4.
“Mặc kệ.”
Ta đây là đang sống ngược à, trước đây làm thông phòng của hắn, thanh danh tuy không tốt nhưng tốt xấu gì cũng có cái thân phận, còn bây giờ chúng ta là cái quan hệ gì, yêu đương vụng trộm?
Cũng chỉ có thể định nghĩa như vậy.
Hắn nửa đêm tới nhà ta làm ra động tĩnh lớn như vậy, bọn tỷ muội sao có thể không nghe thấy được. Ngày hôm sau ta nghe bọn tỷ muội khóc lóc kể lại mới biết cửa phòng các nàng đều bị mấy tên thị vệ đeo đao canh giữ, bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác.
Cũng chỉ có Trầm Dật mới làm ra được việc này thôi.
Ta an ủi bọn tỷ muội đừng sợ hãi, không có việc gì.
Các nàng nhìn thấy vết đỏ trên cổ ta, cho rằng ta bị vị quan to nào ức hiếp, nước mắt rơi càng nhiều.
“Chúng ta đánh một tên nô bộc chạy, lại tránh không nổi vị đại nhân này, mệnh tỷ tỷ thật khổ… ”
Ta vẫn chưa kể về quá khứ của ta cho các tỷ muội nghe, cũng không phải chuyện có thể đưa ra ánh sáng, lại càng không phải kí ức đáng để nhớ lại.
Ta phải báo thù cho Tiểu Tư Ích, đấu với ta chính là vị Thái phó Kiều nữ trong vương phủ kia, không thể để bọn tỷ muội bị liên lụy vào.
Mặt khác ta mua thêm một căn nhà cho các nàng ở.
Ai, hiện giờ ta chỉ còn lại từng đó ngân lượng.
Ngẫm lại, ta cần nhắc nhở Trầm Dật, nếu năm năm trước đã dùng ngân lượng để đuổi ta đi, bây giờ tới tìm ta, có phải nên trả thêm bạc cho ta không?
Trầm Dật lại tới, sau khi thân mật, ta nói: “Vương gia hình như quý nhân hay quên việc nhỏ, ngài quên mất năm năm trước chúng ta đã không còn quan hệ rồi à?”
Hắn còn nằm trên người ta thở dốc, cười nhẹ làm lồng ngực phập phồng, hắn cắn xương quai xanh của ta: “.... Tức giận?”
“Vương gia nhất ngôn cửu đỉnh, Thanh Nhi đã bị đuổi ra khỏi vương phủ, không phải là người của Vương gia nữa.”
Hắn cắn mạnh hơn một chút “Không phải người của ta, vậy là người của ai?”
Ta bị đau r.ên một tiếng, cào vào lưng hắn: “Ta là người của phu quân tương lai của ta! Vương gia đi năm năm, nếu ta ở đây gả cho người khác, Vương gia còn có thể vào nhà ta như vậy sao?”
Hắn ấn xuống cái tay đang làm loạn của ta, “Ta cho rằng, nàng hiểu được.”
“Hiểu cái gì? Thanh Nhi không hiểu, Thanh Nhi cái gì cũng không hiểu.”
“Chỉ có nàng mới dám kiêu ngạo trước mặt ta thế này, ta thật sự sủng nàng đến hư” Trầm Dật đứng dậy mặc quần áo, ngữ khí lạnh lẽo, “Nàng biết rõ dù ta không ở kinh thành nhưng cũng phái rất nhiều ám vệ ở lại bảo hộ nàng. Thời điểm đó ta không thể bảo vệ nàng nữa, chỉ có thể biểu hiện không hề lưu luyến với nàng, mặc kệ không quan tâm đến nàng, ngược lại sẽ không có ai gây phiền toái cho nàng. Về phần lập gia đình, nếu nàng thực sự lập gia đình, thì thật sự làm ta lạnh lòng, ta chỉ có thể coi như mình đang nuôi một con sói mắt trắng”
Thật sự giận rồi.
Ta mới không dỗ đâu.
Hắn cọ tới cọ lui mặc xong xiêm y, thấy ta không có nửa phần ý tứ muốn giữ lại, đen mặt rời đi.
Không quá hai ngày, hắn lại tới, còn đem theo không ít đồ tốt.
Hắn cố ý làm hòa, ta cũng không làm mặt lạnh nữa. Đạo lý một vừa hai phải ta vẫn còn hiểu.
Ta ghé vào trong lòng ngực hắn, hắn xoa xoa mặt ta: “Còn trách ta sao?”
“Cái gì?”
“5 năm trước.”
“Trách”
Hắn mỉm cười, “Nàng rất thành thật”
“Thanh Nhi từ trước đến nay đều thành thật.”
“Ta muốn lên chiến trường, nàng ở một mình trong vương phủ rất nguy hiểm, ta chỉ có thể giả bộ đuổi nàng đi. Không cho nàng có thai bởi vì sớm muộn gì ta cũng sẽ ra chiến trường, núi thì cao đường thì xa, ngoài tầm tay ta có thể với, ta sợ hãi không bảo vệ được nàng và con. Hoàng huynh vẫn luôn kiêng kị ta, hắn chỉ hôn con gái của Kiều thái phó cho ta là muốn dùng Kiều gia để kiềm chế ta, ta nếu không theo lời hắn cưới Kiều Bách Uyên, hoàng huynh sẽ không cho ta quay trở lại chiến trường để lập công. Thanh Nhi thông minh như vậy, nhất định hiểu được.”
Ta tiếp tục giả ngu, “Thanh Nhi trong đầu nào có nhiều loanh quanh lòng vòng như vậy.”
Hắn ôm ta càng chặt, “Ừm, Thanh Nhi không cần nghĩ quá nhiều, nàng chỉ cần nhớ rõ, vô luận ta làm gì, đều là vì nàng mà tính toán, bảo vệ nàng chu toàn là đủ rồi”