dây an toàn cho tôi.

Tiếng “tách” vang lên, khóa an toàn đã được cài chặt, nhưng anh ta vẫn chưa chịu ngồi thẳng lại.

Tôi lườm anh ta: “Đừng nghĩ có thể mua chuộc em.”

“Tống Miêu Miêu, sau này dù em có chết, cái miệng này vẫn cứ cứng.”

Mặt anh ta rõ ràng đang rất giận, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự bất lực: “Nói chuyện tử tế với anh, ảnh hưởng đến mạng sống của em sao?”

Chiêu “vừa đấm vừa xoa” này, tôi thua rồi.

Tôi cười lạnh: “Người vừa lên xe đã hét vào mặt em là ai? Cố Minh Ngự, miệng anh không phun ra độc thì ảnh hưởng đến việc ăn uống sao?”

Ba năm qua, tôi và anh ta đã cãi nhau không dưới một nghìn lần, nếu không thì cũng phải tám trăm lần.

Bạn bè đều phục tôi và anh ta.

Tôi cũng phục sức chịu đựng của cả hai. Rõ ràng là không vừa mắt nhau, nhưng sao ba năm rồi vẫn chưa thể chia tay dứt khoát chứ?

Nhưng khi đã cố gắng suốt ba năm, tại sao hôm đó lại không thể tiếp tục?

Có lẽ vì anh ta là bác sĩ, với trách nhiệm của mình, anh ta luôn đặt công việc lên hàng đầu.

Vậy nên đã bỏ quên tình cảm giữa chúng tôi.

Tôi đề nghị chia tay, và nhanh chóng dọn ra khỏi nhà. Anh ta cũng chẳng nói gì.

Có lẽ buông bỏ cũng là tốt.

Đỡ phải tiếp tục sống trong cảnh chán ghét nhau.

3
Trên đường về, chúng tôi không ai nói lời nào.

Không khí như bị đông cứng lại.

Cả hai đều đang giận dỗi, chẳng ai muốn mở miệng trước.

Đến trước cửa nhà, tôi bước xuống xe với vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng thầm đếm ngược. Tôi cho anh một phút cuối, nếu không đuổi theo thì cả đời này coi như cắt đứt quan hệ!

“Tống Miêu Miêu!”

Tôi đắc ý nhướng mày, trong lòng làm một dấu “V” chiến thắng.

Quay lại, tôi không biểu lộ cảm xúc: “Có chuyện gì thì nói nhanh.”

“Chưa ăn cơm phải không?”

“Chưa, anh…” muốn nấu cho em ăn à?

Chưa kịp nói hết câu, Cố Minh Ngự gật đầu rồi lên xe rời đi.

Tôi đứng sững sờ tại chỗ.

Cái này là có ý gì?

Cố Minh Ngự, anh đang đùa giỡn em phải không?

Vào nhà, tôi nằm dài ra sofa, thẫn thờ nhìn trần nhà, tay khẽ chạm vào bụng, nơi này đang nuôi dưỡng một sinh linh bé nhỏ.

Đó là một cảm giác…

Rất khó tả.

Bụng tôi sôi ùng ục.

Cơn đói đến, nhắc nhở rằng tôi phải ăn.

Mở ứng dụng giao đồ ăn, nhìn hàng loạt quán với đủ món ngon lành cành đào, nhưng chẳng có món nào làm tôi thèm, trong lòng lại cảm thấy khó chịu vô cớ.

Lướt mãi mới tìm được món muốn ăn, nhưng lại không được dùng voucher, cũng không có khuyến mãi!

Thật là bực mình!

Ăn một bữa cơm thôi mà, sao làm khó nhau thế!

Ngày xưa tôi chẳng bao giờ phải lo chuyện này, sau giờ làm về nhà lúc nào cũng có đồ ăn nóng hổi chờ sẵn, mà Cố Minh Ngự còn chỉ nấu những món tôi thích.

Hình như từ khi mới ở bên nhau không lâu, anh ta đã như vậy rồi.

Anh ấy làm cho khẩu vị của tôi cũng trở nên kén chọn, chiếm trọn trái tim tôi qua đường dạ dày.

Giờ chia tay chưa đầy ba tháng, tôi đã giảm gần 5kg!

Tôi không thể sống thiếu anh ta được sao?

Nghĩ đến mà muốn khóc.

“Đinh đong!” m thanh cửa được mở khóa vang lên.

Tôi ngồi bật dậy, kinh ngạc nhìn Cố Minh Ngự xách theo một đống túi lớn túi nhỏ bước vào.

Gương mặt anh ta vẫn bình thản, dùng gót chân đá cửa đóng lại: “Sao mã khóa cửa vẫn là ngày sinh của anh?”

Tôi im lặng hai giây, rồi mới phản bác: “Em quen rồi, lười thay đổi. Nhưng em quyết định bây giờ sẽ đổi!”

Cố Minh Ngự liếc tôi một cái, rồi đi thẳng vào bếp: “Thôi đừng đổi, vào giúp anh một tay đi.”

Tôi bĩu môi: “Trước giờ anh toàn tự làm được mà. Giờ không có em, anh vẫn sống tốt đấy thôi.”

Ba tháng trời chia tay, anh ta chưa từng chủ động tìm tôi!

Nếu không phải hôm nay tình cờ gặp ở bệnh viện, chắc anh chàng này đã quên bẵng tôi đi rồi!

Cố Minh Ngự nghiêng đầu nhìn tôi, tay đút hờ vào túi quần tây, ánh mắt sâu thẳm dán chặt vào tôi: “Tống Miêu Miêu, từ trước đến giờ anh không thể sống thiếu em được, thế đã được chưa?”

“…”

4
Tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, kiềm chế khỏi việc để khóe miệng nở nụ cười, giả bộ không tình nguyện khi xắn tay áo bước vào bếp.

“Nói đi, cần em giúp gì?”

“Em ngồi đây trước đã.”

Cố Minh Ngự kéo ghế cho tôi ngồi xuống, rồi từ túi đồ siêu thị, anh ta lấy ra một hộp bánh hoa đào mà tôi thích nhất: “Ăn lót dạ trước đi.”

Là bánh hoa đào yêu thích của tôi!

Tôi vui vẻ nhận lấy: “Cái này khó mua lắm đúng không?”

“Đừng có ngồi đó cười ngốc, đây là đồ ăn, không phải để nhìn.” Cố Minh Ngự vừa châm chọc tôi vừa lấy đồ ăn từ trong túi siêu thị ra, xếp gọn gàng vào tủ lạnh, chỉ để lại những nguyên liệu cần thiết.

Cái tủ lạnh hai cánh nhanh chóng được anh ta nhét đầy, trong đó nhiều nhất là hoa quả.

“Biết cách ăn thế nào không?”

Tôi đáp với giọng đùa cợt: “Dùng miệng ăn chứ sao.”

Cố Minh Ngự khẽ giật khóe miệng: “Rất tốt, anh sẽ nhắn tin nhắc nhở em ăn trái cây vào đúng lúc, nên hãy kéo anh ra khỏi danh sách đen trước đi.”

“Em đâu có…”

Chợt nhớ lại, hôm chia tay, tôi giận đến nỗi suýt đập vỡ điện thoại, kéo hết tất cả liên lạc của anh ta vào danh sách đen, đến giờ vẫn chưa gỡ!

Sau đó, Cố Minh Ngự bắt đầu nghiêm túc nấu ăn.

Tôi chống cằm, lặng lẽ ngắm nhìn anh ta.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên gương mặt điển trai của anh, làm cho những đường nét của anh ta trở nên mềm mại hơn, khiến khí chất xung quanh anh cũng dịu lại.

Đây là lần đầu tiên tôi ngắm Cố Minh Ngự nấu ăn một cách chăm chú như vậy.

Người ta chỉ khi mất đi rồi mới biết trân trọng.

Mất đi…

Từ đó khiến tôi cảm thấy, dù anh ấy ở ngay trước mắt, dường như giữa chúng tôi là cả một dải ngân hà, không còn là duy nhất của nhau nữa.

Vài ngày trước, tôi cố tình đi ngang qua bệnh viện, và tình cờ thấy anh ấy đang nói cười vui vẻ với một người phụ nữ khác.

Nếu không phải vì tôi mang thai, có lẽ tôi và Cố Minh Ngự sẽ chẳng còn bất kỳ mối liên hệ nào.

Giờ đây, anh ấy chỉ vì trách nhiệm mà đứng đây, đúng không?

Trong lòng tôi bắt đầu nặng nề, nỗi uất ức, buồn bã và đau lòng đan xen, khiến khóe mắt tôi cay xè.

Khi Cố Minh Ngự nhìn qua, tôi vội cúi đầu, hoảng hốt.

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống chiếc bánh hoa đào.

“Em…”

“Em không sao.”

Sợ anh ấy phát hiện tôi đang khóc, tôi lập tức đứng dậy và chạy ra ngoài.

Một giờ sau, Cố Minh Ngự đã làm đầy một bàn thức ăn.

Chỉ ngửi thôi cũng khiến bụng tôi đói cồn cào.

Anh ấy đưa tôi đôi đũa: “Ăn đi.”

“Ừ, cảm ơn anh, lát nữa em rửa bát.”

Anh ấy chỉ đáp “Ừ”, nhưng cuối cùng vẫn là anh ấy rửa bát, thậm chí còn giúp tôi dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc cả những chậu cây ngoài ban công.

Tôi thấy anh ta cứ loay hoay mãi, đang định hỏi bao giờ anh ấy mới về thì…

“Tách tách tách!”

Những hạt mưa lớn như hạt đậu đập vào cửa kính.
5
Cố Minh Ngự như thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đóng cửa kính lại.

“Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có mưa bão lớn, có vẻ đúng thật. Xem ra tối nay anh không thể đi đâu khác rồi.”

Anh ta nói như thể mọi thứ đều rất tự nhiên, ngồi xuống ghế sofa xem tin tức, giống như những ngày trước đây.

Tôi liếc anh ta một cái: “Bác sĩ Cố, em nhớ là anh lái xe đến mà.”

“Giữa đêm tối mưa bão thế này, rất khó nhìn rõ đường, dễ gây tai nạn. Em nhẫn tâm để đứa bé trong bụng mất cha sao?” Cố Minh Ngự nhìn tôi, ánh mắt có chút oán trách.

Tôi quay đầu sang chỗ khác: “Đứa bé này không phải con anh.”

Cố Minh Ngự đứng dậy, ngồi xuống cạnh tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Phụ nữ mang thai khoảng năm tuần đã có thể làm xét nghiệm ADN không xâm lấn của thai nhi, và đảm bảo độ chính xác đến 99.9999%. Em có muốn thử không?”

Vậy là tôi thua rồi.

Tôi quyết định không đáp lại, ngáp một cái rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

“Được thôi, anh có thể ngủ ở phòng khách, coi như trả công cho bữa tối vừa rồi.”

Cố Minh Ngự không trả lời, chỉ có tiếng tivi phía sau nhỏ dần.

Rõ ràng chúng tôi đã chia tay hơn ba tháng, nhưng bây giờ mọi thứ dường như chẳng hề thay đổi.

Tôi nằm trên giường, nhắm mắt, cố ép bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng cứ trằn trọc mãi mà không sao ngủ được. Có lẽ vì vừa ăn quá no, bây giờ dạ dày của tôi rất khó chịu. Thêm nữa, tôi vốn đã mắc bệnh dạ dày, hệ tiêu hóa rất kém, chính Cố Minh Ngự là người đã chẩn đoán điều đó.

Nhớ lần trước anh ấy đưa cho tôi thuốc dạ dày, hình như tôi để nó ở tủ đầu giường.

Tôi mò mẫm trong bóng tối ngồi dậy, nhưng không may lại va vào cạnh tủ.

Cú va đau đến mức tôi phải hít sâu một hơi.

“Choang!”

Chiếc cốc rơi xuống đất vỡ tan.

“Tống Miêu Miêu!”

Chỉ trong tích tắc, Cố Minh Ngự đã xô cửa bước vào, tay bật công tắc đèn.

Ánh sáng bất ngờ làm tôi phải nheo mắt lại, chỉ thấy bóng dáng cao lớn của anh tiến lại gần, bế tôi lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường.

“Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, dậy giữa đêm phải bật đèn ngủ. Em nói đi, lần này em muốn cái gì?”

Tôi quay mặt đi, khẽ kéo chăn che bàn tay đang ấn vào dạ dày, trả lời hờ hững: “Em không sao, anh cứ đi ngủ đi.”

Cố Minh Ngự cau mày, dọn dẹp hết mảnh vỡ trên sàn rồi đi ra.

Nhưng không lâu sau, anh ta gõ cửa phòng tôi: “Tống Miêu Miêu, mới mười phút thôi, chắc em chưa ngủ đâu nhỉ? Anh vào nhé.”

Anh bước vào với một bát canh nóng trên tay.

“Canh ấm cho dạ dày, uống rồi hãy ngủ.”

Tôi ngạc nhiên, không ngờ Cố Minh Ngự lại nhận ra tôi đang bị đau dạ dày.

Những cơn đau nhói lên trong bụng nhắc nhở tôi đừng từ chối bát canh ấm này, nên tôi đón lấy: “Cảm ơn.”

Thấy tôi hai tay cầm bát, uống từng ngụm nhỏ, ánh mắt Cố Minh Ngự trở nên dịu dàng hơn.

Anh nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu tôi: “Ngoan lắm, uống xong canh dạ dày sẽ không còn đau nữa. Đừng lúc nào cũng uống thuốc, nhất là bây giờ em còn đang mang thai nữa.”

6
Giọng của Cố Minh Ngự nhẹ nhàng, chậm rãi, nhưng ánh mắt nhìn tôi như muốn khắc sâu hình ảnh của tôi vào trong lòng anh ấy, đôi con ngươi in rõ bóng dáng tôi, không chút che giấu.

“Biết chưa, Tiểu Miêu Miêu?”

Giọng nói trầm ấm, đầy từ tính của anh ấy giống như tiếng đàn cello ngân lên, nhẹ nhàng nhưng cuốn hút, mang theo cả sự dịu dàng thân mật của người tình.

Mỗi lần anh ấy gọi tôi “Tiểu Miêu Miêu”, anh ấy đều hôn tôi.

Nghĩ đến đây, tôi sững sờ đối diện với đôi mắt sâu thẳm ấy, những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt, cùng đôi môi mỏng khẽ mím lại…

Tim tôi đập loạn nhịp!

Chỉ trong giây lát, tôi có cảm giác tim mình đang đập với tốc độ hai trăm, má tôi nóng bừng.

Ngay khi Cố Minh Ngự chuẩn bị cúi xuống hôn tôi—

Một chút lý trí còn sót lại khiến tôi đưa tay đẩy anh ta ra khỏi cửa!

“Rầm!” Tôi đóng sầm cửa lại.

Hai tay tôi ôm chặt lấy ngực, cố trấn an trái tim đang nhảy loạn như muốn bật ra khỏi lồng ngực.

Trời ơi, sao tôi vẫn còn cảm giác rung động với Cố Minh Ngự như thế này!

Không được, không được!

Tôi phải giữ vững mục tiêu: anh ấy có thể đi, nhưng con phải ở lại!

Chúng tôi đã chia tay rồi!

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ấm áp xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào phòng.

Tôi vươn vai một cái.

Nhớ lại việc Cố Minh Ngự vẫn còn ở nhà, tôi lập tức tỉnh táo.

Trước khi bước ra khỏi phòng, tôi đi vào nhà tắm sửa soạn kỹ lưỡng, không muốn xuất hiện trước mặt Cố Minh Ngự trong bộ dạng lôi thôi, mặc dù anh ấy đã từng thấy tôi không ít lần như vậy.

Nhưng giờ chúng tôi đã chia tay, mối quan hệ không còn như trước!

Tôi phải cho anh ấy thấy rằng, sau khi chia tay, tôi đã trở lại là một cô gái tinh tế, khiến anh ta hối tiếc vì đã để mất tôi!

Tôi thậm chí mở radio lên, và chọn kênh tiếng Anh!

Nhìn cánh cửa phòng khách còn đóng kín, tôi nhâm nhi ly sữa với vẻ tự mãn, cái đuôi của tôi như sắp vểnh lên đến trời.

Cố Minh Ngự, anh chắc chắn nghe thấy rồi chứ!

Bây giờ đẳng cấp của tôi đã nâng cao hơn rồi!

Không có anh, tôi ngày càng giỏi giang hơn!

Nhưng tôi đứng ở cửa đợi mãi mà không thấy Cố Minh Ngự bước ra.

Mở cửa phòng ra thì—

Trời ơi, anh ta đã biến mất từ lúc nào rồi!

Tôi cảm thấy như mình vừa làm một trò hề!

Tôi rất giận, nhưng nhiều hơn là cảm giác hụt hẫng.

Anh ta đi mà không nói một lời!

Ngày trước, dù tôi có đang ngủ, Cố Minh Ngự cũng luôn nói với tôi một tiếng trước khi rời đi!

Khoan đã…

Chúng tôi đã chia tay rồi, chia tay rồi mà!

“Đinh đong!”

Tiếng chuông cửa vang lên, tôi uể oải bước ra mở cửa.

Đứng trước cửa là Cố Minh Châu, cô ấy cầm trong tay hộp đồ ăn sáng, mỉm cười chào tôi: “Chị dâu, buổi sáng tốt lành! Anh trai nhờ em mang bữa sáng đến cho chị đây, anh ấy nói chị cần ăn uống đầy đủ dinh dưỡng.”

Tôi sững sờ. Cố Minh Ngự sáng sớm đã đi, nhưng lại nhờ Minh Châu mang bữa sáng đến?

Là sao đây?

Cố Minh Châu đi thẳng vào nhà: “Dạo này khoa của anh ấy bận lắm, nhưng anh ấy bảo tối nay sẽ về ăn tối với chị.”

Tôi đầy thắc mắc.

Tại sao Cố Minh Ngự vẫn còn để Minh Châu gọi tôi là chị dâu?!

7
Bị Cố Minh Châu gọi là “chị dâu” hết lần này đến lần khác, tôi cảm thấy hơi ngại ngùng. Suy nghĩ mãi, tôi quyết định nghiêm túc giải thích với cô ấy: “Chị và anh trai em thật sự đã chia tay rồi.”

Cố Minh Châu ngạc nhiên: “Hai người cãi nhau à?”

“Có phải giữa hai người có hiểu lầm gì không? Anh trai em rất thích chị, trong phòng anh ấy đầy ảnh của chị, thậm chí ảnh nền màn hình điện thoại cũng là của chị mà.”

“Nói chung, ở nhà ngày nào em cũng thấy hình ảnh của chị.”

Nhìn vào ánh mắt chân thành của Minh Châu, tôi không biết nên vui hay nên buồn, chỉ có thể cười gượng và thở dài: “Không có hiểu lầm đâu. Anh ấy quá bận rộn, và quan trọng nhất là tính cách của bọn chị không hợp nhau.”

“Chị và anh ấy đều cứng đầu, mỗi lần cãi nhau chẳng ai chịu nhường ai cả.”

“Cả hai đều tổn thương lẫn nhau, sống cùng nhau không vui vẻ, chia tay có lẽ là kết quả tốt nhất.”

“Và trong ba tháng qua, anh ấy chưa bao giờ chủ động tìm chị.”

Điều đó chẳng phải là ngầm chấp nhận việc chia tay hay sao?

Cố Minh Châu lắc đầu liên tục, cô ấy trông rất sốt ruột, như thể không biết làm sao để giải thích với tôi.

Cô thở dài: “Chị dâu, đừng hiểu lầm anh trai em. Ba tháng trước, anh ấy phải làm liên tục nhiều ca phẫu thuật và còn bị ốm nữa. Mấy ngày gần đây anh ấy mới khỏe lại. Hôm chị đi khám ở khoa sản, anh ấy đang đợi em, em định đưa anh ấy đi kiểm tra sức khỏe…”

Nghe lời Minh Châu nói, tôi hơi sững sờ.

Cố Minh Ngự đến bệnh viện là để kiểm tra sức khỏe ư?

Tôi đã hiểu lầm anh ấy sao?

Không phải anh ấy phớt lờ tôi, mà là vì quá bận và không khỏe sao?

“Những ngày đó anh trai em rất mệt, chị dâu, hai người đừng cãi nhau nữa.”

Thấy tôi không muốn nói thêm, Minh Châu đành gửi cho tôi một đường link trên Weibo: “Chị dâu, em nghĩ chị sẽ tìm được câu trả lời chị muốn trong đó.”

Đúng lúc này, điện thoại của Minh Châu reo lên, là bệnh viện gọi cô ấy đến xử lý công việc.

“Chị dâu, em từng xem một bộ phim, trong đó có một câu thoại rất hay: ‘Giữa vợ chồng không chỉ có tình yêu, mà còn cần sự nhường nhịn, bao dung lẫn nhau.'”

“Có lúc lùi một bước không phải là yếu đuối, mà là minh chứng của tình yêu.”

“À, anh trai em là người không giỏi biểu đạt cảm xúc, nên chị dâu, anh ấy giao cho chị đấy! Giờ em phải đi làm rồi!”

Những lời của Minh Châu khiến tôi trầm ngâm.

Khi tôi mở đường link Minh Châu gửi, những dòng trạng thái trong đó khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.

Cố Minh Ngự và Tiểu Miêu Miêu: [Hôm nay chuẩn bị nến hình trái tim để tỏ tình với người mình thích, nhưng bị cô lao công thu hết. Cuối cùng tôi phải cắn răng tỏ tình, dù sao cô ấy cũng đã đến. May mà cô ấy đồng ý!]

Cố Minh Ngự và Tiểu Miêu Miêu: [Hôm nay đưa Tiểu Miêu đi xem phim, mấy đứa trong phòng bảo xem phim khoa học viễn tưởng chắc chắn sẽ ghi điểm. Đàn ông phải lạnh lùng mới có nhiều cô gái thích. Nhưng thật ra tôi chẳng thích xem phim, cả buổi chỉ nhìn Tiểu Miêu Miêu thôi.]

Cố Minh Ngự và Tiểu Miêu Miêu: [Muốn kết hôn với Tiểu Miêu Miêu!]

Nhìn những dòng trạng thái Cố Minh Ngự viết, tôi nằm trên sofa, lúc thì khóc, lúc lại cười. Tên ngốc này, sao có thể dễ thương đến vậy chứ?

Thật ra tôi và Cố Minh Ngự đã quen nhau từ thời đại học.

Anh ấy học ở trường y đối diện, còn tôi học kế toán.

Lần đầu gặp Cố Minh Ngự là khi tôi thấy anh ấy làm thêm ở bên ngoài, tôi tò mò hỏi thăm mới biết anh là sinh viên y khoa.

Nhà anh ấy không giàu có, nhưng anh ấy rất chăm chỉ, lại còn đẹp trai nữa.

Tôi đã lén đến trường anh ấy nghe giảng và bị giáo sư phát hiện.

Đúng lúc tôi sắp xấu hổ muốn chết, Cố Minh Ngự đứng ra nói tôi là bạn gái của anh ấy.

Và sau đó…

Diễn đàn trường của anh ấy bùng nổ.

Ngay cả giáo sư cũng ngạc nhiên.

Dù sao, một người như Cố Minh Ngự, kiểu “bông hoa trên núi cao”, lại công khai tôi là bạn gái.

Sau đó, tôi đã thuận thế tỏ tình với anh.

Và anh ấy đồng ý.

Chúng tôi cứ thế mà ở bên nhau.

Sau này tôi hỏi anh: “Cố Minh Ngự, có phải anh đã thích em từ lâu rồi không?”

Anh ấy nói: “Không thì sao? Ngày nào cũng đến tiệm trà sữa, anh làm sao không nhớ em cho được?”

Bây giờ nghĩ lại, khoảng thời gian đó thật sự rất ngọt ngào.

Tất cả chỉ thay đổi khi anh ấy trở thành bác sĩ thực tập…

Khi tôi đang mải mê đọc những dòng tâm sự của Cố Minh Ngự, thì anh ấy đã về.

8
Tôi nhanh chóng xoay người, quay lưng lại với Cố Minh Ngự, bây giờ tôi chỉ muốn đọc xong hết những dòng trạng thái của anh để có cái nhìn sâu sắc hơn về con người anh ấy.

Cố Minh Ngự lại mua thêm một túi lớn đồ ăn.

“Tối nay vẫn là anh nấu cho em ăn.”

Anh ấy nói một cách rất tự nhiên, thậm chí còn có chút kiêu ngạo.

“Em không định từ chối anh chứ? Đàn ông nấu ăn ngon như anh không có nhiều đâu.”

Ơ kìa.

Hình như không giống với hình ảnh trên Weibo lắm nhỉ?

Tôi ngồi dậy, cố giữ vẻ nghiêm túc để không bật cười: “Bếp là của anh, cứ vào đi.”

Cố Minh Ngự khẽ cau mày, nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng đi vào bếp.

Tôi ló đầu ra định nói gì đó, nhưng dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, Cố Minh Ngự ngẩng đầu nhìn lại.

Vừa chạm phải ánh mắt anh ấy, tôi vội vàng cúi đầu xuống, chưa nghĩ ra phải mở miệng thế nào!

Trong bữa ăn, tôi liên tục lén nhìn Cố Minh Ngự.

“Tống Miêu Miêu, có gì muốn nói thì cứ nói đi.”

Cuối cùng Cố Minh Ngự cũng không chịu nổi nữa, đặt mạnh đũa xuống, nhưng thấy tôi giật mình, anh ấy lại nhanh chóng nhẹ nhàng đặt đũa xuống lần nữa.

Anh ngượng ngùng nói: “Vừa rồi là trượt tay thôi.”

Tôi hắng giọng: “Tài khoản ‘Cố Minh Ngự và Tiểu Miêu Miêu’ là của anh đúng không?”

Đồng tử của Cố Minh Ngự co lại, khuôn mặt điển trai của anh nhanh chóng đỏ lên, như một con tôm luộc!

“Anh, anh…”

“Tất cả đều là do anh viết phải không?”

Tôi giơ điện thoại lên cho anh xem: “Cố Minh Ngự, thật không ngờ anh ngoài đời và trên mạng lại khác nhau hoàn toàn như vậy. Anh còn giấu em điều gì nữa không?”

Dường như bị lời nói của tôi làm lay động, Cố Minh Ngự nhìn tôi, hàng lông mi dài khẽ run rẩy, trong đôi mắt anh ánh lên sự dịu dàng.

“Từ khi trở thành trưởng khoa ở bệnh viện, công việc của anh ngày càng bận rộn, anh thường phải đi sớm về khuya, nên nhiều lúc anh không để ý đến em.”

“Ban đầu anh thấy em có vẻ không để tâm, nên anh cũng không quá chú trọng.”

Anh ngừng lại một chút: “Em nói xem, nếu bây giờ anh quay đầu lại thì có còn kịp không?”

Tôi mím môi, hỏi nghiêm túc: “Có phải vì em mang thai, nên anh mới…”

“Không phải.”

Cố Minh Ngự cắt ngang lời tôi một cách dứt khoát, ánh mắt anh chân thành, nghiêm túc hơn bao giờ hết: “Dù có con hay không, anh vẫn vậy.”

Ánh mắt chân thật của anh không hề có chút giả dối nào, khiến tim tôi rung động.

Có một khoảnh khắc, tôi thực sự muốn gật đầu.

Nhưng rồi tôi lại sợ sẽ lặp lại sai lầm.

Dù sao công việc của anh ấy vẫn rất bận.

Anh ấy là người đầy quyết tâm, tôi đã biết điều đó từ trước.

Tính cách của chúng tôi cũng không dễ gì thay đổi.

Tôi sợ…

Tôi do dự một lúc lâu: “Còn tùy vào biểu hiện của anh, mà tối nay anh cũng không được ở lại đây.”

Cố Minh Ngự không chút do dự: “Được!”

9
Sáng hôm đó, vừa mở mắt ra, tôi đã nghe thấy có tiếng động bên ngoài.

Nhìn qua lỗ mắt mèo, tôi thấy hàng xóm mới chuyển đến đối diện, trong đó có một chiếc đèn bàn pha lê trông rất quen, giống hệt chiếc tôi đã tặng cho Cố Minh Ngự.

Nhưng tôi không suy nghĩ nhiều, quay vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

“Đinh đong.”

Ai lại đến sớm như vậy?

Khi mở cửa, người đứng trước mặt tôi không ai khác chính là Cố Minh Ngự.

Anh mang bữa sáng đến cho tôi: “Từ giờ mỗi sáng, anh sẽ mang bữa sáng qua cho em.”

“Anh sống ở khu phía Bắc, qua lại mất thời gian, anh không cần đến bệnh viện à?”

Tôi nhớ lại lời Cố Minh Châu nói rằng gần đây anh ấy có nhiều ca phẫu thuật và đang dưỡng sức.

“Vậy nên anh đã chuyển đến ở đối diện nhà em.” Cố Minh Ngự nghiêng người.

Tôi ngẩng đầu nhìn, cửa nhà đối diện đang mở toang, ngay trên tường rõ ràng đang treo bức ảnh nghệ thuật của tôi khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.

Đây là chiêu gì nữa vậy?!

Cố Minh Ngự giả vờ ho một tiếng để che đậy sự ngượng ngùng: “Như vậy, mỗi lần ra vào anh đều có thể nhìn thấy em.”

Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Mà cũng đâu phải anh đòi dọn vào ở chung với em, vừa tiện lợi lại không phiền hà.”

Thật lòng mà nói, tim tôi lúc này rung rinh không ít. Nhưng tôi không thể để anh ấy tự mãn quá: “Ồ, vậy anh xứng đáng được khen thông minh một câu rồi nhỉ?”

“Thôi, em ăn sáng đi, anh phải đến bệnh viện đây.”

Cố Minh Ngự liếc nhìn đồng hồ rồi vội vã quay về nhà, lấy đồ đạc và đi làm.

Nhưng anh vẫn không quên vẫy tay chào tôi.

Tôi cũng vẫy lại, dõi theo bóng anh bước vào thang máy.

Lúc đầu tôi định hỏi anh tại sao ba tháng qua không liên lạc với tôi, liệu có phải vì quá bận với các ca phẫu thuật hay không.

Nhưng nghĩ lại, có lẽ để lần sau hỏi cũng được.

Sau khi thông báo cho bố mẹ biết về việc tôi mang thai và xin phép họ để tôi tự giải quyết mọi chuyện với Cố Minh Ngự, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Ánh nắng rực rỡ ấm áp chiếu lên người tôi, khiến tôi tràn đầy hy vọng về tương lai, mong đợi xem Cố Minh Ngự sẽ thể hiện như thế nào.

Những ngày sau đó, ngoài giờ làm việc, Cố Minh Ngự hầu như luôn ở bên cạnh chăm sóc tôi.

Đặc biệt là trong giai đoạn tôi nghén, ăn gì cũng nôn, chẳng còn cảm giác thèm ăn.

Để đảm bảo tôi có đủ dinh dưỡng, Cố Minh Ngự mua cả đống sách nấu ăn về nghiên cứu, liên tục đổi món để làm cho tôi những bữa ăn ngon.

Và kết quả là, cân nặng của tôi đã tăng vọt 10kg!

Tôi không thể tin nổi nhìn vào chiếc cân.

“Cố, Minh, Ngự!”

“Sao vậy? Không ngon à?”

Cố Minh Ngự vội vã từ bếp bước ra, tay vẫn cầm chiếc muỗng: “Nếu không ngon thì nhổ ra, anh nấu món khác cho em.”

Tôi cắn một miếng gà, mếu máo: “Em đã tăng 10kg rồi, phải làm sao đây?!”

“Tiểu Miêu Miêu ngốc của anh, không phải chỉ cân nặng của em đâu, còn cả em bé của chúng ta nữa, đó là trọng lượng của em bé.” Cố Minh Ngự nói với vẻ nghiêm túc.

“… Em bé chưa sinh mà đã nặng 10kg sao?”

“Khụ khụ… hay anh làm gà nướng muối cho em nhé?”

“Bây giờ muốn ăn ngay!”

Anh ấy thật sự hiểu tôi thích gì.

“Được thôi!”

Nhìn Cố Minh Ngự bận rộn trong bếp, tôi nằm thoải mái trên sofa, nhẹ nhàng vuốt ve bụng bầu đang ngày càng lớn: “Em bé à, sắp đến kỷ niệm của mẹ và bố rồi.”

“Những năm trước bố con đều qua loa lắm. Con nghĩ lần này bố sẽ thay đổi chứ?”

10
Đến ngày kỷ niệm, tôi đã ngồi đợi ở nhà từ sớm, nhìn điện thoại không biết bao nhiêu lần mà vẫn không thấy tin nhắn nào từ Cố Minh Ngự.

Tôi thực sự thất vọng, dù có bận rộn thế nào thì cũng nên nhắn cho tôi một câu chứ.

Nhưng nhớ lại những gì Cố Minh Châu nói, có khi công việc của anh ấy bận quá, liệu tôi có nên bỏ qua lần này không?

“Bzz bzz.”

Là tin nhắn của Cố Minh Châu.

Cô ấy bảo tôi qua nhà đối diện, giúp Cố Minh Ngự nhận một bản fax.

Thật là tức điên! Cố Minh Ngự có thể gọi cho Cố Minh Châu, tại sao không gọi trực tiếp cho tôi? Nhớ chuyện nhận fax mà không nhớ hôm nay là ngày gì sao!

Tôi tức tối đi qua, dùng sức bấm từng con số một: “Cố Minh Ngự, tôi đâu phải là trợ lý của anh, tự làm việc của mình đi chứ!”

Nhưng khi tôi đẩy cửa vào—

Tôi đã sững sờ trước cảnh tượng trước mắt. Giữa phòng là những ngọn nến xếp thành hình trái tim, cánh hoa hồng rải khắp sàn, cùng những quả bóng bay hình trái tim đỏ lơ lửng khắp nơi.

Bên cạnh đó là một bàn ăn lãng mạn với ánh nến lung linh!

Tiếng đàn piano nhẹ nhàng, du dương vang lên.

Tôi nhìn theo tiếng nhạc, và bị cuốn hút bởi Cố Minh Ngự đang ngồi trước cây đàn piano, trong bộ vest lịch lãm. Anh quay đầu lại nhìn tôi, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, rọi xuống mái tóc anh, khiến khuôn mặt anh trông sáng rực.

Anh ấy đang chơi bản Lời tỏ tình của tình yêu.

Trái tim tôi như bị bản nhạc cuốn lấy, mắt tôi nóng lên, hóa ra anh vẫn nhớ. Anh biết tôi rất thích bản nhạc này, trước đây đã nhiều lần tôi muốn anh chơi cho tôi nghe, nhưng anh luôn bận rộn.

Và hôm nay, anh đã chuẩn bị cho tôi một bất ngờ lớn như vậy!

Khi bản nhạc kết thúc, Cố Minh Ngự bảo tôi nhắm mắt lại.

“Nhắm mắt, đếm ngược từ ba.”

Tôi đầy háo hức nhắm mắt lại, vừa đếm ngược trong đầu thì có thể nghe thấy tiếng bước chân anh ấy tiến lại gần, dừng ngay trước mặt tôi.

Khi mở mắt ra, trước mặt tôi là một bó hoa sao baby xanh!

Là hoa sao baby.

Rất lâu trước đây, tôi đã nói với anh rằng tôi không thích hoa hồng, mà chỉ thích hoa sao baby.

Hóa ra, anh ấy luôn nhớ lời tôi nói.

Tôi hài lòng nhận bó hoa: “Thơm quá.”

“Thơm à? Sao anh chỉ ngửi thấy mùi rất nhẹ?” Cố Minh Ngự có vẻ không hiểu.

“Anh thử ngửi đi.”

Khi anh cúi xuống, tôi kiễng chân hôn nhẹ lên má anh, coi như một phần thưởng cho sự tận tâm tối nay, anh đã không khiến tôi phải thất vọng.

Đôi mắt Cố Minh Ngự khẽ mở to, có lẽ anh không ngờ tôi lại chủ động như vậy.

“Thế nên, anh đã đạt tiêu chuẩn chưa?” Anh hỏi.

“Anh nói cho em nghe xem, đây là lần kỷ niệm thứ mấy?”

“Lần thứ tư!”

“Đạt tiêu chuẩn rồi!”

11
Kỷ niệm lần này thật đặc biệt, khiến tôi vô cùng hạnh phúc. Một ngày quan trọng như vậy chỉ thực sự có ý nghĩa khi cả hai bên đều trân trọng và dành tâm huyết cho nhau.

Trước đây, tôi thường mong chờ những khoảnh khắc hai người bên nhau. Tôi không mong đợi Cố Minh Ngự phải chuẩn bị những bất ngờ cầu kỳ như lần này, chỉ cần anh ấy thật lòng với tôi là đủ.

Nhưng kể từ khi anh ấy trở thành bác sĩ thực tập, anh luôn nói rằng công việc bận rộn. Sau đó, khi anh thăng tiến dần, công việc càng ngày càng nhiều hơn.

Bắt gặp ánh mắt Cố Minh Ngự khẽ run lên, tôi bật cười: “Anh sao vậy? Sợ em à?”

Cố Minh Ngự cau mày: “Anh quên gì à?”

“Không có gì đâu, hôm nay chỉ là một ngày bình thường thôi. Anh nên về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai anh có hai ca phẫu thuật mà, phải giữ sức khỏe, mau về nghỉ đi.”

“Em biết à? Lén theo dõi anh sao?” Anh nhíu mày.

“Không phải đâu, Minh Châu nói với em đấy.”

“Minh Châu còn kể rằng ba tháng qua, thực ra anh có rất nhiều ca phẫu thuật, lần trước gặp ở bệnh viện là vì cô ấy bắt anh đi kiểm tra sức khỏe. Có thật không? Anh bị sao vậy?”

Những gì Cố Minh Châu nói hôm trước vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi.

“Con bé sao cái gì cũng nói với em thế?” Cố Minh Ngự nhíu mày, hít một hơi thật sâu: “Thật ra thời gian đó anh phải làm phẫu thuật liên tục, có những ngày không thể về nhà, ăn ngủ đều ở bệnh viện. Vừa chợp mắt một chút thì lại có ca mổ ngay, thậm chí còn bị gọi dậy giữa đêm.”

Từ khi làm trưởng khoa, công việc của Cố Minh Ngự ngày càng bận rộn.

“Cơ thể anh cũng hơi kiệt sức, đơn vị bắt buộc anh phải nghỉ một thời gian. Nhưng mấy hôm nay họ thiếu nhân sự, lại gọi anh về làm việc.”

Anh thú nhận một cách thẳng thắn, chẳng giống chút nào với Cố Minh Ngự ngày trước, luôn miệng châm chọc.

Tôi đẩy anh ra khỏi cửa: “Được rồi, anh không cần dậy sớm nấu bữa sáng cho em nữa đâu. Ngày mai Minh Châu nghỉ, cô ấy sẽ mang bữa sáng qua, sẵn em với cô ấy đi dạo phố luôn.”

Nhìn theo bóng dáng anh rời đi, tự nhiên tôi cảm thấy hơi chua xót.

Có phải tôi đã quá vô lý với anh ấy không? Trước đây tôi không hiểu và còn tức giận với anh.

Hôm sau, Cố Minh Châu đột ngột hẹn tôi đi dạo.

Cô ấy nói muốn hiểu thêm về chị dâu của mình.

Hiện giờ tôi đã mang thai sáu tháng, để có thể sinh nở suôn sẻ, tôi phải thường xuyên vận động, nên tôi đồng ý lời mời của Cố Minh Châu. Đi dạo phố chính là một cách vận động tốt nhất!

“Chị dâu, chị nghĩ tặng quà cho người khác thì nên dựa theo sở thích của họ, hay theo ý mình?” Cố Minh Châu hỏi.

Tôi khoác tay Cố Minh Châu, tay kia đỡ bụng.

“Việc đó tùy thuộc vào hoàn cảnh. Nếu em biết sở thích của người đó, thì nên tặng theo sở thích của họ. Nếu không biết, thì theo ý mình cũng được.”

“Tặng quà, điều quan trọng nhất là tấm lòng.”

Cố Minh Châu nghe xong gật đầu suy nghĩ.

Khi tôi đang chọn quần áo cho em bé, không biết cô ấy đang nhắn tin với ai, trông có vẻ rất thần bí.

“Chị dâu, mình đi xem… túi xách nhé?” Cố Minh Châu nhìn điện thoại rồi mới xác nhận nơi muốn đến.

Tôi lập tức đồng ý.

Tôi mê túi xách lắm, vì túi xách luôn có khả năng chữa lành mọi phiền muộn!

Chúng tôi ngắm nghía rất lâu nhưng chẳng ai mua gì.

Chiếc túi mà tôi thích quá đắt, phải tiết kiệm một thời gian mới mua được, bây giờ đành nhịn thôi.

Tôi thấy Cố Minh Châu chụp ảnh chiếc túi tôi thích: “Không ngờ gu của chúng ta giống nhau đến vậy, chi bằng cùng nhau tiết kiệm, rồi mua chung nhé?”

Cố Minh Châu mỉm cười đầy thần bí: “Chị dâu à, em nghĩ chị sẽ sớm có chiếc túi này thôi.”

12
Thấm thoắt lại hai tháng đã trôi qua.

Ngày mai là sinh nhật của tôi, tôi liếc nhìn Cố Minh Ngự đang ngồi bên cạnh gọt táo cho tôi: “Bây giờ bụng ngày càng lớn, đi lại rất khó khăn, chỉ muốn nằm dài thôi.”

Cố Minh Ngự nhìn tôi với ánh mắt xót xa: “Xin lỗi em, chúng ta chỉ sinh đứa này thôi.”

Tôi phẩy tay: “Anh đỡ em về phòng đi, em định tối nay ngủ sớm.”

“Còn chưa đến mười giờ mà, em chắc là ngủ sớm thế sao?”

Cố Minh Ngự có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn dìu tôi về phòng, đắp chăn cho tôi cẩn thận: “Em ngủ đi, anh sẽ kể chuyện cho em bé nghe.”

Từ khi tôi mang thai hơn bốn tháng, Cố Minh Ngự đã mua cả đống sách truyện cổ tích, nhưng tôi chẳng rõ anh đang ru tôi ngủ hay ru em bé nữa.

Nên dần dần tôi đã quen với việc có anh ấy bên cạnh mỗi đêm trước khi ngủ.

“Bác sĩ Cố, hôm nay anh định kể chuyện gì vậy?”

“Hôm nay không kể chuyện nữa.”

Tôi vừa nhắm mắt lại, ngay lập tức mở ra nhìn anh với ánh mắt tò mò. Chạm phải đôi mắt sâu thẳm của anh, tim tôi lỡ nhịp, vội vã quay mặt đi.

“Sao lại không kể?”

“Có một bộ phim nước ngoài khá ít người biết đến, em đã muốn xem từ lâu nhưng anh tìm mãi không thấy.” Cố Minh Ngự vừa nói vừa đứng dậy chuẩn bị máy chiếu.

Tôi tỉnh hẳn, mắt dõi theo từng động tác của Cố Minh Ngự: “Không phải anh tìm được phim đó thật chứ!”

Anh gật đầu: “Nhờ bạn bè tìm giúp đấy.”

Sau này tôi mới biết, thực ra Cố Minh Ngự đã lùng sục khắp các diễn đàn, trang mạng và nhờ vả vài người trong giới để tìm được bộ phim này.

Khi phim bắt đầu, Cố Minh Ngự lúc đầu ngồi ở mép giường, sau đó từ từ dịch lại gần tôi hơn.

“Anh làm cái gối tựa cho em nhé.”

“Vậy cảm ơn bác sĩ Cố nha!”

“Anh không muốn lời cảm ơn suông đâu.”

Tôi liếc anh một cái, đúng là muốn được nước làm tới mà!

Cố Minh Ngự ra vẻ vô tội: “Anh chỉ muốn sờ em bé thôi mà.”

“Được rồi, được rồi, sờ đi.”

Tôi bắt đầu bị cuốn vào bộ phim, cầm tay anh đặt lên bụng bầu của mình: “Anh cứ từ từ mà sờ, đừng làm phiền em xem phim.”

Qua lớp áo mỏng, tôi gần như có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến.

Điều này khiến tôi không thể nào tập trung vào phim được.

Đặc biệt là khi Cố Minh Ngự giống như một đứa trẻ tò mò, nhẹ nhàng chạm vào bụng, rồi áp mặt vào: “Em bé à, ở trong bụng mẹ con có ngoan không đấy?”

“Phải ngoan ngoãn nhé, đừng quấy phá.”

“Đợi con chào đời, bố sẽ đưa con đi đá bóng.”

13
“Xem xong phim thì đi ngủ nhé.”

Tôi tiếp tục xem phim, nghĩ rằng sau khi xem xong sẽ đi ngủ, thực ra việc anh ấy ở bên cạnh thế này đã đủ rồi.

Nhưng không ngờ, đúng lúc 12 giờ, chuông báo thức đột nhiên reo lên.

Tôi quay sang Cố Minh Ngự đầy thắc mắc, thì thấy anh đứng cạnh giường, ôm một chiếc hộp lớn hình vuông.

Anh nói: “Miêu Miêu, sinh nhật vui vẻ.”

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc hộp anh đang ôm, đó chính là bộ xếp hình mà tôi yêu thích nhất!

Mắt tôi bất giác ướt đi: “Hóa ra anh vẫn còn nhớ.”

Ngày trước, trò chơi ghép hình của các cặp đôi rất thịnh hành, nói rằng đó là biểu tượng của việc cùng nhau ghép nối tương lai. Vì vậy tôi từng nhắc đến với Cố Minh Ngự một lần.

Khi ấy anh đang đọc sách, nên chỉ đáp lại bằng một tiếng “ừ” nhạt nhẽo.

“Em thích không?”

“Thích, rất thích…”

Tôi nghẹn ngào lau nước mắt.

Cố Minh Ngự vội đặt bộ xếp hình xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi: “Ngốc quá, không được khóc nữa, kẻo con mình nghĩ bố đang bắt nạt mẹ đấy.”

Nhìn gương mặt đẹp trai trước mắt, tôi mắt đỏ hoe không nhịn được mà bật cười.

So với trước đây, bây giờ anh ấy thực sự thay đổi rất nhiều.

“Giờ mình ghép hình thôi.”

“Không được, anh để em thức đến 12 giờ đã là giới hạn của anh rồi.”

Cố Minh Ngự lắc đầu, dịu dàng đỡ tôi nằm xuống: “Hôm nay là sinh nhật em nên anh mới phá lệ, biết chưa? Ngày mai khi anh đi làm về, mình sẽ ghép hình cùng nhau nhé.”

Tôi hơi bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.

Khi anh định rời đi, tôi không kiềm chế được, kéo nhẹ áo anh, hơi ngại ngùng: “Trong tủ vẫn còn bộ đồ ngủ của anh.”

Cố Minh Ngự khẽ sững người: “Được rồi, anh sẽ lấy nó về.”

Tên này, thật sự không hiểu ý hay giả vờ không hiểu?

Bất ngờ, anh dừng lại, cầm bộ đồ ngủ và bước tới, ánh mắt sáng lên đầy ngạc nhiên: “Miêu Miêu, ý em là muốn anh ở lại?”

Tôi giả vờ nghiêm mặt: “Nếu anh không muốn ở lại thì… tạm biệt!”

“Anh ở lại, tất nhiên là ở lại!”

Cố Minh Ngự thậm chí thay đồ ngủ ngay trước mặt tôi!

Cơ thể anh ấy quả thật không phải chuyện đùa, đúng chuẩn kiểu người “mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì cơ bắp.”

Bị tôi nhìn chằm chằm, Cố Minh Ngự đỏ mặt.ngượng ngùng.

“Em định nhìn anh thế này mãi sao…”

“Ngủ thôi.”

Tôi lập tức nhắm mắt lại.

Ngay sau đó, tôi cảm nhận được đôi môi mình ấm nóng.

Là Cố Minh Ngự đã nhân cơ hội “tấn công” tôi!

Tôi vội mở mắt—

Và bất ngờ!

Có thêm một bất ngờ nữa đang chờ tôi!

14
Hóa ra Cố Minh Ngự đã chuẩn bị một món quà sinh nhật thứ hai cho tôi!

Trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ, lòng đầy háo hức: “Đừng nói với em đó là chiếc túi phiên bản giới hạn mà em rất muốn nhé?”

Cố Minh Ngự có chút ngượng ngùng, mở hộp ra.

Anh nhẹ nhàng véo má tôi: “Em đoán đúng rồi. Chắc là Minh Châu lỡ miệng nói ra rồi, phải không?”

Tôi ôm chầm lấy chiếc túi yêu thích của mình trong niềm vui sướng.

“Cố Minh Ngự, cái túi này thật sự rất đẹp, em có thể phối với rất nhiều trang phục, thật đấy! Em thích lắm, cảm ơn anh!”

Cố Minh Ngự cuối cùng cũng nằm xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng.

Dù không thể thấy ánh mắt anh đang lấp lánh, nhưng tôi có thể cảm nhận hơi thở ấm áp bên tai và nhịp tim mạnh mẽ của anh.

“Bất ngờ sinh nhật đến đây là hết.”

“Giờ thì ngủ thôi.”

Giọng anh lúc này thật giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Tôi cảm nhận rõ ràng rằng anh ấy đã bắt đầu bước vào “chế độ làm cha.”

“Cố Minh Ngự, cảm ơn anh.”

Tôi dựa vào anh, thật lòng nói: “Thật sự cảm ơn anh vì đã làm sinh nhật của em trở nên đặc biệt và vui vẻ như vậy.”

Nghe tôi khen ngợi, giọng Cố Minh Ngự rõ ràng có chút tự mãn.

“Sinh nhật lần tới, anh sẽ làm bất ngờ gấp đôi.”

“Thật chứ?”

“Đương nhiên!”

“Vậy thì năm sau sinh nhật anh, em sẽ phải chuẩn bị kỹ lưỡng hơn, còn kỹ hơn cả anh nữa.”

“Anh sẽ làm còn nhiều hơn em.”

“Thế thì chúng ta thi xem ai hơn nhé!”

“Được, chúng ta thi mỗi năm luôn!”

Cuộc trò chuyện của chúng tôi giống như mấy đứa trẻ con cãi nhau, dù có hơi ngây ngô nhưng đều thật lòng mong người kia vui vẻ, hạnh phúc.

Cuối tuần lại đến.

Đây là ngày tôi đi khám thai lần cuối trước khi chuẩn bị sinh.

Sau lần kiểm tra này, tôi sẽ phải sẵn sàng cho giai đoạn đón bé ra đời.

Khi tôi ra khỏi cửa, Cố Minh Ngự đã đứng chờ sẵn ở cửa, nhận lấy đồ đạc trong tay tôi, còn cẩn thận đỡ tôi: “Đi thôi, anh sẽ đi cùng em đến buổi khám thai.”

Những lần trước, vì Cố Minh Ngự quá bận rộn hoặc không thể xin nghỉ, nên người đi cùng tôi đều là Cố Minh Châu.

Tôi nhướn mày: “Anh chắc chứ? Đừng để lát nữa lại bỏ giữa chừng mà chạy về phòng khám đấy.”

“Chắc chắn không đâu, hôm nay anh thật sự được nghỉ.”

“Vậy nếu bác sĩ hỏi anh là gì của em, anh sẽ trả lời thế nào? Mấy lần trước anh đều không đi.”

Tôi có chút hờn dỗi vì chuyện này.

“Anh là chồng của em.”

Không ngờ, nhân lúc trả lời, Cố Minh Ngự nắm lấy tay tôi.

Mười ngón tay đan chặt vào nhau.

15
Tôi bật cười trước câu trả lời của Cố Minh Ngự, muốn rút tay ra nhưng anh lại nắm chặt hơn: “Này, từ bao giờ anh trở thành chồng em thế?”

“Rất nhanh thôi.”

Cố Minh Ngự nói với vẻ nghiêm túc, không phải đùa giỡn.

Tôi không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ chờ xem anh sẽ làm gì tiếp theo.

Khi đi khám thai, Cố Minh Ngự luôn ở bên cạnh, hỏi rất nhiều câu hỏi chuyên môn.

Dù tôi không hiểu lắm, nhưng nhìn nữ bác sĩ gật đầu tán thưởng với anh rồi quay sang tôi cười: “Hóa ra là vợ của bác sĩ Cố, anh ấy ở bệnh viện chúng tôi là một bác sĩ trẻ tài năng, không ngờ lại sớm lập gia đình thế này.”

Tôi ngạc nhiên, anh chàng này dám nói với mọi người nhanh như vậy.

“Đúng vậy, khi gặp được người mình thích, đương nhiên không thể kiềm chế mà muốn kết hôn nhanh chóng.” Cố Minh Ngự rất tự nhiên tiếp lời, đỡ tôi đứng dậy.

Anh thì thầm vào tai tôi: “Đi thôi, anh đã đặt chỗ ở nhà hàng mà em thích nhất rồi.”

Mắt tôi sáng rực lên.

Từ khi ăn đồ do Cố Minh Ngự nấu, ít nhà hàng nào khiến tôi hài lòng.

“Nhà hàng đó phải đặt chỗ trước mấy tháng đấy!”

“Vậy nên anh đã đặt từ lâu rồi.”

Cố Minh Ngự lịch thiệp kéo ghế cho tôi ngồi xuống: “Em cứ xem thực đơn trước đi, anh vào nhà vệ sinh một chút.”

Tôi gật đầu, nhìn xung quanh. Nhà hàng được trang trí theo phong cách thanh lịch, lãng mạn.

Nhưng có một vòng bóng bay màu hồng quanh chỗ tôi ngồi, còn có những bó hoa sao baby làm nền, khiến tôi thấy có chút nghi ngờ.

Liệu có phải là…

Đúng lúc đó, nhà hàng vang lên bản nhạc This Will Be (An Everlasting Love), một trong những bài hát tôi yêu thích nhất.

Cố Minh Ngự quay lại từ nhà vệ sinh, cúi xuống tai tôi và thì thầm: “Có người sắp cầu hôn.”

Tò mò của tôi lập tức dâng trào: “Ở đâu, ở đâu?”

“Ở đây.”

Bất ngờ, Cố Minh Ngự quỳ một chân xuống, rút trong túi áo ra một chiếc nhẫn kim cương, ánh mắt khi anh nhìn tôi đong đầy tình yêu: “Miêu Miêu, em đồng ý lấy anh nhé?”

“Anh muốn làm chồng chính thức của em.”

Mắt tôi bắt đầu nóng lên, định rơi nước mắt vì xúc động, nhưng lại bật cười trước câu nói của anh: “Vậy trước đây anh không phải là chính thức à?”

Cố Minh Ngự nắm lấy tay tôi, tay kia cầm nhẫn.

“Tống Miêu Miêu, cưới anh nhé, được không?!”

Anh nói to hơn vài phần.

Mọi người xung quanh bắt đầu reo hò: “Đồng ý đi, đồng ý đi!”

Tôi nhìn sâu vào mắt anh, giọng nghẹn lại, khẽ gật đầu: “Được, Cố Minh Ngự, em sẽ lấy anh.”

16
Sau khi cầu hôn thành công, Cố Minh Ngự dọn về ở chung với tôi, lần này còn mang quang minh chính đại mà mang vali đến: “Cảm giác về nhà thật tuyệt.”

Tôi bật cười, thật sự không nhịn nổi.

Sao trước đây tôi không phát hiện ra anh ấy cũng có khiếu hài hước nhỉ?

Rõ ràng, Cố Minh Ngự đã thay đổi rất nhiều, hơn nữa tôi còn rất thích sự thay đổi này: “Lại đây nào, em còn chẳng biết phải chuẩn bị gì khi vào phòng sinh.”

“Yên tâm đi, anh đã chuẩn bị hết cho em rồi.”

Cố Minh Ngự như làm phép, kéo vali ra trước mặt tôi: “Trong này có đủ mọi thứ em và con cần.”

Nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, tôi cảm thấy anh ấy bỗng trở nên vô cùng đáng tin cậy, mang đến cho tôi cảm giác an toàn vô hạn.

“Minh Ngự, lại đây ngồi xuống.”

“Có chuyện gì sao? Em không thoải mái à?”

Cố Minh Ngự lo lắng ngồi xuống ngay: “Anh đã báo trước với bảo vệ tầng dưới rồi, tuần này sẽ không có xe nào đỗ trong lối đi, để khi em vỡ ối, xe cứu thương có thể đến ngay lập tức.”

“Không phải thế, còn một tuần nữa mới đến ngày dự sinh mà.”

Tôi mỉm cười nhìn anh: “Chỉ là em cảm thấy anh dạo này rất chu đáo và ân cần.”

Cố Minh Ngự nắm lấy tay tôi, đôi mắt sáng của anh cong lên thành một vầng trăng lưỡi liềm, chân thành và đầy cảm xúc: “Có lẽ là vì anh đã từng suýt mất em nên mới hiểu được sự trân trọng là gì.”

“Miêu Miêu, anh thật sự biết ơn vì em đã cho anh cơ hội sửa sai.”

“Anh thề, sẽ không bao giờ để em phải chịu thiệt nữa.”

Tim tôi ấm lên, mắt cũng hơi cay cay: “Em tin anh.”

Một tuần sau, con của chúng tôi chào đời an toàn và khỏe mạnh.

Trong suốt thời gian tôi ở cữ, Cố Minh Ngự luôn là người chăm sóc tôi. Anh còn bảo bố mẹ tôi không cần đi xa đến thăm, vì anh có thể lo liệu tất cả.

Tôi có chút lo lắng: “Minh Ngự, công việc ở bệnh viện đã bận lắm rồi, hay để mẹ em đến giúp nhé.”

“Anh đã xin chuyển sang bộ phận khác, không còn bận rộn như trước nữa.” Cố Minh Ngự ngồi bên cạnh tôi, lấy khăn ấm lau mặt và tay cho tôi, “Giờ đây trong mắt anh, không có gì quan trọng hơn em và con.”

Tôi định nói gì đó thì em bé ở bên cạnh khóc ré lên.

“Vừa cho bú xong, không lẽ lại đói rồi?”

“Không phải đâu, con muốn thay tã đấy.”

Cố Minh Ngự bế con lên, động tác rất thuần thục thay tã cho bé: “Để anh dạy em cách phân biệt tiếng khóc của con… À thôi, em cứ nghỉ ngơi đi.”

Sau khi dỗ bé ngủ, anh ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Từ giờ về sau, bên cạnh em và con, có anh là đủ rồi.”

Tôi cười nhẹ gật đầu: “Một lời đã định nhé!”

Khi tôi ra khỏi trung tâm chăm sóc sau sinh, cả bố mẹ tôi và bố mẹ Cố Minh Ngự đều đã có mặt ở cửa chờ đón.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp bố mẹ của Cố Minh Ngự.

Mẹ anh vội vã bước lên, tay nắm lấy tay tôi: “Đây là Miêu Miêu mà thằng con tôi hay nhắc đến phải không? Sao mãi hôm nay mới được gặp nhỉ, cô bé này dễ thương quá.”

“Miêu Miêu, con có biết không, thằng nhóc này đi làm thêm ở quán trà sữa là vì biết con thích uống trà sữa đó!”

“Mẹ!” Cố Minh Ngự hít một hơi sâu.

“Sao thế, con dám làm mà lại không dám nhận à?”

Mẹ anh đưa cho tôi một phong bao lì xì lớn: “Đây là quà cho cháu trai của mẹ.”

Rồi bà lấy ra một chiếc vòng tay: “Chiếc vòng truyền thống này là dành cho con dâu của nhà chúng ta, truyền từ đời này qua đời khác!”

“Miêu Miêu, con vất vả rồi, mẹ sẽ bù đắp cho con thật tốt.”

Mẹ Cố Minh Ngự quá nhiệt tình, tôi không thể từ chối được.

Trước đây tôi luôn nghĩ rằng gia cảnh của Cố Minh Ngự không tốt, nên anh ấy mới phải đi làm thêm. Bây giờ mới hiểu, anh ấy làm thế chỉ để có cơ hội gặp tôi!

Tối nay về, phải tra hỏi kỹ càng mới được!

Thật tuyệt khi có Cố Minh Ngự ở bên cạnh.
(Hết)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play