Chủ các vườn rau xung quanh đều chạy đi xem vườn rau nhà mình, thậm chí cho dù không ai hái gì của bọn họ thì bọn họ cũng cảm thấy toàn bộ vườn rau đều bị quậy phá,
"Chao ôi, đậu côve nhà tôi bị hái rồi!”
"Rau chân vịt nhà tôi vì sao lại bị nhổ mất rồi, mất đi không ít!”
“Rau hẹ nhà tôi bị người ta dùng lưỡi hái cắt!”
“Nhà tôi…”
Bọn họ không dám làm gì Mạc Như, dù sao thì bọn họ cũng không muốn nổi danh mang tiếng bắt nạt kẻ ngốc tử, đặc biệt đồ ngốc này còn là nhà họ Chu!
Cho nên mũi tên của bọn họ đều nhắm ngay bảo Triệu Hỉ Đông, trong chốc lát liền phun hắn đến mức thương tích đầy mình, muốn trốn cũng trốn không thoát, ôm đầu nói mình không hề bảo Sỏa Ni ngốc đi hái, là tự cô ta hái.
Hắn cũng cho rằng Sỏa Ni ngốc khẳng định đã đi phá vườn rau nhà người ta, cho nên việc lấy đá tự đập chân mình này thật đúng là có miệng mà không thể cãi.
Lúc này có người nhìn thấy Chu Minh Dũ đang chạy về hướng này, mọi người đều nhanh chóng tránh ra một con đường.
Chu Dũ tan làm liền nhanh chóng quay trở lại chỗ này, muốn nhìn một chút xem có gặp được vợ mình hay không.
Hiện tại vừa nghe xong còn tưởng rằng vợ mình bị đánh, nhanh chóng đẩy đám người ra vọt mạnh vào trong, thấy trong tay Mạc Như đang cầm một sợi miên hòe, nhìn Triệu Hỉ Đông với vẻ mặt đắc ý, người phía sau thì đang bị một số người chặn lại, mồm năm miệng mười mà phun.
Mạc Như thấy anh đến lập tức ném sợi đi, bĩu môi, “Oa ~~ anh Út Năm——”
Mí mắt Chu Minh Dũ giật giật hai cái, lập tức ôm vợ vào lòng, xoa xoa vai cô, thuận tiện phối hợp hung dữ rống lên: "Chuyện gì vậy! Ai dám ức hiếp vợ của tôi!”
Có người đứng xem náo nhiệt không ngại chuyện to ra thêm lập tức thêm mắm thêm muối, giải thích cho Chu Minh Dũ một phen với giọng điệu bất bình.
Những người vây quanh Triệu Hỉ Đông cũng nói là nhà vườn rau nhà bọn họ đều bị phá như thế nào như thế nào.
Ở trong mắt bọn họ, Triệu Hỉ Đông là anh em của anh, kẻ ngốc lại là hắn vợ của anh, rau dưa nhà bọn họ bị phá hoại cho nên Chu Minh Dũ phải bồi thường! Dù sao thì Chu Minh Dũ là người Đội hai nhưng cũng thường xuyên chạy đến Đội ba làm việc, vẫn thường xuyên che chở cho Triệu Hỉ Đông, bồi thường rau dưa cũng là chuyện nên làm.
Chu Minh Dũ hừ một tiếng, hỏi Mạc Như: "Vợ ơi, em hái rau?”
Mạc Như gật gật đầu.
Những người kia càng được thế, âm thanh chỉ trích càng lớn hơn nữa, “Xem cô ta cũng tự mình thừa nhận kìa.”
Chu Minh Dũ xua xua tay, “Đừng gào to vô dụng.” Sau đó lại xoay người nói với Mạc Như: "Vợ ơi, lại đi hái thêm một ít đi.”
Những người đó vừa nghe xong còn tức giận hơn, đều sôi nổi chỉ trích Chu Minh Dũ làm vậy là thế nào.
Mạc Như lập tức đi về hướng vườn rau gia đình mình, lắc lư một vòng rồi quay lại, cười vô cùng xán lạn, "Đây này, em hái được! Mau cho điểm!”
Chu Minh Dũ lập tức khen cô rất giỏi, ghi chú cho cô mười điểm, sau đó lại quát những người khác: "Có phải mấy người ăn không ngồi rồi nên rảnh rỗi không, vợ tôi đi hái rau ở vườn nhà mình thì liên quan gì đến chuyện của mấy người?”
Triệu Hỉ Đông vừa nghe thấy vậy liền chạy nhanh tới, "Anh, chị dâu muốn hái…”
Không đợi hắn nói xong, Chu Minh Dũ quay người đi về hướng Mạc Như, kéo cô lại, “Hôm nay tranh công được những mười điểm, thật là giỏi nha, nên về nhà ăn cơm rồi, buổi chiều lại tiếp tục bắt đầu làm việc nhé.”
Mạc Như rất phối hợp thu dọn sợi bỏ vào sọt với anh, sau đó lại lấy lưỡi hái vui vẻ đi về nhà.
Những người đứng cười nhìn xem náo nhiệt cũng đều tản đi, đều là người chung một thôn, loại chuyện lông gà vỏ tỏi này đều xảy ra mỗi ngày, có đôi khi hai bà cô đứng giữa đường chống nạnh mắng qua chửi lại, chưa đến hai ngày lại cùng nhau thương lượng họp chợ hợp tác cung cấp đưa trứng gà đi tiêu thụ.
Cho nên, mọi người đều không để trong lòng.
Sau khi mọi người giải tán, sắc mặt Triệu Hỉ Đông âm trầm, hất em trai mình ra, “Cút ngay!”
Vốn dĩ hắn chỉ muốn trêu chọc Sỏa Ni ngốc một chút, để cho cô ta đánh hắn, sau đó gây ra những cuộc cãi vã khiến cho người khác chán ghét Sỏa Ni ngốc hơn.
Chờ đến khi Chu Minh Dũ trở về, thấy danh tiếng của hắn bị Sỏa Ni ngốc phá hỏng khẳng định sẽ đau lòng hắn, sau này sẽ cho hắn ăn, giúp hắn làm việc, còn sẽ đối xử tốt với hắn.
Nào biết đâu rằng, Chu Minh Dũ ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn lấy hắn một cái!
Hắn chân cao chân thấp đi về nhà, cánh tay đau rát, bụng thì đói đến phát hoảng, bụng đầy lửa giận nhưng lại không thể phát tiết.
Vừa vào cửa, hắn liền thấy cha mẹ mình đang dựa vào giường đất, thở ngắn than dài, “Ai da… đói chết mất… đói chết mất.”
Em gái Tam Mạn Nhi của hắn đang nấu cơm dưới bếp, vào thời điểm Mang chủng này sẽ không ăn đặc, vậy mà còn nấu cao lương sền sệt!