Từ Quốc Xương kể về buổi sáng hôm Tiểu Ngọc mất tích bằng giọng điệu hờ hững bình thường nhất trước mặt chúng tôi.
3 ngày trước, mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, Từ Quốc Xương cũng chỉ là một công nhân làm thuê bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
7 giờ sáng ngày hôm đó, thời tiết rất lạnh, anh ta đứng ở lối ra của trạm trung chuyển đợi cả tiếng đồng hồ, không ngừng gọi điện thoại. Người mà anh ta chờ đợi không hề xuất hiện, điện thoại của đối phương đã tắt máy, không liên lạc được.
Người anh ta đang đợi tên là Tiêu Huệ, hai người được coi như bạn học thanh mai trúc mã, từ tiểu học đến cấp hai đều học cùng một trường.
Lúc còn đi học, họ không tiếp xúc quá nhiều nhưng sau khi tình cờ gặp lại nhau ở nơi đất khách quê người, Từ Quốc Xương nhận thấy rằng việc ở cạnh cô ấy đã trở thành chỗ dựa ấm áp nhất của anh ta giữa thành phố lạnh giá này.
Anh ta bắt đầu theo đuổi nữ thần trong lòng mình: Gọi điện liên tục, lúc nào cũng tặng quà, thậm chí còn chạy đến cổng công ty và chỗ ở của Tiêu Huệ để đợi. Chỉ là Tiêu Huệ không hề đón nhận, mỗi lần Từ Quốc Xương tỏ tình đều bị cô ấy từ chối, nhưng Từ Quốc Xương lại cảm thấy sự chân thành của mình sớm muộn gì cũng sẽ khiến cô ấy cảm động.
Nhưng vào buổi sáng lạnh lẽo này, lần đầu tiên Từ Quốc Xương cảm thấy thất vọng.
Tiêu Huệ – người đã hẹn anh ta lúc 6 rưỡi sáng đã không hề xuất hiện ở trạm xe đúng giờ, Từ Quốc Xương đói bụng, gọi điện cho Tiêu Huệ nhiều lần trong gió lạnh.
7 giờ 15 phút, sau 37 lần gọi đi gọi lại, Tiêu Huệ cuối cùng cũng bắt máy.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc, Tiêu Huệ giải thích rằng điện thoại đã tắt nguồn để sạc pin nên không nhận được cuộc gọi, bà nội ở quê bị ốm, mình chỉ đành lùi thời gian quay về lại.
Từ Quốc Xương không biết Tiêu Huệ đang nói thật hay nói dối nhưng giọng nói thiếu kiên nhẫn của đối phương khiến anh ta ngày càng thấy lạnh.
“Cứ coi như đó là thật, lẽ nào cô ấy không thể gọi trước để nói cho tôi biết rằng mình đã hủy bỏ chuyến đi hay sao? Vì cô ấy mà đến cả mạng sống tôi còn chẳng cần, tại sao cô ấy lại đối xử với tôi như vậy?” Trong phòng thẩm vấn, Từ Quốc Xương lớn tiếng trút bầu tâm sự với anh Thắng, trong lòng anh ta tràn đầy sự uất nghẹn.
Mà Tiêu Huệ rõ ràng đã đánh giá thấp tính cố chấp của Từ Quốc Xương, thậm chí là cực đoan.
Trên đường về nhà, khi đi qua một giao lộ, Từ Quốc Xương nhìn thấy một bóng người từ xa, đó là một cô bé mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, buộc tóc đuôi ngựa.
Khoảng cách ngày càng gần, khuôn mặt tròn trịa với đôi mắt to của đối phương càng lúc càng rõ nét. Khoảnh khắc đó, Từ Quốc Xương cảm thấy, “Cô bé này trong thật giống Tiêu Huệ lúc nhở”.
Tim anh ta đập càng lúc càng nhanh, chính vào lúc cô bé sắp đi ngang qua, anh ta vươn tay ra chặn cô bé lại.
Một người bình thường đi đến việc phạm tội, cần thời gian bao lâu?
Đây là câu hỏi mà tôi và anh Thắng chưa bao giờ thảo luận. Nhưng dựa vào kinh nghiệm có thể phán đoán rằng đây không phải là sự thay đổi được tạo ra trong một ngày, điều thật sự đáng sợ là những lựa chọn nhỏ nối tiếp nhau trong quá trình.
Trong phòng thẩm vấn, Từ Quốc Xương vẫn đang hồi tưởng lại những gì đã xảy ra vào hôm ấy.
Ngày hôm đó, sau khi dán mắt vào Tiểu Ngọc, anh ta vươn tay ra chặn đường cô bé.
“Cháu học trường Tiểu học Thành Nam à?” Anh ta khom người, nhìn chiếc bảng tên trên ngực Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc có chút sợ hãi, gật đầu.
“Con gái chú không đem theo bài tập về nhà, cháu đi cùng chú lấy bài tập về nhà rồi đưa cho cô giáo Lý là được. Từ Quốc Xương vốn không giỏi nói dối, ngay cả một đứa trẻ như Tiểu Ngọc cũng có thể nhìn ra.
Tiểu Ngọc cảnh giác lắc đầu, cô bé không hề quen biết cô giáo Lý nào cả, người chú kỳ quặc đột nhiên nhảy ra trước mặt cũng chẳng thể khiến cô bé cảm thấy đáng tin.
Từ Quốc Xương gỡ bảng tên trên ngực Tiểu Ngọc xuống rồi nhét vào túi quần của mình, giả vờ tức giận nói: “Cháu không giúp chú lấy bài tập về nhà thì cháu không phải là đứa trẻ ngoan, chú sẽ không trả lại bảng tên cho cháu đâu!”
Cuối cùng, Tiểu Ngọc đỏ hoe mắt, tủi thân đồng ý với yêu cầu của Từ Quốc Xương. Đứa trẻ 12 tuổi này rõ ràng không ý thức được rằng bảng tên trên ngực mãi mãi không quan trọng bằng việc đến trường một cách an toàn, cũng không ý thức được quyết định này sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào.
Khi đèn chuyển xanh, cô bé đi theo Từ Quốc Xương ngang qua giao lộ.
Trường học ngày càng thu nhỏ trong tầm mắt, Từ Quốc Xương không dừng chân lại, phía trước đã là khu ổ chuột rồi.
Những người phía đối diện đều đang cúi đầu vội vã đi làm hoặc đi học. Phần lớn các cửa hàng đều đóng cửa, chỉ còn hàng dài người xếp hàng trước cửa hàng ăn sáng. Không ai để ý đến người đàn ông với vẻ gấp gáp và cô bé này.
Đầu đường cuối ngõ hỗn loạn, Từ Quốc Xương rời khỏi đường chính, dẫn theo Tiểu Ngọc chui vào một con ngõ chỉ có xe gắn máy mới đi qua được. Con ngõ nhỏ cách biệt với những âm thanh ồn ào trên đường phố, Từ Quốc Xương đưa Tiểu Ngọc đến trước cửa căn nhà trọ nơi mình sống.
Đây là một căn nhà nhỏ ba tầng, nằm lẻ loi nơi cuối ngõ, nó xiêu vẹo cũ nát hơn những căn nhà khác. Bạn có thể đi ngang qua nó nhiều lần mà không ngẩng đầu nhìn lấy một lần. Bên cạnh là một bãi đất hoang rộng lớn, cỏ dại và đá tảng bên ngoài khiến người ta có cảm giác nơi này không có người ở.
Cả tòa nhà, ngoại trừ hai công nhân làm việc vặt đi sớm về muộn ở tầng một thì chỉ có Từ Quốc Xương sống ở tầng ba.
Lúc này, Từ Quốc Xương đã không còn cần giả vờ nữa, anh ta tóm lấy Tiểu Ngọc, nhấc bổng cô bé trên không rồi kéo lên tầng ba. Tiểu Ngọc cố gắng cạy cánh tay Từ Quốc Xương ra nhưng sự chênh lệch về sức mạnh quả thật quá lớn, cô bé đang định kêu cứu thì đã bị bàn tay to lớn của Từ Quốc Xương bịt miệng lại.
“Rầm” một tiếng, Từ Quốc Xương đóng cửa phòng lại, cái miệng rộng của con “quái vật” mở ra rồi ngậm lại trong chốc lát, nuốt chửng cô bé vào trong.
Căn nhà nhỏ khôi phục lại sự yên tĩnh, không ai nhận ra có một cô bé đang bị nhốt ở nơi đây.
Vào ngày gây án, sau khi về nhà. Từ Quốc Xương nhìn cô bé đang khóc thút thít trước mặt, sự bất bình và nỗi oán hận ban đầu trong lòng đều đã tiêu tan phân nửa. Tiếp theo phải làm gì, anh ta tạm thời không nghĩ ra nhưng bây giờ anh ta có đủ thời gian.
Tiểu Ngọc vừa nức nở, vừa cầu xin Từ Quốc Xương, hy vọng đối phương sẽ để cô bé về nhà.
“Im miệng, đừng khóc, nhỏ tiếng thôi. Thấp giọng nạt nộ và cho một cái bạt tai thật mạnh, đây là câu trả lời mà Từ Quốc Xương dua ra.
Tiểu Ngọc chưa từng chịu sự bạo lực trần trụi như vậy, cô bé bịt chặt miệng, che đi khuôn mặt đau đớn, trợn mắt nhìn Từ Quốc Xương.
Từ Quốc Xương hạ giọng nói: “Chú không hề muốn hại cháu, chỉ muốn tìm người nói chuyện thôi, chỉ cần cháu ngoan ngoãn nghe lời, hai ngày nữa chú sẽ cho cháu về nhà.
Nỗi sợ và sự uất ức khiến Tiểu Ngọc không thể ngăn được dòng nước mắt, Từ Quốc Xương lúc thì nhỏ giọng an ủi, lúc thì dọa dẫm một cách hung dữ.
Trong căn phòng chật hẹp, cô bé có phần yếu đuối giống với Tiêu Huệ, cô bé không còn bất kỳ lựa chọn nào khác, cũng chẳng còn bất kỳ khả năng kháng cự nào nữa, cứ thế mà bị anh ta nắm trong lòng bàn tay.
Từ Quốc Xương sẽ không lơ là nữa. Anh ta bắt đầu trút bầu tâm sự từng chuyện một với Tiểu Ngọc, bởi vì anh ta đã không tìm được ai nghiêm túc lắng nghe mình nói chuyện trong một thời gian rồi.
Anh Thắng bảo anh ta kể lại nội dung cuộc đối thoại một lần nữa, tôi nhận thấy rằng người này luôn cho mình là trung tâm, từ trước tới giờ anh ta chỉ quan tâm đến trải nghiệm bị tổn thương của bản thân.
Anh ta nhớ lại khi còn nhỏ cha mẹ không hòa thuận, sau khi có thêm một người em trai thì càng ít quan tâm đến anh ta hơn. Anh ta nhớ lại lần đoàn tụ với nữ thần ở nơi đất khách, Tiêu Huệ ban đầu còn đối xử dịu dàng kiên nhẫn với anh ta nhưng thời gian trôi qua, Từ Quốc Xương nhận ra đối phương đã có thái độ lạnh nhạt, dù mình có lấy cái chết ra để uy hiếp thì đối phương vẫn không bị lay động.
Khi đó, Tiểu Ngọc ngồi đối diện anh ta, im lặng nghe anh ta kể lể về sự bất công của số phận, Từ Quốc Xương cảm thấy rất hài lòng.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Tiểu Ngọc chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi, giờ khắc này nên ở trường để học tập, chứ không phải bị bắt cóc đến căn nhà trọ âm u lạnh lẽo, lắng nghe một người đàn ông giải tỏa nỗi đau khổ.
Tôi rất muốn nói cho Từ Quốc Xương biết, nếu lúc đó anh ta thả cô bé đi, có lẽ việc này không bị coi là giam giữ trái phép, vậy thì sẽ không xảy ra những chuyện sau này.
“Đối với việc bị bắt được thì sẽ như thế nào, ngày mai sẽ ra sao, khi đó tôi vẫn không quan tâm đến." Anh ta nói với chúng tôi.
Từ Quốc Xương không nắm bắt cơ hội lần này, đưa ra lựa chọn sai lầm, nó đã dẫn anh ta bước vào một con đường khác.