Anh dùng lưỡi hái tỉa lại những liễu một chút, để lại vài cành đã tính toán, những cành dư đều chặt rớt.
Sau đó đi bộ dọc bờ sông một chút, tìm mấy chỗ tương đối dốc và ít người lui tới, đào hố rồi chôn cành liễu xuống.


Mạc Như: “Thật sự có thể sống sao?”
Chu Dũ cười cười, “Đương nhiên, cây liễu thích nước khó bị thối, ở chỗ này cũng dễ đâm rễ.
Bình thường người ta đều là dùng gỗ cây liễu đóng quan tài, không sợ bị ẩm ướt.”


“Loại phương pháp này gọi là cố định liễu, chính là bảo bối đấy, cắm như vậy chỉ cần mọc rễ nảy mầm là ba năm sau có thể to lớn um tùm.” Anh dùng hai tay diễn tả, “Năm nay luyện thép cũng sẽ không ai chặt chúng nó, mùa xuân năm sau chúng nó mọc chồi non còn có thể cứu đói, ba bốn năm sau là lớn cỡ đòn tay có thể làm gỗ cho chúng ta xây nhà, đây chẳng phải bảo bối thì là gì?”


Mạc Như mừng rỡ nói: “Quả nhiên là bảo bối.” Tóm lại, cứ dùng hết khả năng làm thêm nhiều việc một chút, như vậy cũng có nhiều thêm một phần hy vọng.
Đất ở bờ sông tơi xốp, trong chớp mắt anh đã trồng xong hai mươi cành.
Trồng cây xong, hai người đi vào trước nhà cũ.


Trước tiên Chu Minh Dũ dùng bước chân đo lường mặt trước mặt sau và bên trái bên phải căn nhà, sau đó lại dựng một cây lên đo lường độ cao, ở mấy vị trí mấu chốt đều vẽ ký hiệu lên, tính toán xem cần bao nhiêu gạch vuông và các nguyên vật liệu cần thiết khác.


Trong đầu hình dung sơ bộ về việc căn nhà phải cao bao nhiêu, nền nhà như thế nào, kiểu dáng ngôi nhà ra sao, nơi nào là nhà vệ sinh, chuồng chăn nuôi nhỏ, phòng tắm rửa ở đâu...
Theo quy mô nhà ở hiện nay một căn nhà tiêu chuẩn chính là một căn tứ hợp viện, nhà chính ba gian, mỗi phía Đông Tây có các chái ba gian, phía Đông Nam là một gian xây cổng lớn, một gian ở phía Nam làm chuồng gia súc, một gian phía Tây Nam làm chuồng heo.


Muốn xây một toà tứ hợp viện tiêu chuẩn như vậy cũng không phải dễ dàng, rất nhiều người đều là xây nhà chính trước, sau đó chậm rãi tích góp nguyên liệu, ba bốn năm xây thêm một chái ba gian, mười năm mới có thể xây đủ một vòng tròn, rất nhiều gia đình đến mười năm cũng xây không nổi một vòng tròn kia.
Tuy rằng hiện tại bọn họ không có đủ vật liệu, nhưng việc xây một căn nhà nhỏ để ở sẽ không bị chậm trễ, dù sao anh cũng là sinh viên tốt nghiệp ngành Kỹ sư Xây dựng chân chính, còn là kỹ sư cao cấp của một đơn vị xây dựng đô thị, anh đương nhiên sẽ nghĩ ra được các biện pháp khác.


Nhà ở cùng có rất nhiều loại, không phải chỉ có gạch nung hoặc là gạch vuông.
Anh có thể lợi dụng nguyên lý kết cấu làm khung gỗ để dựng một căn nhà nhỏ, dùng thân cây cao lương bện lại phủ lên mặt trên, sau đó lại dùng đất đỏ áp lên rơm lúa mì, mùa hè mùa thu cũng không vấn đề gì.
Chủ yếu bọn họ chỉ ở chỗ này ngủ, ăn cơm thì phải đi về nhà, cho nên nơi này không cần thiết phải quá lớn, mười mét vuông là đủ rồi, không có gạch vuông, anh sẽ cố gắng tận dụng gỗ.


Trong khoảng thời gian này tích cóp vật liệu, chờ sau khi thu hoạch vụ thu xong là có thể nhờ người trong đội tới chính thức hỗ trợ xây nhà ở.
Nhà ở của những người trong thôn đều làm theo cách như vậy, trước tiên nhờ người trong đội, đại đội trưởng cùng đội trưởng đội sản xuất sẽ sắp xếp phân nhóm dựa theo thành phần, tuổi tác cùng với trình độ cao thấp, chờ sau khi kết thúc vụ thu tiến vào thời điểm nông nhàn liền bắt đầu sắp xếp trình tự xây nhà.


Đến lúc đó, toàn bộ già trẻ trong đội đều đến hỗ trợ, căn nhà ba gian nhiều nhất cũng chỉ tốn ba ngày là có thể hoàn công, nếu như tất cả đều nhanh nhẹn giống mấy người đàn ông nhà họ Chu thì chỉ cần hai ngày là đủ.
Mạc Như nghe xong bản quy hoạch của anh thì cảm động không thôi, cô cũng đưa ra chủ ý, “Ban đầu chúng ta không cần phải xây tường viện, vậy chi bằng trồng nhiều cây táo tàu một chút.”


Dựa theo số năm thì đào ba mơ bốn lê năm, còn táo tàu thì một năm là đã có thể đổi tiền.
Để sống sót qua ba bốn năm kia thì cây táo tàu là cây ăn quả thích hợp nhất, nó thích cằn cỗi và không cần chăm sóc nhiều, còn dễ sống hơn so với những cây ăn quả khác.


Nạn sâu bệnh linh tinh không có biện pháp đối phó, lúc này nông dân thiếu thuốc, nơi nào cũng đều có sâu, nhưng mà do hệ sinh thái chưa bị tàn phá cho nên sâu bệnh không nhiều như những năm chín mươi.
Chỉ là nghĩ đến kế tiếp sẽ nổi dậy phong trào bài trừ bốn tệ nạn, chim sẻ cùng với các loại họ hàng gần đều bị bốn phía bắt giết, đến lúc đó chỉ sợ côn trùng có hại sẽ nhiều lên, lại thêm một chuyện đau đầu nữa.


Nghe cô nói như vậy, Chu Minh Dũ cũng có ý tưởng, “Đến lúc đó anh sẽ quy hoạch cho em một mảnh vườn nhỏ, không chỉ để trồng rau mà còn phải đẹp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play