“Khi cảnh sát cảm thấy có điều gì đó không ổn thì rất nhiều chuyện thật sự không ổn nữa rồi. Anh Thắng nói với tôi lúc anh ấy nhớ lại vụ án đó.
Cuối năm 2015, tôi – người đã đổi sang đồng phục làm nhiệm vụ mùa đông, nhìn thấy một tin nhắn chung trong mấy nhóm WeChat:
Hà Tiểu Ngọc, học sinh lớp 6 trường Tiểu học Thành Nam, đã mất tích trên đường đi học lúc sáng nay.
Khi đi lạc mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, cá nhân tốt bụng nào nếu nhìn thấy xin vui lòng thông báo hoặc gọi cho cảnh sát.
Bên dưới có đính kèm số điện thoại liên lạc của phụ huynh, còn có tấm ảnh một cô bé mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, đứng giữa bãi cỏ với khuôn mặt tươi cười.
Anh Thắng tìm thấy tôi trong văn phòng, đẩy điện thoại của mình đến trước mắt tôi rồi tiếp tục vuốt xuống, một hàng mấy chục tin đều nhắc đến chuyện này, 3 giờ trước, cô bé tên là Tiểu Ngọc này đã mất tích.
Bạn bè người thân trong vòng bạn bè của hai chúng tôi, ngay đến những đồng nghiệp trong đội cảnh sát cũng đều chia sẻ lại tin này.
Tôi ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình, vừa ngẩng đầu lên thì đã bắt gặp ánh mắt của anh Thắng, đột nhiên trong lòng nảy lên một ý nghĩ: Tôi là bác sĩ pháp y, anh ấy đến tìm tôi vào lúc này, chẳng lẽ cô bé đó đã bị sát hại rồi sao?
Trong 18 năm làm nghề pháp y, tuy không tham gia vào nhiều vụ án mất tích nhưng tôi cũng có chút kinh nghiệm.
Thứ nhất, vụ án mất tích giống như một cuộc chạy đua, bắt buộc phải tranh thủ từng giây từng phút để tìm kiếm người bị mất tích, muộn một phút thôi cũng có thể xảy ra chuyện lớn rồi; thứ hai, nếu người bị mất tích là trẻ em, vậy thì chúng ta càng phải “chạy” nhanh hơn nữa. Bởi trẻ em không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, nếu bị tội phạm bắt cóc, có thể nói rằng tính mạng đang là ngàn cân treo sợi tóc.
Anh Thắng dường như nhìn ra được sự lo lắng của tôi, anh ấy nói: “Vẫn chưa có tin tức gì về cô bé, chỉ là tôi đã tìm thấy một số manh mối, muốn cùng cậu xem qua thôi”
Ban đầu lúc vụ án xảy ra không hề có đầu mối nào, có thể kéo thêm một người giúp đỡ, đối với anh Thắng mà nói cũng là một loại an ủi.
Thật ra tôi có thể hiểu được sự lo lắng của anh Thắng, không chỉ vì tôi và anh Thắng đều có con gái, mà nguyên nhân chính là hai chúng tôi đã từng trải qua một vụ bắt cóc trẻ em cấp bách hơn thế. Khi cảnh sát bắt được nghi phạm, họ đã mở chiếc tủ bát, một cậu bé đang lấy tay bịt chặt cổ bước ra. Cổ của cậu bé bị cắt, khí quản đứt nhưng còn nguyên động mạch, khi nhìn thấy chúng tôi, cậu bé rất yên lặng, bởi vì không nói được.
Cuối cùng dưới sự cấp cứu kịp thời, cậu bé đã may mắn sống sót. Nhưng sự việc này cũng để lại một bóng đen tâm lý cho tôi và anh Thắng, đứa trẻ đã mất tích, quả thật không thể đợi được nữa rồi, từng phút từng giây mà chúng tôi chộp lấy biết đâu lại có thể đổi về mạng sống cho đứa trẻ.
4 giờ đồng hồ đã trôi qua kể từ khi Tiểu Ngọc mất tích.
Độ nóng của vụ án lan tỏa nhanh hơn chúng tôi tưởng tượng rất nhiều.
Khi đó đúng vào thời điểm bộ phim điện ảnh Con thân yêu với đề tài “phòng chống bắt cóc” đang ra rạp, thông báo tìm người mất tích của Tiểu Ngọc giống như một bộ phim được đóng ngoài đời, các nhóm WeChat trong vùng đều đang điên cuồng lan truyền nó.
Học sinh, phụ huynh và giáo viên của trường Tiểu học Thành Nam đã nhanh chóng chia sẻ lại, chỉ trong một buổi sáng, nếu ấn vào bất kỳ nhóm WeChat nào trong vùng cũng đều có thể nhìn thấy tin Tiểu Ngọc bị mất tích. Gần trưa, những bản tin theo dõi của các phương tiện truyền thông địa phương đã ghi nhận thêm tính xác thực của tin tức.
Phản ứng của mọi người có xu hướng rầm rộ như Chiến dịch bảo vệ đứa trẻ ở Trường Xuân vào hai năm trước.
Năm 2013, ở Trường Xuân từng xảy ra một vụ trẻ em bị mất tích, tên trộm đã bắt cóc đứa trẻ cùng với chiếc xe. Sau khi vụ án xảy ra, rất nhiều người dân phẫn nộ chia sẻ lại trên các nền tảng mạng xã hội, các phương tiện truyền thông cũng theo sát đưa tin ngay lập tức. Với sự nỗ lực của cả thành phố, cuối cùng trước sức ép quá lớn, thủ phạm đã đến đồn cảnh sát để đầu thú.
Tin tức được lan truyền trên diện rộng làm kinh động đến các nhà lãnh đạo, ngay buổi trưa ngày Tiểu Ngọc mất tích, anh Thắng bị gọi vào phòng làm việc của đội trưởng.
“Chẳng phải bên đồn cảnh sát quản lý dân cư xưa nay đều giải quyết các vụ tìm kiếm trẻ em sao?” Anh Thắng vừa đi công tác về, buổi chiều vốn định nghỉ phép để ở bên vợ.
“Bây giờ cả thành phố đều đang chia sẻ tin tức này, cục trưởng cũng tới hỏi thăm rồi, cậu hãy giúp một tay trước đã. Đội trưởng khuyên nhủ, “Quay về sẽ cho cậu nghỉ bù thêm hai ngày nữa.
Anh Thắng lập tức vớ lấy chìa khóa xe, vụ án kiểu này không thể đợi được nữa.
Khi anh Thắng đến đồn cảnh sát quản lý dân cư khu trực thuộc,
Đội trưởng Lưu đang khiển trách cấp dưới của mình. Đồn cảnh sát phản ứng chậm chạp khiến vụ án từ lúc được cảnh sát tiếp nhận đến nay vẫn chẳng hề có tiến triển gì, nhưng ảnh hưởng của sự việc lại không ngừng lan rộng, đến nỗi cục trưởng phải tự mình đến hỏi thăm. Trong chốc lát, trên dưới đồn cảnh sát đều trở thành những con kiến trên nồi lẩu nóng.
Một học sinh tiểu học mất tích trên đường đi học, trước khi mất tích không có mâu thuẫn với gia đình, cũng không có thù oán từ trước, càng không có tranh chấp nợ nần. Dù thời gian mất tích không lâu nhưng phụ huynh lòng như lửa đốt, nhiều lần bảo đảm rằng con gái mình ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không bao giờ chạy lung tung, giáo viên cũng đồng tình với điều này. Đội cảnh sát giao thông và phía bệnh viện cũng từng xác nhận không có vụ tai nạn giao thông nào xảy ra trên đoạn đường mà Tiểu Ngọc đi học vào buổi sáng hôm đó.
Nhìn bề ngoài, vụ án này quả thật không tìm ra nơi nào để ra tay cả.
Đồn trưởng đã cử một nửa nhân lực lái xe máy men theo con đường Tiểu Ngọc đi học để hỏi thăm. Anh Thắng và năm, sáu anh em còn lại trong đồn chia nhau xem qua video giám sát trên máy tính.
Rất nhanh sau đó, họ đã có phát hiện.
Trong video giám sát an ninh tại một giao lộ, vào hơn 7 giờ sáng, Tiểu Ngọc mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, xuất hiện trên màn hình cùng một người đàn ông mặc áo khoác thể thao tối màu. Hướng hai người rời đi hoàn toàn trái ngược với hướng Tiểu Ngọc đến trường.
Sau khi thu được manh mối mới, anh Thắng lao về văn phòng, lúc này cách thời điểm cô gái mất tích đã là 9 tiếng.
Ngay sau đó, cánh cửa văn phòng bị đẩy ra, anh Thắng bước thẳng đến chỗ tôi.
Anh ấy gửi cho tôi đoạn video không đầu không đuôi kia, tôi nhìn Tiểu Ngọc rời đi cùng người kia, có chút bối rối.
“Tôi đã tìm bố mẹ của Tiểu Ngọc, họ đều không nhận ra người đàn ông này.” Anh Thắng dừng lại, chờ đợi câu trả lời của tôi.
9 tiếng rưỡi sau khi Tiểu Ngọc mất tích. Tôi và anh Thắng vội vã đến giao lộ nơi Tiểu Ngọc bị lạc trong video, đối chiếu với vị trí trên băng hình, tôi bèn đi qua đứng đó.
Đây là một ngã tư bình thường, video giám sát an ninh đối diện với vạch kẻ đường của ngã tư, nghi phạm đã dẫn Tiểu Ngọc rời đi từ chỗ dưới chân tôi.
Đèn xanh của vạch qua đường sáng lên, các xe ở ngã tư đều dừng lại, tôi mở đồng hồ bấm giây trên điện thoại, tưởng tượng ra dáng vẻ của kẻ tình nghi rồi bắt chước vẻ vội vàng của anh ta. Một bước, hai bước, ba bước… Ở ngã tư rộng 20m, anh ta chạy qua chạy lại 2 lần mất 21 giây, tổng cộng là 32 bước.
Anh ta và tôi có chiều cao và khổ người rất giống nhau, các bước chân về cơ bản cũng đồng nhất.
Tôi quan sát lại vài lần, phát hiện ra rằng trong video khi người đàn ông dừng lại ở giao lộ, còn từng có động tác cúi người, không biết là anh ta đang nói chuyện với Tiểu Ngọc hay là đang xác nhận xem Tiểu Ngọc có ngoan ngoãn đi theo mình không nữa.
Tôi thử tìm kiếm đầu lọc thuốc, nước bọt hay thứ gì khác mà anh ta có thể bỏ lại bên đường nhưng chiếc xe rửa đường và xe quét rác vào buổi sáng đã lấy đi mọi dấu vết.
Cuối video, họ men theo vỉa hè bên đường rời khỏi phạm vi của camera, tôi ngẩng đầu nhìn về hướng đó, trong lòng không nhịn được mà thắt lại.
Chỗ đó dẫn đến một khu ổ chuột.
Mặc dù tôi rất không muốn thừa nhận nhưng dẫn theo một cô bé đi bộ cũng không thể đi quá xa được, trước mắt thì đó là nơi mà họ có khả năng dừng chân lại nhất.
Một vấn đề nan giải lại được đặt ra trước mặt chúng tôi, bởi đó là nơi hỗn loạn nhất với ít camera nhất trong thành phố, đồng thời cũng không có quá nhiều video có thể truy xuất được.
Thời gian dành cho chúng tôi không còn nhiều nữa.
Anh Thắng lo lắng sẽ rút dây động rừng, nên đoạn video ghi lại lần xuất hiện cuối cùng của Tiểu Ngọc đã không được công bố ra bên ngoài. Anh ấy mong rằng trong các cuộc điều tra video tiếp theo, sẽ khoanh vùng được địa điểm hoạt động của nghi phạm.
Tối đó, tòa nhà của đội cảnh sát sáng đèn rực rỡ, những anh em trong đội không có nhiệm vụ khẩn cấp đều cùng tôi làm một việc giống nhau – Tìm kiếm tung tích của cô bé và nghi phạm trong từng khung hình của hàng trăm giờ video.
Trời đã vào đông, gió bắc gào thét bên ngoài, trong văn phòng lại chỉ nghe được tiếng kích chuột. Đầu lọc thuốc liên tục chất đống trong gạt tàn khiến không khí ngày một vẩn đục, trên tay ai cũng có trà đặc.
Cho đến tận đêm khuya, dưới sự nỗ lực của trên dưới hơn 200 người trong đội, cũng chỉ đổi lại một chút tiến triển: Tại giao lộ tiến vào khu ổ chuột, đã tìm thấy dấu vết của đối tượng tình nghi và cô bé.
Anh Thắng xem xong video, bèn mặc áo giữ nhiệt lên rồi lao thẳng vào khu ổ chuột nơi có những tòa nhà cho thuê mọc san sát nhau.