Chương 111: Cò kè mặc cả (1)
Ông ta cười hiền lành, thật giống như hai nhà là bạn bè thân thiết, chưa từng xảy ra xích mích gì.
Chu Minh Dũ liếc mắt nhìn ông ta một cái, “Đại đội trưởng, đất nền của nhà chúng tôi là chỗ ở cũ…”
“Đúng vậy, tôi cũng có biết, không phải lần này tôi đến đây là để đưa cho mọi người đơn xin đất nền nhà hay sao.” Trương Căn Phát móc một tờ đơn xin cấp đất nền nhà ra đưa cho Chu Minh Dũ.
Chu Minh Dũ cầm lấy xem thử, thấy phía trên có viết kích thước chiều dài và chiều rộng, còn có số phòng dự kiến, cùng với nguyên nhân xây nhà, v.
v.
Anh cười nói: “Trước đây còn tưởng rằng đại đội trưởng không cho xin chứ.”
Trương Căn Phát lập tức nói: “Ai bịa đặt chuyện để ly gián tình cảm phần tử cách mạng tiên tiến của chúng ta vậy chứ, người nào không cho? Là kế toán Chu Minh Duyệt của các cậu làm việc không đến nơi, đơn xin giấy phép cũng viết không xong.
Hiện tại cái chính sách này ấy mà, có chút thay đổi, hiện tại là phải viết thư xin nộp đơn trước, rồi mới điền vào đơn xin, sau đó là đại đội của đội sản xuất trên trấn đóng dấu.”
Chu Minh Dũ chỉ vào đơn xin nói: “Đại đội trưởng, cái nhà chính này là mấy gian? Viết qua loa quá nhìn không rõ.”
Trương Căn Phát cười nói: “Kích thước ở đây, không vượt qua tường viện là được, muốn có mấy gian thì xây mấy gian, đại đội không quan tâm.”
Chu Minh Dũ gật gật đầu, như vậy thì tốt, trước tiên cứ xây mấy gian, về sau xây tiếp hai gian, vậy là nhà chính có năm gian.
Anh nhìn nhìn, đơn xin đất nền nhà Chu Thành Chí đưa cho anh, ước chừng rộng hơn một mẫu, lý do chính nói là do đất hoang để lâu hóa thành đá vụn, khô cứng, không thể trồng trọt chỉ có thể dựng nhà, trong nhà nhiều người cho nên yêu cầu xây dựng thêm.
Ban đầu xin đất xây nhà mới, diện tích sẽ bị hạn chế, hiện tại nói thẳng là xây dựng thêm, cho nên có thể căn cứ vào căn nhà ban đầu sửa chữa to ra gấp đôi.
Người trẻ tuổi như anh mà xin đất nền nhà, nhiều nhất cũng chỉ được hai ba gian phòng, hiện tại Chu Thành Chí đồng ý cho anh xây dựng thêm hai gian nữa đương nhiên sẽ rộng hơn rất nhiều.
Nhà chính rộng rãi, sân thì to, ngăn phía Đông và phía Tây ra là thành ba gian.
Bác đội trưởng thật là biết quan tâm, anh cũng chưa từng nói qua là muốn một nơi rộng cỡ nào, cũng không biết đội trưởng đi đo lường từ khi nào mà lại viết ra hợp ý anh đến như vậy.
Bên kia, Trương Căn Phát đang âm thầm cười nhạo Chu Minh Dũ, một tên lỗ mãng không biết được bao nhiêu chữ mà cũng bày đặt xem cái rắm, còn xem đến mức vui vẻ ra mặt như vậy.
Ông ta nói: "Cậu không cần phải xem nữa, tôi đã xem qua rồi, cũng đã đóng dấu.
Đơn xin do Chu Minh Duyệt viết không đúng, cho nên tôi viết thay cậu đấy.”
Trương Thúy Hoa trề trề môi, một tên đại đội trưởng không biết được bao nhiêu chữ to mà còn không biết xấu hổ, nói kế toán nhà người ta viết không đúng cho nên ông viết thay, mở miệng ra mà cũng không sợ bị toe đầu lưỡi.
Tôi chết cũng không tin!
Muốn xúi bậy mối quan hệ giữa bọn họ và kế toán sao, không có cửa đâu!
“Đại đội trưởng, hôm nay ông đến đây vừa đưa đơn xin đất nền vừa quan tâm đến việc xây nhà, không phải là có chuyện gì đấy chứ.”
Trương Căn Phát cười nói: “Không phải chuyện lớn, chỉ là đến xem một chút, lúc này gặt lúa mì rất may là có anh Chu cùng mấy đứa con trai, đều rất có khả năng, là người dẫn đầu của trang trại nhà họ Chu!”
Trương Thúy Hoa liếc mắt nhìn ông ta một cái, đây là cái trò thiêu thân gì vậy, lúa mì của Đội ba Đội bốn đã bị huỷ hoại hơn phân nửa, Đội một Đội hai đều đã phân chia lương thực, ông ta muốn làm gì.
“Đại đội trưởng, chuyện về lương thực thì cứ đến nói với đội trưởng của chúng tôi, một bà già như tôi đây cũng mặc kệ chuyện này.”
Trương Căn Phát cười nói: "Bà chị đừng suy nghĩ nhiều quá, không phải tôi đến đây để mượn lương thực.
Tôi muốn hỏi một chút thành quả diệt trừ bốn hại thắng lợi lần trước, có phải mọi người vẫn còn giữ ở trong nhà hay không?”
Trương Thúy Hoa đưa mắt nhìn Mạc Như, “Ở… nhà hay không sao?”
Mạc Như được Chu Minh Dũ che chắn, cho nên Trương Căn Phát nhìn không thấy, cô gật gật đầu.
Trương Thúy Hoa cười ha ha hai tiếng, "Mấy thứ bẩn thỉu kia ai còn lưu trữ làm gì, Hồng Lí Tử, có phải đã ném rồi hay không?”
Chu Minh Dũ lập tức biết mẹ anh đây là muốn hợp tác với anh, liền cười nói: "Mấy thứ dơ bẩn, ném đi…” Anh nhìn biểu cảm của Trương Căn Phát cũng khẩn trương theo, chưa kịp nói hết chữ “…rồi” sau cùng.
Trương Căn Phát vội nói: “Minh Dũ có nói là mọi người vẫn tiếp tục bắt thêm mà.”
Trương Thúy Hoa lập tức oán trách con trai, "Cái thằng nhóc con này, vì sao chuyện gì cũng đem ra bên ngoài nói như vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play