7.

Sau khi Trầm Dật tỉnh lại, Lão thái phi với Kiều Bách Uyên cùng tới thăm, ta thấy Trầm Dật làm bộ nhu nhược đáng thương, liền phối hợp cùng hắn diễn kịch.

Lão thái phi dặn dò ta phải cố gắng chiếu cố Trầm Dật thật tốt, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Kiều Bách Uyên ở trước mặt Trầm Dật bày ra bộ dạng hiền lương thục đức, ôn nhu rộng lượng, quả thật là rất nhọc lòng quan tâm, nàng ta lôi kéo tay ta mỉm cười nói: “Về sau chúng ta chính là tỷ muội, muội muội ngày đêm vất vả chiếu cố Vương gia, tỷ tỷ không trách ngươi sau ngày tân hôn không thỉnh an mời trà, vẫn nên lấy thân thể Vương gia làm trọng.”

Lời này là đang ám chỉ trong mắt ta không coi trọng người làm Vương phi như nàng ta.

Trầm Dật lớn lên trong cung, sao có thể không hiểu chiêu trò của đám nữ nhân. Lời nói ôn tồn, nhỏ nhẹ không hề ác tính lại vô hình hãm hại người khác.

Trầm Dật cố ý che chở ta, “Ta đau đầu, Thanh Nhi, đỡ ta đi nghỉ……”

Thánh Thượng tới thăm Trầm Dật vài lần, mỗi lần đến lại mang theo dược liệu trân quý, kỳ trân dị bảo ban thưởng cho Trầm Dật.

Người ở bên ngoài chỉ thấy Thánh Thượng khen thưởng công thần, Thánh Thượng với Vương gia là huynh đệ tình thâm.

Kỳ thật, Thánh Thượng mang ngự y tới là để cố ý xác nhận Trầm Dật thật sự bị bệnh.

Ngự y bẩm báo Thánh Thượng, “Tam vương gia thân thể quá mức suy yếu, cần phải bồi bổ.”

Ha, có thể không suy yếu sao? Bệnh thành như vậy còn đem ta lăn lộn tới nửa đêm.

“Nếu như phải ch.ế.t trong tay Hoàng đế, còn không bằng ch.ế.t ở trên người của nàng, cùng nàng triền miên đến chết, ta nguyện ý.”

Nghĩ đến lời nói bậy của hắn trên giường, ta bỗng dưng đỏ bừng tai.

Ta hỏi Trầm Dật: “Chàng cam tâm sao?”

Hắn ngước mắt nhìn phía Tây Bắc, “Trên chiến trường không có tướng quân luôn luôn thắng trận, nhưng vĩnh viễn sẽ có tướng quân đánh thắng trận, ta không làm tướng quân, nhưng ta có thể bồi dưỡng ra những tướng sĩ giỏi. Thanh Nhi có biết vì sao 5 năm trước ta thế nào cũng phải đi chiến trường cho bằng được?”

Ta lắc đầu.

“Ta bồi dưỡng nhân tài căn cơ chưa ổn, mới nhậm chức bị tướng lĩnh chèn ép, không thể thể hiện tài năng. Nước địch năm nay được mùa, nhất định sẽ nhân cơ hội này tiến công nước ta, tân tướng quân không quen thuộc phong cách tác chiến của nước địch, lại không chịu dùng nhân mã của ta, không có hy vọng thắng lợi. Thua trận đành phải cắt thành dâng cho địch, thương vong vô số.

Ta phải trở lại chiến trường Tây Bắc, không thể tham sống sợ chết, hiện giờ quân đội Tây Bắc đã thành thục, ta làm theo sắp xếp của Hoàng huynh, xác nhập các tướng sĩ đã theo ta năm năm vào quân Tây Bắc, bản thân ta cũng buông xuống lo lắng, thành công lui thân. Nếu tiếp tục chạm vào điểm mấu chốt của Hoàng huynh, tương lai của ta chỉ có thể là vực thẳm!”

Hắn dừng một chút, ôm lấy ta, “Binh quyền đã trả lại cho hoàng huynh, chỉ còn lại một thân thể ốm yếu bệnh tật mà thôi, nếu hắn muốn, ta……”

Ta giơ tay bưng kín miệng hắn, “Không được nói lời không may mắn.”

Ta dịch người hôn hầu kết của hắn, ta biết mộng tưởng của hắn là được đóng giữ biên cương cả đời, chứ không phải trầm mê vào ôn nhu nữ sắc, nhưng ta cũng chỉ có thể an ủi hắn như vậy thôi.

Trái tim đóng chặt của ta hình như lại càng hãm sâu xuống nữa rồi.

8.

Ở trong vương phủ, ta âm thầm để ý Kiều Bách Uyên, ta ra vẻ cậy sủng mà kiêu, năm lần bảy lượt chống đối nàng ta, nhưng ngoài mặt nàng ta vẫn luôn thể hiện mình bao dung.

Ta hy vọng có thể chọc giận nàng ta, làm nàng ta nhanh chóng xuống tay với ta, giúp ta bắt được nhược điểm.

Ta thậm chí cố ý một mình đi dạo ngoài vương phủ, tạo thời cơ cho nàng ta xuống tay.

Ta biết ám vệ của Trầm Dật vẫn luôn âm thầm bảo vệ ta, nên không sợ nàng ta động thủ.

Nhưng nàng ta lại vô cùng kiên trì ẩn nhẫn, không hề có bất cứ hành động nào.

Trầm Dật phái người điều tra cái chế.t của tiểu Tư Ích, bởi vì tên nô bộc kia đã sớm bị diệ.t khẩu, kết quả điều tra cuối cùng giống hệt như ta trước đó, lâm vào bế tắc.

Ngày ấy, trên đường trở về, ta nghe thấy trong phòng Trầm Dật có tiếng nức nở của Kiều Bách Uyên: “Vương gia, đêm tân hôn chàng nói chàng có bệnh kín không thể nói cho người khác. Từ chiến trường trở về, chàng lại nói trên người chàng có thương tích không thể chung phòng với thiếp. Nhưng chàng vừa quay đầu đã đi tìm Hà Thanh. Chúng ta mới là phu thê, thiếp chưa từng ngăn cản chàng nạp thiếp, nhưng Vương gia có thể chia sẻ cho thiếp một chút tình yêu được không?"

Cái gì, Trầm Dật cùng Kiều Bách Uyên đến giờ còn chưa viên phòng?

5 năm trước ta rời khỏi Vương phủ, bôi nhọ hắn phương diện kia không được, không ngờ Trầm Dật lại lấy lý do này lừa gạt Kiều Bách Uyên.

Lòng ta ngọt ngào, nhưng cảm xúc ngọt ngào này là dựa trên sự chua xót của một nữ tử khác, làm lòng ta cảm thấy nhạt nhẽo.

Ta không muốn chạm mặt Kiều Bách Uyên ở chỗ này, xoay người rời đi lại nghe được giọng nói mệt mỏi của Trầm Dật: “Chúng ta hòa li đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play