Phía dưới bắt đầu có người cười nhạo ông ta không biết cách dùng từ ngữ.
Trương Căn Phát tiếp tục nhắc lại câu cửa miệng của mình một lần nữa, “Một con chim sẻ một năm ăn ít nhất một cân lương thực, một con chuột một năm ăn ít nhất hai cân… Trang trại nhà họ Chu tiết kiệm được hai trăm ngàn cân lương thực.”
Phía dưới có người nói thầm, "Không phải đại đội trưởng đã nói là tiết kiệm được một trăm ngàn cân sao? Vì sao lại biến thành hai trăm ngàn cân rồi? Nếu không có khoai lang thì sợ là chúng ta còn thu hoạch không đến một trăm ngàn cân.”
"Đây không phải là vì có nơi một mẫu cho ra sản lượng ba ngàn cân hay sao, chúng ta cũng phải đuổi kịp tình thế.”
"Tôi thật không hiểu nổi, vì sao người ta có thể thu một mẫu ba ngàn cân mà chúng ta không thu được?”
"Vậy là ông không hiểu rồi, khẳng định là khoai lang, lừa dối người ta đấy.”
"Khoai lang chúng được mùa cũng không đến ba ngàn cân.”
...
"Tôi đã sớm nói trước, nhiệm vụ mỗi người ít nhất có sáu mươi con chim sẻ, đến bây giờ cũng đã mười ngày, ít nhất một nhà cũng nên lấy ra mười lăm con để giao nhiệm vụ, dâng tặng lễ vật cho đại hội diệt trừ bốn hại! Diệt trừ bốn hại là việc lớn của toàn Đảng toàn dân, mỗi một người diệt trừ bốn hại, mọi nhà đều chú ý giữ gìn vệ sinh, có lợi cho sản xuất, có lợi cho sức khỏe!”
Có người hô lên: "Chỉ nói một năm mỗi người sáu mươi con chứ chưa hề nói hiện tại phải giao ra, chờ bận rộn xong cây trồng vụ hè, gieo hạt mùa hè lại bắt cũng không muộn!”
Trương Căn Phát tức giận khịt mũi một cái, tròng mắt vừa chuyển, con trai lớn Trương Kim Hoán của ông ta liền hô lên: "Mấy con chim mấy con chuột này đang ăn lương thực đấy, chờ cây trồng vụ hè xong rồi mới bắt thì lương thực đều ăn sạch rồi, lúc đó bắt còn có ích lợi gì?”
Đám người Triệu Hóa Dân lập tức hùa theo ồn ào, "Đúng vậy đấy, bị ăn hết rồi thì bắt có ích lợi gì?”
Trong lúc nhất thời, hai bên ý kiến bất đồng lập tức nhao nhao ầm ĩ cả lên.
Trương Căn Phát liền nói: "Đừng cãi nhau, mấy người không cần phải cãi nhau, phía trên đều có quy định, chẳng những giao nộp thuế lương thực là nghĩa vụ quang vinh của nông dân, mà diệt trừ bốn hại cũng là nghĩa vụ quang vinh của nông dân chúng ta! Những người trong thành phố, nhà nhà đều diệt trừ bốn hại, chúng ta làm sao có thể lạc hậu được? Học sinh trong trường tiểu học cũng đều tổ chức diệt trừ bốn hại, chúng ta làm sao có thể lạc hậu được?”
“Nếu như không giao đủ nhiệm vụ, chúng ta sẽ có thi thố xử phạt.” Ông ta xụ mặt lại, muốn làm ra vẻ rất có uy nghiêm, chỉ tiếc ở đây đều là người hiểu biết, đặc biệt là mấy người lớn tuổi, không được mấy người thèm để ông ta vào mắt, đương nhiên sẽ không sợ hãi.
…
“Đại đội trưởng, thật sự sẽ khấu trừ điểm công tác sao?” Có người hô lên.
Lập tức có người lớn tiếng kháng nghị, “Dựa vào cái gì mà đòi khấu trừ điểm công tác, chúng ta thu hoạch lúa mì không phải là vì cống hiến cho xã hội chủ nghĩa hay sao? Chẳng lẽ không cần lúa mì để hiến lương thực? Mấy người giỏi thì lấy chim lấy chuột mà đi giao.”
Trong lúc nhất thời, phân đội nhỏ diệt trừ bốn hại cùng đội bận rộn cây trồng vụ hè nhảy cẩn lên, cãi cọ ồn ào.
Đám người Chu Thành Chí ngồi nơi đó làm như không có việc gì, một vài người trong Đội hai vây quanh ông cùng ông Chu, thứ nhất là đến để nhận sai, thứ hai là để mời bọn họ ngày mai cần thiết phải đi đầu trong việc cây trồng vụ hè.
Ngô Mỹ Anh nói: “Đội trưởng, Chú Hai, hai người chính là trụ cột của Đội hai chúng ta, nếu hai người cũng mặc kệ thì chúng tôi không phải là uống gió Tây Bắc mà sống hay sao.”
Những người khác đi theo phụ họa, nhất quyết nhận sai và cố gắng khuyên bảo, nói Chu Thành Chí cùng ông Chu không thể bỏ gánh giữa đường.
Hai ông gõ gõ tẩu thuốc, Chu Thành Chí xụ mặt không hé răng, ông Chu mở miệng nói: “Nghe đại đội trưởng nói là muốn khấu trừ điểm công tác, gia đình chúng ta thật vất vả lắm mới tranh được chút điểm công tác này, cũng không thể để bị khấu trừ hết sạch, chúng ta vẫn là nên chăm chỉ đi bắt chim sẻ thôi.”
Những người khác sôi nổi nói: “Cho dù có bắt cũng đợi đến lúc nhà nông nhàn rỗi rồi bắt, lúc này làm gì có thời gian? Tôi không thèm nghe mấy lời vô nghĩa của ông ta.
Chú hai, bọn tôi bảo đảm sẽ thành thành thật thật đi theo hai người làm cây trồng vụ hè, gieo hạt mùa hè, hai người nói lúc nào đi bắt chim sẻ thì chúng tôi đi bắt lúc đó!”
Ông Chu cười cười, "Chúng ta họp trước đã.”
Mọi người lập tức biết đây là đồng ý.
Lại nói tiếp, bọn họ lại oán trách Trương Căn Phát, ông diệt trừ bốn hại thì cứ diệt trừ bốn hại, có ai không hưởng đâu chứ? Nhưng mà ông cũng không thể làm chuyện mù quáng ngay thời điểm thu hoạch lương thực như vậy được!