Văn án:
 

Đến khoa tim mạch kiểm tra, bác sĩ đẹp trai tuấn tú cứ nhìn chằm chằm ngực tôi.

Cả người tôi đều không cảm thấy tự nhiên: ""Có vấn đề gì không?""

Anh kéo khẩu trang xuống: ""Không gọi chồng à?""

Xong đời, anh là đối tượng hẹn hò mới bị tôi block.

Chính văn

1.

Tôi nằm trên giường bệnh, hai tay nắm chặt lấy cổ áo, xấu hổ nhìn cúc áo trước ngực, không muốn gỡ ra chút nào.

Tôi đến khoa tim mạch khám bệnh, lúc kiểm tra điện tâm đồ sẽ phải cởi áo, chuyện này vốn dĩ rất bình thường nhưng tôi không ngờ Tống Thần lại đẹp trai như vậy.

Anh là bác sĩ nổi tiếng nhất khoa tim mạch bệnh viện Hoa Đông, muốn anh khám cho cũng là chuyện rất khó khăn, tôi mạnh dạn chi 1600 tệ cho mấy người đầu cơ trục lợi để được vào khám. Lúc đầu tôi còn nghĩ là một ông chú trung niên, nào ngờ anh lại trẻ như vậy.

Anh để tóc ngắn gọn gàng, dù đeo khẩu trang vẫn có thể thấy được sống mũi cao chót vót. Đôi mắt phượng dài nhỏ phía sau đôi kính gọng vàng nhìn vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, lần đầu tiên thấy anh trái tim nhỏ của tôi đã đập ""bình bịch"" không ngừng.

Thấy tôi một lúc lâu vẫn không có hành động gì, Tống Thần đưa tay đẩy mắt kính, có chút không kiên nhẫn nhíu mày.

""Cô có khám không? Bên ngoài có rất nhiều người xếp hàng, nếu không khám xin mời ra ngoài.""

""Tôi khám tôi khám.""

Tôi hít sâu một hơi, cởi đồ ra cực kì nhanh. Rất khó để hẹn trước ở bệnh viện Hoa Đông, tôi chờ hai tuần rồi, qua ngày hôm nay không biết phải chờ đến lúc nào.

Tống Thần đi đến, vừa chuẩn bị thiết bị điện tâm đồ vừa hỏi bệnh tình của tôi.

""Không thoải mái ở đâu?""

""Gần đây ngủ ban đêm đều cảm thấy trái tim nặng nề đau nhức. Bác sĩ, có phải tôi bị tắc nghẽn cơ tim không?""

Tôi khẩn trương đến mức đan chặt tay vào nhau, Tống Thần không động đậy, ánh mắt anh nhìn chằm chằm ngực tôi, chắc chắn là ánh mắt nghiêm túc của một bác sĩ.

Tôi cảm thấy không được tự nhiên, chẳng lẽ mắt của Tống Thần có tia X quang sao, nhìn qua là có thể chẩn đoán được bệnh à?

Không hổ là bác sĩ uy tín, nhưng mà anh cúi xuống quá gần, hô hấp nóng bỏng phả lên cổ tôi, trái tim tôi đập như trống, da gà nổi lên.

""Bác sĩ, sao vậy?""

Tống Thần lạnh nhạt nhìn tôi.

""Nốt ruồi trên xương quai xanh của cô...""

""Nốt ruồi làm sao, chẳng lẽ tôi bị ung thư da?""

Tôi khẩn trương lao người về phía trước, ngực trực tiếp va vào mặt Tống Thần, xấu hổ chớt bé rồi, tôi lập tức lùi về sau.

Tống Thần dán miếng dán điện lạnh lẽo lên người tôi, không nói lời nào nhìn điện tâm đồ.

""Bổ sung thông tin một chút, WeChat của cô là gì?""

""Tiên nữ rất man.""

Tôi vô cùng nghi ngờ trả lời, sao bây giờ bệnh viện còn điều tra cả WeChat vậy?

Sau đó động tác của Tống Thần dừng lại, anh lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt sau mắt kính vàng kì lạ một cách khó hiểu.

Tôi có chút sợ hãi, nghe tên WeChat là có thể biết được bệnh của tôi sao?

""Bác sĩ, tên này của tôi có vấn đề gì không?""

Tôi đang mặc áo somi lại thì bị Tống Thần giữ chặt lấy hai tay.

Anh cúi người xuống, khuôn mặt áp sát vào dưới xương quai xanh của tôi rồi cắn mạnh một cái.

‘’Anh đã sớm muốn làm thế này rồi.""

2.

???

Đại não tôi trống rỗng, căn bản không biết nên phản ứng thế nào.

Ngôi sao sáng của giới y học, Tống Thần, anh, anh đang quấy rối tình à!

Tôi hét lên một tiếng, đẩy Tống Thần ra rồi tát anh một cái.

Gọng kính vàng của anh lệch sang một bên, khẩu trang cũng vướng vào tay áo somi tôi rồi rơi xuống để lộ sườn mặt góc cạnh và đôi môi mỏng.

Má ơi, càng nhìn càng thấy đẹp trai, nhưng cho dù có đẹp trai cũng không thể làm như vậy được.

Tôi tức giận nhìn anh chằm chằm.

""Anh làm cái gì vậy, tôi muốn tố cáo, tôi muốn báo cảnh sát!""

""Anh là Không Thanh.""

Sấm sét giữa trời quang, Thiên Lôi đi giùm tôi với!

Không Thanh, đối tượng yêu trên mạng của tôi là Không Thanh.

Tôi và Tống Thần yêu đương trên mạng ba năm trên một app tên là ""Duyên đến"". Một tuần trước, tôi vừa mới block anh.

Tôi nhanh chóng mặc quần áo tử tế, cầm túi xách lên rồi tông cửa chạy ra ngoài.

App tên ""Duyên đến"" này chủ yếu tập trung vào độ thích hợp của tâm hồn, có một bài kiểm tra tâm lí, tính ra thì chúng tôi là một đôi rất phù hợp. Tôi không muốn bị ảnh hưởng bởi ngoại hình nên lúc gọi video với Tống Thần đã thỏa thuận không lộ mặt.

Nhưng từ video tôi có thể thấy được cái cằm sạch sẽ của anh, bả vai rộng lớn, đoán thầm anh chắc là một soái ca cao lớn.

Có đôi khi tôi sẽ cố ý mặc váy hai dây để trêu chọc anh.

Không ngờ nốt ruồi lớn trên ngực tôi lại làm tôi bại lộ thân phận của mình.

Tôi hận!

Hôm nay bệnh không xem được mà còn tốn của tôi 1600 tệ tiền đăng kí, tôi uể oải về nhà, ngay cả cơm tối cũng không có tâm trạng nấu, cầm điện thoại đặt đồ ăn ngoài.

Tôi đang vừa xem ăn vừa chơi với bé mèo Mễ Mễ nhà mình, mới ăn được một nửa mẹ tôi đã gọi điện đến giục tôi đi xem mắt.

Tôi thở dài.

""Mẹ, gần đây con cảm thấy không thoải mái, không có tâm trạng xem mắt.""

""Không thoải mái cái gì? Mẹ thấy con ngứa xương thì đúng hơn! Có phải con lại ăn thức ăn ngoài không hả, mấy cái thứ đấy đều nấu từ dầu ở cống, ăn xong còn khỏe thì mẹ mới thấy giỏi đấy!""

""Con mau tìm một người đàn ông tốt rồi gả đi, lúc đó con sẽ có một người hầu hạ cơm nước ngày ba bữa, giống bố con vậy, ngày trôi qua thật thanh thản. Mẹ sẽ không hại con, người đàn ông lần này là...""

Tôi cau mày cúp điện thoại, phiền chớt tôi.

Tôi bật máy tính lên, tùy ý mở một file ra, bên trong là lịch sử trò chuyện của tôi và Không Thanh.

Tôi xem từng ảnh chụp màn hình một, nhìn một lúc lâu, cuối cùng xóa hết.

Ngủ một buổi tối, sáng hôm sau chỗ trái tim càng đau hơn, tôi cau mày thay quần áo, nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gọi đến công ty xin nghỉ.

Khám bệnh quan trọng hơn, Hoa Đông đã không khám được thì đến bệnh viện phổ thông xem trước vậy.

3.

""Bác sĩ lần này là một chàng trai trẻ tuổi, trước ngực còn đeo bảng hiệu thực tập. Cậu ấy nhìn tôi một cái đã đỏ bừng mặt, cậu ấy đi đến rồi quay lưng lại về phía tôi.

""Trước tiên cô cởi áo trước, chúng ta làm điện tâm đồ.""

Ha, vẫn còn quá ngây thơ, tôi lập tức không còn lúng túng, vừa cởi một khuy áo thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân, sau đó giọng nói kích động vang lên.

""Mau, Tiểu Chu, hôm nay cậu thật may mắn, chủ nhiệm Tống đến rồi!""

""Cái gì?""

Tiểu Chu lập tức xoay người chạy ra ngoài.

Sau đó tôi thấy cửa phòng mở ra, một đám người mặc áo khoác trắng bước vào, Tống Thần đứng ở giữa, khí chất hơn người như hạc giữa bầy gà, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm.

""Sao anh lại ở đây?""

Vẻ mặt chú già bên cạnh vô cùng kích động.

""Cô gái, cô thật may mắn, tháng nào bệnh viện chúng ta và Hoa Đông cũng giao lưu. Hôm nay đến lượt chủ nhiệm Tống thị sát khoa chúng tôi, cô quá may mắn rồi.""

Tất cả mọi người đều gật đầu như giã tỏi, sau đó mọi người đồng loạt lấy giấy bút, sốt ruột nhìn chằm chằm Tống Thần, chuẩn bị nhìn anh chẩn trị như thế nào.

Ông trời của tôi ơi, nhiều người muốn nhìn tôi y như vậy sao?

Tôi lúng túng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Ngoài cửa có bác gái thò đầu vào nhìn rồi nói với tôi:

""Ô, cô gái nhỏ xấu hổ sao, không sao, cô gái, hai chúng ta đổi chỗ với nhau, bác lớn tuổi rồi, bác không ngại để người khác nhìn đâu, đổi với bác được không?""

""Ôi chao đổi với bác đổi với bác, tôi là người xếp sau cô gái ấy đấy!""

Mấy bác gái ồn ào tranh giành, Tống Thần lạnh lùng nhìn qua bên đó.

""Không cần, để cô ấy.""

""Mấy người ra ngoài trước.""

Tống Thần đưa tay đuổi mấy bác sĩ khác đi, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn anh.

""Chuyện này, chủ nhiệm Tống, không phải giao lưu học tập là như vậy sao...""

""Ra ngoài!""

Giọng Tống Thần lạnh như băng, sắc mặt nghiêm túc.

Mọi người không dám lên tiếng, chen chúc nhau chạy trốn.

Cửa phòng đóng lại cái ""rầm"", người tôi hơi run lên.

Tống Thần đi đến, chống tay vây tôi giữa anh và bàn.

""Hứa An An, cho anh một lời giải thích.""

4.

Dáng người Tống Thần rất cao, anh cúi xuống nhìn tôi chằm chằm khiến tôi cảm thấy rất áp lực. Trên người anh có mùi chanh nhàn nhạt, vừa giống mùi nước khử trùng ở bệnh viện xen lẫn với mùi hương cơ thể, hai mùi kết hợp với nhau lại dễ chịu một cách bất ngờ.

Tôi hạ mắt xuống, nhanh chóng động não suy nghĩ.

""Anh đã từng nghe người bán trà lừa mổ heo (1) bao giờ chưa?""

(1) chỉ người dùng danh nghĩa của người khác để kết bạn lừa gạt trên WeChat

Tống Thần nhíu mày: ""Em có ý gì?""

""Ý là lúc đầu tôi tính lừa tiền anh, nhưng đến lúc quan trọng lại thấy có lỗi với lương tâm, không đành lòng lừa anh nữa nên mới block anh.""

Càng nói láo càng tự tin, tôi nhanh chóng tỉnh táo lại, vô cùng thành khẩn nhìn vào mắt anh.

""Thật xin lỗi Tống Thần, tôi tỉnh ra rồi, sau này tôi sẽ không lừa gạt người khác nữa. Anh không có việc gì thì nên xem nhiều livestream chống lừa đảo đi, bây giờ có rất nhiều người đi lừa đảo, đừng tùy tiện yêu đương qua mạng với người khác nữa, biết chưa?""

Tống Thần đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, cười nhạo.

""Mổ heo? Hứa An An, nói chuyện ba năm mà em còn không , em cũng kiên nhẫn mổ heo chăn heo thật đấy.""

""Ha ha, nếu không thì có thể thể hiện được sự thông minh của tôi chứ, thời gian càng lâu thì xác suất thành công càng cao.""

Tôi vỗ vai Tống Thần, muốn trốn ra từ dưới tay anh.

""Cái đó, chủ nhiệm Tống, hôm nay tôi còn có việc, tôi đi trước.""

Vừa chen ra được một chút, Tống Thần đã đưa tay vòng qua eo tôi, kéo tôi đặt lên bàn.

""Không phải đến khám bệnh sao? Em tính đi đâu, trước tiên cởi quần áo ra trước.""

Cởi quần áo? Trước mặt Tống Thần? Nói đùa cái gì vậy?

Tôi lắc đầu, từ đầu đến chân viết rõ hai chữ từ chối.

""Không cần, hôm qua tôi đã làm điện tâm đồ rồi. Hơn nữa tôi không có bệnh, đúng, tôi không có bệnh, tôi không có chút vấn đề gì cả.""

Tống Thần cúi đầu, trực tiếp đưa tay cởi cúc áo somi của tôi. Ngón tay anh rất đẹp, trắng nõn thon dài, khung xương cân đối, móng tay được cắt gọn gàng, nếu như không phải đang cởi cúc áo tôi thì đúng là cảnh đẹp ý vui.

Động tác của Tống Thần rất từ tốn, mặt lạnh như băng nói bên tai tôi:

""Trình tự khám bệnh của mỗi bệnh viện đều khác nhau, đến kiểm tra vẫn nên làm từ đầu. Cho em hai lựa chọn, một là để cho một mình anh kiểm tra, hai là anh gọi mọi người vào cùng nhau khám, thế nào?""

Tôi hoảng đến phát khóc, nắm chặt tay Tống Thần ngăn động tác của anh lại.

""Đừng... Tống Thần, tôi nói thật với anh.""

""Thật ra tôi là tra nữ, ở ngoài đời tôi đã có bạn trai rồi, anh ấy phát hiện tôi yêu qua mạng nên tôi mới block anh.""

Tống Thần ngẩn người, sắc mặt lập tức xám xịt.

Tôi nhân cơ hội này thoát khỏi sự kiềm chế của anh, mở cửa phòng chạy đi.

5.

Tôi khóc nguyên một đường trở về, Tống Thần thật sự rất đẹp trai, tôi cũng không muốn chia tay với anh, nhưng mà... haiz, cuộc đời mà, đâu còn cách nào nữa đâu. Đời trước Hứa An An tôi chắc chắn tạo nghiệp nên bây giờ mới không thể có được người bạn trai đẹp trai như vậy.

Vừa quay lại công ty, đồng nghiệp Vương Phương vừa hét vừa chạy đến ôm tôi.

""An An, cậu gặp may rồi, ông trời ơi...!""

Cô ấy kích động vung vẩy tập tài liệu trong tay, chỉ về phía ảnh chụp bên trên.

""Nhìn thấy gì chưa, trường học chúng ta có tương lai rồi. Một trường đại học hạng ba mà có thể mời Tống Thần nổi tiếng trong giới y đến làm giáo sư diễn giảng. Chủ nhiệm Cát sắp xếp cậu làm trợ lí cho anh ấy, chậc chậc, cận thủy lâu đài (1), lợi cho cậu rồi.""

(1) chỉ những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên. Ví với việc có quan hệ gần gũi với một người, hoặc là có các mặt như chức vụ, hoàn cảnh thuận lợi thì sẽ sớm có được lợi ích hoặc thuận lợi

Đúng lúc chủ nhiệm Cát đang đứng sau lưng Vương Phương, bà ta nhướng mày, bất mãn nhìn chúng tôi.

""Hứa An An, tôi thấy bình thường cô làm việc cẩn thận nên mới giao trách nhiệm quan trọng này cho cô. Cô đừng có mà cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, đến lúc đó dọa giáo sư Tống chạy thì cô cũng đừng ở lại trường nữa!""

Tôi khóc không ra nước mắt.

""Chủ nhiệm Cát, bà cũng biết tôi khá là mê trai, chỉ sợ tôi không đảm đương được trách nhiệm lớn lao như vậy. Lỡ như đến lúc đó tôi không may làm ra chuyện xấu gì đó với giáo sư Tống, bà xem...""

Chủ nhiệm Cát trợn mắt.

""Dựa vào cô? Đừng có nghĩ nữa, sao giáo sư Tống có thể xem trọng người như cô chứ?""

Chủ nhiệm Cát ném một đống tài liệu cho tôi, để tôi đọc rõ sở thích của Tống Thần. Bà ta còn sắp xếp cho anh căn phòng tốt nhất kí túc xá, nói mỗi tuần anh sẽ ở đây hai ngày, nói tôi tối mai đến phòng kiểm tra một lần xem có thiếu gì không.

Haiz, hoàn cảnh xô đẩy nên mới phải đi bán cho tư bản như thế này đây.

Tôi rất sợ nhìn thấy Tống Thần, nhưng lại không nhịn được mà nghĩ, người kiêu ngạo như anh biết mình đột nhiên trở thành người thứ ba một cách khó hiểu thì ghét tôi còn không kịp ấy chứ, chắc anh sẽ không nhìn đến tôi đâu.

Ngày hôm sau, tôi làm xong công việc của mình, cầm thẻ phòng đến kí túc xá.

Trường chúng tôi là trường đại học hạng ba, cái khác không có nhưng tiền thì chúng tôi không thiếu, kí túc xá của giảng viên rất hoành tráng. Đặc biệt là mấy căn ở tầng cao nhất, có thể so được với phòng tổng thống ở khách sạn năm sao.

Tôi quét thẻ phòng, không ngờ vừa mở cửa lại phát hiện cửa nhà vệ sinh mở, bên trong còn truyền đến tiếng nước.

Tôi rất tức giận, là dì quét dọn nào vậy, biết rõ tối nay Tống Thần đến mà còn chạy đến phòng anh tắm rửa, mấy người này đúng là càng ngày càng quá đáng.

Tôi hung dữ đi đến nhà vệ sinh.

""Dì có thể...""

Giọng tôi dừng lại, Tống Thần nghiêng người về phía tôi, giọt nước từ hàm dưới anh nhỏ xuống, chảy qua khuôn ngực rộng rãi của anh, lướt qua cơ bụng tám múi săn chắc, xuống đến…

""Ực...""

Tiếng nuốt nước bọt của tôi vang lên vô cùng rõ ràng.

6.

Tống Thần quay đầu nhìn tôi, vô cùng bình tĩnh tắt vòi hoa sen, đưa tay lau mặt.

""Nhìn đẹp không?""

Tôi không kìm được lòng mà gật đầu.

""Đẹp.""

""Đẹp hơn bạn trai em không?""

Bạn trai? Tôi kịp phản ứng, xoay người sang chỗ khác, mặt đỏ bừng lên, lắp bắp giải thích: ""Tôi, tôi không cố ý, giáo sư Tống, thời gian anh ở trường học chúng tôi, tôi sẽ là trợ lí hỗ trợ sinh hoạt của anh, tôi đến kiểm tra phòng...""

Tống Thần cười một tiếng, lấy khăn tắm ở kệ bên cạnh quấn quanh bụng dưới.

""Không cần, tôi sẽ nói với chủ nhiệm Cát để thay người.""

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

""Vậy cũng được, vậy anh gọi điện cho bà ấy sớm chút, tôi không ở đây quấy rầy anh nữa.""

Nói xong tôi lập co cẳng chạy một mạch xuống tầng một, gió lạnh bên ngoài thổi qua, hơi nóng trên mặt mới từ từ giảm xuống. Tôi dừng lại, thở dốc vài tiếng, dùng tay quạt quạt cho đỡ nóng.

Muốn chớt quá, mỗi lần thấy Tống Thần tôi đều căng thẳng muốn ngất xỉu, tôi phải nhanh chóng đẩy củ khoai lang bỏng này đi mới được.

Tôi cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, bây giờ đã là năm giờ chiều, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tan làm. Nếu như tôi kéo dài đến ngày mai mới nói với chủ nhiệm Cát, bà ta chắc chắn sẽ nói với tôi như thế này.

""Tôi đi đâu tìm một người nhận công việc của cô chứ? Làm hết hôm nay đi rồi nói!""

Vậy cũng không được, tôi nhanh chóng chạy về văn phòng, chủ nhiệm Cát thường xuyên tan ca sớm nay lại bất ngờ chưa về, tôi lập tức lao đến ôm cánh tay bà ta.

""Xong rồi chủ nhiệm Cát, tôi...""

""Tiểu Hứa, biểu hiện hôm nay của cô rất tốt!""

Chủ nhiệm Cát xoa đầu tôi.

""Giáo sư Tống vừa cố ý gọi điện thoại cho tôi để khen cô, nói cô làm việc cẩn thận chu đáo, tiếp tục duy trì nhé, làm rất tốt, tôi về trước đây.""

""Cái gì? Chủ nhiệm Cát, không phải, rõ ràng Tống Thần không nói như vậy, anh ấy...""

""Ôi chao, xem cô kìa, được khen mà còn ngại là sao? Người trẻ tuổi phải tự tin lên, tôi còn phải về nấu cơm nữa, đừng cản đường tôi.""

Chủ nhiệm Cát vỗ vào tay tôi một cái, sau đó ngâm nga rời đi, để lại tôi một mình đứng một mình trong phòng làm việc với mớ suy nghĩ lộn xộn.

7.

Tống Thần có ý gì vậy?

Rõ ràng vừa rồi anh đã nói là không muốn gặp lại tôi mà, có phải chủ nhiệm Cát nghe nhầm rồi không?

Do dự một lúc lâu sau, tôi lấy hết dũng khí gọi điện cho Tống Thần, kể lại cho anh nghe chuyện vừa rồi.

""À, vậy sao?""

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói uể oải mang theo chút hờ hững.

""Bà ấy hiểu nhầm ý tôi rồi, ngày mai tôi sẽ giải thích lại cho bà ấy.""

Điện thoại nhanh chóng bị cúp, cảm giác như anh không muốn nói thêm một lời nào với tôi, tôi cảm thấy có chút khó chịu, vừa tức vừa cảm thấy may mắn. Ngày mai giải thích rõ mọi chuyện rồi, hi vọng sau này chúng tôi không có gì liên quan đến nhau nữa.

Ai ngờ ngày hôm sau đi làm chủ nhiệm Cát vẫn giữ thái độ giống hệt hôm qua.

""Tiểu Hứa, giáo sư Tống mới lên lớp xong, cô mang một chút hoa quả đến phòng cậu ấy đi.""

""Lần này để mời được cậu ấy đến, chúng ta đã phải tốn rất nhiều công sức, đại học C bên cạnh vẫn còn đang nhìn chằm chằm đấy. Nếu như cô không làm xong việc, đắc tội với người ta thì đừng nhớ nhung gì tiền thưởng năm nay nữa, nghe rõ chưa?""

""Nhưng chuyện đó chắc không xảy ra đâu, giáo sư Tống khá hài lòng với cô ha ha, đi đi.""

Chủ nhiệm Cát vừa đánh vừa xoa, tôi căn bản không chen vào được, chỉ có thể mua một giỏ hoa quả ở tiệm trái cây cạnh trường học rồi mang đến phòng Tống Thần.

Tống Thần ngồi trước bàn, đang vùi đầu chỉnh sửa tài liệu giảng dạy.

""Để xuống đi, tôi không ăn dưa hấu, cũng không ăn xoài.""

""Hả? Không phải trước kia anh rất thích ăn xoài sao?""

Lúc tôi và Tống Thần vẫn còn yêu đương qua mạng, tôi thường xuyên thấy xoài trên bàn anh, anh nói anh ở Hạ Môn một thời gian dài, xoài xanh ở đó rất ngon, cho nên vừa thấy tên WeChat của tôi đã lập tức bị hấp dẫn.

(1) tên WeChat của nữ chính là Tiên nữ rất man (仙女很芒), man ở đây là từ 芒 trong 芒果 (quả xoài)

Tống Thần ngẩng đầu, đẩy kính trên sống mũi, lạnh nhạt nhìn tôi một cái.

""Em nhớ nhầm rồi.""

""Thật xin lỗi, vậy tôi đổi cho anh loại khác.""

Tôi chỉ có thể nói xin lỗi rồi chạy đi mua loại hoa quả khác.

""Tôi không ăn dưa ngọt, cũng không thích vải.""

""Tôi dị ứng với kiwi.""

8.

Thời tiết tháng sáu rất nóng, tôi chạy đi chạy lại ba lần dưới ánh nắng như thiêu đốt, trên bàn trà trong Tống Thần cũng đã chất đầy hoa quả, cuối cùng anh bỏ công việc trong tay xuống, đi đến trước mặt tôi.

""Hứa An An, tôi không ăn trái cây.""

Tôi nổi cáu.

""Vậy anh phải nói sớm chứ, đùa tôi vui lắm sao?""

""Không sai.""

Tống Thần cao hơn tôi một cái đầu, anh khoanh tay đứng trước mặt tôi, thái độ lạnh như băng, so sánh như thế nào cũng thấy mình đang yếu thế hơn, tôi nhìn xung quanh một chút rồi đứng lên ghế sopha chống nạnh.

""Anh có nhầm không vậy, đùa tôi vui lắm sao?""

Tống Thần gật đầu.

""Cũng không tệ lắm.""

Cũng không tệ lắm, anh lại còn nói không tệ lắm, tôi tức đến mức giậm chân, trời nóng vốn đã dễ khiến con người cảm thấy bực bội, tóc mái cắt ngang trán tôi đã ướt đẫm, từng sợi bết dính vào trán, dây áo con sau vai cũng siết chặt khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy.

""Tống Thần, anh bị điên à!""

Tôi tức muốn chớt, đứng trên sopha giương nanh múa vuốt, Tống Thần cười một tiếng, anh đi đến ôm lấy eo tôi, nhấc tôi lên, sau đó thả tôi xuống mặt đất.

""Hứa An An, nói chuyện nghiêm túc đi!""

Lòng bàn chân chạm vào mặt đất bằng phẳng, tôi càng tức hơn, lại bò lên ghế sopha, đứng từ trên nhìn xuống anh.

""Nói cái gì? Anh không muốn thấy tôi thì nói chủ nhiệm Cát đổi người đi, tất cả mọi người là người trưởng thành, anh nhằm vào tôi là có ý gì?""

""Vậy còn em, Hứa An An, em đùa giỡn tôi vui lắm sao?""

Tống Thần lại ôm tôi xuống.

Tôi muốn bùng nổ.

""Tôi cũng không cố ý đùa giỡn anh, tôi là vì...""

""Là vì cái gì?""

Ánh mắt Tống Thần lập tức thay đổi, anh dùng một tay cố định bả vai tôi, đôi mắt sau mắt kính cũng trở nên thâm trầm.

""Nói rõ ràng.""

9.

""Vì tôi là người khá dễ thay lòng, thấy người nào là yêu người đó, là một người không có đạo đức cũng không biết xấu hổ. Anh đẹp trai như vậy nên tôi không khống chế nổi bản thân mình.""

Tôi nói hươu nói vượn, quả nhiên một giây sau bị Tống Thần nhấc lên ném ra ngoài cửa.

""Cút!""

Chắc Tống Thần rất tức giận, chủ nhiệm Cát nhanh chóng đổi vị trí của tôi, để Vương Phương làm trợ lí sinh hoạt cho Tống Thần.

Như vậy cũng tốt. nước sông không phạm nước giếng, chuyện này đối với ai cũng có lợi.

Bình yên vô sự mấy ngày, ở trường học tôi cứ gặp Tống Thần là trốn, anh dừng bước, cũng giả vờ như không nhìn thấy tôi, hai người chúng tôi đi lướt qua nhau giống như người xa lạ.

Sau khi hết giờ làm, tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nhà, ngoài ý muốn nhận được điện thoại của anh trai.

""An An, anh đợi em ở bãi đậu xe, hôm nay anh dẫn em đi ăn.""

""Được được, em lập tức đến ngay.""

Tâm trạng tôi lập tức vui vẻ hơn nhiều, đeo túi chạy nhanh đến bãi đỗ xe.

Anh tôi là nhân viên IT, công việc rất bận rộn, không ở cùng một thành phố nên hai ba tháng chúng tôi mới gặp nhau một lần. Chỉ cần gặp là anh ấy sẽ mời tôi ăn tiệc, cái gì cũng được.

""An An...""

Anh tôi mặc âu phục đi giày da đứng dựa vào cửa xe vẫy tay với tôi, tôi vui vẻ nhảy qua ôm lấy cánh tay anh, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh.

""Bạn trai?""

""Nhường đường.""

Tống Thần ngồi trong xe, vẻ mặt lạnh như băng, anh bóp còi hai lần, tôi nhanh chóng kéo anh trai sang một bên, sau đó tiện tay ôm lấy eo anh.

""Bảo bối, hôm nay em muốn ăn đồ Nhật.""

Tiếng xe chói tai vang lên bên tai, xe thể thao màu đen vút qua khiến anh tôi giật mình.

""Người này bị bệnh gì vậy, đi nhanh như vậy để đầu thai à!""

""Còn nữa, em đừng có gọi anh như vậy, buồn nôn chớt ông đây rồi, gọi thế nữa thì nghỉ ăn cơm.""

Anh trai ghét bỏ đẩy tôi ra, ánh mắt tôi nhìn chiếc xe đang dần đi xa của Tống Thần, mãi cho đến khi xe biến mất ở ngã rẽ đằng trước tôi mới thở dài.

""Chắc bây giờ anh ấy rất ghét mình nhỉ.""

Trái tim truyền đến cảm giác đau nhức xa lạ, tôi vội đưa tay đặt lên trái tim.

Cuối tuần này phải đi bệnh viện khám mới được.

10.

Về đến nhà đã rất muộn, tôi bật máy tính lên, nhìn màn hình đến ngẩn người.

Trong black list, avatar của Không Thanh vẫn luôn xám xịt, hơn nữa cũng sẽ mãi mãi không sáng lại nữa.

Tôi di chuột, như cũ muốn xem lại lịch sử trò chuyện thì phát hiện file lưu ảnh đã bị tôi xóa sạch, tôi lập tức hốt hoảng mở thùng rác ra tìm nhưng không thấy, cuối cùng khóc lóc gọi điện thoại cho anh trai.

""Anh, em lỡ xóa mấy file rồi...""

""Hu hu, là file rất quan trọng, anh mau giúp em đi!""

""Được rồi, có chút chuyện mà cũng khóc, em mở kiểm soát từ xa lên.""

Nửa giờ sau, anh tôi giúp tôi khôi phục dữ liệu, tôi nín khóc mỉm cười xem từng ảnh chụp màn hình một.

Tiên nữ rất man: [Ngủ một giấc xong không biết mình đang ở đâu nữa, mỗi lần em ngủ trưa quá lâu đều có cảm giác rất mơ hồ nha.]

Không Thanh: [Trong lòng anh.]

Tiên nữ rất man: [???]

Không Thanh: [Bảo bối, em ở trong lòng anh đó.]

Người đàn ông chưa từng gặp mặt lại có thể khiến tôi xao xuyến đến vậy, tôi đưa tay che ngực, nước mắt thi nhau rơi xuống mặt bàn.

Cứ như vậy đi, đây là kết thúc tốt nhất rồi.

Tôi khóc rất lâu, không biết bản thân thiếp đi lúc nào, lúc tỉnh lại, tiên nữ Mễ Mễ đang cuộn tròn ngủ say bên cạnh, tôi ôm nó vào ngực rồi cọ cọ.

""Tiểu tiên nữ, buổi sáng tốt lành nha...""

""A...""

Ngực lại cảm thấy nhoi nhói như bị vật gì nặng đè lên rất lâu, tôi cảm thấy hơi khó thở.

Tôi đưa tay xoa xoa rồi lấy điện thoại nhìn qua.

Hôm nay là thứ sáu, mặc kệ đi, xin phép nghỉ đến bệnh viện khám.

Sau khi làm xong sandwich kẹp trứng, tôi vội vàng ăn xong bữa sáng, lúc mở cửa ra thì giật nảy mình.

""Sao anh lại ở đây?""

11.

Tống Thần đứng trước cửa nhà tôi, trên người vẫn còn mặc áo blouse, ống nghe còn đeo lủng lẳng trên cổ, đầu tóc rối bù, hai mắt đỏ bừng.

""Đi vào nói chuyện.""

""Hứa An An, em giải thích cho tôi chuyện này đi.""

Tống Thần mở di động lên chỉ vào ảnh chụp bên trên.

""Em biết cô gái này không?""

Trong tấm ảnh, anh trai tôi và một cô gái tóc ngắn thân thiết nắm tay nhau, hai người đều cười rất vui vẻ.

Đồng tử của tôi lập tức co lại.

Đau trứng quá, đó là chị dâu tôi.

Hai người họ đến bệnh viện làm gì?

A, tôi nhớ ra rồi, tối hôm qua anh trai tôi nói muốn đi khám sức khỏe trước khi lĩnh chứng, hôm nay anh ấy xin nghỉ phép để đến bệnh viện khám sức khỏe với chị dâu tôi.

Sao mà trùng hợp vậy, đúng lúc bị Tống Thần gặp sao?

Ánh mắt tôi vừa kinh sợ vừa khẩn trương, Tống Thần liếc mắt cái đã nhận ra, anh không thể tin được mà hít sâu một hơi, lùi về phía sau một bước, dựa lưng vào cửa.

""Bọn họ chuẩn bị đi lĩnh chứng, Hứa An An, em biết mình đang làm gì không?""

Đôi mắt đen nhánh của Tống Thần nhìn thẳng vào tôi, trong ánh mắt là sự đau lòng và tức giận.

Đầu óc tôi loạn thành một đống bùi nhùi, đôi môi run rẩy, cắn răng nhắm chặt mắt.

""Tôi... tôi không có đạo đức, tôi không biết xấu hổ, tôi thấp hèn, anh đừng quản tôi.""

Ánh mắt Tống Thần tràn đầy sự thất vọng.

"Chúng ta ở bên nhau ba năm, tôi chưa từng nghĩ em lại là loại người này.""

Tôi hổ thẹn cúi gằm mặt xuống.

""Bây giờ anh biết rồi, anh mau đi đi.""

Tống Thần vẫn đứng im tại chỗ nhìn tôi, đuôi mắt anh đỏ bừng, một lúc lâu sau cũng không nói gì.

Tôi đẩy nhẹ anh một cái.

""Thật xin lỗi, anh đi đi.""

Một giây sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

""An An, mở cửa nhanh... Có phải ảnh của anh tối qua rơi vào trong túi em rồi không?""

""Ảnh đó phải dùng để kiểm tra sức khỏe, anh thiếu chút nữa bị chị dâu em mắng cho to đầu rồi, em mau mở cửa ra đi!""

12.

Hồn phách của tôi đều bay mất, đang không biết phản ứng như thế nào thì Tống Thần đã đi trước một bước ra mở cửa.

""Cậu là ai?""

Anh trai tôi giật mình, hết nhìn Tống Thần lại nhìn tôi.

""Bạn trai em? Khụ khụ, anh trai bây giờ không rảnh để đánh giá cậu, lát nữa chúng ta đi ăn cơm, tự mình giới thiệu cho rõ ràng.""

Anh tôi tươi cười vỗ vai Tống Thần.

""Tôi là anh của con bé, Hứa Nghị, cậu tên gì?""

Tống Thần không lên tiếng, anh tôi cúi đầu nhìn bảng tên trên ngực Tống Thần, sợ hãi nói:

""Woa, cậu là bác sĩ bệnh viện Đông Hoa sao, tên nhóc này giỏi thật đấy.""

""An An, em giấu tốt quá nha, có bạn trai đẹp trai như vậy mà không hé răng nói câu nào.""

Anh tôi vừa nói vừa quen cửa quen nẻo đi vào trong nhà, đi thẳng vào trong lấy túi xách tối qua tôi đeo rồi tìm ảnh.

""Tìm được rồi, quả nhiên ở trong túi của em.""

""Alo, a anh đang tới đây, vợ, anh sai rồi mà, anh tìm được ảnh rồi, anh lập tức đến...""

Anh tôi cúp máy, trước khi vội vàng chạy ra ngoài vẫn không quên gật đầu với Tống Thần.

""Lát nữa cùng nhau ăn cơm đấy nhé!""

Tôi và Tống Thần vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ, cửa phòng lại bị anh tôi đóng lại, tiếng vang quanh quẩn trong phòng, chấn động đến mức đầu tôi cũng ong lên.

""Không có đạo đức?""

Tống Thần cúi đầu xuống, giọng lạnh như khối băng.

Tôi vội vàng lùi về sau hai bước, gượng cười nói: ""Ha ha, cái đó, anh nghe em giải thích đã.""

""Không biết xấu hổ?""

Tống Thần nghiến răng nói từng chữ, vừa nói vừa đi lên trước một bước, sau lưng tôi là tường, đã không còn chỗ để lùi nữa.

""Xin lỗi, em thật sự không cố ý lừa anh mà!""

Tống Thần hừ lạnh một tiếng, tức giận quát:

""Giải thích!""

Ngữ khí vô cùng nghiêm khắc kết hợp với đôi mắt đỏ bừng khiến người ta có cảm giác tiếp theo anh sẽ đánh người, tôi bị dọa sợ.

""Hu hu hu đừng đánh em.""

‘’Em bị động mạch vành nặng, bác sĩ nói tâm trạng thất thường có khả năng dễ bị nhồi máu cơ tim.""

""Anh luôn khiến nhịp tim em tăng nhanh, em không dám yêu đương với anh nữa.""

Tôi ""oa"" một tiếng rồi khóc lớn, tôi không nói dối, mới chỉ yêu đương qua mạng chưa gặp mặt mà Tống Thần đã khiến tâm trạng tôi lên xuống thất thường. Nếu như gặp mặt, ở bên nhau rồi không may cãi nhau dẫn đến thất tình, có khi tôi còn bị bệnh tim lên trời mất.

Khi còn nhỏ tôi đã xem một bộ phim thần tượng, nữ chính trong phim bị bệnh tim, mang thai xong qua đời.

Tôi còn chưa sống đủ mà, yêu đương sinh con cái gì chứ, tôi muốn sống hơn.

13.

""Thật xin lỗi, nhưng em rất sợ chết, em không thể để tính mạng mình gặp nguy hiểm được.""

Tôi khóc đến nghiêng trời ngả đất, sợ Tống Thần không tin, tôi còn vào trong tủ lấy ảnh chụp CT ra đưa cho anh xem:

""Sáng nào em cũng đau tim, em thật sự không lừa anh.""

Tống Thần chưa từng nghĩ đến kết quả này, anh ngẩn người đứng nguyên tại chỗ.

Một lúc lâu sau Tống Thần mới phản ứng lại kịp, anh đẩy kính lên, cúi đầu nhìn xét nghiệm trong tay, nhíu chặt mày.

""Em tên Triệu An An?""

""Hả?""

""Em tên Hứa An An.""

Tôi cầm khăn lau nước mắt, hai mắt đẫm nước mắt ngẩng lên nhìn anh.

Tống Thần kéo tôi đến trước cửa sổ, đưa giấy xét nghiệm ra.

""Nhìn.""

Tôi nheo mắt lại.

""Bệnh nhân Triệu An An, tuổi 32.""

""Bệnh viện này có nhầm không vậy, không chỉ sai tuổi mà tên bệnh nhân cũng sai.""

Tống Thần không nói gì mà chỉ thở dài.

""Có khả năng không phải là họ đánh sai.""

""Anh là bác sĩ, đương nhiên anh phải bênh bác sĩ rồi, em đâu có tên là Triệu An An, em cũng chưa đến 32 tuổi đâu! Cái này mà không phải sai thì là gì?""

""Đồ ngốc!""

Tống Thần búng trán tôi một cái.

""Em cầm nhầm kết quả!""

Tống Thần cúi đầu nhìn lướt qua, phát hiện bản thân còn đang đeo ống nghe, anh kéo tôi ngồi xuống sopha, đeo ống nghe lên tai.

""Cởi cúc áo somi ra, tôi khám lại cho em.""

""Hả? Được.""

Biết có khả năng cao bản thân đã nhầm lẫn, tôi lập tức phối hợp làm theo, trong lòng thầm cảm thấy may mắn nhưng lại cảm thấy khả năng này không quá lớn. Nếu như tôi không bị động mạch vành thì vì sao sáng nào dậy cũng thấy đau tim?

Tôi ngồi ngẩn người, mãi cho đến khi ống nghe lạnh buốt đụng vào ngực mới hoàn hồn.

14.

Tống Thần cách tôi rất gần, sống mũi cao thẳng của anh cách tôi khoảng một gang tay, mấy sợi tóc trên trán còn hơi vểnh lên.

Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, dáng vẻ lạnh lùng cấm , nhưng lại quyến rũ người ta đến ngứa ngáy cả người.

Tôi không chớp mắt nhìn anh chằm chằm, không kìm chế được bản thân, nhịp tim bắt đầu tăng tốc.

""Bịch, bịch...""

Tiếng nhịp tim đập mạnh bị ống nghe phóng đại truyền vào tai Tống Thần, anh hơi nhíu mày.

""Hứa An An, khống chế nhịp tim của em đi.""

""Hả, à, à, được.""

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

Dáng vẻ nhíu mày của Tống Thần thật đẹp trai.

Nếu như tôi không bị động mạch vành, vậy hai chúng tôi có thể…

""Bịch bịch bịch...""

Trái tim đập mạnh hơn, nhịp tim hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi, Tống Thần lấy ống nghe xuống, tôi lập tức giơ hai tay lên xin lỗi.

""Thật xin lỗi, em không khống chế được.""

Tống Thần đột nhiên áp sát về phía tôi, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi tôi.

""Vì sao không khống chế được?""

Anh thấp giọng nói rõ từng chữ, lỗ tai tôi nóng lên, cơ thể bắt đầu run rẩy.

""Vì, vì em...""

Vì em thích anh, vì em không khống chế được mà rung động với anh.

Cho dù chưa từng gặp mặt em cũng thích cách nói chuyện của anh, thích cách anh đánh từng dấu chấm câu, thích giọng nói của anh, tiếng cười của anh, thích tất cả thuộc về anh.

Thích lúc anh gọi em là ""bảo bối"", thích xương quai xanh anh để lộ ra sau lớp áo somi, thích ngón tay thon dài trắng trẻo của anh, thích bả vai rộng lớn của anh, thích... Khụ khụ, tôi đang nghĩ cái gì vậy?

Tống Thần càng đến gần hơn, tôi theo bản năng nhắm mắt lại.

""Được rồi, buổi chiều em đến bệnh viện đi, tôi sẽ nói chủ nhiệm Phó của khoa chúng tôi kiểm tra toàn diện cho em.""

Tống Thần đứng thẳng lên, mùi nước khử trùng vị chanh lập tức rời xa tôi.

Tôi ngơ ngác ngồi thẳng lại.

""Hả? À, cảm ơn.""

Tống Thần cứ thế rời đi, sao anh lại rời đi rồi, anh đã biết tất cả là hiểu lầm rồi, chẳng lẽ anh không muốn làm lành với tôi sao?

Tôi mang theo một bụng tâm sự, cơm trưa cũng không ăn, lập tức đến bệnh viện xếp hàng.

15.

Chủ nhiệm Phó là một bác sĩ nữ hơn bốn mươi tuổi, thái độ rất tốt, bà ấy vừa kiểm tra cho tôi vừa hỏi.

""Bác sĩ Tống của chúng tôi rất quan tâm đến cô, cô là bạn gái cậu ấy sao?""

""Không phải, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.""

Tôi xấu hổ cười, chủ nhiệm Phó cũng cười theo.

""Tôi thấy không giống lắm.""

Kiểm tra xong, cô ấy đưa kết quả cho tôi.

""Kiểm tra xong rồi, không có vấn đề gì, rất khỏe mạnh nha.""

""Hả, thật sao, nhưng ngày nào tôi cũng cảm thấy đau tim, tôi còn tra Baidu...""

Chủ nhiệm Phó mở to mắt, cắt lời tôi.

""Thanh niên cô cậu đều thích tra Baidu, vừa tìm thấy bệnh trên Baidu đã tưởng mình bị ung thư. Bệnh viện bây giờ rất tiện lợi, có gì không thoải mái thì đến bệnh viện kiểm tra, đừng có ở nhà nghĩ đông nghĩ tây.""

""Đau tim có thể do quá mệt mỏi, cũng có thể do tư thế ngủ không đúng, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày thật tốt, nếu không yên tâm thì tháng sau có thể đến kiểm tra lại.""

Sau khi được chủ nhiệm Phó tận tâm chỉ bảo và giáo dục, lúc ra khỏi bệnh viện, tôi vui đến mức muốn nở hoa, không kịp chờ mà lấy điện thoại ra gọi điện cho Tống Thần.

""Quá tốt rồi, Tống Thần, em không bị bệnh, em không bị bệnh!""

""Ừm, đã biết.""

Tống Thần lạnh nhạt cúp điện thoại.

Tôi như bị dội một xô nước lạnh, trái tim cảm thấy thật lạnh lẽo. Về đến nhà, tôi đứng ngồi không yên, không ngừng xem vòng bạn bè của Tống Thần.

Đợi qua đợi lại anh cũng không gọi điện thoại cho tôi, cũng không gửi WeChat cho tôi.

Tôi lại mở máy tính, vào app ""Duyên đến"", bỏ Tống Thần ra khỏi black list.

Avatar lập tức có màu sắc, Tống Thần đang online.

Hai mắt tôi lấp lánh, ngập ngừng một lúc lâu mới gửi tin nhắn.

[Anh có đây không?]

Tống Thần lập tức trả lời.

[Không.]

Tôi: [...]

16.

Tiên nữ rất man: [Em có thể hỏi anh một chuyện được không?]

Không Thanh: [Không thể.]

Tiên nữ rất man: [Nếu như một cô gái vì hiểu lầm mà chia tay với bạn trai, cô ấy muốn xin lỗi làm lành, anh cảm thấy người bạn trai kia có khả năng đồng ý không?]

Người bên kia im lặng một lúc lâu cũng không trả lời.

Trái tim tôi như bị bóp chặt, ngay lúc tôi đang vô cùng thất vọng mà nhìn vào màn hình máy tính, avatar của Tống Thần đột nhiên lóe lên một cái.

Không Thanh: [Vậy phải xem dùng cách nào đã.]

Có hi vọng nha, tôi lập tức vui vẻ trở lại, nhanh chóng trả lời: [Cách gì?]

Không Thanh: [Cách anh ấy thích.]

Gửi xong tin này, Tống Thần không còn online nữa.

Mặc dù tôi không biết cách anh thích là cách gì, nhưng ít nhất tôi cũng biết anh không ghét tôi, anh chỉ đang tức giận mà thôi.

Ba năm yêu đương qua mạng, Tống Thần rất ít khi tức giận.

Chỉ có mấy lần nhưng anh đều có thể nhanh chóng bình ổn cảm xúc, tôi còn chưa kịp nhận sai thì anh đã dỗ dành bản thân mình rồi. Lần đầu gặp phải trường hợp này, tôi thật sự không biết nên dỗ anh như thế nào.

Ngày hôm sau đi làm, Vương Phương cầm một tập tài liệu trong tay, cô ấy đang định ra ngoài đã bị tôi kéo lại.

""Mang đến cho giáo sư Tống sao?""

""Đúng vậy, sao thế?""

Tôi chỉ ra ngoài cửa sổ.

""Ngoài trời nắng gắt như vậy, để mình mang đi giúp cậu.""

""Oa, cảm ơn cậu nha An An, cậu thật tốt.""

Vương Phương vui vẻ đưa đồ cho tôi.

""Mình sẽ mời cậu uống trà sữa.""

Trà sữa? Ý kiến hay đấy.

Sắp nghỉ hè, thời tiết tháng sáu càng ngày càng nóng, tôi lén lút đi từ kí túc xá ra cổng trường mua trà sữa rồi lại đi vòng về kí túc xá sinh viên, chỉ đi một lúc đầu đã đầy mồ hôi.

17.

""Tống Thần, đây là tài liệu anh cần.""

""Cái này cho anh, em có bỏ thêm đá.""

Tôi đưa trà sữa cho Tống Thần, anh ngồi trên sopha đọc sách, ngẩng đầu lên nhìn một cái, vẻ mặt lạnh nhạt.

""Tôi không uống, cảm ơn.""

Tôi ngượng ngùng rút tay về, mím môi nhìn anh một lúc, cuối cùng vẫn không có dũng khí nói thêm gì nên chỉ đành ủ rũ rời đi.

Mỗi tuần Tống Thần chỉ ở trường chúng tôi hai ngày, mặc dù hai ngày này tôi rất tích cực làm thay việc của Vương Phương, ngày nào cũng lắc lư trước mặt anh nhưng thái độ của anh đối với tôi vẫn rất lạnh nhạt.

Tôi hết cách, lại đăng nhập gửi tin nhắn cho Không Thanh.

[Bạn trai em không thích trà sữa, không thích đồ ngọt, cũng không thích hoa tươi, em nên làm gì đây?]

Không Thanh: [Bạn trai cũ, cảm ơn.]

Lại là thái độ này, tôi hoàn toàn phát hỏa.

[Được, được lắm, vô cùng được, ở trên đời chỗ nào chả có cỏ thơm, bà đây từ bỏ.]

Không Thanh: [?]

Tiên nữ rất man: [Em chính là một phế vật không có ý chí nghị lực, không có kiên nhẫn và rất dễ từ bỏ như vậy đấy, cứ như vậy đi, em đi ngủ.]

Tôi đóng máy tính lại, nằm úp mặt vào gối lăn lộn mấy vòng, bực tức vung tay vung chân với không khí.

""Aaaa.... Tức chớt tôi rồi!""

Tôi dụi đầu vào người tiên nữ Mễ mễ, sờ lông mềm của nó, thiếp đi từ lúc nào không biết.

Một lúc sau, tôi bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.

Tôi mơ màng cầm điện thoại lên nhìn, hơn mười một giờ. Đêm hôm khuya khoắt, ai đến vậy?

Tôi xoa đầu đi ra mở cửa.

""Tống Thần, sao anh lại đến đây?""

Tôi lập tức mở to mắt, cơn buồn ngủ cũng bay mất. Tống Thần mặc một bộ quần áo đen cộc tay, tóc hơi ướt, nhìn như vừa tắm xong, trên người có mùi sữa tắm vô cùng dễ ngửi.

""Anh đến nói cho em biết cách người kia thích là gì.""

Một tay Tống Thần giữ gáy tôi, cúi đầu hôn xuống.

18.

Tôi ngồi trên sopha, bốn mắt nhìn nhau với tiên nữ Mễ Mễ, nó nhe răng trợn mắt với tôi, tôi vội vàng an ủi nó.

""Chị không có bị bắt nạt, tụi chị chỉ đang đùa với nhau thôi.""

Thời tiết quá nóng, mồ hôi làm nhòe tầm mắt của tôi, Mễ Mễ ngồi xổm dưới chân tôi, thỉnh thoảng lại gào mấy tiếng với tôi.

Tống Thần đưa tay bịt miệng tôi.

Rõ ràng là tiên nữ Mễ Mễ kêu, vì sao lại che miệng tôi?

Ý thức tôi quay cuồng, cảm giác toàn bộ thế giới đều đảo lộn.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, tôi cảm thấy toàn thân đau buốt, ngực vẫn truyền đến cảm giác đau nhức quen thuộc, tôi có cảm giác không thở ra hơi.

Tôi đưa tay đánh thức Tống Thần.

""Bác sĩ Tống, anh giúp em nhìn thử đi, trái tim em đau quá.""

Tống Thần xoay người ôm lấy eo tôi, giọng nói khàn khàn.

""Không đau mới là lạ, mèo của em vừa tối đã nằm sấp trên ngực em ngủ, anh đuổi mấy lần, nhốt nó ra ngoài mới yên tĩnh.""

Tôi cúi đầu nhìn cánh tay Tống Thần, trên tay còn vết cào nho nhỏ rớm , nhìn qua thì đúng là bị Mễ Mễ cào.

Cho nên bệnh tim của tôi là vì nó nằm trên ngực tôi ngủ?

Tôi dở khóc dở cười, Mễ Mễ vẫn còn không ngừng cào cửa bên ngoài, tôi đi qua mở cửa phòng cho nó, nó lập tức nhảy vào trong ngực tôi rồi quơ quơ móng vuốt với Tống Thần như đang ra oai.

Tống Thần nằm lì trên giường, trừng mắt lại với nó.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt ngây thơ này của Tống Thần, tôi buồn cười đi kéo rèm cửa ra rồi đi đến bên cạnh anh.

""Trên lưng anh thật nhiều vết cào, khó trách anh tức giận như vậy.""

Tống Thần khẽ cười một tiếng.

""Hứa An An, đừng có đổ oan cho mèo ngoan.""

Tôi hơi ngẩn người ra, một lúc sau mới phản ứng lại được anh đang nói gì, mặt tôi lập tức đỏ bừng, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, tôi đi chuẩn bị sandwich, lúc quay lại thấy Tống Thần đang cầm đồ chơi của mèo, vô cùng kiên nhẫn chơi với Mễ Mễ.

""Anh cũng thích mèo sao?""

Tôi nhớ Tống Thần không nuôi thú cưng, tôi đưa sandwich cho Tống Thần, anh trực tiếp cắn một miếng bánh trên tay tôi.

""Không thích.""

""Nhưng có người thích, mà sau này anh muốn cùng ở với nó rất lâu.""

Tống Thần nghiêm túc nhìn tôi.

""Cực kì lâu.""

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play