Văn án

Ngày đầu tiên đến phủ tướng quân, phu quân của ta đã che. t trận.   

Ta ôm bài vị khóc thảm hơn bất cứ ai.

Người nào cũng than số ta khổ. 

Nhưng trong đêm khuya, ta đếm tiền trợ cấp của phu quân tử chiến, cười đến mức ngủ không yên.

Sau này, cuộc sống quả phụ của ta cũng vô cùng thoải mái.

Hôm nay sờ cơ bụng của hộ vệ trong phủ, ngày mai mở cửa hàng, ngày kia nghe tiểu quan hát khúc.

Mãi cho đến một ngày nào đó.

Hộ vệ lắc mình biến hoá, trở thành phu quân đoản mệnh kia của ta khởi tử hoàn sinh.

Hắn cưỡi trên con ngựa cao to, cười âm trầm một tiếng với ta:  

"Man Man, tiền trợ cấp của vong phu này đây, còn đủ tiêu không?"  

Chính văn

01

Hôm nay là đầu thất sau khi Thẩm Tiêu ra đi.

Ta ôm bài vị của hắn trong ngực, vừa vung tiền giấy, vừa khóc rống.

Than thở khóc lóc, từng chữ đau đớn tận cùng:

"Phu quân, chàng thật là ác độc! Bỏ lại một mình ta, ta phải sống thế nào đây!”

Trên đường Trường An, người nghe không đành lòng mà dời ánh mắt, than một câu đáng thương. 

—— Người nào cũng biết, bảy ngày trước, Thẩm tướng quân tử chiến ở Ngọc Lâm quan.

Hắn chiến đấu ác liệt đến tận khắc cuối cùng, cuối cùng ngay cả toàn thây cũng không lưu lại.

Ngày chiến báo được đưa đến phủ tướng quân, đúng lúc là ngày đại hôn của ta và Thẩm Tiêu Hành.

Khăn tân nương còn chưa kịp xốc lên, ta đã trở thành quả phụ. 

Không chỉ như thế.

Ta từ chối Thánh thượng ban ân được tái giá, tỏ vẻ rõ ràng là mình cam tâm tình nguyện ở lại Thẩm gia.   

Trong mấy ngày ngắn ngủi, không chỉ xử lý ổn thỏa hậu sự cho Thẩm Tiêu Hành, mà còn quản lý việc bếp núc, chống đỡ vẻ ngoài sau cùng của Thẩm gia.

Nhưng mọi người không biết. 

Thật ra ta gả thay.

Năm xưa Từ gia và Thẩm gia được hứa hôn lúc còn trong bụng mẹ, người định ra hôn ước với Thẩm Tiêu Hành, vốn là đích tỷ. 

Mặc dù đích tỷ chưa từng gặp mặt Thẩm Tiêu Hành nhưng lại cực kỳ không thích võ tướng. Nhất là ngoài ý muốn biết được vẻ ngoài của hắn hung ác, tính tình hỉ nộ vô thường, nghe nói lúc vui sẽ giết người, lúc không vui cũng sẽ giết người.

Tóm lại hai mắt vừa mở ra chính là giết. 

Nàng ta sợ đến mức thổ huyết, thà đi che.t cũng không muốn gả cho Thẩm Tiêu Hành  

Thứ nữ được nuôi dưỡng ở trang viên bên ngoài ta đây, cứ thế bị ép ngồi lên kiệu hoa. 

Nhưng ta cũng không muốn gả cho Thẩm Tiêu Hành 

Thậm chí có hơi sợ hãi. 

Nghe thấy Thẩm Tiêu Hành che. t, ta ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm. 

Ngày ta gả vào.

Khắp phủ tướng quân đầy đồ trắng, tràn ngập tiếp khóc, treo lụa trắng khắp nơi.

Chỉ có ta thực sự không khóc được.

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy triều đình đưa tới một đống lớn kỳ trân dị bảo cho gia quyến, ta thật sự kích động. 

Trước giờ ta chưa từng thấy nhiều tiền như thế bao giờ.

Vui vẻ ra tay bóp chặt đùi, cưỡng ép kiềm chế xúc động muốn bật cười của mình.

Đời người có ba niềm vui. 

Thăng quan, phát tài, phu quân che. t.

Không ngờ, ta vừa thành thân đã có được hết.

—— Nhân sinh, dễ như trở bàn tay!   

02 

Không biết là do ta biểu diễn dùng sức quá mạnh, hay do mấy ngày nay quá mức mệt mỏi. 

Vừa bước vào phủ tướng quân, hai mắt ta biến thành màu đen, dưới chân mềm nhũn, suýt nữa té ngã trên đất.

"Phu nhân, cẩn thận!"  

Một nam tử áo đen bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ta, lòng bàn tay vô cùng vững chắc. 

Ta tập trung nhìn.

Mặc dù người kia mặc quần áo hộ vệ trong phủ nhưng có diện mạo đẹp đẽ, cực kỳ ưa nhìn.   

Vậy mà còn đẹo trai hơn cả Vương Nhị sẹo mụn trong trang viên chúng ta.

Ta hơi kinh ngạc.

Từ khi ta tới phủ tướng quân.

Ngoại trừ lão quản gia thì cũng là tiểu nha hoàn, hiếm khi nhìn thấy nam nhân khác ở tiền viện.

Không ngờ, trong phủ tướng quân còn có hộ vệ có vẻ ngoài như thế?

Ta yếu ớt ngã vào trong ngực hắn, hai mắt nhắm lại, lập tức bất tỉnh nhân sự.

Vẻ mặt hộ vệ kia trầm xuống.   

Giọng nói trầm thấp hữu lực, khiến người ta động xuân tâm:

"Phu nhân, đắc tội rồi.”

"Ta đưa nàng về phòng trước, nhanh gọi đại phu tới!"  

Hắn ôm ngang ta lên, sải bước đi tới gian phòng, ta ở trong cánh tay rộng lớn kiên cố, tràn đầy cảm giác an toàn.

Trong lúc ma sát, ta còn sờ được cơ bụng.

Tiểu tử ngươi.

Luyện được không tệ!

Ta dựa vào trên người hộ vệ cao lớn kia, cả đường thừa cơ chấm mút, giả vơf nhắm mắt nhưng trong lòng lại vui như nở hoa trong bụng.

Sau khi bị đặt lên trên giường, ta giả vờ ung dung tỉnh lại.

Hộ vệ kia vậy mà cũng chưa rời đi.

Hắn và tỳ nữ cùng nhau canh giữ ở cửa phòng ta, bóng lưng đẹp như cây tùng xanh tươi.

Dáng vẻ đẹp trai, võ nghệ cao cường, lại còn trung thành.

Vì sao không đưa hắn tới trong viện ta chứ? 

Trong lòng ta có một kế hoạch:

"Ngươi ở viện nào? Tên là gì?"  

“Bẩm phu nhân, ta là người mới tới, tên là A Tiêu.”

Thì ra gọi là A Tiêu.

Ta yếu ớt che ngực, dùng ánh mắt còn lại liếc trộm:

“Ban đêm gần đây ta luôn luôn giật mình tỉnh giấc vì ác mộng, tim đập thình thịch, nếu như điều ngươi đến viện ta, ngươi có đồng ý hay không?”

Vẻ mặt A Tiêu nhàn nhạt, trực tiếp từ chối ta:

"Ta là ngoại nam, hành động lần này chỉ sợ không ổn."    

03 

—— Ta biết hắn có thể sẽ nói như thế mà.

Sao mà không ổn?

Ta thấy rất thỏa đáng.

Trong nháy mắt, nước mắt của ta bỗng nhiên rơi xuống từng giọt lớn:

“Ngươi nói gần nói xa gọi ta là phu nhân nhưng lại không chịu tuân theo lệnh của ta. Trong Thẩm phủ có người không phục ta, ta hiểu được.”

Dứt lời, ta còn hít hít mũi mạnh một cái:

"Nếu Thẩm lang vẫn còn thì tốt… Ta cũng không cần ấm ức như vậy, nhìn sắc mặt người khác khắp nơi."  

Ta diễn cực kỳ tốt.

Ngay cả tỳ nữ Như Ý cũng không nghe nổi nữa:

“Ngươi là người mới tới, sao dám cả gan đối nghịch ý của phu nhân! Cho ngươi hầu hạ bên người, là phúc của ngươi!”

A Tiêu hiển nhiên không ngờ sẽ làm như thế.

Hắn hơi bất đắc dĩ thi lễ:

“...A Tiêu không dám, nghe theo sự sắp xếp của phu nhân."

Ta nấp sau tay áo giả vờ lau nước mắt. 

Lại lặng lẽ nhếch miệng, cười vì đạt được ý đồ. 

04 

Sau khi A Tiêu được điều tới, viện này của ta quả thực đẹp hơn rất nhiều. 

Nhưng cuộc sống quả phụ của ta vừa mới bắt đầu.

Một hộ vệ nho nhỏ sao có thể thỏa mãn được chứ?

Ta nhanh chóng có ý đồ khác.

Thẩm Tiêu Hành bỏ mạng, vinh quang mang đến có lẽ có thể duy trì nhất thời, nhưng không thể duy trì được cả đời.

Ta nhất định phải cầm khoản tiền trợ cấp này để làm chuyện khác, mình có lực lượng thì mới có thể thật sự yên tâm. 

Nghĩ như thế, ta đã mua lại một cửa hàng bán phấn son ở thành nam. 

—— Lúc trước ta ở trang viên bên ngoài, nha hoàn và bà bà đều không coi ta là người, đối xử với ta không tốt, ta thường xuyên đói bụng.

Lúc đó, ta luôn lén đan vòng hoa đem đi bán đổi tiền. 

Dần dần, mưa dầm thấm đất. 

Hiện giờ đã có tiền vốn và tự do, cuối cùng cũng có thể trải nghiệm cảm giác tự mình làm Đông gia.

Ngay cả Như Ý cũng sợ hãi thán phục ta đan vòng có màu sắc tươi đẹp:  

"Phu nhân, ngài thế mà còn biết làm cái này! Quá lợi hại!” 

"Trước kia phủ tướng quân cũng từng phát vòng hoa tinh xảo như này! Chỉ tiếc, chỉ có một lần đó, sau này không có nữa.” 

“Nhưng mà, tay nghề của phu nhân rất tốt, có một không hai!”

Ta được nịnh bợ đến mức lâng lâng.

Trực tiếp vung tay lên, đưa cho nàng ấy hai hộp.

Không biết A Tiêu xuất hiện ở phía sau chúng ta từ khi nào.

Hắn lặng lẽ nhìn màu son trên tay ta, bỗng nhiên nói một câu:  

"Trước đó chỉ nghe nói thiên kim nhà Từ tể tướng tài giỏi kinh diễm, phu nhân lại còn khéo tay như thế."  

Ta nghe thế, nhanh chóng tìm cách cứu vãn.

Lại diễn dáng vẻ sắp khóc:

"Đây là do ta cố ý học vì Thẩm lang.”

"Các ngươi có điều không biết, khi ta chưa xuất giá đã chung tình với Thẩm lang.”

"Trước kia ta vẫn luôn ảo tưởng cuộc sống sau khi mình gả cho Thẩm lang. Hàng ngày thức dậy ta sẽ chải đầu mặc quần áo cho chàng, chàng sẽ vẽ lông mày tô son cho ta… Nếu quả thật có thể như vậy thì thật là tốt biết bao.”

Ta bị lời nói dối mình bịa ra làm cho buồn nôn. 

Đáng tiếc, chỉ có Như Ý bị ta diễn cho cảm động. 

Nàng ấy đỏ mắt ôm lấy ta, than thở.

Mà không biết vì sao, A Tiêu hơi nhíu mày, dù bận vẫn ung dung nhìn ta. 

Giống như nhìn thấu kỹ thuật diễn xuất vụng về của ta nhưng lại không vạch trần. 

Ta nhanh chóng dùng tay áo ngăn cản ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, ra vẻ cực kỳ bi thương, che giấu sự chột dạ của mình.

Ngoại trừ lão quản gia thì cũng là tiểu nha hoàn, hiếm khi nhìn thấy nam nhân khác ở tiền viện.

Không ngờ, trong phủ tướng quân còn có hộ vệ có vẻ ngoài như thế?

Ta yếu ớt ngã vào trong n.g.ự.c hắn, hai mắt nhắm lại, lập tức bất tỉnh nhân sự.

Vẻ mặt hộ vệ kia trầm xuống.   

Giọng nói trầm thấp hữu lực, khiến người ta động xuân tâm:

"Phu nhân, đắc tội rồi.”

"Ta đưa nàng về phòng trước, nhanh gọi đại phu tới!"  

Hắn ôm ngang ta lên, sải bước đi tới gian phòng, ta ở trong cánh tay rộng lớn kiên cố, tràn đầy cảm giác an toàn.

Trong lúc ma sát, ta còn sờ được cơ bụng.

Tiểu tử ngươi.

Luyện được không tệ!

Ta dựa vào trên người hộ vệ cao lớn kia, cả đường thừa cơ chấm mút, giả vơf nhắm mắt nhưng trong lòng lại vui như nở hoa trong bụng.

Sau khi bị đặt lên trên giường, ta giả vờ ung dung tỉnh lại.

Hộ vệ kia vậy mà cũng chưa rời đi.

Hắn và tỳ nữ cùng nhau canh giữ ở cửa phòng ta, bóng lưng đẹp như cây tùng xanh tươi.

Dáng vẻ đẹp trai, võ nghệ cao cường, lại còn trung thành.

Vì sao không đưa hắn tới trong viện ta chứ?

Trong lòng ta có một kế hoạch:

"Ngươi ở viện nào? Tên là gì?"  

“Bẩm phu nhân, ta là người mới tới, tên là A Tiêu.”

Thì ra gọi là A Tiêu.

Ta yếu ớt che ngực, dùng ánh mắt còn lại liếc trộm:

“Ban đêm gần đây ta luôn luôn giật mình tỉnh giấc vì ác mộng, tim đập thình thịch, nếu như điều ngươi đến viện ta, ngươi có đồng ý hay không?”

Vẻ mặt A Tiêu nhàn nhạt, trực tiếp từ chối ta:

"Ta là ngoại nam, hành động lần này chỉ sợ không ổn."    

03

—— Ta biết hắn có thể sẽ nói như thế mà.

Sao mà không ổn?

Ta thấy rất thỏa đáng.

Trong nháy mắt, nước mắt của ta bỗng nhiên rơi xuống từng giọt lớn:

"Ngươi nói gần nói xa gọi ta là phu nhân nhưng lại không chịu tuân theo lệnh của ta.

Trong Thẩm phủ có người không phục ta, ta hiểu được."

Dứt lời, ta còn hít hít mũi mạnh một cái:

"Nếu Thẩm lang vẫn còn thì tốt… Ta cũng không cần ấm ức như vậy, nhìn sắc mặt người khác khắp nơi."  

Ta diễn cực kỳ tốt.

Ngay cả tỳ nữ Như Ý cũng không nghe nổi nữa:

“Ngươi là người mới tới, sao dám cả gan đối nghịch ý của phu nhân! Cho ngươi hầu hạ bên người, là phúc của ngươi!”

A Tiêu hiển nhiên không ngờ sẽ làm như thế.

Hắn hơi bất đắc dĩ thi lễ:

“...A Tiêu không dám, nghe theo sự sắp xếp của phu nhân."

Ta nấp sau tay áo giả vờ lau nước mắt.

Lại lặng lẽ nhếch miệng, cười vì đạt được ý đồ. 

04

Sau khi A Tiêu được điều tới, viện này của ta quả thực đẹp hơn rất nhiều.

Nhưng cuộc sống quả phụ của ta vừa mới bắt đầu.

Một hộ vệ nho nhỏ sao có thể thỏa mãn được chứ?

Ta nhanh chóng có ý đồ khác.

Thẩm Tiêu Hành bỏ mạng, vinh quang mang đến có lẽ có thể duy trì nhất thời, nhưng không thể duy trì được cả đời.

Ta nhất định phải cầm khoản tiền trợ cấp này để làm chuyện khác, mình có lực lượng thì mới có thể thật sự yên tâm.

Nghĩ như thế, ta đã mua lại một cửa hàng bán phấn son ở thành nam.

—— Lúc trước ta ở trang viên bên ngoài, nha hoàn và bà bà đều không coi ta là người, đối xử với ta không tốt, ta thường xuyên đói bụng.

Lúc đó, ta luôn lén đan vòng hoa đem đi bán đổi tiền.

Dần dần, mưa dầm thấm đất.

Hiện giờ đã có tiền vốn và tự do, cuối cùng cũng có thể trải nghiệm cảm giác tự mình làm Đông gia.

Ngay cả Như Ý cũng sợ hãi thán phục ta đan vòng có màu sắc tươi đẹp:  

"Phu nhân, ngài thế mà còn biết làm cái này! Quá lợi hại!”

"Trước kia phủ tướng quân cũng từng phát vòng hoa tinh xảo như này! Chỉ tiếc, chỉ có một lần đó, sau này không có nữa.”


"Nhưng mà, tay nghề của phu nhân rất tốt, có một không hai!"
 
Ta được nịnh bợ đến mức lâng lâng.
 
Trực tiếp vung tay lên, đưa cho nàng ấy hai hộp.
 
Không biết A Tiêu xuất hiện ở phía sau chúng ta từ khi nào.
 
 
Hắn lặng lẽ nhìn màu son trên tay ta, bỗng nhiên nói một câu:  
 
"Trước đó chỉ nghe nói thiên kim nhà Từ tể tướng tài giỏi kinh diễm, phu nhân lại còn khéo tay như thế."  
 
Ta nghe thế, nhanh chóng tìm cách cứu vãn.
 
Lại diễn dáng vẻ sắp khóc:
 
"Đây là do ta cố ý học vì Thẩm lang.”
 
"Các ngươi có điều không biết, khi ta chưa xuất giá đã chung tình với Thẩm lang.”
 
"Trước kia ta vẫn luôn ảo tưởng cuộc sống sau khi mình gả cho Thẩm lang.

Hàng ngày thức dậy ta sẽ chải đầu mặc quần áo cho chàng, chàng sẽ vẽ lông mày tô son cho ta… Nếu quả thật có thể như vậy thì thật là tốt biết bao.”
 
Ta bị lời nói dối mình bịa ra làm cho buồn nôn.

 
Đáng tiếc, chỉ có Như Ý bị ta diễn cho cảm động.

 
Nàng ấy đỏ mắt ôm lấy ta, than thở.
 
Mà không biết vì sao, A Tiêu hơi nhíu mày, dù bận vẫn ung dung nhìn ta.


 
Giống như nhìn thấu kỹ thuật diễn xuất vụng về của ta nhưng lại không vạch trần.

 
Ta nhanh chóng dùng tay áo ngăn cản ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, ra vẻ cực kỳ bi thương, che giấu sự chột dạ của mình.
 
05   
 
Đến buổi tối, ta rời khỏi cửa hàng son phấn, để ý bên cạnh có một Nam Phong quán mới mở.

 
Trước kia ta đã nghe người trong điền trang nói, tiểu quan ở Nam Phong quán này đều cực kì đẹp đẽ, phần lớn đều có thân thế thê thảm.

 
Chỉ cần ngươi cho bọn hắn tiền, hát khúc khiêu vũ đều được.
 
Ta từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi điền trang lập tức có chút hiếu kì.

 
Hơn nữa, lỡ đâu bên trong có cơ hội buôn bán gì có thể hợp tác với cửa hàng son phấn này của ta thì chẳng phải là một công đôi chuyện rồi sao?
 
Ta lập tức hạ quyết tâm.
 
Nhưng A Tiêu và Như Ý vẫn còn đi theo ta, trực tiếp đi vào không được hay lắm.   
 
Ta che miệng ho khẽ một tiếng, nói:  
 
"Các ngươi về phủ trước đi, ta đi thăm Thầm lang một chút."
 
Mộ quần áo của Thẩm Tiêu Hành chôn ở gần đây, được vạn dân lễ bái.

 
Sau khi thành công đẩy bọn họ đi, ta đội mũ có màn che, cuối cùng cũng yên lòng bước vào Nam Phong quán.

 

Sau khi đi vào, ta trực tiếp gọi người đứng đầu mà tú bà đề cử.
 
Tiểu quan kia điềm đạm đáng yêu, dung mạo cũng cực đẹp, không khác lời người bên ngoài nói chút nào.
 
Nhưng mà thân thế lại rất thê thảm.   
 
Hắn ta bị cha ruột của mình bán vào.

 
Ta nghĩ thầm, mình cũng không tốt hơn là mấy.
 
—— Được nuôi dưỡng ở trang viên tách biệt mấy chục năm, vừa về nhà, chưa được hưởng chút phúc nào đã phải gả thay cho người tỷ tỷ không thích, chuyện này cũng không khác gì bán ta.
 
Chỉ là ta hơi may mắn hơn chút, vừa gả vào, phu quân đã chết.

 
Hai người đau lòng gặp nhau, ôm đầu khóc rống.

 
Nói đến chỗ kích động, ta đồng ý chuộc thân cho tiểu quan, còn cầm lấy ít rượu trên bàn, nhuận họng.

 
Nhưng sau khi mấy ly rượu nhỏ vào trong bụng.   
 
Mặt và trên người cùng bùng cháy, trở nên càng ngày càng nóng hổi.

 
Tiểu quan trước mắt cũng từ một người chậm rãi biến thành hai người, ánh mắt dần dần mơ hồ.

 
Chỉ muốn tìm kiếm một chỗ lạnh buốt, dán cả người lên.

 
Không biết đã qua bao lâu, cũng không biết ở nơi nào vang lên một tiếng vang thật lớn.

 
Ta dường như nghe thấy tiếng tiểu quan gào khóc.
 
Còn có tiếng A Tiêu cắn răng nghiến lợi gọi tên ta:
 
"Từ Oanh Oanh! Ngươi thật sự học được bản lĩnh rồi!"    
 
Ta mê man mở mắt ra, mới phát hiện A Tiêu gần trong gang tấc, giống như muốn đi lên trên giường bắt ta.


Ta nhổ hắn một cái, lại bị giữ chặt mắt cá chân, kéo vào n.g.ự.c của hắn.

 
Giữa trời đất quay cuồng, ta bị A Tiêu đặt ở trên lưng.

 
Nhưng ta vẫn không thành thật.
 
Trong miệng lẩm bẩm nóng, tay dán vào lỗ tai A Tiêu, muốn hạ nhiệt độ cho cơ thể mình.

 
A Tiêu không để ý tới ta.
 
Ta chăm chú dán vào lưng của hắn, thổi hơi vào bên tai hắn:    
 
"Ta không muốn quay về phủ tướng quân."  
 
Ta cau mày, lẩm bẩm:  
 
"Mặc dù cho ta rất nhiều rất nhiều tiền, nhưng mỗi lúc trời tối khi ta ngủ đều sẽ gặp ác mộng, sợ Thánh thượng bỗng nhiên một ngày hạ chỉ kêu ta chôn cùng… Cũng sợ Thẩm Tiêu Hành biến thành quỷ trở về tìm ta.”
 
"Xin ngươi, đừng đưa ta về."  
 
Thân hình A Tiêu khựng lại nhưng bước chân cũng không dừng lại.
 
"Ta nóng quá."  
 
Tay dần dần d.a.o động đến giữa cổ A Tiêu.   

 
Sự mát rượi kia khiến ta không nhịn được mà vặn vẹo uốn éo thân thể.

 
Ta ngẩng đầu lên, trong giọng hơi run mang theo chút quyến rũ khó kiềm chế, nhỏ giọng cầu xin:
 
 
"A Tiêu, trên người ta khó chịu, ngươi có thể hôn ta hay không?"  
 
Lần này, bước chân hắn hoàn toàn ngừng lại.

 
06
 
Ta dường như đặt mình vào trong sa mạc, mà A Tiêu là ốc đảo duy nhất.
 
Hắn không trả lời ta.   
 
Tốc độ cõng ta đi lên nhanh hơn.

 
Ta lờ mờ nghe thấy tiếng Như Ý kinh hãi, còn có A Tiêu nhỏ giọng, căn dặn nàng ấy:  
 
"Nếu như ngươi muốn nàng sống thì đừng nói ra chuyện sắp xảy ra.”
 
"Đi múc một thùng nước đá đến đây!"  
 
Như Ý sợ đến mức nhanh chóng làm theo, sau đó canh ở ngoài cửa.

 
A Tiêu khóa chặt cửa phòng.
 
"Ngươi nhìn rõ xem ta là ai."    
 
"Ngươi là A tiêu."  
 
—— Cả người ta dán trên người A Tiêu, toàn thân có cảm giác mát lạnh không nói rõ được.

 
Ngọn lửa trong cơ thể vẫn còn đang thiêu đốt.

 
Giống như đang nói với ta, cần nhiều hơn.

 
Thân thể khác thường đủ kiểu, ta đã sớm đoán được, chắc hẳn mình trúng loại thuốc trong thoại bản kia.
 
Lúc trước chỉ nghe nói Nam Phong quán sẽ dùng những thứ thuốc này để trợ hứng.

 
Không ngờ thuốc này còn khiến thú tính của người ta bộc phát như thế.

 
A Tiêu đè tay ta đang làm loạn lại.
 
"Người nghe ta nói này.

Người trúng thuốc Bán Nhật hoan, khó tìm được giải dược.

Nếu như bỏ mặc, nhẹ thì tàn phế, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng.”
 
"Thân phận của người và ta khác biệt, ta không thể… Dùng cách kia để giải dược cho người, chỉ có thể dùng cách phụ trợ làm dịu giúp người.”
 
"Người nghĩ được chứ, nghe rõ rồi chứ?"  
 
Ta lại ôm chặt lấy A Tiêu, dùng hành động thay câu trả lời.
 
Người ôm ta dường như cảm nhận được ta đáp lại.
 
Sau đó, áo ngoài của ta bị cởi đến bên hông, chỉ để lại một cái yếm.   
 
Chuyện kế tiếp, không phải cũng giống như trong thoại bản sao?
 
Chưa ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy rồi.

 
Ta mừng khấp khởi ngẩng đầu lên, chuẩn bị hôn lên bờ môi A Tiêu.

 
Nhưng nụ hôn trong tưởng tượng cũng không rơi xuống.
 
Cánh tay với bắp thịt rắn chắc của A Tiêu nhấc ta lên, không có chút kiều diễm và dịu dàng nào.
 
 
"Này, giải dược đã nói đâu?"  
 
Ta kháng nghị vô hiệu.   
 

"Ngươi mau hôn ta đi, nhấc ta lên làm cái gì!"  
 
Trong một cái chớp mắt tiếp theo, ta giống như một con heo vào nồi, bị A Tiêu vô tình nhấc lên, trực tiếp ấn vào trong thùng gỗ.

 
07
 
Cách thức của A Tiêu mặc dù đơn giản thô bạo nhưng lại hết sức hữu hiệu.

 
Thuốc trên người ta nhanh chóng được giải.
 
Khi ta gọi A Tiêu vào một lần nữa, hắn đã thu dọn sẵn sàng.

 
Ta ngồi ngay ngắn ở trên ghế, giương cằm, ra hiệu hắn mở cái rương bên cạnh ra.
 
Bên trong chính là vàng.

 
"Phu nhân làm như này là ý gì?"  
 
"Đây là thưởng cho ngươi."
 
Ta chậm rãi bước đến trước mặt A Tiêu, nói ra tính toán của mình:  
 
"Hôm nay ngươi làm rất tốt.”.

"Ngươi yên tâm.

Việc này ngoại trừ ngươi, ta và Như Ý thì sẽ không có người khác bên ngoài biết được."
 
Ta cho rằng kế hoạch của mình đã đầy đủ, chu đáo, chặt chẽ, thù lao cũng đủ phong phú, cũng đủ để trấn an A Tiêu rồi.
 
Nhưng A Tiêu đứng tại chỗ, không nhận lấy vàng, cười lạnh nói:
 
"Phu nhân luôn miệng nói mình chung tình với tướng quân, hôm đó lại lừa ta và Như Ý, dùng tướng quân để ngụy trang, một thân một mình đi tới Nam Phong quán, vậy nên mới trúng thuốc.”
 
"Những câu phu nhân từng nói có câu nào là thật không?”
 
"Người làm như thế, xứng đáng với tướng quân đã c.h.ế.t sao?"  
 
08
 
A Tiêu có vẻ rất tức giận.
 
Người bình thường không có gợn sóng cảm xúc gì, lúc này trong lời nói cũng chứa lửa giận, giống như ta cực kỳ có lỗi với Thẩm Tiêu Hành vậy.
 
Ta nghĩ mãi mà không rõ.

 
Hắn cũng không phải Thẩm Tiêu Hành, hắn kích động cái gì?
 

Ta cũng có chút không phục:
 
"Làm thê tử mới cưới, ta cho rằng mình đã làm hết nghĩa vụ ta phải có, xử lý hậu sự cho Thẩm Tiêu Hành, càng sắp xếp tốt trên dưới Thẩm phủ.”
 
"Huống hồ, ta vào Nam Phong quán cũng vì muốn tìm kiếm cơ hội buôn bán, ta và tiểu quan kia chưa xảy ra cái gì cả… Ta có chỗ nào có lỗi với Thẩm Tiêu Hành?"
 
A Tiêu bỗng nhiên cắt ngang ta:
 
"Tìm cơ hội buôn bán sao không cần ta tiếp khách?”
 
"Lần này may mà giữa đường ta quay về, mới phát hiện tiểu quan kia mưu đồ làm loạn với người.”
 
“Lúc ta đi vào phòng, hắn đang chuẩn bị cởi thắt lưng của người.”
 
"Bây giờ thi cốt của Thẩm tướng quân vẫn chưa lạnh, nguyên nhân cái c.h.ế.t không rõ.

Phu nhân không lo lắng kẻ thù tìm tới cửa, cũng không cân nhắc cho an toàn của người cả nhà sao?"  
 
Trên gương mặt tuấn tú kia, lúc này đang nhíu chặt mày.
 
Ta híp mắt, ngửi được một luồng “mùi dấm” không tầm thường.
 
A Tiêu này… Sẽ không phải là có tâm tư khác với ta chứ?
 
09
 
Tục ngữ nói, nam nhân không thể chiều, càng chiều càng làm loạn.
 
Ta quyết định lạnh lẽo với A Tiêu không biết tốt xấu này.

 
Mặc dù hắn là hộ vệ đẹp trai nhất, có dáng người đẹp nhất trong toàn bộ phủ tướng quân.
 
Nhưng trên thế giới này còn có một đống lớn nam nhân càng đẹp trai hơn.

 
Ta tuyệt đối không thể bởi vì A Tiêu mà ngăn cản tay chân của mình.

 
—— Ta kêu Như Ý điều thêm mấy tên hộ vệ tới.
 
Khi nhàn hạ đợi, ta ngồi trong đình, vui vẻ ăn nho, còn thay phiên gọi bọn họ tới đọc sổ sách.

 

Chỉ có một mình A Tiêu bị ta cố ý để đứng phơi nguyên chỗ.   
 
 
Bóng dáng hắn đứng thẳng dưới ánh mặt trời đã khuất, cụp mắt, trên mặt không có biểu cảm gì.

 
Cả người không nhúc nhích tí nào, dường như không nghe thấy động tĩnh bên phía ta, cũng hoàn toàn không bị hành vi của ta quấy nhiễu.
 
Ta không khỏi rơi vào trầm tư.

 
Chẳng lẽ là ta nghĩ nhiều rồi sao?
 
Buổi tối, lật qua lật lại không ngủ được.

 
Nhân lúc ánh trăng vừa phải, ta khoác áo đi ra ngoài, đi dạo trong phủ.

 
Lại tinh mắt chú ý tới một cái bóng đen chợt lóe lên trên mái hiên.   
 
Ta sờ về phía chân tường.

 
Cầm cuốc hoa trên đất lên, lặng lẽ đi theo.
 
10
 
Bóng đen kia đi về phía thư phòng.
 
Ta không khỏi sinh lòng hoang mang:

 
[ Nếu là kẻ trộm bình thường, sao lại đi thẳng đến thư phòng?]
 
Thẩm Tiêu Hành cũng không có ở đây, chẳng lẽ lại còn có vật quý giá gì ở bên trong?   
 
Trừ phi…
 
Là có gì còn đáng giá hơn.
 
Ví dụ như, mật báo trong quân.

 
Trong đầu ta hiện lên A Tiêu.
 
Hắn đã từng nói, Thẩm Tiêu Hành còn có kẻ thù.
 
Giữa lông mày hơi trầm xuống.
 
Nếu như là kẻ thù, vậy tất nhiên có võ công cao cường, ta đánh không lại.   
 
Nghĩ đến đây.

 
Ta quyết định cẩn thận hơn nữa..

Thế là ngồi xổm xuống mai phục ở cửa, nghe tiếng người áo đen bên trong xột xoạt lật qua lật lại trang sách và tiếng kéo ngăn kéo, ta càng chắc chắn về suy đoán trong lòng mình.
 
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

 
Ta ngừng thở, nắm chặt cuốc hoa trong tay, chuẩn bị tấn công.

 
Bỗng nhiên có người bịt miệng ta lại từ phía sau:
 
"Đợi ở chỗ này, đừng nhúc nhích."    
 
Hơi thở ấm áp của A Tiêu phun ra bên tai ta:  
 
Trong một cái chớp mắt tiếp theo, hắn phi thân phá cửa sổ vào, trong phòng vang lên tiếng đánh nhau hỗn loạn tưng bừng.

 
11
 
"Có ai không! Hoả hoạn rồi!"  
 
Ta lo A Tiêu đánh không lại hắn ta, tranh thủ thời gian gọi người.


 
Không ngờ, người áo đen kia ngã thẳng tắp ra, lăn xuống trước mặt ta.
 
Ta không chút do dự bay nhào lên, dùng hết sức lực toàn thân túm chân hắn ta lại.   
 
Lúc A Tiêu đi ra trông thấy tình cảnh như vậy ——
 
Ta mở rộng miệng, hung hăng cắn vào bắp chân người áo đen.

 
Người áo đen bị đau rên rỉ.
 
A Tiêu thấy ta và người áo đen vật lộn, ánh mắt sâu thẳm.
 
Trong miệng ta còn đang hùng hùng hổ hổ:
 
"Đồ vật của vong phu lão nương là thứ mà ngươi nói trộm là trộm sao?
 
"Ta cho ngươi biết, cho dù Thẩm Tiêu Hành không còn, vậy thì cũng còn có ta! Bất cứ đồ vật nào trong phủ tướng quân này, bất cứ ai cũng đừng hòng động vào!"    
 
Lúc đám hộ vệ chạy đến, A Tiêu đã chế phục người áo đen trên mặt đất.

 
Phòng ngừa hắn ta uống thuốc độc tự sát, còn quấn vải ngoài miệng.

 
"Thẩm… Thẩm… Không chết…"
 
Người áo đen kia hoảng sợ nhìn A Tiêu.
 
Ta còn chưa kịp nghe rõ hắn ta đang nói cái gì.
 
A Tiêu duỗi một chân ra, nhẹ nhàng giẫm ngoài miệng người áo đen, ngăn chặn.

 
"Hắn nói cái gì thế?”
 
A Tiêu trả lời cực kỳ tự nhiên: "Có lẽ là mấy lời không muốn c.h.ế.t gì đó."  
 
Ta che cổ tay trầy da, gật đầu.
 
Lúc đám hộ vệ giải người áo đen xuống, A Tiêu ở lại.

 
Hắn đứng tại chỗ, lấy kim sang dược bên hông ra, nâng lòng bàn tay của ta, thoa thuốc cho ta.
 
"Tê ——"  
 
Hắn thoáng nhìn ta đau đến nhe răng trợn mắt, đột nhiên đặt câu hỏi:
 
"Ta cho rằng phu nhân yêu tiền nhất, quý trọng sinh mệnh của mình thứ hai, yêu mến nam tử tuấn mỹ trong thiên hạ thứ ba, vừa rồi vì sao lại theo tới?"    
 
Ghê tởm.
 
A Tiêu này, sao mà cái gì cũng đều bị hắn nhìn thấu hết thế?
 
Cũng quá hiểu ta!
 
Ta sờ mũi một cái, vẫn giải thích:
 
"Thứ trong thư phòng đáng giá để người khác phải tới tìm như vậy, chắc chắn là thứ quan trọng gì, không chừng là mật báo trong quân gì đó.”
 
"Trước đó ta nghe nói, Thẩm Tiêu Hành bị người khác phản bội, cho nên lương thảo mới bị đốt sạch, không có đường lui.”
 
"Nếu Thẩm Tiêu Hành ở trên trời nhìn thấy ta giữ vững đồ vật của hắn, chắc hẳn cũng sẽ vui vẻ hơn một chút nhỉ?"
 
Ta ngẩng đầu lên, nhỏ giọng cầu nguyện với bầu trời:  
 
"Vong phu, ngươi trên trời có linh thiêng, nhất định phải phù hộ Man Man, để triều đình phát thêm mấy khoản tiền trợ cấp xuống!"
 
A Tiêu bỗng nhiên ho mãnh liệt.

 

Ngay cả ta đang thoa thuốc cho ta cũng đang khẽ run.

 
12
 
Ngày hôm sau, ta vui vẻ bừng bừng báo cáo việc này lên triều đình.
 
Long nhan của Thánh thượng cực kỳ vui mừng.   
 
Một làn sóng ban thưởng lớn theo sát phía sau, còn phong cho ta danh hào phu nhân gì đó, nghe khá uy phong.

 
Ta ôm lư hoa văn hoa sen, kích động hôn một miệng lớn.

 
Tiện thể thưởng cho Như Ý một thỏi vàng.

 
Nàng ấy mừng rỡ không ngậm được miệng: "Quá tốt rồi, buổi tối ta lấy đi xây nhà ở mới cho Thiết Ngưu ca ca!"
 
Ta nghe xong, thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, nhanh chóng cướp vàng về:  
 
"Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, nếu cầm đi tiêu cho nam nhân thì ngươi trả ta!"  

"Xem ra lời cầu nguyện của phu nhân ứng nghiệm rồi."    
 
Không biết A Tiêu đã xuất hiện ở phía sau chúng ta từ lúc nào, cũng không biết hắn đã nghe bao lâu.

 
Hắn cười.
 
Bỗng nhiên vươn tay, đưa tới một bức chiếu thư:  
 
"Đến cùng ban thưởng còn có thủ dụ Thánh thượng đích thân chấp bút, phu nhân muốn xem không?"  
 
Không biết vì sao, biểu cảm giống như cười mà không phải cười kia của hắn lại cho ta một cảm giác không tốt lắm.
 
Ta chần chờ mở ra.

 
Đến khi thấy rõ nội dung bên trong, trong đầu “Ong” một tiếng.   
 
Cả người lảo đảo ngã về sau, cho đến khi ngồi trên ghế, trên mặt mất hết huyết sắc.

 
—— Trên chiếu thư nói, Thẩm Tiêu Hành có khả năng không chết.
 
13

 
Ta đi lại trong phòng cả một buổi chiều, cả người nôn nóng khó có thể bình an.

 
Không nói đến chuyện Thẩm Tiêu Hành là người thế nào.

 
Hắn nói chung cũng sẽ không muốn ta ở bên ngoài xuất đầu lộ diện mở cửa hàng.

 
Chỗ c.h.ế.t người nhất chính là… Lỡ đâu hắn phát hiện ta gả thay thì phải xử lý thế nào?   
 
Đúng rồi.
 
Ta có thể chạy trốn.

 
Nhưng trước khi ta gả vào đã sớm bị đích tỷ tịch thu giấy ngọc thân phận, hiện tại giống giống như người sống chui, đương nhiên cũng không có cách nào thông qua tầng tầng cửa ải ở kinh thành, nhất định phải cùng đi ra cùng người khác mới được.”
 
Ta thăm dò Như Ý có muốn chuyển sang nơi khác sống hay không.

 
Nàng ấy xấu hổ hồi lâu, nói là không nỡ rời xa Thiết Ngưu ca ca của nàng ấy.

 
Ta không thể làm gì khác hơn là đánh chủ ý lên người A Tiêu.
 
Hắn đang lau sạch kiếm của mình, nghe thấy ta muốn rời đi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta:
 
 
"Người muốn rời khỏi, chỉ sợ không dễ dàng như thế.

Nếu tướng quân thật sự không chết, phu nhân còn có thể trốn đi đâu được?"  
 
Ta nói ra tính toán trong lòng mình:
 
"Thẩm Tiêu Hành chưa từng gặp mặt ta, không có tình cảm gì có thể nói.

Nếu ta bỗng nhiên mất tích, hắn định sẽ không tìm ta mãi, sẽ chỉ làm đối phó bên ngoài một chút cho xong việc thôi."
 
A Tiêu đánh giá ta, dường như trong mắt ẩn chứa ý khác:
 
"Cho dù như lời người nói, dù sao Từ gia cũng sẽ tìm người chứ?"  

 
Từ gia?
 
Phụ thân và đích tỷ kia của ta xem thường ta nhất, chỉ sợ hận không thể để ta lập tức biến mất tại trên thế giới thôi.   
 
"Ngươi yên tâm, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không tìm ta.”
 
"A Tiêu, cầu xin ngươi, ngươi giúp ta một chút đi.

Người ta quen thuộc nhất ở phủ tướng quân này ngoại trừ Như Ý thì chính là ngươi, ngươi cũng không muốn thấy ta bị Thẩm Tiêu Hành c.h.é.m c.h.ế.t chứ?"
 
A Tiêu thu kiếm lại, không nhanh không chậm nói:
 
"Vì sao tướng quân lại muốn c.h.é.m c.h.ế.t người?"
 
 Hai chữ “Gả thay” kia quanh quẩn một vòng bên miệng rồi lại bị ta nuốt vào trong yết hầu.

 
Ta nhanh trí, há mồm bịa ra lý do:
 
"Đương nhiên là bởi vì trong lòng ta đã có người khác."    
 
Biểu cảm của A Tiêu có hơi kỳ quái.
 
Trán hắn nhíu càng lúc càng chặt, đôi mắt đen nhìn thẳng vào ta, giống như muốn nhìn thấu trong lòng ta:
 
"Chuyện này là thật sao?"  
 
Đáng tiếc từ trước đến nay ta luôn là hạng người nói láo chưa từng đỏ mặt.
 
Xung quanh đúng lúc không người.


 
Ta nhón chân lên, đột nhiên hôn lên mặt hắn, thổi hơi vào bên tai hắn:
 
"Đồ đần, ta đều biểu hiện rõ ràng như thế rồi mà còn không nhìn ra.”
 
"Người trong lòng ta, chính là ngươi đấy."
 
14
 
"A Tiêu, chúng ta bỏ trốn đi."  
 
Ta tiếp tục dụ dỗ hắn.
 
Vừa tới gần A Tiêu, ta tinh mắt phát hiện sau tai hắn giống như có một sợi dây loáng thoáng.

 
Sợi dây kia lan tràn từ cằm đến cần cổ hắn, không nhìn kỹ thì căn bản không phát hiện được.

 
Ta đang muốn đưa tay ra sờ, A Tiêu nắm lấy cổ tay làm loạn của ta:    
 
"Ta đồng ý với người.".

Hắn vậy mà cứ thế đồng ý với ta?
 
Vui vẻ đột nhiên đến như thế.

 
Ta lập tức ném sợi dây kỳ quái kia ra sau đầu, trong lòng vô cùng vui vẻ:  
 
"Vậy khi nào ngươi dẫn ta đi?"
 
"Ba ngày sau, giờ Mão, chờ ta ở cửa phủ tướng quân."  
 
A Tiêu nhìn dáng vẻ ta nhảy cẫng lên, thản nhiên nói:    
 
"Ta chỉ là một võ phu, một nghèo hai trắng, phu nhân theo ta, sau này sẽ không có tiền trợ cấp.

Không chừng còn phải trả qua cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai nữa.

Người nghĩ kỹ rồi sao?"  
 
Hắn dường như đang cố ý nhấn mạnh ba chữ "Tiền trợ cấp".

 
—— Muốn thử ta đúng không?
 
Ánh mắt ta kiên định, gật đầu thật mạnh.

 
15
 

Đêm trước khi đi.
 
Ta đã sớm an tâm nằm ngáy o o.

 
Lại không biết, ngoài phòng lúc này đang xảy ra một cảnh tượng ——
 
Như Ý đi tiểu đêm, ngái ngủ mê man.
 
Vừa đi tới trước phòng, đã phát hiện một thứ đen sì, suýt chút nữa hét ra tiếng.

 
"Quỷ…"  
 
Như Ý nhìn nam tử áo đen khởi tử hoàn sinh kia, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất:
 
"Tướng… Tướng quân…”
 
Thẩm Tiêu Hành hơi nhíu mày, chỉ vào trong phòng, ra dấu tay im lặng.

 
Như Ý lập tức hiểu ra, đang cảnh cáo mình không được ầm ĩ đến phu nhân.
 
Nàng ấy ngoan ngoãn ngậm miệng.

 
Lại nhìn thấy cái bóng Thẩm Tiêu Hành đứng dưới ánh trăng.

 
Thì ra, tướng quân là người sống, hoàn toàn không chết.
 
Mẹ ơi!
 
Nghĩ đến chuyện ban ngày phu nhân hỏi nàng có muốn cùng nhau chạy trốn hay không, Như Ý bỗng nhiên chột dạ, trực tiếp khai hết toàn bộ ra:    
 
"Đại nhân, nô tỳ thật sự không đồng ý giúp phu nhân chạy trốn, nhật nguyệt chứng giám!"  
 
Thẩm Tiêu Hành nhíu mày nói:  
 
"Nàng cũng hỏi ngươi sao?"
 
"Cũng" là ý gì?
 
Như Ý không hiểu rõ.

 
Thẩm Tiêu Hành cụp mắt nhìn nha hoàn trên đất, khẽ vuốt cằm:
 
"Ngươi làm rất tốt.”
 
"Đêm nay không cần trực nữa, quay về ngủ một giấc thật ngon đi, buổi sáng ngày mai dù phu nhân ầm ĩ ra động tĩnh gì thì cũng đừng đi ra, cũng không cần ngăn cản nàng ấy, hiểu không?"

 
16
 
Ba ngày sau, giờ Mão.
 
Ta vác bao quần áo nhỏ, trên đường đi thuận lợi, xuất hiện đúng giờ ở cổng phủ tướng quân.

 
Sương mù sáng sớm còn chưa tan.

 
Ta chờ rồi lại chờ, bỗng nhiên có tiếng vó ngựa loáng thoáng truyền ra từ trong sương mù, càng ngày càng gần.
 
"A Tiêu, là ngươi sao?"
 
Ta nhỏ giọng.
 
Nhưng rất nhanh đã phát hiện ra mấy phần không đúng.
 
Đây không phải tiếng vó ngựa của một người.
 
Đối diện ước chừng có bốn, năm người.
 
Ta quay người muốn đi, cũng đã không còn kịp nữa rồi.
 
Sau lưng vang lên một giọng nói hết sức quen thuộc, xuyên qua sương mù mà đến, cứng rắn cố định ra tại chỗ.
 
"Bước chân của phu nhân gấp như thế, là muốn đi đâu?"
 
Ta nghe ra đó là giọng của A Tiêu, kích động quay lại.
 
Nhưng mấy người trước mắt đeo mặt nạ giống nhau, che đi khuôn mặt.
 
Ta nhận ra, trên tay áo của bọn họ là tiêu ký mà chỉ phủ tướng quân mới có.

 
Đây rốt cuộc là chuyện thế nào?

 
A Tiêu kia bán ta rồi sao?
 
Ta giật mình đến mức hai chân như nhũn ra.
 
Nam nhân cầm đầu cưỡi trên con ngựa cao to, đón tia nắng sớm đầu tiên, cuối cùng cũng đi đến trước mặt ta.
 
Vẻ mặt hắn giống A Tiêu đến mấy phần, hình dáng xương cao thẳng hơn, lúc ngước đôi mắt lên, có tư thế hào hùng, sát khí nghiêm nghị.
 
Lúc này, hắn cứ nhìn ta rực sáng như thế.
 
Thẩm Tiêu Hành cười âm trầm với ta:
 
"Man Man, tiền trợ cấp của vong phu này đây, còn đủ tiêu không?"
 
16
 
Cuối cùng ta cũng ý thức được, Thẩm Tiêu Hành gọi tên tự của ta.
 
Hắn chính là A Tiêu.
 
Nỗi lòng lo lắng hoàn toàn c.h.ế.t rồi.
 
Ngàn tính vạn tính, ai có thể ngờ được Thẩm Tiêu Hành này giả chết, còn giả vờ mai phục ở trong phủ tướng quân của mình chứ?
 
Tên lừa đảo ghê tởm này!
 
"Không ngờ phu quân thật sự trở về sao?".

Dưới tình thế bức ép, ta không thể không cúi đầu.

 
Đành phải nhanh chóng gạt ra nước mắt, diễn ra dáng vẻ vui đến phát khóc.

 
Thẩm Tiêu Hành tung người xuống ngựa.

 
Ta lập tức ôm lấy hắn, nước mắt nước mũi lau hết vào tay áo hắn:
 
"Hu hu hu, nói linh tinh cái gì đấy? Cái gì tiền trợ cấp với không tiền trợ cấp, chàng có thể trở về là tốt rồi…"
 
Ta nhổ vào!
 
Trượng phu đã c.h.ế.t đột nhiên sống lại, đổi lại là ai cũng sẽ không cười nổi.

 
Trong phủ tướng quân có hạ nhân nghe thấy động tĩnh, ào ào ra đón, liên tiếp một mảng gào khóc, cảnh tượng đó giống như Thẩm Tiêu Hành lại c.h.ế.t một lần nữa vậy.

 
"Tướng quân đại nhân trở về rồi!"
 
"Là Thẩm tướng quân!"
 
"Quá tốt rồi, đại nhân không chết."
 

 
Nhân lúc đám người bao bọc vây quanh hắn, ta rón rén lui lại đến vòng ngoài cùng của đám người, chuẩn bị chuồn đi.

 
Bàn tay của Thẩm Tiêu Hành lại vượt lên trước một bước, túm lấy cổ tay của ta, không cho ta bất cứ chỗ trống nào để chạy trốn:
 
"Đúng rồi.”
 
"Hôm qua có một hộ vệ trong phủ tên là A Tiêu nói với ta, phu nhân chờ ta ở chỗ này vào giờ Mão."
 
Từng câu từng chữ đều đang ám chỉ sự thật ta đã từng muốn “bỏ trốn” cùng hộ vệ.

 
Ta chột dạ cúi thấp đầu.

 
Thẩm Tiêu Hành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vội vã cuống cuồng của ta, khóe môi lộ ra một ý cười khó mà nắm lấy:
 
"Tin tức đáng tin, nên thưởng."
 
17
 
Nửa canh giờ trôi qua.

 
Ta quỳ gối trong từ đường Thẩm gia, còn chủ động viết xong thư hưu thê thay Thẩm Tiêu Hành.

 
Nữ tử giống như ta, hoàn toàn không có nhà mẹ đẻ bên người, thứ hai lại còn dây ra họa lớn như này ở nhà chồng, kết quả chờ đợi ta sẽ thê thảm giống như mẹ.

 
Nhưng ta muốn tiếp tục sống.

 
Lúc Thẩm Tiêu Hành đi vào, ta đã nghĩ kỹ tất cả điều kiện mà mình có thể lấy ra để đàm phán.


 
Đôi giày màu đen kia dừng ở trước mặt ta:
 
"Nhắc đến thì hộ vệ A Tiêu kia còn nói với ta một số chuyện khác, Man Man có muốn nghe không?"
 
Thẩm Tiêu Hành chậm rãi hỏi, lại giống như gác người trên lửa nướng, không chịu để người ta sảng khoái.

 
Trong lòng ta căng thẳng, nằm rạp trên mặt đất, có loại tư thế không thèm đếm xỉa:
 
"Ta quả thực ưa thích A Tiêu.”
 
"Nhưng trước đây ta cũng không biết chàng vẫn còn sống, cho nên sinh ra mong nhớ đối với người khác cũng là chuyện hợp tình hợp lý chứ?”
 
"Huống chi, Thẩm lang chính là A Tiêu, không phải càng chứng minh ta không ham vinh hoa phú quý của phu quân, chỉ thích con người của chàng sao?"
 
Cuộc sống ăn nhờ ở đậu từ nhỏ khiến ta đã sớm học được cách nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện.

 
Lúc này ứng phó với Thẩm Tiêu Hành, ta cực kỳ thuận buồm xuôi gió.

 
Ta giở trò cuối cùng:
 
"Là Thẩm lang lừa người trước, ta có tội gì?"
 
Thẩm Tiêu Hành “Ừm” một tiếng:
 
"Nói như thế, đúng là ta không phải."
 
Hắn kéo cái ghế bên cạnh người qua, ra hiệu ta ngồi xuống:
 
"Vậy Man Man từng nói đã sớm chung tình với ta, sau này lại di tình biệt luyến thích A Tiêu, là cho rằng A Tiêu hơn ta một bậc sao?"
 

Ta âm thầm cắn chặt răng.

 
 
Tất cả vấn đề của hắn đều có bẫy ngầm, khiến ta khó mà trả lời.

 
"Sao lại không nói?"
 
Thẩm Tiêu Hành cười híp mắt nhìn ta:
 
"Là đều thích, hay là đều không thích?"
 
Giống như cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối cùng kia.

 
Ta sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

 
—— Thẩm Tiêu Hành này chẳng lẽ có thuật đọc tâm à?
 
18
 
Thẩm Tiêu Hành phát hiện ra phong thư hưu thê kia.

 
Mặt hắn không thay đổi ngắm nghía ta:
 
"Nàng ba phen mấy bận nói mình vui vẻ ở bên ta, trong miệng toàn lời dối trá, hiện giờ ngược lại đã tìm xong cả đường lui cho mình rồi sao?".

Quả nhiên.

 
Ta hoàn toàn không thể lừa gạt hắn.

 
Việc đã đến nước này, vì để giữ được mạng chó, ta chỉ có thể buông tay đánh cược một lần:
 
"Thẩm Tiêu Hành, ta biết chàng rất tức giận, nhưng chàng có thể đừng g.i.ế.c ta được không.”
 
"Cùng lắm thì chàng để ta cút ra khỏi phủ tướng quân, hoặc là làm nô làm tỳ cho chàng, như thế nào cũng được… Ta không muốn chết."
 
Ta càng nói càng đáng thương, giọng điệu cũng dần dần yếu xuống.

 
Đúng vào lúc này, Thẩm Tiêu Hành bỗng nhiên liếc nhìn ta:
 
"Trong mấy ngày ta không ở đây, nàng xử lý trên dưới phủ tướng quân ngay ngắn rõ ràng, còn kinh doanh cửa hàng bên ngoài.”
 
"Nàng làm chu toàn như thế, là ta nên cảm ơn nàng.

Ta không g.i.ế.c nàng, càng không nghĩ tới chuyện hưu thê."
 
Hắn vừa nói vừa xé toang lá thư hưu thê trong tay:
 
"Còn nữa, đừng hơi một tí là lại quỳ.”
 
"Nàng là phu nhân ta cưới hỏi đàng hoàng, không phải nô tỳ ta mua vào.”
 
"Từ Oanh Oanh, ta là phu quân của nàng, nàng ở trước mặt ta không cần cúi thấp làm người, càng không cần sợ ta như thế."
 
Hả?
 
Hắn vậy mà không giận ta, còn khen ta.

 
Chuyển biến bất thình lình khiến ta hơi trợn tròn mắt, cảm giác đau khổ khi vong phu sống lại lập tức tiêu tán hơn phân nửa.

 
Xem ra, chuyện Thẩm Tiêu Hành trở về hình như cũng không tệ.

 
19
 
Từ sau ngày hôm đó, mặc dù chúng ta vẫn chưa phải là phu thê thực sự nhưng cũng được coi là tương kính như tân.

 
Thẩm Tiêu Hành giống như cấp trên của ta.

 
Ban ngày, ta tận chức tận trách giúp hắn chuyện đầu bếp, quản lý việc bếp núc.

 
Buổi tối, ta sẽ chờ hắn hạ triều cùng nhau ăn cơm.

 
Thẩm Tiêu Hành cũng thật sự là một phu quân hào phóng, thường xuyên đưa một đống lớn ban thưởng vào nhà của ta, cho ta đủ mặt mũi với bên ngoài.

 
Cuộc sống thời gian này sung sướng hơn lúc ta ở trang viên bên ngoài nhiều.

 
Ta bắt đầu thích đợi ở phủ tướng quân.

 
Cùng lúc đó.

 
Tin tức Thẩm Tiêu Hành khởi tử hoàn sinh nhanh chóng truyền khắp toàn bộ kinh đô.


 
Đến cùng với chuyện đó còn có thánh chỉ thăng chức quan của hắn.

 
Phủ tướng quân bây giờ biến thành phủ Trung Dũng Hầu, trong lúc nhất thời, phong quang vô hạn.

 
Nhưng trong phủ bỗng nhiên truyền lời nói người nhà mẹ ta gửi bái thiếp, phụ thân và đích tỷ muốn đến thăm ta.

 
Trong lòng ta thoáng xuất hiện cảm giác bất an.

 
Ngày bọn họ đến, ta đang ngồi ở trong viện cho cá ăn.

 
Từ Tuyết Bình lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở sau ta, vỗ vỗ bờ vai của ta, dịu dàng nói:
 
"Đã lâu không gặp nha, chú chim non."
 
Ta vô thức siết chặt khăn tay của mình.

 
Ký ức tồi tệ tràn vào trong đầu ——
 
Là Từ Tuyết Bình gào khóc nói với đại phu nhân:
 
"Nương, nương mau đuổi nó đi đi, con ghét nó!"
 
"Nương đã sắp xếp người xong rồi, ngày mai sẽ đưa nó tới trang viên bên ngoài."
 
"Nhưng lỡ như cha không nỡ để nó đi thì phải xử lý thế nào?"
 
"Đứa nhỏ ngốc, cha con vẫn luôn coi chuyện say rượu sủng hạnh nha hoàn thiếp thân là sỉ nhục, nếu ta châm ngòi thổi gió, ông ấy chắc chắn sẽ ngầm đồng ý để ta làm như vậy.”
 
"Con yên tâm, Từ gia sẽ chỉ có một nữ nhi duy nhất là con."
 

 
Lúc này, nữ nhi duy nhất của Từ gia đang lắc đầu cảm thán:
 
"Thật sự không ngờ, Thẩm Tiêu Hành không chết, mà ngươi lại nhặt nhạnh được chỗ tốt làm tới Trung Dũng Hầu phu nhân.”
 
"Nói ngươi là chú chim non, thế mà thật đúng là bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng."
 
Nàng ta nhanh chóng che đậy sự không cam lòng trong mắt, nhếch khóe môi đỏ hồng:
 
"Nói cho ngươi một bí mật.”
 
"Phụ thân nói, thật ra lúc đầu Thẩm Tiêu Hành cầu hôn ta.

Trong lòng hắn thương ta, không muốn để ta gả cho mãng phu kia, mới đổi ngươi qua đây.”
 
"Mà ta, muốn gả vào hoàng cung làm phi tử."
 
Nụ cười kia nhìn thật quen mắt.
 

Hồi nhỏ, Từ Tuyết Bình thích nhất là để hạ nhân bắt rất nhiều chim sẻ đến, nàng ta đút cho bọn chúng hạt kê vàng, nhưng khi bọn chúng chưa nuốt xuống lại cười cười ha ha cắt đứt cánh của bọn chúng.

 
Ta và mẹ cũng giống như những con chim sẻ kia, chỉ là thứ đồ để phát tiết lúc tâm trạng của Từ đại tiểu thư không vui.

 
Lúc trước là vậy.

 
Nhưng từ nay về sau, tuyệt đối không vậy nữa.

 
"Chú chim non, ngươi cứ ngoan ngoãn làm thế thân cả một đời đi."
 
Đích tỷ nhướng lông mày đắc ý.

 
Ta nhổ nước miếng lên mặt đất, chống nạnh, bỗng nhiên bắt đầu cười ha ha.

 
Từ Tuyết Bình ghét bỏ trốn qua một bên, bị ta cười đến run rẩy.

 
"Ngươi cười cái gì?"
 
"Ta cười ngươi ngu xuẩn.”
 
"Đế Hậu bây giờ là phu thê từ thời thiếu niên, tình cảm cực sâu đậm, ngươi tiến cung nhiều lắm thì chỉ là một thiếp có tên tuổi êm tai.


Ngươi và ta đều là thứ để lão Từ cầm đi lôi kéo quan hệ thôi, sao còn phân cao thấp quý tiện chứ?"
 
Ta chớp mắt vài cái với nàng ta:
 
"Còn nữa, ngươi chưa xuất các, có mấy lời ta không nhiều lời với ngươi nữa.”
 
"Thẩm Tiêu Hành mới không phải mãng phu, dáng người chàng ấy khôi ngô, thể lực rất tốt, một số chuyện càng khiến người ta như lên cực lạc.”
 
"À, đúng rồi, chàng ấy còn nói, chàng ấy thích ta nhất.”
 
"Thế thân hay không thế thân cái gì chứ, a tỷ, bớt xem thoại bản lại."
 
Ta há mồm nói ra.

 
Dù sao Thẩm Tiêu Hành cũng từng khen ta rất có tài kinh doanh, chín bỏ làm mười, cũng coi như là hắn thích ta.

 
"Ngươi ——"
 
Từ Tuyết Bình luôn luôn tự xưng là thục nữ đỏ mặt lên:
 
"Ngươi… Ngươi nói cái gì đấy! Từ Oanh Oanh! Miệng đầy ô uế!"
 
"Ta còn có lời ô uế hơn nữa, a tỷ muốn nghe không?"
 
"Ví dụ như cái gì mà xe đẩy, cái gì mà băng hỏa…"
 
Ta xích lại gần nàng ta, cười hì hì.

 
Từ Tuyết Bình không muốn chạm vào ta, hét lên một tiếng lui về phía sau.

 
Không ngờ lại trực tiếp ngã vào hồ nước ta cho cá ăn.

 
"Làm loạn!"
 
Từ phía xa truyền đến tiếng Từ Thuật quát khẽ.

 
Phụ thân mặc quan bào đỏ đậm bước nhanh tới, phía sau ông ta là Thẩm Tiêu Hành vừa mới ra khỏi thư phòng.
 
Từ Tuyết Bình khóc lớn trong hồ nước, sặc mấy ngụm nước bọt.

 
Ta cà lơ phất phơ đứng tại chỗ, hối hận sao đêm qua mình không đổ nước tiểu vào hồ.

 

Từ Thuật vọt tới trước mặt ta, giơ tay lên muốn đánh ta.

 
Còn chưa rơi xuống, đã bị một bàn tay khác giữ lại, khó khăn dừng ở giữa không trung.

 
"Từ tể tướng, nơi này là phủ tướng quân.”
 
"Ông muốn động tới phu nhân tôi, chỉ sợ không ổn."
 
Mỗi chữ mỗi câu, khiến người ta sợ hãi đến mức tim đập thình thịch.

 
Ta nhân cơ hội chui ra sau lưng Thẩm Tiêu Hành.

 
Dáng người hắn thẳng tắp cao lớn, khiến người ta vô cùng an tâm.

 
Quan trọng nhất chính là ——
 
Trong lòng ta không nhịn được mà nhảy cẫng lên hoan hô, âm thầm nhắc lại lời vừa rồi của hắn.

 
Ừm, lừa được rồi, thật sự rất sảng khoái.

 
20
 
Từ Thuật dẫn theo Từ Tuyết Bình khóc sướt mướt rời đi.

 
Ta đắm chìm trong niềm vui sướng lần đầu trong đời khiến đích tỷ chịu thiệt thòi, mãi lâu không thể nào tự kiềm chế.

 
"Túm đủ chưa?"
 
Thẩm Tiêu Hành lên tiếng nhắc nhở ta.


 
Lúc này ta mới phát hiện, không biết lúc nào mình đã nắm chặt quan bào của hắn.

 
Thế là nhanh chóng buông tay nói lời cảm tạ.

 
Thẩm Tiêu Hành trước mắt trở nên vô cùng cao lớn.

 
Ta khí phách vỗ vai của hắn, giơ ngón tay cái lên:
 
"Phu quân, đa tạ, đủ lòng thành."
 
Thẩm Tiêu Hành nhìn tay ta chằm chằm tay một hồi, đột nhiên hỏi:
 
"Nàng không có gì muốn hỏi ta sao?"
 
Ta suy nghĩ.

 
Hỏi cái gì?
 
Trong lòng hắn thích đích tỷ nhưng lại cưới ta sao?
 
Hay là cha con Từ Thuật tới làm cái gì?
 
Thật ra ta đều không quan tâm.
 

Đối với ta mà nói, có thể có một góc an thân, không còn phải sống không xong, chịu đói mãi không hết, vậy đã đủ rồi.

 
Thẩm Tiêu Hành đã cho ta những thứ này.

 
Còn so đo hơn nữa thì ta keo kiệt đến mức nào chứ.

 
Ta lắc đầu.

 
Giữa mày Thẩm Tiêu Hành hiện lên chút không vui.

 
Nhưng hắn nhanh chóng chuyện chủ đề:
 
"Vậy ta ngược lại muốn hỏi Man Man một chút, cái gì xe đẩy, cái gì băng hỏa, rốt cuộc là thứ gì."
 
Mặc dù ta ra tay mạnh mẽ khi đối mặt với Từ Tuyết Bình.

 
Nhưng Thẩm Tiêu Hành đột nhiên hỏi như thế, ta đỏ bừng mặt:
 
"Chính là… Chậc, ngày gả vào đó, hỉ nương lén đưa cho ta một cuốn tranh Hỏa Đồ.”
 
"Lúc ấy ta nghiên cứu hồi lâu với bài vị của chàng, cho rằng đời này không cần dùng nên đốt xuống cho chàng, muốn chàng ở Địa phủ cũng được hưởng thụ một chút."
 
Thẩm Tiêu Hành: “! ”
 
Hắn vươn tay gạt một bông hoa rơi trên vai ta xuống.

 
Không biết vì sao, trong lòng ta cũng hơi d.a.o động theo một chút, lời của người kia đã nhẹ nhàng rơi xuống:
 
"Nếu ta nhớ không lầm, vậy nên là “La Hán đẩy xe” và ”Mấy tầng băng hỏa”.
 
Gương mặt ta giống như bị mấy chữ kia đốt lên, càng thêm nóng bỏng.

 
Ta cứ cảm thấy Thẩm Tiêu Hành nhìn ra ta cố ý mập mờ mấy chữ, nhưng ta không tìm thấy chứng cứ.

 
Lúc ta đang ấp úng nói không ra lời.

 
Lại nghe thấy Thẩm Tiêu Hành cười trầm thấp một tiếng ẩn ý, nói:
 
"Trí nhớ của Man Man kém như thế, không bằng tối nay ta chuyển về chính phòng, tỉ mỉ nghiên cứu một phen tranh kia với nàng."
 
"Dù sao thì cũng không được hưởng thụ ở Địa phủ, dù sao cũng nên tiếp tế cho ta chứ?"
 
21
 
Không ngờ Thẩm Tiêu Hành thật sự chuyển về.

 
Trong nháy mắt, toàn thân ta cứng đờ, vò đầu bứt tai, muốn tìm chỗ trốn.

 
Mặc dù đây là quá trình cần phải trải qua giữa phu thê nhưng trong lòng ta luôn luôn loáng thoáng sợ hãi.

 
Ta đã sớm dùng hết chút năng lực đối đãi với A Tiêu rồi.


 
Đối mặt với Thẩm Tiêu Hành, chỉ có kẹp chặt cái đuôi làm người.

 
Hắn nhìn ta hơi buồn cười.

 
Ta ra vẻ lề mà lề mề lau chân hết lần này đến lần khác, chỉ là không chịu lên giường.

 
Thẩm Tiêu Hành không nhanh không chậm mở tranh Hỏa Đồ:
 
"Chẳng lẽ Man Man muốn ngồi trên ghế sao?"
 
Hắn tiện tay lật ra một tờ, phía trên đó còn thật sự vẽ một đôi nam nữ trên ghế, động tác dường như không giống người thường có thể làm được, cực kỳ đáng sợ.

 
Ta sợ hắn làm thật, nhanh chóng lau khô chân, chạy trốn tới bên giường.

 
Mãi đến khi tiếng cười nhẹ của Thẩm Tiêu Hành rơi vào tai rõ ràng, chậm chạp không có động tác, ta mới phát hiện, hình như mình bị hắn trêu đùa.

 
Đang lúc ta thẹn quá thành giận ngẩng đầu, trùng hợp chạm vào đôi mắt nghiêm túc của người kia.

 
"Từ nay về sau, bái thiếp Từ gia gửi, cũng sẽ không phiền đến nàng nữa.”
 
"Ta biết nàng không thích bọn họ, nàng sợ trở lại cái nhà kia."
 
Ta hơi giật mình lo lắng, hoàn toàn không biết Thẩm Tiêu Hành phát hiện từ khi nào.


 
"Lúc trước khi làm hộ vệ cho nàng, nàng không quay về nhà mẹ đẻ, càng không chịu nhắc đến chuyện Từ gia, ta tưởng rằng quan hệ của các nàng không hòa hợp, nhưng hôm nay gặp mặt mới biết, là bọn họ khinh người quá đáng.”
 
"Sau này, phủ tướng quân là nhà của nàng."
 
Thẩm Tiêu Hành khép tranh Hỏa Đồ lại, mười ngón giao nhau với ta.

 
Dưới ánh nến hạ, hai bàn tay quấn quýt, cũng có mấy phần như phu thê thật sự.

 
"Cám ơn chàng."
 
Ta nghẹn hồi lâu, trong lòng ấm áp, bỗng nhiên miệng lưỡi vụng về.

 
Đối mặt với sự ác ý của người khác, ta luôn luôn biết lắng nghe.

 
Nhưng khi có người đặt mình vào hoàn cảnh của ta để suy nghĩ, ta lại giống như nghẹn ngàn câu vạn lời ở trong cổ họng. 

Hắn thấy ta cúi thấp đầu, lại kiên nhẫn nói:
 
"Từ Tuyết Bình kia nói không đúng."
 
Ta gật đầu phụ họa: "Chàng nói chuyện nàng ta gọi ta là “Chú chim non” sao?”
 
"Chậc! Ta thật sự không thèm để ý, mẹ ta kể, dù là chim chóc nhỏ thì cũng có thể bay lên ngút trời, ta đã sớm coi như Từ Tuyết Bình như thứ thối tha…”
 
"Người ta cầu hôn không phải nàng ta."
 
Thẩm Tiêu Hành bỗng nhiên nói ra một câu như thế.

 
"Cái gì!"
 
Lần này, ta thật sự trợn tròn mắt.

 
22
 
Thẩm Tiêu Hành nói, thật ra hắn đã sớm gặp ta rồi.

 
Có một năm ta ở trang viên đói gần chết, hái được một xe ngựa vòng hoa đi bán, lại trùng hợp nhặt được một người nam nhân ở bờ sông.

 
Tuy nhiên, nam nhân kia không phải Thẩm Tiêu Hành
 
Là phó quan của hắn liều c.h.ế.t hồi kinh để đưa tin.

 
Ta giấu nam tử kia ở trong xe đẩy của ta, mệt gần c.h.ế.t đẩy cả đường, né qua không ít tai mắt.

 
Thư được đưa đến nhưng người đã c.h.ế.t rồi.

 
Trước khi phó quan lâm chung đã nói việc này với Thẩm Tiêu Hành, hi vọng hắn có thể giúp đỡ báo đáp ta.

 
Hắn không biết ta là ai, chỉ biết ta họ Từ, sống ở một trang viên.

 
Họ Từ ở kinh thành rất nhiều, nhưng có trang viên thì chỉ có mấy cái như vậy.

 
Thẩm Tiêu Hành nhanh chóng biết được ta là thứ nữ của Từ Thuật không có ai nuôi dưỡng, sau đó tìm được ta.

 
Nhưng hắn không ngờ, ta lại sống khổ sở, nghèo túng như thế.

 
Thẩm Tiêu Hành từng âm thầm phái người mua hoa của ta.

 
Thời gian đó, tất cả nha hoàn trong phủ tướng quân cài trâm Bạch Ngọc Lan ròng rã ba tháng.

 
Sau đó nữa, tay nghề của ta càng ngày càng tốt, lại nghiên cứu cả son phấn bột nước, rất có sức sống muốn bắt lấy tất cả cơ hội sống sót, Thẩm Tiêu Hành mới buông được một chuyện nặng lòng xuống.

 
Nhưng Thẩm Tiêu Hành phát hiện hình như mình không buông được con người của ta xuống.

 
"Vậy sao chàng không nói sớm?"
 
Không biết rõ đây là lời tâm tình hay là lời thật lòng, ta cúi đầu che giấu mặt mình đang đỏ.

 

"Thánh thượng âm thầm lệnh ta giả chết, nội ứng ngoại hợp dẫn dụ nội ứng ra, ta không có cơ hội giải thích với nàng.”
 
"Nhưng lúc cầu hôn nàng, ta đã nói rõ người mình muốn là nàng.”
 
"Về phần Từ tể tướng là vì trấn an Từ Tuyết Bình hay có mục đích gì khác thì ta không biết được, cũng không liên quan đến ta."
 
Nghĩ lại cũng phải.

 
Với tính tình cái gì cũng muốn tranh với ta của Từ Tuyết Bình, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ như thế.

 
Có lẽ, lão Từ Thuật kia sợ đại nữ nhi hay ghen ghét của ông ta không phục thôi.

 
"Nhưng sau khi nàng gả vào, cũng không để ý đến ta, ngược lại cực kỳ để ý đến tiền trợ cấp của ta." 

Thẩm Tiêu Hành nâng trán cười khổ: "Cũng không biết là tốt hay xấu.”
 
"Ta không thể làm gì khác hơn là an ủi mình, chí ít đều là có thể giữ nàng lại.”
 
"Man Man, trong lòng ta có nàng."
 
Trong mắt hắn phản chiếu ánh nến, trong thoáng chốc, cực kỳ giống đêm động phòng hoa chúc chưa thể viên mãn hôm đó.

 
"Thẩm Tiêu Hành ta nguyện dốc hết tất cả, cùng với nàng cả đời này."

 
Phút cuối cùng, hắn còn bổ sung một câu: "Nếu nàng bằng lòng, cửa hàng thuộc về nàng, chìa khóa nhà kho thuộc về nàng, ta cũng thuộc về nàng."
 
Khi ta còn chưa kịp trả lời.

 
Ta bỗng nhiên nghĩ đến, ngày đầu tiên ta gả vào.

 
Mặc dù Thẩm Tiêu Hành tử chiến, trong lúc vô tình ta nhìn thấy câu đối thành hôn trên cửa do hắn viết từng nét từng chữ.

 
“Hoa không tàn, trăng sáng mãi, hai trái tim cùng nhịp đập”
 
Nét chữ cứng cáp, cực kỳ nghiêm túc, chữ màu đen trên giấy đỏ, lại viết ra ước nguyện đẹp đẽ.

 
Khi đó ta thầm nghĩ, hay cho một cái "Tiền tiêu không hết, hàng tháng bất tận" , quá may mắn.

 
Bây giờ nghĩ đến, thì ra ẩn chứa tâm tư như vậy của Thẩm Tiêu Hành.

 
Thế là, ta cười híp mắt trả lời hắn:
 
"Được, Thẩm Tiêu Hành, ta bằng lòng."
 
HẾT.
 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play