Mỗi mẫu sản lượng cũng chỉ có trên dưới một trăm cân, một hai cứ phải là chuột và chim sẻ ăn sạch hơn hai ngàn tám trăm cân kia, thật hết sức buồn cười.
“Ai! Là ai!”
Trương Căn Phát lập tức nổi giận, vốn ông ta muốn giết sạch uy phong của Đội hai, muốn tìm người để xuống tay mà tìm không thấy, lúc này nghe thấy có người trắng trợn châm chọc ông ta một cách táo bạo như vậy, đương nhiên ông ta sẽ không chịu bỏ qua.
Trương Kim Hoán lập tức vọt tới bên cạnh đám người, tức giận nói: "Là ai, con mẹ nó mau bước ra đây, mày chỉ biết ở đấy đánh rắm thôi à?”
Người nói là chồng của Ngô Mỹ Anh, tuy rằng ông ta biết ăn nói nhưng lá gan lại không lớn, nghe thấy Trương Kim Nhạc rít gào như vậy, ông lập tức rụt cổ không dám lên tiếng.
Trương Kim Hoán lại không chịu bỏ qua, nhất định phải tìm người tới để giết gà dọa khỉ.
Trương Kim Nhạc cũng chống một cây gậy đi đến khoa tay múa chân, chỉ chỉ người này, chỉ chỉ người kia.
Chu Thành Chí bên kia nhìn không vừa mắt, hô lên: “Đừng có làm mất mặt, mau đi khoe thành quả thắng lợi đi.”
Ông vừa mở miệng cho Trương Căn Phát mặt mũi, ông ta lập tức nghiêm túc nói: “Đây là nể mặt đội trưởng Đội hai đấy, mấy người đừng tưởng rằng hiện tại có thể lơ là sao lãng, nhất định phải cẩn thận mấy người giàu có làm phản phá hư diễn biến hòa bình, đề phòng bọn họ phản công ngược lại! Kiên quyết không thể thả lỏng, nếu ai dám chống lại diệt trừ bốn hại, chính là chống lại chủ tịch Mao, chống lại Đảng, lập tức phải lôi hắn ra cùng nhau đánh đổ, làm cho mẹ hắn đều nhận không ra!”
Chu Thành Chí lập tức hô lên: "Chủ tịch Mao muôn năm! Đả đảo chim sẻ, chuột, ruồi, muỗi, đả đảo phần tử phản đối diệt trừ bốn hại!”
Những người khác lập tức cao giọng hô theo, tiếng vang rung trời.
Sắc mặt Trương Căn Phát thay đổi, liên tục cười lạnh nhưng cũng không nói thêm được gì nữa, vẫy vẫy tay bảo mọi người tiếp tục khoe thành quả lao động.
Tiếp theo sau đó còn có người bắt chuột, không có khả năng đem theo nhiều chuột lên như vậy, cho nên bọn họ đếm số đuôi, chỉ đếm đuôi thôi nhưng nhìn thấy cũng đã đủ rợn cả người.
Khoe ruồi muỗi cũng có, nhưng số lượng không nhiều, cho dù bọn họ dùng phương pháp nuôi nuôi ghê tởm kia nhưng cũng bắt không được bao nhiêu, huống chi trời nắng như vậy cũng không để bảo quản ruồi muỗi, cho nên mọi người cũng không thích bắt, chủ yếu là bắt chim sẻ.
Cũng có hơn hai mươi hộ gia đình đi lên báo cáo, Đội ba Đội bốn là nhiều người nhất, Đội một cũng có người khoe ra, chỉ có Đội hai là không có ai.
Mặc kệ là Trần Kiến Thiết hay là Chu Cổ Trung, Trương Thành Phát, chỉ cần còn muốn sinh hoạt ở Đội hai thì lúc này bọn họ cũng không dám đưa cái đầu rắn ra trước.
Trừ phi người đó không sợ bị tả tơi trước.
“Minh Dũ đâu, vì sao vẫn còn chưa đến?” Chu Minh Quang quay đầu lại hỏi.
Ông Chu đang gõ gõ tẩu thuốc của mình, vẻ mặt bình thản, không hề có chút nôn nóng và lo lắng nào.
Trương Căn Phát thấy Đội hai không có một ai đi lên, lập tức làm bộ dáng không vui nói, "Tôi nói này, vì sao Đội hai lại không tích cực đến như thế, vẫn luôn là đội sản xuất tiên tiến, vì sao diệt trừ bốn hại lại có thể lạc hậu như vậy? Đội trưởng Chu?”
Chu Thành Chí xùy một tiếng, “Chờ bọn tôi thu hoạch xong lúa mạch, ông muốn bao nhiêu thì bắt cho ông bấy nhiêu.”
Trương Căn Phát: "Vì sao lại là bắt cho tôi? Là bắt cho toàn thể dân chúng, cho toàn Đảng! Là…”
Đúng lúc này, giọng nói của Chu Minh Dũ truyền đến, "Đến rồi, đến rồi!”
Cách đó không xa, Chu Minh Dũ nói với Mạc Như: "Vợ à, em đừng đi lung tung, cứ ở bên cạnh xem náo nhiệt là được.” Anh tìm vị trí cho Mạc Như ngồi.
Trần Tú Phương ở bên kia thấy thế, bảo Mạc Như qua đó ngồi.
Mạc Như nhận ra chị ta là người chị dâu đã cho mình táo đỏ thì cười cười, nhưng lại không đi qua đó, chỉ đứng ở một nơi cách xa một chút.
Trần Tú Phương cũng không gọi nữa, dù sao thì mình cũng thuộc hộ gia đình thứ tư, những gia đình khác đều ghét bỏ.
Hai tay Chu Minh Dũ bưng cái lu đựng nước nhưng vẫn bước đi nhẹ nhàng như cũ, mấy người Trương Kim Nhạc lập tức ồn ào bắt đầu cười nhạo anh.
Chu Minh Dũ không thèm để ý đến sự khiêu khích của hắn, tiến lên phía trước đặt cải lu xuống trước mặt Trương Căn Phát, "Gia đình của chúng tôi có mười ba người, nhiệm vụ một người chín mươi điểm, tổng cộng là…”
Bên kia, thư ký của Trương Căn Phát vẫn còn đang kê bàn tính, Chu Minh Dũ liền nói: "Một ngàn một trăm chín mươi điểm đúng không, mười con muỗi được một điểm, mười con ruồi cũng một điểm, gia đình chúng tôi giao mười một ngàn chín trăm con là đủ số.
Đến đây, mấy người đến đếm một chút đi…”
Mấy người Trương Căn Phát ở bên kia thấy anh bưng cái lu đựng nước đến thì đều phát ra tiếng cười nhạo, "Tao nói này Chu Minh Dũ, mày đang khoe khoang sức lực của mình đấy à! Mày bưng cái lu sành này đến đây làm gì, có bản lĩnh thì mày chứa đầy nước rồi sau đó… sau đó… Aaa——”