Hắn thấy trên miệng cô bé còn dính bột khô, đang ở nơi đó liều mạng nuốt xuống, cổ căng ra vì nghẹn.
Hắn tiến lên, vừa mở miệng nói vừa tát Tam Mạn Nhi một cái lảo đảo, "Con nhóc chết tiệt chỉ biết ăn vụng kia, mày cho rằng mày là tiểu thư công chúa hay là đồ ngốc không cần làm việc mà chỉ biết ăn?”
Tam Mạn Nhi bĩu môi nhưng cũng không khóc, bò dậy lau lau nước mắt chạy nhanh đi thổi lửa, kết quả là tay run run lãng phí hết hai que diêm mà vẫn không đánh ra lửa.


Triệu Hỉ Đông thấy vậy liền giận sôi máu, đưa chân đá vào lưng cô bé, sau đó đè đầu Tam Mạn Nhi vào bếp rồi mắng tiếp: "Bọn mày toàn mấy kẻ ham ăn biếng làm, ảnh hưởng đến người khác, sớm muộn gì thì cả nhà đều sẽ bị bọn mày liên lụy đói chết.”
Em trai Triệu Hỉ Lâm của hắn mới từ bên ngoài đuổi theo hắn chạy về tới nơi, thấy hắn đánh chị ba thì lập tức chạy nhào lên, "Anh cả, anh đừng đánh chị ba.”
Tam Mạn Nhi tự bò dậy khỏi bếp, cái mũi bị đập vỡ, lấy tay xoa xoa sau đó tiếp tục nhóm lửa nấu cơm.
Hai người ngồi trên giường đất nghe thấy cũng mặc kệ, người đàn ông nói: "Bà có muốn đi lên trấn trên hỏi thăm một chút xem có thể cho nhà chúng ta ít đồ cứu tế không.”


Người phụ nữ nói: “Đừng có nằm mơ nữa, trong đội sản xuất có mấy bà rảnh rỗi, động một tý là đi mách lẻo, cứu tế con khỉ khô.
Ba mấy đứa, khoai lang ở đất phân phối có phải đã đến lúc ghi chép số lượng hay không, khi nào thì có thể bào một ít để ăn?”
“Không phải có ông chủ đấu đá không ngừng với nhà họ Chu sao, bọn họ mà còn chưa ghi? Sớm đã ghi rồi.”
Người phụ nữ lại bắt đầu khao khát được phân chia lúa mì, "Nếu được chia thì ăn một trận cho đã đời, nếu có chết thì cũng làm một con quỷ no.”
Năm trước vào mùa thu bọn họ vốn cũng được phân chia rất nhiều lương thực, ngoài ra cũng có không ít khoai lang tươi cùng khoai lang sấy.


Mùa đông nhà nông nhàn rỗi cho nên mọi người đều ăn loãng, nhưng nhà bọn họ cứ động một cái là ăn đặc.
Những thứ này còn không nói, ghét ăn khoai lang khô và mấy loại không ngon cho nên đều cầm mấy thứ lương thực phụ kia đi đổi lúa thóc, bột mì với nhà người ta! Năm cân khoai lang tươi đổi được một cân lúa mì, đem một trăm cân khoai lang đi đổi thành hai mươi cân lúa mì trở về, sau khi đem đi tách vỏ trấu thì cũng còn có mười sáu cân.


Bọn họ vừa làm há cảo vừa làm súp, đương nhiên ăn ngon hơn so với lương thực phụ! Đổi vài lần như vậy, một đống lương thực tồn trữ cho mùa đông cũng bị phá gần hết, vào mùa xuân nguyên cả nhà liền rơi vào trạng thái đói chết mất, đói chết mất, may mà có tên ngốc Chu Minh Dũ kia lâu lâu lại lén lút đưa mấy củ khoai lang mới giúp cho bọn họ tồn tại.


Hiện tại là tháng tư, càng là thời kì giáp hạt, lúa mì còn chưa đến kỳ thu hoạch, những rau dưa khác cũng chưa trưởng thành, vốn rau chân vịt, rau hẹ trong vườn có thể trộn với một ít rau dại để ăn.
Nhưng thời điểm ăn Tết bọn họ đã ăn sạch rau chân vịt!
Cho nên hiện tại một ngày ba bữa húp cháo loãng!


Cứ như vậy, hiện tại lương thực vẫn là đồ do đội hỗ trợ, còn có cả vay mượn của nhà người khác một ít… Dù sao mặt mũi cũng treo ở lưng quần, có thể ăn được bao nhiêu thì cứ ăn.
Đến nỗi nói đi đào rau củ dại về ăn, vậy mà không ai trong bọn họ chịu đi đào, người lớn trẻ nhỏ đều phải tranh công làm việc! Làm gì có ai đi đào, nếu điểm làm không đủ thì cũng sẽ không được phân lương thực.
Nhưng mà hai người lớn bọn họ cùng với sáu đứa con nít, một ngày cũng kiếm không được bảy điểm thì còn có thể làm được cái gì?


Thật là phải chết đói rồi!
Nghĩ đến đứa con dâu ngu ngốc nhà họ Chu vậy mà cũng có thể ăn no, ông trời thật là không công bằng!

“Hắt xì!” Mạc Như xoa xoa cái mũi.
Chu Minh Dũ nhìn cô với vẻ căng thẳng, "Có phải vừa cởi áo bông ra có chút không thích ứng hay không?”
Mạc Như lắc đầu, “Không có chuyện đâu, hắt xì một cái cho thông khí.” Cô hỏi anh về chuyện của đội và buổi sáng anh đã làm gì.


“Anh bắt đầu thay chị dâu ba cuốc nhánh bông, đội trưởng lại bảo anh đi giúp ba nén bãi sau đó hẵng tiếp tục, nén sớm một chút là có thể bắt đầu cắt lúa mì được rồi.”


Vừa đến cửa nhà liền nghe thấy âm thanh con nít đua nhau gào khóc xen lẫn với giọng nói châm chọc mỉa mai của Trương Thúy Hoa, "Buổi trưa chị dâu hai của cô còn trở về một chuyến thấy Khả Lạp Nhi đói đến phát khóc, nguyên cả buổi sáng cô đều ở nhà, vì sao còn để con mình đói đến mức này? Cô thật là trẹo chân sao? Chắc cũng bị ván đầu nữa, có cần đi bệnh viện khám luôn không?”


Hai người nhanh chóng chạy vào nhà, nhìn từ ngoài cửa sổ gian nhà phía Tây, thấy Trương Cấu đang cho con bú, Trương Thúy Hoa đứng cách cửa sổ nói với chị ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play