Sau khi nghỉ ngơi, cô lại tiếp tục xách sọt men theo bờ sông đi về hướng Bắc, dọc theo đường đi ngoại trừ cắt bồ tử, lau sậy còn thu thêm rau dại, nhặt nhánh cây, cuối cùng cô còn phát hiện mấy cây câu kỷ tử!
Câu kỷ tử hoang dại chỉ cần trồng là có thể sống, hơn nữa có rất nhiều dinh dưỡng, đương nhiên cô sẽ không bỏ lỡ nó!
Cô cắt rất nhiều cành câu kỷ tử, đến lúc đó có thể cắm ở sau nhà tranh, trồng chung một chỗ cùng với rau dền gai.
Những thứ này đều thuộc về "Cỏ của xã hội chủ nghĩa”, không thuộc về “Rau quả của tư bản chủ nghĩa”, cho nên sẽ không bị cắt đi.
Qua thêm hai tháng nữa, cà chua, dưa chuột, hạt cây cải dầu, v.
v, hết thảy đều sẽ bị cắt đứt gắn mác thành tư bản chủ nghĩa!
Cô nhìn mặt trời càng ngày càng cao, tự mình đánh giá, có lẽ là mười một giờ hơn rồi nên bắt đầu đi bộ về.
Chờ đến khi cô trở lại chỗ đống cỏ khô, phát hiện có người đang đứng ở đó nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng.
Triệu Hỉ Đông? Cậu ta tới đây làm gì?
Mạc Như lẩm bẩm trong bụng, nghĩ thầm chính mình còn phải giả ngốc cho nên không thèm chủ động chào hỏi, cứ đi lướt qua luôn coi như không thấy, thu dọn một vài bó sợi cô để lại trên mặt đất, còn phải đem về để người trong nhà sửa lại mấy cái sọt.
Triệu Hỉ Đông vừa đưa chân ra đá bay mấy bó sợi cô định nhặt, vừa mắn chửi một cách hung tợn: "Mày là cái đồ ngốc nghếch chết bầm, dựa vào cái gì mà một kẻ ngốc như mày lại có thể ăn no! Chưa bao giờ phải tranh công làm việc, sống cũng chỉ lãng phí lương thực, nếu mày đã ngu ngốc không thể tranh công làm việc như thế vì sao lại không đi nhảy sông đi cho rồi!”
Mạc Như: "…" mày bị điên rồi à?
Cô không nói lời nào, chỉ biết tức giận trừng mắt nhìn Triệu Hỉ Đông.
Nghe Chu Minh Dũ nói, Mạc Sỏa Ni trước kia không thích nói chuyện, cứ luôn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào người khác, những người không thích cô ấy thì cảm thấy u ám rất đáng sợ, còn những không quan tâm thì cảm thấy cô thật ngớ ngẩn.
Triệu Hỉ Đông khiêu khích cô, “Có bản lĩnh thì mày đánh tao đi, nếu mày mà dám đánh tao thì tao sẽ bảo anh trai đánh chết mày!”
Mạc Như: "…" Có phải mày mắc bệnh hoang tưởng không?
Cô cố gắng không mở miệng để tránh bị lòi tẩy, chỉ đành phải dùng sức kìm lại tiếp tục trừng hắn, bụng lớn nên cô không thể nhặt cục đá lên ném hắn, cô lập tức lấy mấy sợi miên hòe trong sọt ra quất qua.
Nhưng mà, cô cũng chỉ làm ra vẻ như muốn đuổi hắn đi mà thôi, ai biết Triệu Hỉ Đông vừa nhảy lên vừa la oai oái kêu đau, liều mạng hét lên: "Sỏa Ni ngốc đánh người, Sỏa Ni ngốc đánh người!” Hắn vừa trốn vừa lớn tiếng kêu, rất nhanh đã thu hút rất nhiều thôn dân vừa tan tầm đến xem, cơ bản đều là người Đội ba bọn họ, toàn những tan tầm sớm nhất và bắt đầu làm việc muộn nhất.
Mạc Như: "…" Con mẹ nó, mày muốn cùng bà chơi âm mưu quỷ kế à! Dù sao bà đây cũng là kẻ ngốc nghếch, còn lâu mới quan tâm đến việc người khác có chê cười hay không, vốn còn ngại dùng sức, bây giờ máu điên dồn lên não rồi lập tức vút mạnh qua, ai mượn mày đến kiếm chuyện, còn muốn bảo chồng bà ta đến đánh chết bà, mày bị điên à!
Ngay sau đó có một đứa con nít còn gầy hơn cả Triệu Hỉ Đông xông tới, “Đừng đánh anh trai tôi, đừng đánh anh trai tôi!” Mà Triệu Hỉ Đông thì ôm đầu ngồi xuống núp, nhưng lại không chịu bỏ chạy, mắt thấy người đến càng ngày càng nhiều.
Mạc Như thật sự phục mấy kẻ bụng gian miệng thẳng như Triệu Hỉ Đông, bị đánh đến thế mà vẫn không chịu chạy đi còn ở chỗ này nhảy nhót, mày đang chờ cái gì vậy? Cô không biết Triệu Hỉ Đông định làm gì, vốn dĩ cho rằng hắn cũng giống mấy người khác thích bắt nạt mấy kẻ ngốc nghếch, hiện tại xem ra hắn thuần túy là một kẻ điên.
"Chị dâu, đó là vườn rau của nhà người khác, chị không được hái, thật sự không thể hái được, chị đừng đánh nữa, chị đến nhà em hái đi.”
Chủ các vườn rau xung quanh đấy nghe thấy lập tức chạy nhanh đi xem vườn rau nhà mình.
Triệu Hỉ Đông hô lên: "Chưa có hái, chị dâu đã bị tôi ngăn lại rồi, chưa kịp hái.”
Đến lạy, mày có muốn làm người tốt thì cũng không cần phải dẫm lên bà như thế chứ! Mạc Như bị hắn làm cho choáng váng, xem ra Triệu Hỉ Đông chắc chắn mình là kẻ ngốc không thể nào phản bác lại được, cho nên muốn diễn một màn này.
Cô lớn tiếng nói: "Tôi hái được! Anh kêu tôi như vậy, như vậy…” Cô khoa tay múa chân làm từ thế hái đậu côve thế nào, nhổ rau chân vịt như thế nào, sau đó lại chỉ vào Triệu Hỉ Đông, "Tôi hái được, anh cho điểm! Mau cho!” Tiếp tục lấy sợi miên hòe đánh hắn.
Triệu Hỉ Đông trợn mắt há mồm, hắn không cho rằng đồ ngốc nghếch này đã không còn ngốc nữa, mà là cảm thấy này đồ ngốc nghếch này thật sự con mẹ nó ngốc, lại còn nói hươu nói vượn.