1.
Ta vào vương phủ khi vừa mới cập kê, năm ấy Tam vương gia Trầm Dật chuộc ta từ tay bọn buôn người.
Ta quỳ gối dưới tuyết, lắng nghe Trầm Dật trong phòng đang hứa hẹn với lão thái phi: “Nhi tử chỉ đơn giản là nhìn trúng dung mạo của Hà Thanh, nhi tử đáp ứng với ngài, chờ đến khi chán nàng hoặc đến lúc phải kết hôn, sẽ cho nàng chút tiền đuổi đi”
Nhưng ta không hề oán hận, bởi vì ngoại trừ không thể có thai, ta ở vương phủ cũng coi như là tiêu dao, bình yên.
Bên người Trầm Dật cũng không có nữ nhân khác, đối đãi với ta rất ôn nhu, chi phí ăn mặc đều là tốt nhất. Lão thái phi tuy không vừa mắt ta, nhưng vì Trầm Dật đã hứa hẹn sẽ không cho ta danh phận, cũng sẽ không cho phép ta có thai, chỉ yêu thích ta như yêu thích một đồ vật, bà ta mới chịu nhắm một mắt mở một mắt.
Từ trước đến nay ta sống được một ngày sung sướng một ngày, không quan tâm đến tương lai như thế nào, đi hay ở cũng không phải do ta muốn quyết là quyết được.
Năm năm sống trong sung sướng khiến ta hầu như quên mất lời nói ban đầu của hắn.
Mãi đến khi thánh chỉ tứ hôn truyền xuống, hôn sự của hắn không thể tiếp tục kéo dài thêm nữa.
Vị hôn thê của hắn là con gái Kiều thái phó Kiều Bách Uyên.
Ngày hôn sự sắp diễn ra, hắn cho ta một sấp ngân phiếu cùng một ít vàng bạc châu báu bảo ta rời đi.
Đến cả người đầu bảng ở thanh lâu hầu ngủ năm năm cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, ta mẹ nó thật may mắn.
Ta đội ơn Trầm Dật, từ biệt.
Ở cửa Tam vương phủ, ta gặp Kiều Bách Uyên.
Nàng ta hiển nhiên biết sự tồn tại của ta, trực giác nữ nhân giúp ta cảm nhận được địch ý trong mắt nàng ta.
Địch ý làm ta không thoải mái, dù sao cũng phải đi rồi, ta muốn phát tiết khó chịu trong lòng một chút.
Ta ra vẻ bình thản nhìn Kiều Bách Uyên nói: "Ai, thật sự đồng cảm với cô, sắp phải gả một người chỉ được cái vẻ ngoài chứ thật ra dùng không được. Ta nhẫn nhịn năm năm cuối cùng cũng được giải thoát, còn cô lại phải chịu đựng cả đời, không được trải nghiệm tư vị thỏa mãn"
“Ngươi, nữ nhân này, ban ngày ban mặt lời này cũng dám nói ra, không biết xấu hổ!”
Ta che miệng cười khẽ: “Tỷ tỷ, ta cũng là người từng trải, chỉ cho tỷ vài chuyện riêng tư, tỷ tức giận cái gì? Được thôi, cứ coi như ta chưa nói gì."
Nói xấu Trầm Dật vài câu cuối cùng cũng khiến ta thoải mái hơn một chút.
Ta nghênh ngang lên ngựa xe rời đi.
Một khắc mành buông xuống, tươi cười trên mặt đã biến mất, nước mắt không nhịn được chảy xuống mặt ướt đẫm.