Phía trên, Trương Căn Phát còn đang ở nơi đó phun nước miếng bay tứ tung, nói đến mức miệng lưỡi khô khốc, rót một tách trà lớn, sau đó mới lớn tiếng nói: "Được rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa, hiện tại các phân đội nhỏ triển lãm thành quả chiến đấu diệt trừ bốn hại thắng lợi đi, dâng tặng lễ vật cho chủ tịch Mao!”
Nhóm người ủng hộ ông ta lập tức hô lớn theo, "Dâng tặng lễ vật cho chủ tịch Mao!” Nguyên một đám vỗ tay bốp bốp, vô cùng đắc ý, trong lòng nảy sinh ý đồ ác độc, nhất định phải khiến cho mấy con lừa ngoan cố của Đội hai kia xấu mặt, hung hăng dẫm nát mặt của nhóm lừa ngoan cố kia, ai bảo bọn họ không chịu nghe lời!
Vừa nói đến việc khoe thành quả thắng lợi, mấy người trong Đội hai cũng nóng lòng muốn thử, đặc biệt là mấy người dưỡng ruồi nhặng kia, nhưng mà cũng không dám khoe khoang, dù sao thì bọn họ có bắt được nhiều hơn nữa cũng không thể bắt nhiều hơn Đội ba Đội bốn.
Triệu Hỉ Đông cùng ba hắn xách theo mấy dây chim sẻ đi lên, một dây khoảng chừng bốn năm chục con, tổng cộng có đến hơn hai trăm con.
Chỉ có thời gian mấy ngày mà bọn họ đã bắt được nhiều như vậy, đây cũng được coi là một thành quả đáng kể.
Hai con chim sẻ ba điểm, đây là hơn ba trăm điểm, như thế này kiếm được điểm công tác dễ dàng hơn so với việc gia đình bọn hắn đi làm.
Trương Căn Phát vô cùng đắc ý, lại bắt đầu cái luận điệu một con chuột một năm ăn bao nhiêu lương thực của ông ta, ý là đang nói cho Chu Thành Chí biết rằng đây là công lao mà phân đội diệt trừ bốn hại của bọn họ làm được, nhờ vậy mà lúa mì trong thôn mới được mùa, nếu bọn họ cũng muốn có điểm công tác thì phải nhanh chóng hành động.
Phía dưới có rất nhiều người lộ ra vẻ mặt hâm mộ cùng ghen ghét, hao cha con Triệu Hỉ Đông vô cùng đắc ý, mẹ hắn cùng với mấy đứa em gái cũng cảm thấy tự hào, ngẩng đầu ưỡn ngực như thể đây là một vinh dự rất lớn.
Triệu Hỉ Đông nhìn xuống phía bên dưới, muốn tìm xem Chu Minh Dũ có ở đây hay không, có phải đã lộ ra vẻ mặt hâm mộ, ghen ghét, hơn nữa còn vô cùng hối hận hay không, có phải đang ở dưới đó dùng ánh mắt nóng bỏng mà nhìn chăm chú vào hắn hay không!
Kết quả hắn ngoảnh cổ tìm nửa ngày cũng không thấy Chu Minh Dũ ở đâu, đang cảm thấy khó hiểu thì bên kia Trương Kim Hoán lại kêu lên: "Người tiếp theo.”
Chu Bồi Cơ dùng võng để bắt chim sẻ, gia đình hắn đều là người có tay nghề, làm một cái võng bắt chim sẻ cũng không phải việc gì khó, thu hoạch so với gia đình nhà họ Triệu còn nhiều hơn, ước chừng có đến hơn bốn trăm con, nhiêu đây là đã bị hắn lấy bớt để biến thành đồ ăn.
Cũng không biết bọn họ chạy đi đâu mà bắt được nhiều chim sẻ đến như vậy!
Nhưng hắn lại không có bao nhiêu kiêu ngạo, ngược lại còn có chút bộ dáng uể oải hơi mất hứng, giống như không tình nguyện đi lên khoe thành quả vậy, tùy tiện lắc lắc một cái sau đó xách đi xuống.
Bên kia Trương Căn Phát hô lên: "Này này, khoan hãy đi, để cho mọi người chiêm ngưỡng rõ ràng một chút.
Mọi người nhìn đi, nhìn xem nhà người ta bắt chim sẻ này, đây mới chính là thành quả thắng lợi, một năm là đã có thể tiết kiệm được mấy trăm cân lương thực, nếu như để chúng nó sống sót sau đó con già sinh thêm con non, đến lúc đó sẽ đông nghìn nghịt, vậy thì chúng ta sẽ bị tổn thất cả hàng trăm hàng ngàn cân lương thực rồi.
Các đội viên, mọi người không thể chậm chạp! Nhất định phải chiến đấu thật hăng hái lên!”
Ông ta vung tay hô lên, hy vọng phía dưới sẽ xuất hiện cảnh tượng người dân sẽ nhiệt liệt hưởng ứng.
Đám con cháu của ông ta cùng với mấy người ủng hộ đều giơ hai tay lên cao, cuồng nhiệt đáp lại, “Phấn đấu hăng hái!”
Bọn họ một bên hô lên một bên dùng tay ra hiệu cho những người khác, bảo cho bọn họ cũng hô theo, chỉ tiếc trong Đội hai chỉ có ít ỏi mấy người hô lên, mấy gia đình Trần Kiến Thiết kia cũng muốn hô theo nhưng không dám, trừ phi bọn họ có thể đi sang Đội ba Đội bốn, bằng không ánh mắt của mấy người xung quanh đều có thể trừng chết bọn họ.
Đội một cũng có không ít người bắt đầu đi theo làm loạn, muốn gia nhập quân đoàn diệt trừ bốn hại lấy điểm công tác cao.
Trương Căn Phát phất phất tay, ý bảo mọi người đều yên lặng lại, “Diệt trừ bốn hại là cuộc chiến không thể trì hoãn dù chỉ một khắc, nếu không phải mấy con chim sẻ, mấy con chuột kia quá hung hăng ngang ngược thì chúng đã có thể bảo đảm mỗi mẫu đất cho ra sản lượng lên đến con số hàng ngàn, vì sao chúng ta không thể có mỗi mẫu sản lượng ba ngàn cân, còn không phải vì bọn chúng…”
“Chúng nó có thể gặm trong đất, cũng không thể gặm lên đến trời.” Có người châm chọc ông ta.