Đêm đã khuya, những con ngõ chẳng chịt bên trong khu ổ chuột, đèn đường mờ mịt, nơi đây tập trung những người vô gia cư. Những người phiêu bạt không nơi nương tựa này chen chúc trong những căn phòng trọ, họ thức dậy hoặc đi ngủ để mong được nhìn thấy ánh mặt trời vào ngày mai. Họ không biết tên nhau và cũng không quan tâm.
Anh Thắng thử hỏi tung tích của Tiểu Ngọc từ miệng của các chủ cửa hàng, lại chặn những người đàn ông và phụ nữ lang thang trên phố lớn ngõ nhỏ, hy vọng họ biết được chút gì đó.
Nhưng không ai cung cấp bất cứ manh mối nào.
Lúc này cách lúc Tiểu Ngọc mất tích tròn 17 tiếng đồng hồ, đây là thời điểm vàng để giải cứu nạn nhân trong các vụ mất tích.
Anh Thắng nhìn tấm biển bắt mắt ở sâu trong khu ổ chuột từ đằng xa, có thể chắc chắn rằng đây chính là đường đua cuối cùng giữa chúng tôi và kẻ tình nghi.
Tòa nhà cho thuê trong ngõ giống như con quái vật lặng lẽ trong đêm tối đen, nó há cái miệng rộng lớn nuốt chửng nghi phạm và Tiểu Ngọc đã xông vào đó.
Bây giờ, chúng tôi cũng phải bước vào địa bàn của nó rồi.
Sau khi tiến vào khu ổ chuột, thời gian đã trở thành kẻ thù lớn nhất của chúng tôi.
Đã 26 giờ sau khi Tiểu Ngọc mất tích, tin tức vẫn đang được lan truyền rộng hơn, các đồng nghiệp ở những thành phố bên cạnh đều gọi điện cho tôi để hỏi xem đó có phải là sự thật không.
Mặt khác, tôi cũng đang tiến hành công việc trong sự lo lắng không yên. Cha mẹ của Tiểu Ngọc được gọi đến để thu thập các mẫu DNA, đề phòng sau này cần làm xét nghiệm.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp họ, cả hai đều có đôi mắt đỏ hoe, sự mệt mỏi tràn đầy khuôn mặt, bước cao bước thấp tiến vào.
Mẹ của Tiểu Ngọc không nhịn được mà hỏi tôi rằng hiện giờ cảnh sát rốt cuộc đã tìm thấy manh mối nào hay chưa. Nhắc tới con gái, nước mắt bà ấy không ngừng tuôn rơi, Tiểu Ngọc chưa từng khiến cha mę thất vọng, họ cũng luôn coi cô bé như hòn ngọc quý trên tay, cố gắng hết khả năng để gửi cô bé đến trường Tiểu học Thành Nam tốt nhất gần đó. Nhưng lúc này con gái đã mất tích hơn 24 giờ, mà vẫn không có chút tin tức gì.
Khi cha của Tiểu Ngọc tạm biệt tôi, ông ấy đã nhét cho tôi một tờ rơi thông báo tìm người mất tích của Tiểu Ngọc. Bên trên đó, tôi lại được nhìn thấy cô bé trong bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, đứng giữa bãi cỏ với nụ cười trên môi.
Nhưng điều tôi không nói ông ấy biết là tất cả manh mối mà cảnh sát nắm được trước mắt, chỉ là góc nghiêng của nghi phạm được nhìn thấy từ xa trong video.
Thời gian đang trôi qua từng giây từng phút, anh Thắng bên này cũng đang tìm kiếm điểm đột phá mới.
Suốt cả một ngày, chúng tôi đã điều động hơn 200 cảnh sát từ một vài đồn cảnh sát lân cận để tiến hành thẩm vấn những ai đi vào khu ổ chuột. Thành viên đội dân phòng cầm bản đồ, kiểm tra từng con đường ngõ, từng tòa nhà cho thuê một.
Anh Thắng và mấy anh em thì đổi sang thường phục, thắt lưng giắt khẩu súng lục đã nạp đạn rồi lao vào con ngõ, họ phải đi đến trước mặt với lực lượng lớn. Nếu những cuộc kiểm tra có diện tích lớn đó được coi là đánh rắn động cỏ thì họ phải đánh trúng vào đầu của nó khi cây gậy làm kinh động con rắn.
Người trong khu ổ chuột không nhiều, đa số đều thuê nhà để đi làm bên ngoài, chỉ có một số ít người ở trong phòng ngủ bù sau ca đêm.
Trải qua một ngày nỗ lực, hơn 200 cảnh sát đã gõ cửa hơn 2/3 số phòng cho thuê trên toàn khu vực.
Có người cảm thấy rằng chiến thắng đang ở trong tầm mắt nhưng nhiều người lại cảm thấy rằng hy vọng đang trở nên mù mịt hơn, đằng sau những cánh cửa gõ không mở đó rốt cuộc là con người hay “quái vật” đang ẩn nấp.
Thậm chí anh Thắng còn tưởng tượng rằng, đằng sau một cánh cửa đóng chặt, hoặc sau cánh cửa sổ có kém rèm nào đó sẽ có một bóng người đang lặng lẽ quan sát tất cả những điều này.
Sau 43 giờ Tiểu Ngọc mất tích, tình hình dần dần trở nên nghiêm trọng, thể lực của mọi người cũng sắp không thể theo kịp được nữa.
Kể từ ngày hôm qua, vòng điều tra đầu tiên trong khu ổ chuột đã kéo dài 17 tiếng đồng hồ, anh Thắng vừa mệt vừa đói nhưng vẫn kiên trì đi qua đi lại trong ngõ như mạng nhện để hỏi thăm những chủ cửa hàng tạp hóa, rồi thám thính tin tức từ những người làm thuê mà anh ấy bắt gặp.
Trong ngõ, ngoại trừ những người tan ca đêm thỉnh thoảng đi về, chỉ có mấy con sâu rượu uống đến say khướt. Những người bình thường sống trong vùng mơ hồ, đã ngửi thấy mùi bất thường từ lâu, họ nhanh chóng trốn vào một góc tối hơn.
Sau khi truy hỏi một kẻ nóng tính với vẻ vội vàng, anh Thắng chui vào một con ngõ không có gì nổi bật, tối đen như mực bên cạnh. Đèn đường bị hỏng, anh ấy mở đèn pin đi được nửa đường thì một khu đất hoang rộng lớn vừa bị phá bỏ bất ngờ xuất hiện trước mặt, giống như một con quái vật hung tợn trong bóng tối dày đặc đang lặng lẽ quan sát, ngồi xổm canh giữ, dù nín thinh nhưng khiến lòng người hoảng sợ tột độ. Ở cuối ngõ, có thể thấp thoáng nhìn thấy một căn nhà ba tầng lụp xụp nhô ra.
Có thể là ngửi thấy có người lại gần, cũng có thể là bị quấy rầy bởi trước ánh đèn pin rung lắc của anh Thắng, hai con chuột lao ra từ khu đất hoang rồi ngay lập tức chui xuống cống thoát nước cạnh chân anh ấy.
Anh Thắng bị giật mình, anh ấy không nói rõ được nhưng lại cảm thấy con ngõ này, hay nói đúng hơn là căn nhà trước mặt này có hơi kỳ lạ.
Đột nhiên, điện thoại trong túi quần rung lên, anh Thắng chửi thầm trong bụng rồi bắt máy, đội trưởng triệu tập mọi người quay về Cục để mở cuộc hội ý. Khi quay người rời đi, anh Thắng ngoái đầu nhìn lại căn nhà nhỏ lẻ loi ở cuối ngõ, âm thầm ghi lại vị trí.
Nơi này có chút không bình thường, anh ấy định lần sau sẽ bắt đầu điều tra từ chỗ này.
Anh Thắng không biết rằng, con “quái vật” mà anh ấy vất vả tìm kiếm, lúc này đang ở nơi cách anh ấy chưa đầy 30m. Buổi tối đó là lần anh ấy cách việc thay đổi kết cục gần nhất.
6 giờ rưỡi sáng ngày thứ ba, anh Thắng – người chỉ ngủ được hơn 4 tiếng, lại lao vào trong khu ổ chuột. Nếu muốn chặn những người bên trong thì phải dậy sớm hơn đa số mọi người.
Anh ấy lại chui vào ngõ mà tối qua không kịp kiểm tra một lần nữa.
Mặc dù chỉ có một bên mặt nhưng anh Thắng đã phác họa nửa khuôn mặt đó trong đầu hàng nghìn hàng vạn lần, anh ấy phỏng đoán xem liệu thằng cha đó có đang ở quanh đây không.
Con ngõ ban ngày vắng tanh không một bóng người qua lại, khu đất hoang tối qua ngổn ngang đá tảng, cỏ dại rậm rạp mọc ra từ khe nứt, đủ loại rác rưởi bị vứt vào bên trong.
Anh Thắng đứng trước căn nhà nhỏ ba tầng một lần nữa, quan sát nó từ trên xuống dưới một phen, lần này xem xét rất nghiêm túc. Chính vào lúc anh ấy định gõ cửa thì cánh cửa đột nhiên mở ra.
Một người đàn ông xách chiếc túi nilon màu đen, chuẩn bị ra ngoài. Lúc nhìn thấy anh Thắng, rõ ràng anh ta đã sững sờ trong giây lát, như thể không ngờ mới sáng sớm đã gặp phải một gương mặt xa lạ ở trước cửa.
Anh Thắng nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc đồ thể thao tối màu trước mặt, trong lòng khẽ động, bàn tay đang gõ cửa từ từ hạ xuống, sờ thắt lưng – Chỗ đó có một khẩu súng lục đã lên đạn.
Người đàn ông nhận ra có điều không đúng, bèn ném túi rác trong tay lên người anh Thắng rồi kéo cửa chạy đi.
Anh Thắng hất tung chiếc bánh bao trong tay, cũng không thèm tránh chiếc túi rác đang chặn đầu, trong chốc lát đã lao lên, thậm chí không kịp rút súng.
Oan gia ngõ hẹp, anh ấy chưa bao giờ sợ ai cả.
Người đàn ông không hề cường tráng, chỉ với một cú ngáng chân vặn tay đơn giản liền bị anh Thắng hạ gục dễ dàng. Anh Thắng còng hai tay người đàn ông ra sau lưng, ấn anh ta lên bức tường bên cạnh cửa, một tay giữ còng tay, một tay dọn sạch rác rưởi dính trên người mình.
Bỗng nhiên, anh Thắng dừng động tác lại, máu nóng dồn lên trán, anh ấy túm lấy người đàn ông, mạnh mẽ đá tung cánh cửa phòng – Con “quái vật” đã hiện nguyên hình rồi.
Nơi mà Tiểu Ngọc đã ở 3 ngày cùng kẻ tình nghi xuất hiện trước mắt anh ấy.
Khi tôi đến phòng thẩm vấn thì đã là hai giờ chiều cùng ngày. Trong không khí ngột ngạt, anh Thắng ngồi đối diện với nghi phạm do chính tay anh ấy bắt về, trên khuôn mặt cả hai đều có nét mệt mỏi như nhau.
Anh Thắng nhận lấy hộp cơm tôi đưa, xê chiếc ghế sang bên cạnh, nhường chỗ cho vị trí trước máy tính, trên đó là biên bản vừa được hoàn thành.
Cuộc thẩm vấn đã kéo dài 7 tiếng đồng hồ, đó là lần suôn sẻ nhất trong ký ức của anh Thắng. Không cần tra hỏi, không cần khuyên nhủ, chỉ cần ngồi đó lắng nghe. Ở đầu kia của lan can, người đàn ông tên Từ Quốc Xương vẫn luôn bình tĩnh thuật lại sự việc.
Loại thái độ máu lạnh này mới là sự giày vò thật sự của cuộc thẩm vấn.