Mạc Như nghe say mê, trước kia cô cảm thấy Chu Dũ chỉ thích chơi game, mê đọc sách, không hề có tình thú, hiện tại mới cảm thấy anh hiểu biết rất rộng, không thể không thay đổi cách nhìn về anh một chút.
Mùa hè ngày dài đêm ngắn, bảy giờ rưỡi tối trời vẫn chưa tối lắm, tám giờ tầm mắt bắt đầu mông lung, tám giờ rưỡi trở đi mới hoàn toàn tối mịt.
Đặc biệt, trang viên nhà họ Chu không mở điện, nhà nào cũng ngại thắp nhiều đèn, cho nên đi vào ngõ nhỏ trong thôn chỉ cần vài bước thôi là đã không thấy rõ cái gì, dùng cách nói duỗi bàn tay ra không thấy năm ngón để hình dung cũng không sai, cho dù trên trời có ánh trăng thì cũng chỉ có thể nhìn thấy tay mình.
Hầu hết mọi người về đến nhà đều là bảy tám giờ tối, sau tám giờ rưỡi gần như không ai bước ra khỏi cửa.
Chu Minh Dũ một tay xách công cụ, một tay đỡ cô, hai người đi giữa đàn muỗi vo ve, đạp lên ánh trăng, nghe tiếng ve kêu, thảnh thơi bước về nhà trên con đường tối tăm cũng có một chút vui thú.
Kết quả, mới vừa vào đến thôn liền phát hiện phía sau chật kín người, đàn ông, đàn bà đều có mặt, người già trẻ nhỏ cũng xuất hiện, tiếng con nít la khóc hỗn loạn, náo nhiệt ầm ĩ giống như chiếu phim bóng ngoài trời.
“Có phải chiếu phim bóng hay không?” Mạc Như vui vẻ nói.
Chu Minh Dũ lắc đầu, “Phim chiếu bóng phải đến thời điểm nông nhàn mới chiếu, lúc này chiếu phim gì chứ, chắc là trong đại đội có việc.”
Mạc Như cười: “Đại đội có việc còn gọi cả người già trẻ nhỏ ra? Trước kia mở họp không phải đều là đàn ông đi thôi sao? Đàn bà không cần phải đi.”
Hai người về đến nhà, phát hiện ông Chu cùng anh ba đã đi đến đại đội, Đinh Lan Anh cùng Trương Cấu cũng vội vàng mặc quần áo cho con mình.
Vốn đã dỗ ngủ rồi, lúc này lại thổi còi gọi cả thôn, bọn trẻ đều bị giật mình khóc thét.
Trương Thúy Hoa bận việc ở nhà bếp, bưng một nồi lớn thức ăn tối hỗn hợp các loại đồ ăn, rau, bánh ngô hấp ra,.
Đúng là thời điểm ngày mùa, thật có sức ăn, buổi tối chưng một nồi, ngày hôm sau đã ăn sạch.
Chu Minh Dũ liền hỏi một tiếng, “Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Trương Thúy Hoa mắng: “Bảo toàn thôn bảy tám tuổi trở lên đều phải đi, ai biết mấy ông thần tai to mặt lớn kia lại chơi cái trò gì.
Làm đại đội trưởng còn không đủ cho ông ta thỏa mãn, bí thư đại đội cũng không làm đến mức này, làm như chính mình là cán bộ huyện ủy không bằng.” Mỗi một lần đại đội mở cuộc họp, đại đội trưởng Trương Căn Phát kia đều gióng trống khua chiêng, giống như hận không thể làm cho người khắp thiên hạ đều biết ông ta muốn mở cuộc họp.
Ba nhanh chóng dọn dẹp nhà bếp một chút, nói với Chu Minh Dũ: “Hai đứa mau ăn cơm đi, con chút còn phải đi họp, Sỏa Ni ở nhà đừng đi lung tung.”
Mạc Như gật gật đầu, “Mẹ, con biết rồi.”
Trương Thúy Hoa bước nhanh ra khỏi cửa, sau đó lại bảo hai nàng con dâu nhanh chân lên.
Mạc Như nói với Đinh Lan Anh: “Chị dâu hai, chị dâu ba, hai người để con ở nhà đi, em trông hộ cho, tối lửa tắt đèn bọn nó cũng không thể làm gì.”
Đinh Lan Anh vừa định nói được, Trương Cấu lại dùng sức kéo chị ta một cái, lớn tiếng nói: “Cảm ơn lòng tốt của em nha, không cần đâu, tự bọn chị mang theo là được rồi, dù sao cũng không thể luôn trông cậy vào người khác.” Nói xong lập tức chạy nhanh lại kéo Nê Đản Nhi cùng Cúc Hoa đi ra cửa.
Thật ra Mạc Như cũng thấy không sao, cô chỉ hỏi một chút, nếu cần thì cô giúp, không cần thì thôi.
Chu Minh Dũ đi múc cho cô bát cháo, lấy thêm hai cái bánh ngô hấp, phát hiện có một quả trứng gà luộc!
Anh vui vẻ lấy ra đưa qua cho Mạc Như, “Mau ăn đi, mẹ để cho em đấy.”
Mạc Như thấy trong lòng ấm áp, lại suy nghĩ đến việc hẳn là người khác cũng không nỡ ăn vậy mà lại dành riêng cho cô làm cô có chút ngại.
Chu Minh Dũ sợ cô không muốn ăn cho nên lập tức gõ gõ xuống bàn, nhanh chóng lột vỏ trứng ra đưa cho cô, “Ăn đi, chúng ta cố gắng tích trữ lương thực thật nhiều để kiếm tiền, sau này sẽ còn kiếm nhiều hơn nữa để cả nhà đều có trứng gà, có thịt, có cá mà ăn.”
Mạc Như gật gật đầu, “Được.” Cô cầm lấy trứng gà cũng không ăn ngay lập tức, đưa qua để Chu Minh Dũ cắn một miếng trước.
Tất nhiên là Chu Minh Dũ không chịu, vội vàng lấy một cái bánh ngô hấp cắn ba miếng, gắp hai miếng dưa muối lại ngậm thêm một cái bánh ngô hấp, trên tay cầm thêm hai cái chấm vào chén tương, lại gắp thêm một miếng dưa muối bỏ vào miệng, sau đó đi nhanh ra cửa.
Tuy rằng để Mạc Như một mình ở nhà, nhưng anh cũng không lo lắng về vấn đề an toàn.
Lúc này nhà nào cũng đều nghèo kiết xác, trong thôn cũng không có người lạ, nam nữ già trẻ suốt cả ngày đều mệt quá sức, không ai có thời gian để nghĩ đến những chuyện khác, rất ít kẻ đi trộm vặt, nhiều nhất cũng chỉ có đi đến vườn rau và ruộng để trộm chút gì đó để ăn.