2.
Năm năm, Trầm Dật, ngài thật đúng là nói bỏ là bỏ.
Ta mua một ngôi nhà lớn ở An Lạc thành, thu lưu một vài nữ tử không có nhà để về, dạy các nàng đọc chữ, chỉ cho các nàng bản lĩnh mưu sinh.
Chữ viết của ta vẫn là nét chữ mà Trầm Dật nắm tay ta luyện từng nét từng nét một.
Mỗi khi bày giấy bút ra, trong lòng không nén nổi đau buồn.
Ngày hắn thành hôn, đội ngũ rước dâu đi qua viện của ta, ta ở trên lầu xuyên qua cửa sổ nhìn hắn một thân hỉ phục, anh tuấn rạng ngời.
Không phải không đau, cũng không phải không oán hận, chỉ là, cưỡng cầu thì có thể đoạt được sao?
Cuồng loạn, là có thể khiến hắn giữ ta lại bên người sao?
Ta biết rõ không thể, còn không bằng nắm chắc những thứ ta có thể nắm.
Ví dụ như tiền, tự do, tôn nghiêm.
Ta không dây dưa, không phải ra vẻ dứt khoát, mà là vì giữ lại cho mình chút tôn nghiêm cuối cùng.
Nghe nói, ngay sau ngày đại hôn, Trầm Dật phải đi biên cương để thủ thành.
Ta thu lưu một nữ tử bị kẻ xấu khinh nhục, không may có thai. Nàng khó sinh sinh hạ một bé trai, sau đó vì mất má.u quá nhiều mà qua đời, ta đặt cho đứa trẻ số khổ này cái tên Tư Ích, Tiểu Tư Ích vừa sinh ra đã có bảy mẫu thân, đều là nữ tử trước kia được ta thu giữ.
Nó đặc biệt thích gần gũi với ta, ta là đại nương của nó.
Năm nó năm tuổi chơi đùa bên ngoài xảy ra va chạm với một đứa trẻ khác, phụ thân đứa trẻ kia tát nó một cái, ta liền cầm gậy chạy ra.
Ai con mẹ nó dám khi dễ nhi tử nhà ta!
Vừa thấy là nô bộc Tam vương phủ, ta dừng bước chân.
Ta không muốn qua lại với người của Tam vương phủ.
Ta nhịn xuống tức giận xoay người chuẩn bị về nhà, nhưng tên nô bộc độc ác kia vậy mà dám cản đường ta.
“Ơ, đây không phải Hà Thanh sao? Người quen cũ gặp nhau không chào hỏi một tí sao?”
Trong vương phủ có rất nhiều nô bộc, trí nhớ ta tốt, gặp qua hơn một nửa số họ, ta đều nhớ mặt nhưng không rảnh hỏi danh tính bọn họ, cho nên không biết tên của nô bộc này.
Ta đè xuống lửa giận trong lòng: “Thứ cho tiểu nữ mắt mũi vụng về, không nhận ra đại ca ngài là vị nào, còn thỉnh đại ca thứ lỗi.”
Sự nhường nhịn của ta đổi lấy chính là sự càn rỡ của tên nô bộc kia, hắn không hề cố kỵ mà nhìn chằm chằm ta, ánh mắt lộ liễu làm người ta ghê tởm.
“Hà Thanh cô nương không nhớ rõ ta, ta lại đối với dung mạo khuynh thành của cô nương thương nhớ đêm ngày. Ta gác đêm ở vương phủ, mỗi khi nghe cô cùng Vương gia ở trên giường kêu lớn, cả người ta đều khô nóng. Vương gia không cần cô, ta muốn cô được không, ta tuy không thể so Vương gia……”
Hắn nói liền duỗi tay tới ôm eo ta, ta trở tay tát hắn một cái.
Hắn lập tức lạnh mặt, hướng về phía ta nhào tới.
Tiểu Tư Ích lấy gậy đánh vào phía sau lưng hắn, nhưng rốt cuộc nó chỉ là một đứa trẻ, sức lực yếu, tên nô bộc hung ác tuy cũng ăn chút đau nhưng vẫn không để ý đến đứa nhỏ, dùng sức siết chặt lấy cổ ta, kéo đến sau hẻm.
Tiểu Tư Ích khóc lớn, “Nương, ngươi buông nương ta ra! Ngươi là người xấu!”
Bọn tỷ muội trong nhà chạy ra thấy thế lập tức chộp lấy vũ khí đánh hắn tới tấp.
Tên nô bộc dù khỏe mạnh cũng khó địch cả một đám đông, bị bọn tỷ muội mỗi người cho một gậy một búa, đánh cho vắt chân lên cổ mà chạy.
Ta chưa hết hoảng hồn được các tỷ muội đỡ vào nhà, khóa cửa lớn lại.
Ta lấy ít tiền ra đưa cho tỷ muội thuê vài gã trông coi hộ viện, phòng ngừa tên nô bộc lại tìm tới cửa.
Nhưng từ ngày gặp tên nô bộc, cuộc sống sinh hoạt của ta bắt đầu bị quấy rối.