Trương Thúy Hoa nói: “Không sao, con trai Hồng Lí Tử của chúng ta hiểu chuyện nhất, nó rất có chừng mực.”
Mọi người: "…" Đúng là mẹ ruột có khác.
Chu Minh Dũ lại thề thốt đảm bảo sẽ có trò hay để xem, bảo mọi người mau chóng đi trước, còn anh thì lôi kéo Mạc Như đi đến một góc nói nhỏ, thảo luận xem phải làm như thế nào thế nào.
Mấy ngày nay Mạc Như đã thấy mấy chuyện hoang đường trong thôn, cũng cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, những người cuồng nhiệt hay lý trí gì đó đều là mây bay.
Đội ba Đội bốn vẫn luôn phạm phải ngu xuẩn thì cũng thôi đi, Đội một Đội hai đều đã thu hoạch lúa mì nhiều ngày như thế, cũng sắp phân chia lương thực đến nơi, vậy mà cũng hùa theo, cái này không phải là đầu óc bị nước vào thì là cái gì?
Rõ ràng có thể chờ thêm hai ngày, phân chia lương thực xong lại đi bắt, một hai cứ phải lộn xộn ngay thời điểm hiện tại.
Nếu muốn tính điểm công tác, vậy được thôi, mấy người bất nhân chớ trách tôi bất nghĩa.
Vốn cô không muốn lấy ra để chiếm lợi lộc của mọi người, kết quả hiện tại lại buộc cô phải lấy ra, nếu không lấy ra thì điểm công tác của cả nhà đều sẽ bị khấu trừ! Cả nhà bọn họ đi sớm về trễ, mệt đến mức chết đi sống lại, rõ ràng là chiến sĩ thi đua, chẳng những không được khen thưởng mà còn muốn khấu trừ sạch điểm công tác của bọn họ.
Quả thực là buồn cười, chú có thể nhẫn nhưng thím nhẫn không được!
Cô vén tay áo lên, “Lấy dụng cụ tới đây!”
Chu Minh Dũ đi lấy cái chậu sành.
Mạc Như lắc đầu, "Cái này không đủ, đổi cái chậu lớn hơn!”
Chu Minh Dũ liền đi lấy cái chậu rửa mặt nhà bọn họ tới.
Mạc Như: “Ít nhất phải hai cái.”
Chu Minh Dũ: "…" Lặng lẽ cầm hai cái lại đây.
Mạc Như nhìn nhìn, "Anh Năm à, đây là cái chậu rửa mặt của nhà chúng ta.”
Chu Minh Dũ: "!!!"
Anh tìm một vòng cũng tìm không thấy cái nào thích hợp hơn.
Mạc Như chỉ chỉ cái lu sành màu đen hứng nước mưa dưới mái hiên, cao đến cẳng chân anh, đường kính cỡ nửa mét, “Cái kia.”
Nồi nấu cơm, gàu múc nước đều không thích hợp, không vệ sinh.
Cái lu đựng nước này không phải dùng để ăn, trở về tẩy rửa sạch sẽ lại là được.
Chu Minh Dũ nhìn cô, dựng ngón tay cái, "Vợ à, em thật có năng lực!”
Mạc Như cười nhẹ: “Không phải vợ anh có năng lực, mà là không gian có năng lực, nó chính là báu vật đấy, đi thôi.”
Chu Minh Dũ đổ hết nước trong lu, lau khô, hai tay vừa xách vừa dẫn theo Mạc Như đi đến chỗ sân bãi đang mở họp.
Nhà đại đội ở cuối thôn phía Nam của trang trại nhà họ Chu, sân bãi không chứa được nhiều người như vậy, cho nên đều tập trung ngồi trên mặt đất trong sân bãi của Đội một.
Trương Căn Phát sai người thắp một chiếc đèn lồng treo lên chạc cây ở cửa, dưới đèn lồng đặt một chiếc bàn bị gãy và một cái ghế dựa xiêu vẹo.
Ông ta đi đến ngồi xuống nơi đó, rung đùi đắc ý, tình cảnh như thế này làm ông ta có một loại cảm giác đứng trên vạn người.
Những ngón tay đen thô của ông ta không ngừng xoa xoa lên cái đầu hói sáng bóng, lâu lâu lại sờ lên cây bút máy trong túi áo bên ngực trái, vẻ mặt kiêu ngạo toát lên vẻ bề thế như một cán bộ đối mặt với tất cả dân thường.
Trương Căn Phát chưa từng đọc qua sách, chữ to cũng không biết được bao nhiêu, nhưng lại thích tỏ ra mình là người làm công tác văn hoá, quanh năm suốt tháng túi áo bên ngực trái đều có cắm một cây bút, một năm cũng chưa chắc dùng được hai lần.
Cây bút này là phần thưởng năm trước trang trại nhà họ Chu được bình chọn là đội sản xuất tiên tiến, lẽ ra nó được cấp cho Đội hai nhưng lại bị ông ta cầm đi.
Người phía dưới không ngừng phỉ báng ông ta, “Còn cần phải bắt muỗi sao, cứ đặt hắn ngồi ở nơi đó là được, cái đầu còn sáng hơn so với bóng đèn, ruồi muỗi chạm vào là chết ngay.”, "Đúng là cái đồ dở hơi!” "Lúc đó Quỷ Nhật Bản vì sao không bắt hắn đi cho rồi, để hắn lại thật là tai họa!”
Thấy mọi người đều đã ngồi xuống đầy đủ, Trương Căn Phát tằng hắng cổ họng, cầm cái loa sắt lớn thét to hai tiếng, tiếng ong ong truyền đi rất xa làm ông ra vô cùng đắc ý.
Chu Minh Quốc hô lên: “Đại đội trưởng, không cần phải dùng cái này, chúng tôi không bị điếc!”
Trương Căn Phát cười ha ha hai tiếng, ông ta ước gì khắp cả thôn đều nghe thấy tiếng mình mở họp, ông ta thích nhất là mở họp, bởi vì lúc này thể hiện rõ nhất tính oai hùng và hiển hách của mình.
Hôm nay ông ta phải cho mấy tên đầu sỏ ngỗ ngược kia của Đội hai một bài học, làm cho bọn họ bị mất mặt! Xem bọn họ còn dám không nghe lời mình hay không.
“Các thôn dân, các đội viên, chào mọi người buổi tối tốt lành, hôm nay tôi mở cuộc họp này cho mọi người là vì để hưởng ứng lời kêu gọi của Đảng, tiến hành một cuộc tổng động viên toàn Đảng toàn dân quyết liệt và khẩn trương truy đuổi không ngừng chiến đấu!”