3.

Thanh nương ta đã mang đến họa sát thân cho Tiểu Tư Ích.

Đứa nhỏ ham chơi, đóng cửa cũng không quản được hắn, lời ta dặn dò nó không để trong lòng, chui lỗ chó ra ngoài tìm đồng bọn chơi, lúc bọn ta phát hiện nó không ở nhà, lập tức ra ngoài tìm.

Nhưng đã quá muộn, gặp lại Tiểu Tư Ích, nó đã thành một khối thi thể lạnh băng.

Đứa nhỏ mới năm tuổi thôi! Ở con sông Đào ngoài ngoại ô dùng để bảo vệ thành ngâm không biết bao lâu, ngâm đến lúc nổi lên mặt nước mới được ngư dân phát hiện.

Toàn thân bị ngâm đến trương phình, nhưng ta liếc mắt một cái đã nhận ra nó.

Nuôi nó năm năm, trong lòng ta coi nó như con ruột.

Người như bị lăng trì, đau đớn đến mức thở không nổi.

Bi phẫn cùng cực, ta nghiến răng nghiến lợi nói với bọn tỷ muội, còn sống một ngày thì ta, Hà Thanh nhất định sẽ dốc hết sức mình đòi lại công đạo cho Tiểu Tư Ích một ngày.

Án của dân thường, quan phủ phá án nào có tận tâm, có thể kéo dài thì kéo dài.

Dựa vào nha môn là chuyện không thể.

Ta mang theo vài hộ vệ xông thẳng vào nhà tên nô bộc độc ác kia, nhưng nhà hắn ta trống rỗng, người sớm đã đào tẩu.

Cũng may, ta có tiền, có tiền thì dễ làm việc. Ta bỏ tiền thuê thám tử, rốt cuộc cũng tìm được hắn ta, dưới sự thẩm vấn của thám tử, hắn thừa nhận hắn nói chuyện phiếm trong vương phủ, nói rằng Tiểu Tư Ích là con riêng của Vương gia, bị Tam Vương Phi nghe được, là Tam Vương phi Kiều Bách Uyên sai hắn hại chết Tiểu Tư Ích.

Thám tử mang tên nô bộc đó về làm chứng, đi nửa đường thì bị một đám Hắc y nhân truy sát, hắn bị thương đào tẩu tới tìm ta, nói tên nô bộc đã chết.

Ta biết giết người diệt khẩu là phạm luật, nhưng không có cách nào đưa ra bằng chứng.

Đang lúc ta hết đường xoay xở, Trầm Dật trở về

---
 

Trầm Dật thủ thành năm năm, chiến công hiển hách. Trở lại kinh thành dân chúng khắp các ngõ hẻm đón mừng. Ta ẩn trong đám người, nhìn hắn thân mang chiến giáp, uy phong lẫm liệt, chói đến lóa mắt.

Thổn thức nhớ lại hắn từng than thở bên tai ta: “Mười ba tuổi ta đã bị phụ hoàng phái ra chiến trường, ta thích đứng trên tường thành, ngắm nhìn ngàn dặm non sông ở dưới chân. Sau khi hoàng huynh đăng cơ thì kiêng kị ta, Thiết Mã Băng Hà chỉ còn lại trong mộng”

Hiện giờ, hắn cuối cùng lại lần nữa có thể mặc lên chiến giáp, bảo vệ quốc gia, kiến công lập nghiệp.

Nghe nói, bởi vì tưởng niệm Vương phi nên tự xin quay về, nếu không, hắn vẫn có thể tiếp tục lập công.

Ngay sau ngày tân hôn đã phải đi biên quan, làm sao có thể không tưởng niệm.

Huống hồ, hắn là một nam nhân yêu cầu vô độ như vậy, khi ta còn bên người hắn, hầu như hàng đêm hắn đều đòi hỏi, không hề biết mệt.

Ở cửa Tam vương phủ đứng đầy người, Kiều Bách Uyên đứng ở phía trước kiễng chân mong chờ.

Nàng chờ phu quân mình trở về.

Trầm Dật xuống ngựa, cầm tay Kiều Bách Uyên, đi vào vương phủ.

Hốc mắt ta chua xót, chậm rãi xoay người.

Ban đêm, ta đang ngủ, cửa đột nhiên bị đẩy ra, ta lập tức ngồi dậy, thấy Trầm Dật từ bên ngoài đi vào, hắn đã đổi thường phục, khoác cẩm y đeo đai ngọc, giống như công tử đạp trăng mà đi đến.

Ta hoảng hốt, nhất thời không thể phân biệt là thật hay là mơ. Ta cắn đầu ngón tay, đau, mới giật mình nhận ra không phải là mơ.

Trầm Dật cứ như vậy tùy tiện đi vào, ta khá bất mãn với mấy tên hộ vệ đắt đỏ mà ta thuê về, quả nhiên là vô dụng.

Nhưng nghĩ lại, thân thủ mấy tên hộ vệ không phải là đối thủ với hộ vệ mà Trầm Dật chính tay huấn luyện ra.

“Vương gia……”

“Nàng mua nhà cách vương phủ quá xa, cách hơn một nửa cái kinh thành, bắt bổn vương tìm muốn chết” Hắn giống như trượng phu vừa rời nhà đi không lâu, giọng điệu như tán gẫu chuyện trong nhà, âm điệu bình bình.

Nhất thời không biết hắn có ý từ gì, ta không lên tiếng.

Hắn đi đến mép giường ta, cởi ủng nằm lên.

Tưởng tượng hắn có khả năng vừa từ trên giường Kiều Bách Uyên xuống, ta có xúc động muốn đá hắn xuống giường.

Nhưng ta lại nghĩ đến Tiểu Tư Ích, để lấy lại công đạo cho Tiểu Tư Ích ta cần phải dựa vào Trầm Dật.

Ta tùy ý để Trầm Dật ôm vào lòng, nghe hắn nặng nề nói nhỏ, “Những ngày ở biên quan, ta vẫn luôn nhớ đến nàng. Ngày trước, bổn vương xuất chinh rất nhiều lần, tự do như ưng, quan sát thiên hạ, trong lòng không có nữ nhi tình trường, ai ngờ lại vì nàng mà phá tiền lệ”

Ta hừ một tiếng, “Lời này của vương gia hẳn là nên nói với vương phi mới phải”

Hắn nhéo nhéo gương mặt ta “Tiểu vô lương tâm, ta không lấy Vương phi làm cớ, làm sao có thể được về kinh thành sớm?”

Ta mới không tin hắn sẽ vì ta mà hồi kinh sớm hơn so với dự kiến, tâm tư hắn thâm trầm, không thể nào đặt tình cảm lên đầu. Chỉ sợ do hắn kiến công nhiều, Thánh Thượng nổi lòng kiêng kị nên hắn mới lấy cớ tưởng niệm giai nhân thỉnh thánh nhân triệu hắn hồi kinh. Khả năng tốt nhất của hắn chính là biết xem xét thời thế.

Năm đó hắn đưa ta về vương phủ, hàng đêm hoang đường, không phải vì mê luyến sắc đẹp của ta mà là vì mê hoặc Thánh Thượng, làm cho Thánh Thượng nghĩ hắn trầm mê nữ sắc, không phải là thiên cổ anh hùng gì đó.

Người phải có nhược điểm thì mới không bị ghen ghét, nhược điểm này có thể không ảnh hưởng tới đại cục, nhưng nhất định phải có.

Trầm Dật cho rằng ta ngây thơ, nhưng thật ra cái gì ta cũng hiểu

Trên người hắn vẫn là mùi đàn hương quen thuộc như cũ, có lẽ là vừa tắm rửa sạch sẽ, ta không ngửi được mùi son phấn nào khác, nhưng chán ghét trong lòng vẫn mãnh liệt. Lúc hắn nghiêng người hôn lên môi ta, ta chống ngực hắn đẩy một cái.

Hắn che ngực r.ên một tiếng.”Thanh Nhi đừng nháo, thương thế của ta còn chưa có tốt đâu”

Ta ngây ngẩn, nhìn hắn cởi cẩm y, còn lại một kiện áo con mỏng, kiện áo vốn dĩ trắng thuần lại dính loang lổ vết máu.

“Này……”

Hắn nằm trở về một lần nữa: “Vết thương bị đao chém, do ta vội vàng trở về, chưa kịp đợi vết thương tốt lên, cho nên Thanh Nhi …”

Hắn ôm lấy ta, cách tẩm y, lồng ngực nóng như lửa: “Thanh Nhi ngoan một chút, ta không làm gì cả, chỉ muốn hôn nàng”

Lòng ta mềm nhũn, không dám động đậy, sợ đụng phải vết thương của hắn.

Hắn vì lê dân bách tính mới bị thương, chúng ta có thể an an ổn ổn sống, tất cả là nhờ những tướng sĩ ở biên quan. Không nói đến chuyện nhi nữ tình trường, hắn vẫn là anh hùng mà ta kính nể.

Hắn cẩn thận hôn ta, năm năm không gặp, chuyện vành tai tóc mai chạm vào nhau này làm ta cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Vẫn là châm lên lửa, ta cảm nhận được thân thể hắn biến hoá, hắn cúi đầu cười ra tiếng: “Nhịn không được, làm sao bây giờ?”

Ta chưa kịp nói, hắn đã vói tay vào nội y của ta, khiến ta thở gấp hô một tiếng: “Thương thế của ngài…”

(“Thiết mã băng hà” trích từ câu thơ:

Trầm chu trắc bạn thiên phàm quá, bệnh thụ tiền đầu vạn mộc xuân

Dạ lan ngọa thính phong xuy vũ, thiết mã băng hà nhập mộng lai

Dịch nghĩa: Đêm khuya rồi, tôi nằm trên giường nghe tiếng mưa ngoài cửa. Mơ mơ màng màng tôi đã mơ thấy chính mình là kỵ sĩ với bộ giáp trên người, xuyên qua sông băng để đến chiến trường.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play