Không có phụ nữ nào có thể cự tuyệt hoa, Mạc Như vui vẻ giống như thấy được nhà mới, ôm cánh tay anh muốn nhảy nhót hai cái, “Chồng ơi, em cảm thấy ngày tháng sau này của con chúng ta sẽ rất bận rộn!”
Chu Minh Dũ chạy chóng giữ cô lại “Bà cô của tôi ơi, em như thế này rồi mà còn muốn nhảy nhót!”
Mạc Như le lưỡi, “Được rồi, em bốn bình tám…… Ui da, nó đạp em!” Mạc Như kinh ngạc hô lên một tiếng.
Nguyên cả buổi sáng thai nhi cũng không đạp mạnh như thế này, ngoại trừ cái bụng lớn cô không hề cảm giác thấy điều gì khác, không nghĩ tới lúc này nó lại đạp cô một chút.
Chu Minh Dũ sờ sờ bụng cô, quả nhiên thỉnh thoảng cái bọc nhỏ lại trồi lên, anh cảm thấy vô cùng thần kỳ, “Nhất định là nghe thấy chúng ta nói muốn xây nhà mới cho nên phấn khích cùng chúng ta, bạn nhỏ này đúng là biết hưởng thụ.”
Anh quỳ một gối xuống đất, mặt dán lên bụng cô, “Bạn nhỏ, bạn nhỏ, xin chào con.”
Ngay sau đó, cái bọc nhỏ đạp một cái vào mặt anh.
Chu Minh Dũ: “Nó đạp anh.”
Mạc Như cười rộ lên, “Nó thấy hạnh phúc đấy.”
Tuy rằng không có kinh nghiệm mang thai, nhưng Mạc Như cảm giác được thai nhi đang vui vẻ chơi đùa.
Hai người lặng lẽ trò chuyện trong chốc lát, nghỉ ngơi một chút, sau đó Chu Minh Dũ tiếp tục dọn dẹp xung quanh.
Anh đã lên kế hoạch trong đầu xong xuôi và biết mình cần phải làm gì, trước tiên sẽ sắp xếp lại vị trí xây nhà gỗ nhỏ một chút, anh lôi ra rất nhiều viên đá.
Mạc Như đi một vòng, lập tức thu hết vào không gian.
Cô cảm giác hiện tại chính mình thật tham lam, thấy cái gì cũng đều muốn, những viên đá này có thể xây nhà vệ sinh.
Hơn nữa, nếu không thu lại thì hôm sau cũng bị nhặt và xây lên tường của chính mình.
Có một vài người không thích tốn công đi lấy đá, nhưng nếu ném sẵn một đống ở đó, người ta sẽ rất vui lòng đến nhặt.
Mặt trời ngã về phía Tây, tiếng còi tan tầm ngoài đồng ruộng vang lên, hai người vẫn vô cùng nhiệt tình, cả hai đều không muốn về nhà.
Sau khi Chu Minh Dũ dọn sạch những tảng đá linh tinh, lại xới mặt đất lên cho tơi xốp, sau đó đi gánh nước tạt vào mặt đất, đặt những viên sỏi, đất vôi đã đào lên rồi lại tưới nước nén chặt, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Nhà chính cần phải độn đất, nhất định phải cao hơn so với các vị trí khác, như vậy vào những lúc trời mưa mới không bị chảy ngược vào trong nhà.
Hơn nữa, nền nhà nhất định phải đầm, xây nền nhà khác với việc nén bãi, không chỉ đơn thuần dùng cối xay đè lên cho bằng phẳng, nhất định phải dùng máy đầm đập lên, như vậy mới chắc chắn, không dễ bị chuột đào hầm khắp nơi.
Anh dự tính nơi đầm sẽ là phía bên trong của căn nhà sau này, đào đất làm móng cũng sẽ không bị ảnh hưởng, cho nên cũng không cần lo lắng về sau sẽ khó đào.
Trong thôn có công cụ chuyên môn đầm nền, có loại dùng chung cho tập thể, cũng có loại thủ công một người dùng, phía dưới là một cục đá hình bán cầu, phía trên tay cầm bằng gỗ, sức lực của một người có thể đầm, thường là cần hai người đàn ông cùng nhau hô hào thay phiên nhau đầm liên tục.
Thời gian không còn sớm, anh dự định ngày mai sẽ đến kho hàng của đội sản xuất mượn cái đầm.
Mạc Như bảo anh đào mấy cái hố, cô lấy từ trong không gian ra mười mấy cành câu kỷ tử, còn có mấy cây si con ở dưới chân cây táo tàu trong nhà được đào lên trước đây, tất cả đều được trồng gần mương nước phía sau, ngoài ra cô còn lấy một đống hạt giống rau dền gai rải đều vào nơi ẩm ướt.
Làm xong những thứ này thì trời đã tối, mặt trăng vừa to vừa tròn đã treo trên bầu trời phía đông, màu vàng vàng giống một cái bánh nướng áp chảo, tuy rằng không sáng nhưng nhìn lại thấy ấm áp.
Chỉ là muỗi kêu vo ve đến phát bực, hết con này đến con khác bay tông vào trán.
Chu Minh Dũ cảm thấy nhìn không rõ nữa liền buông xẻng, “Vợ ơi, chúng ta về nhà ăn cơm đi.” Mạc Như không làm gì liên quan đến thể lực cho nên không cảm thấy đói, thật ra cô không chịu thừa nhận rằng chính mình không muốn ăn những món ăn khô cứng họng kia...
Lúc này, trong thôn truyền đến âm thanh còi thổi tu tu, hết đợt này đến đợt khác vang khắp bốn phía, ước chừng cả bốn đội sản xuất đều tập hợp, thổi còi vào buổi tối thường là chuyện lớn khó lường.
Hai người bọn họ đoán già đoán non cũng đoán không ra, lập tức muốn trở về hỏi một chút, cô thu hết đồ đạc vào trong không gian, bảo Chu Minh Dũ giả vờ khiêng cái xẻng, về đến cửa nhà lại mang ra hết sau.
Trên đường đi cô nói Chu Minh Dũ dạy cô cách xem ánh trăng ước chừng thời gian, ví dụ như sáu giờ trở đi là có thể thấy được ánh trăng, mùng một không có trăng, mùng hai mùng ba cong mỏng như sông Nga Mi, đợi đến mùng tám mùng chín, khi ánh trăng ló dạng thì sẽ treo lơ lửng ở phía nam, nửa đêm bị bầu trời khuất bóng, sau từng ngày ánh trăng sẽ lộ ra từ vị trí thấp hơn phía đông mười lăm độ…