Chương 1: Vợ chồng cùng xuyên 1
Ô tô đang chạy trên con đường nhựa vào lúc nửa đêm, đèn đường uốn lượn như dải ngân hà, lập lập lòe lòe chiếu vào trên mặt Mạc Như.
Cô cân nhắc một hồi, sau đó nghiêng đầu đi không cho Chu Dũ nhìn thấy mặt mình, “Chu Dũ, chúng ta ly hôn đi.”
Chu Dũ là một người chuyên tâm, lúc lái xe cũng chuyên tâm lái xe, nghe được lời nói của cô, anh cười lắc đầu không trả lời.
“Chu Dũ, em nói thật đấy, chúng ta ly hôn đi!” Cô không thể có con, mặc dù anh nói không bắt buộc phải có con, nhưng cô biết thật ra anh vô cùng thích trẻ con... Hơn nữa, bà mẹ chồng vốn hiền lành tốt bụng ngày càng trở nên gay gắt hơn cũng vì chuyện này, cô đã không muốn tiếp tục ứng phó.
Thời gian đầu mới kết hôn, cô cảm thấy gia đình hai bên bình đẳng, ai nấy đều không vướng bận, hòa thuận với nhau, giờ đã không còn hòa hợp nên cô không muốn cảm thấy mình bị oan ức thêm một chút nào nữa.
Chu Dũ liếc nhìn cô từ tấm kính chiếu hậu, giọng nói dịu dàng lạ thường, “Mạc Như, anh đã nói chuyện qua với mẹ, anh nghĩ anh không cần thiết phải có con, anh cảm thấy hiện tại cũng khá tốt.
Nếu như mẹ lại làm khó em vì chuyện này thì chúng ta sẽ chuyển đến miền Bắc sống trong tương lai, tránh phải gặp mặt quá nhiều, hai bên đều khó xử.”
Mạc Như cắn môi, Chu Dũ càng săn sóc cô, cô càng cảm thấy khổ sở, hôm nay mẹ chồng cô nói: “Mạc Như à, cũng không phải mẹ cố ý làm khó dễ con, Chu Dũ thích trẻ con đến dường nào, nó thường xuyên đi đến viện phúc lợi làm từ thiện, hỗ trợ chăm sóc mấy đứa trẻ, hàng tháng cũng sẽ quyên tiền cho viện phúc lợi.
Con có biết điều đó hay không? Nhìn con là biết con không hề biết một chút nào, không hề quan tâm đến Chu Dũ một chút nào, từ lúc quen nhau con cũng chỉ quan tâm đến chính mình, nghĩ đến màu son môi nào đẹp, nghĩ nơi nào ăn lẩu ngon… Mạc Như à, Chu gia chúng ta không cần một người con dâu chỉ biết đòi lấy mà không thể trả công.”
Trước đó, cô nói sẽ thực hiện thụ tinh trong ống nghiệm, khi ấy mẹ chồng cô vẫn rất vui mừng, hiện tại bà biết cô hoàn toàn vô sinh và không cách nào thực hiện được thụ tinh trong ống nghiệm, mẹ chồng trực tiếp trở mặt.
Cho dù cô chưa bao giờ cảm thấy tự ti vì mình không thể có con, nhưng cô cũng không muốn tiếp tục tiếp xúc với những người như mẹ chồng nữa.
Tất nhiên, cô cũng sẽ không bắt cóc con trai nhà người ta, làm cho mẹ con bọn họ trở mặt với nhau.
Cho nên, điều tốt nhất vẫn là ly hôn!
Nhìn thấy nước mắt cô chảy dài, Chu Dũ có chút bối rối, “Mạc Như, lời anh nói chính là sự thật.” Anh thả một tay ra, đưa qua lau nước mắt cho cô.
Đúng vào lúc này, một chiếc xe tải lớn đi ngược chiều, bất ngờ lao như điên về phía họ.
…
…
Ý thức Mạc Như tối đen như mực, cô chỉ nhớ rõ lúc xe lớn lao tới, Chu Dũ vội vàng bẻ tay lái cho xe lướt qua để tránh va chạm.
Anh thậm chí còn nhanh chóng nhào về phía cô, che chắn cho cô ở dưới người, và sau đó chính là xảy ra một vụ va chạm mãnh liệt…
Sau đó thì sao?
Cô không hề có một chút ký ức gì về sau đó.
Cô như vậy là đã chết hay đang hôn mê?
Cô ở chỗ này, vậy Chu Dũ đâu?
…
“Chu Dũ, Chu Dũ!” Cô liều mạng lớn tiếng kêu to.
Hét to lên, lặp đi lặp lại.
“Mạc Như, Mạc Như, tỉnh dậy! Tỉnh dậy đi!” Có người đẩy tỉnh cô.
Mới vừa rồi chỉ là một giấc mơ thôi ư?
Chu Dũ!
Khi cô định hỏi, bắp chân cô bị co giật, sau đó là một con đau thấu tim, lẽ nào là chân cô bị gãy?
Mặc dù cơn đau vô cùng khủng khiếp, nhưng cô lại không muốn làm bất cứ điều gì, thậm chí còn cảm thấy một cơn đau rõ ràng như thế lại là một loại hạnh phúc.
Bởi vì cô nghe được giọng nói của Chu Dũ, va chạm mãnh liệt như vậy, cô không nghĩ rằng Chu Dũ sẽ sống sót, cho nên cô không dám lên tiếng đáp lại, sợ giọng nói của Chu Dũ sẽ biến mất.
“Mạc Như?” Hai bàn tay to ấm áp chạm vào mặt và cơ thể cô, cảm giác quen thuộc đến mức làm cô thấy quyến luyến.
Mạc Như nắm chặt bàn tay to lớn ấm áp của anh, “Chu Dũ, chân của em bị chuột rút…”
"Đâu, để anh xem một chút.” Chu Dũ không thèm đi bật đèn, đưa tay sờ xuống dưới, sờ phải một cái bụng căng phồng, anh giật mình hỏi, “Mạc Như?” Anh muốn hỏi cô vì sao bụng lại biến thành thế này.
Ngay lập tức, ký ức về vụ tai nạn xe ùa về, trong đầu anh đau đến mức giống như bị kim đâm, nhưng vẫn sờ sờ đến bắp chân cô, giúp cô kéo chân lại, nghe cô đau đớn rên lên hừ hừ hai tiếng sau đó liền im bặt.
“Mạc Như?”
Mạc Như vô cùng đau đớn, những vẫn cố cắn chặt môi để kìm nén âm thanh rên rỉ của mình.
“Chu Dũ, chúng ta đang ở đâu? Âm tào địa phủ, hay là bệnh viện? Bệnh viện này vì sao lại tối om như thế, không có chút ánh sáng nào sao?” Chẳng những tối đen như mực, thậm chí cũng không có lấy một y tá.