Tuy rằng Mạc Như rất muốn đi theo xem, nhưng mà nếu muốn giả ngu thì đương nhiên không thể đến trước mặt nhiều người như vậy, cô dùng cơm nước xong thì đi dọn dẹp một chút, sau đó làm vệ sinh cá nhân.
Đánh răng được thay thế bằng đồ súc miệng, rửa chân thì múc nước dội thẳng lên, có điều rửa mông thì có chút phiền toái…
Chờ đến khi thu dọn xong, cô cầm đèn dầu đi đến gian nhà phía Tây, trốn ở trong phòng nhìn sơ qua một chút đồ vật trong không gian của mình.
Công năng giữ tươi của không gian thật sự rất tốt, thực vật vẫn giống với lúc mới bỏ vào bên trong, không có bất luận dấu hiệu héo úa nào, đương nhiên cũng sẽ không phát triển thêm được.
Túi hạt đậu phộng Trương Thúy Hoa cho, cô chọn lựa một chút, một phần tư trong số đó cũng đủ để lưu trữ làm hạt giống, những hạt khác đều là hạt lép, còi cọc, chỉ có thể giữ lại làm đồ ăn vặt.
Sau đó cô tiếp tục đi tháo lớp lót áo bông quần bông, ngày mai là có thể mang đi giặt rồi phơi nắng cho khô gấp cất, đến mùa thu lại lôi ra.
Chờ đến khi cô gỡ xong mà mọi người vẫn chưa trở về, trong lòng có chút không yên, sợ sẽ là chuyện bất lợi đối với bọn họ, để bình tâm lại, cô liền một bên vuốt bụng nói chuyện phiếm với cục cưng, một bên đi tới đi lui trong nhà.
Gian nhà phía Đông Tây là địa bàn của chị dâu hai và chị dâu ba cho nên không đi, vì vậy cô đi quanh trong nhà chính ba gian.
Phía trước giường đất ở gian phòng phía Đông không có tủ quần áo, chỉ có hai cái lu một lớn một nhỏ, trên lu có đặt hai cái rương.
Trên giường đất cũng không có gì đặc biệt, trên bức tường đầu giường đất có đóng một cây đinh gỗ, đặt một cái kệ, trên đó đặt hai cái tráp gỗ dài chừng hai gang tay, còn có thêm một tráp gỗ nhỏ có khóa.
Cô chỉ nhìn xem một vòng không hề động bất cứ thứ gì, lập tức đi ra, sau đó lại lấy đống rau dại cô đã hái trước đó đem đi cho heo ăn, cho dù heo đã ăn qua thức ăn chăn nuôi cho heo nhưng nửa đêm đến sáng cũng sẽ đói.
Muốn nó to lớn thịt nhiều hơn thì tất nhiên phải cho ăn nhiều hơn, tuy rằng chỉ ăn rau xanh thịt lớn không mau, nhưng so ra vẫn tốt hơn là ăn không đủ no, nửa đêm lại dậy kêu eng éc.
Cô đi đến ngõ nhỏ nghe ngóng thử, nhà đại đội ở cuối thôn phía Nam, cách nhà bọn họ hơi xa, tuy nhiên vẫn có thể nghe được âm thanh hô hào gì đó không rõ lắm.
Thỉnh thoảng lại có thể nghe thấy cái gì “Đả đảo XX, đả đảo XX” “Bảo vệ xã hội chủ nghĩa!” “Tôn vinh Mao chủ tịch!”
Cô suy nghĩ đây có phải là cuộc họp phê bình, đấu tranh hay không? Nghe Chu Minh Dũ nói, ở trong thôn hình như có hai địa chủ họ Trần, đi cải tạo nơi nào đó mấy năm, hiện tại đã có một người trở lại, hẳn là đấu tranh với ông ta chăng?
Cô đợi nửa ngày cũng không thấy mọi người trở về, sau đó thổi tắt đèn trèo lên giường đất ngủ thiếp đi, không biết qua bao lâu mới bị Chu Minh Dũ nhẹ nhàng lay tỉnh, bảo cô cởi quần áo ra ngủ.
Trong phòng tối đen như mực nhìn không thấy cái gì, cô vẫn còn suy nghĩ về cuộc họp, “Có phải xảy ra chuyện lớn gì không?”
Nhưng hi vọng là không phải ăn một nồi cơm lớn trước mới tốt.
Chu Minh Dũ nói: “Không phải chuyện gì to tát, trước đây vẫn luôn nói có một nhiệm vụ mà thôn chúng ta không coi trọng, hiện tại phía trên lại bảo Trương Căn Phát tới phát động.
Ừm, đó chính là Chiến dịch Diệt trừ bốn hại.”
Diệt trừ bốn hại?
Mạc Như không biết nhiều về điều này, Chu Minh Dũ giải thích một chút cho cô hiểu.
Chu Minh Dũ nói: “Chúng ta bắt đầu chiến dịch này từ năm 1952, nhưng khi đó thôn chúng ta chỉ bắt tượng trưng mấy con chuột.
Năm nay, nửa năm đầu lại tiếp tục thực hiện, chúng ta lại vội vàng cày bừa gieo trồng vụ xuân ai có thời gian để làm những thứ đó.
Hơn nữa, cả ngày chúng ta ra vườn bắt được không ít sâu, chuột trong nhà cũng bắt không ít, chỉ còn dư lại mấy lão gian trá cùng ruồi muỗi, ai lại rảnh rỗi đi bắt? Cho nên, Trương Căn Phát nói thôn chúng ta bị điểm danh, diệt trừ bốn hại quá lạc hậu, như vậy là không được, muốn từ giờ trở đi chúng ta phải coi trọng hơn, tập trung bắt lão gian trá, còn nói cái gì mà từng nhà đều có nhiệm vụ, không đủ nhiệm vụ thì sẽ bị khấu trừ điểm công tác, còn nói cái gì vượt mức hoàn thành thì được khen thưởng thêm điểm.
Nghe ông ta liệt kê đến sáng mai chắc cũng chưa xong, chú đội trưởng nói ngày mai còn phải làm việc mọi người liền đi về.”
Mạc Như: “Lão gian trá là cái gì?”
“À, chính là chim sẻ.”
Mạc Như: “.
.
.” Là rất gian xảo.
“Không thể bắt chim sẻ, nó ăn lương thực nhưng cũng ăn sâu, bắt hết chim chóc đến lúc đó sâu nhiều lên thì phiền toái.”
Hiện tại vẫn chưa có thuốc dành riêng cho nhà nông.