Cho nên dù xã hội hiện tại có thay đổi thì dù sao ở nông thôn cũng không phải những nơi nghiêm túc như trường học hay cơ quan cán bộ, hiển nhiên cô ta vẫn sẽ là cô ta như xưa.
“Thật là một kẻ chết tiệt! Đồ lỗ mãng! Có mắt như mù!” Cô ta dậm chân kêu, còn mở tưởng Chu Minh Dũ sẽ quay đầu lại nhìn cô ta.
Chu Minh Dũ vốn dĩ không phải một người đàn ông có tình thú, kiếp trước đi làm đều là dáng vẻ nghiêm nghị, chỉ có đôi lúc không đứng đắn cũng là những lúc ở cùng Mạc Như, kiếp trước đã như thế, hiện tại cũng sẽ không thay đổi.
Mạc Như càng không có loại băn khoăn này, cô tập trung vào những cuộc cãi vã.
Cô cùng Chu Minh Dũ lên bờ đi về hướng bãi tràng, cô nói: “Em phải học hỏi thêm kinh nghiệm từ mẹ, xem xem làm sao để cãi nhau với người ta, tốt nhất là lớn tiếng dọa người.”
Chu Minh Dũ cười nói: “Không sao, ai dám mắng em thì anh sẽ đi nhét phân bò vào miệng họ, không cần biết là nam hay nữ, dù sao thì em cũng là đồ ngốc anh là kẻ không ra gì, không cần phải sợ.”
Mạc Như cười rộ lên, “Anh không cần chọc em cười, em không hề tức giận một chút nào.” Chỉ là trước kia Mạc Sỏa Ni nhất định đã nhận không ít lời châm chọc, tốt nhất là cô ấy thật sự không hiểu cũng không nhớ được, cũng sẽ không bị thương.
Bãi tràng bên kia đã dọn xong đất đá cứng, hiện tại tiếp tục rảy nước, nén cho bằng phẳng.
Chu Minh Quang đang kéo cối xay nén bãi, ông Chu đi một bên rảy nước, rải phân tro, sau đó cối xay lại nén qua lần nữa, cứ lặp đi lặp lại như vậy rất nhiều lần, thẳng đến khi ông Chu vừa lòng mới thôi.
Muốn ông vừa lòng, đó chính là mặt đất bóng loáng như gương, chân trần dẫm lên sẽ cảm thấy quá trơn bóng sợ bị trượt, chờ đến lúc khô cũng không bị nứt ra thành khe hở làm lúa mì rơi vào, cũng sẽ không làm đất nổi lên làm dơ lúa mạch.
Đã từng có người không phục ông Chu, vì sao một tên nhóc choai choai lại lấy được mười điểm, mà những thanh niên khác làm việc mệt nhọc cũng chỉ có thể lấy được chín điểm hoặc là chín điểm rưỡi, lúc ấy đội trưởng Chu Thành Chí mới để cho bọn họ đi nén bãi, “Nếu các cậu có thể nén bãi tràng tốt thì sau này các cậu cũng sẽ có thể giống cậu ta được nhận mười điểm.”
Trong đội, không phải tất cả lao động nam đều có thể lấy được mười điểm.
Cho dù là có sức lực cũng chưa chắc, bởi vì còn phải xem kỹ thuật, còn phải xem người đó có giỏi toàn diện hay không, có thể làm được việc gì hay không.
Dù sao thì cũng không phải mỗi ngày chỉ gánh nước chọn phân, cũng không phải mỗi ngày chỉ cuốc đất, ngoại trừ những cái đó ra còn phải đập thóc, rê thóc, còn phải cày ruộng v.
v, yêu cầu cần rất nhiều kỹ thuật.
Chỉ có người toàn năng như ông Chu, hoặc là người gần được như như ông, cho dù kỹ thuật có kém hơn một chút nhưng vẫn có thể một mình đảm đương mọi việc, mới có thể lấy mười điểm.
Con trai nhà họ Chu đều được ông chú trọng huấn luyện, ngay cả Chu Minh Dũ nhìn như một kẻ không ra gì, nhưng kỹ thuật làm việc của anh ta cũng vô cùng giỏi, nếu không cũng sẽ không nổi bật trong Đội ba, ngay lập tức liền trở thành người có khả năng nhất.
Mạc Như xem một hồi, âm thầm cảm thấy may mắn khi mình được đến với một gia đình như thế này mà không phải cái loại gia đình ham ăn biếng làm cả ngày trong nhà cứ gà bay chó sủa.
Cô càng may mắn khi có Chu Minh Dũ.
Chu Minh Dũ kéo cô, “Vừa đúng lúc nơi này có cưa, chúng ta mau đi cưa ít cành liễu đi.”
Cưa này là ông Chu đem theo để cắt cây con chỗ bãi tràng, thuận tiện còn tu sửa các dụng cụ cần dùng.
Vốn công việc sửa chữa công cụ là của người giữ kho trong đội sản xuất, nhưng họ sửa xong lại không thể dùng tốt, ông Chu liền tự mình ra tay.
Mạc Như để Chu Minh Dũ mang theo sọt cỏ dại, mang về cho heo ăn, cũng không trông cậy vào những thứ này có thể đưa đến trong đội tranh ít điểm công tác, tự cho heo nhà mình ăn lớn cuối năm còn có thể bán được nhiều tiền.
Đây chính là một khoảng thu nhập tiền mặt lớn nhất gia đình.
Hai người bọn họ về đến nhà, Chu Minh Dũ trèo lên trên cây liễu lớn cưa một ít cành liễu to dày, dài từ nửa mét đến hai mét, thuận tiện còn cưa rớt một ít nhánh cây bị sâu đục hư để tránh làm hại thêm.
Mạc Như nhận lấy, một bộ phận lớn được thu vào không gian, Chu Minh Dũ thấy thời gian còn sớm nên đi lấy một ít công cụ.
Hiện tại công cụ sản xuất của nhân công vẫn chưa bị thu về tập thể, vẫn thuộc về sở hữu cá nhân như cũ, nhà bọn họ còn có các loại công cụ như lưỡi hái, xẻng, cuốc chim lớn.
Khi đến bờ sông, Chu Minh Dũ lại cưa thêm một ít cành liễu ở ven sông, việc cắt tỉa chạc cây cũng sẽ giúp cho bọn chúng mọc thêm những cành mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play