5.
Xung quanh nhà có ám vệ hắn lưu lại, ra cửa có người theo dõi, ta đều biết cả.
Ta đi đến mộ phần của Tiểu Tư Ích.
Trên bia mộ khắc, con trai Hà Thanh, ngày sinh tháng đẻ cũng không phải của nó mà là bịa ra.
Ta vuốt ve bia mộ, trong đầu là bóng dáng nho nhỏ của nó, ở trong lòng nói với hắn: “Nương báo thù cho con, lại khắc một cái bia mộ mới. Con cứ từ từ”
Ban đêm quả nhiên Trầm Dật tới, sắc mặt âm u đáng sợ.
Hắn nắm chặt cánh tay ta, trừng mắt nhìn ta, “Nàng sinh một đứa con cho bổn vương?”
Ta dùng sức rút tay về, lạnh lùng trả lời: “Không có.”
Thanh âm hắn lạnh lẽo, “Còn dám gạt ta, ban ngày nàng đi đâu, nghĩ ta không biết?”
Nước mắt ta nhỏ giọt rơi xuống “Người đi còn chưa bao lâu, Vương gia còn muốn chọc vào vết sẹo của ta nữa sao?”
Ánh mắt hắn mềm nhũn, ôm ta vào lòng ngực “Ta chỉ giận nàng không nói cho ta biết, để con chúng ta phải bỏ mạng oan uổng”
“Ngài ở quân doanh, ta nói cho ngài kiểu gì. Huống hồ, ngài còn không muốn ta sinh hạ đứa con của ngài”
“Đó là vì ta muốn bảo vệ nàng. Đứa nhỏ của nàng, ta sao có thể không nhận”
Ta vẫn nằm trong lòng hắn khóc thút thít, hắn nắm chặt tay, nghiến răng nói: “Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hung thủ hại chết con chúng ta”
Ta chờ chính là những lời này của hắn.
Ta nói, “Ta muốn làm thiếp của ngài, ta không muốn danh không phận mà theo ngài”
Hắn do dự thật lâu mới phun ra một chữ, “Được”
6.
Tam Vương Phi phòng không gối chiếc 5 năm, tin tức Tam Vương gia vừa mới hồi kinh đã muốn nạp thiếp truyền từ triều đình tới cuối phố.
Mỗi người đều suy đoán cái loại yêu mị gì có thể mê hoặc thống lĩnh chiến trường, Tam Vương gia. Tất cả toàn là lời đồn đại xấu xa đối với người con gái kia.
Kiều Bách Uyên biến thành một người đáng thương.
Có ai biết được, ta mới là người từng bị bỏ.
Thị vệ La Tể bên người Trầm Dật tới tìm ta, nói Trầm Dật ở trước mặt Lão Thái phi khóc lóc lăn lộn om sòm, lấy vết thương của mình ra hù dọa Lão Thái phi, không chịu cho ngự y thay thuốc, miệng vết thương trở nên thối rữa, đến mức phát sốt, sốt đến mức đầu óc mơ màng, một tiếng một tiếng đều gọi tên ta.
Lão Thái phi mời ta vào vương phủ.
Ta không thể đoán được, Trầm Dật sẽ vì ta mà làm tới mức này.
Kế hoạch ban đầu của ta, không định trở thành thiếp của Trầm Dật thật sự, chỉ là vì muốn bức vị kia trong vương phủ ngồi không được, động thủ với ta.
Ta lấy chính mình làm mồi, dẫn rắn ra khỏi hang.
5 năm, ta lại lần nữa bước vào vương phủ.
Sắc mặt Lão Thái phi khó coi, nhưng chỉ nhìn ta, nói một câu: “Mau vào đi, chỉ cần ngươi có thể làm Dật Nhi đỡ bệnh, ta sẽ thưởng lớn”
Ta đi vào tẩm cung của Trầm Dật, Kiều Bách Uyên ngồi bên giường hắn khóc sướt mướt, thấy ta, con ngươi lạnh như băng liếc mắt một cái.
Ta làm lơ ánh mắt của nàng, tâm tư chỉ đặt trên người Trầm Dật.
Ta xoay người nói với Lão Thái phi: “Thỉnh Thái phi cho người không liên quan rời đi, chỉ cần lưu lại ngự y ở bên ngoài cửa”
Sắc mặt Kiều Bách Uyên đột nhiên thay đổi, nhưng nghe lời Lão Thái phi, chỉ có thể ngập tràn lửa giận rời đi.
Đường đường là một Vương phi, bị ta nói thành người không liên quan, ai có thể chịu được?
Ta luôn rất thương xót cho nữ nhân, thấy được nữ tử trên thiên hạ sống cũng không dễ dàng.
Nhưng với tiền đề nữ nhân này với nam nhân của ta không có quan hệ, cho dù có cũng đừng đến trêu chọc ta, ta không hề muốn hại người, nhưng ai hại ta, tất cả ta đều không bỏ qua.
Người đã đi hết, ta mới cẩn thận đánh giá sắc mặt tái nhợt của người đang nằm trên giường.
Ta nắm lấy tay hắn đặt trên mặt ta vuốt ve “Đồ ngốc, ta nói cái gì ngài cũng tin. Cái người bình thường trí dũng vô song đâu?”
Bởi vì đang sốt, lòng bàn tay hắn rất nóng, nóng đến mức tựa như nham thạch làm tan chảy lòng người.
Nếu có một ngày hắn biết, ta trở lại bên người hắn là có mục đích khác, hắn có hối hận về ngày hôm nay vì ta mà chuẩn bị tất cả?
Ta khóc, nước mặt chảy dọc theo khe hở trên ngón tay hắn.
Ngự y bưng thuốc tới, ta nhấp một ngụm ngậm trong miệng, không kiêng dè ngự y còn đang ở đây, cúi người bao phủ lên môi hắn, đưa thuốc vào.
Ở bên cạnh hắn hai ngày hai đêm, Vương gia rốt cuộc tỉnh.
Giữa lông mày vẫn còn mệt mỏi, nhìn thấy ta, ánh mắt bỗng sáng bừng vui sướng.
Hắn gọi ta, “Thanh Nhi…… Lại đây……”
Mặt ta giãn ra, cười, nước mắt vui sướng lã chã rơi xuống.
Hắn còn chưa biết, hôm qua ta đã thành hôn với hắn.
Lão Thái phi lấy xung hỉ làm cớ, tổ chức hôn sự của chúng ta.
Có cái bái đường với ta là một con gà trống.
Hôn sự dù làm hấp tấp, nhưng lễ xem như đã thành, danh phận cũng có rồi.
Trên mặt Kiều Thái phó rất khó chịu, nhưng Trầm Dật trên giường sống chết không rõ, cưới một thị thiếp xung hỉ, ai ngăn cản cũng không thích hợp.
Thánh Thượng nói với Lão Thái phi “Không ngờ Tam đệ vậy mà là một người si tình”
Lão Thái phi khóc lớn: “Ngự y nói lần này dù hắn tỉnh lại nhưng vẫn để lại di chứng, không thể dũng mãnh được như trước”
Thánh Thượng trấn an, “Thân thể Tam đệ sẽ tốt thôi, Thái phi đừng lo lắng”
Ta đem chuyện này một năm một mười kể lại cho Trầm Dật, Trầm Dật thở dài yếu ớt “Đáng tiếc ta không thể tự mình bái đường cùng Thanh Nhi, không được tận mắt chứng kiến Thanh Nhi mặc hỉ phục màu đỏ, tự tay vạch lên khăn voan của Thanh Nhi…”
Hắn nói xong, ngước mắt lên cười, “Thôi, chỉ cần Thanh Nhi ở bên cạnh ta là tốt rồi……”
Hắn làm vết thương của mình thối rữa, để lại di chứng, không chỉ vì muốn ta nhập phủ, còn vì chứng minh với Thánh Thượng, thân thể hắn đã bị hủy, không thể quay về chiến trường, không thể mang lại uy hiếp cho Thánh Thượng.
Năm năm qua của hắn, hoặc là nói cả đời này mỗi bước cờ hắn đi, đều hung hiểm.
Ta cũng là một quân cờ của hắn, chân tình của hắn với ta, ta không xác định được.
Hắn ở giữa hoàng quyền từng bước cẩn thận, ta ở một chữ tình cũng từng bước cẩn thận, đóng chặt lòng mình, không dám giao hết cho hắn, để tránh sau này tan nát cõi lòng.