Chương 112: Cò kè mặc cả (2)


Chu Minh Dũ liền cười hề hề, “Đại đội trưởng, chuyện chúng tôi lấy điểm công tác để đổi vật liệu, đại đội trưởng không có ý kiến gì chứ.”
Trương Căn Phát vội gật đầu không ngừng, “Đương nhiên không có ý kiến, có gì để ý kiến đâu, tôi đã sớm nói là có thể làm như vậy rồi.


Đều là vật liệu trong thôn chúng ta, lấy… của dân mang đi, cũng có thể trả lại cho dân dùng, tôi đã nói là có thể rồi, khẳng định là đội trưởng của mấy người nghe nhầm rồi.
Không phải tôi nói đâu, cái ông Chu Thành Chí kia, đôi khi đầu óc hơi không được tỉnh táo cho lắm…”
Ông ta luyên thuyên một phen khuyết điểm của Chu Thành Chí, “... lại còn ngoan cố.”


Trương Thúy Hoa: "…" Ông cũng không phải không biết ông chồng nhà tôi và đội trưởng có mối quan hệ như mặc chung một cái quần, vậy mà còn ở nơi này nói bậy, có phải ông bị ngốc rồi hay không?
“Ha ha, đại đội trưởng không có ý kiến thì tốt rồi.” Trương Thúy Hoa nhìn về phía Chu Minh Dũ, “Hồng Lí Tử, buổi tối an tĩnh trên đường cũng không có ai, đợi lát nữa tìm anh ba của con và nhóm mấy người chỗ anh Minh Quốc, đi chặt mấy cây.”


Với số điểm trên đội thiếu nợ nhà bọn họ, cho dù chặt sạch cũng không lỗ, bọn họ cũng không cần nhiều lắm, chặt tổng cộng bốn năm cây là được.
Chu Minh Dũ cười nói: “Được thôi, đợi lát nữa sẽ đi ngay.” Anh nhìn xem sắc trời, đỡ Mạc Như, "Vợ ơi, chúng ta đi bắt nhộng ve đi.”


Trương Căn Phát nhìn vợ chồng son đi rồi, ngoài cười nhưng trong không cười, "Bà chị này, trông vợ chồng son kia thật hạnh phúc.”
Trương Thúy Hoa nói: “Đương nhiên rồi, tổ tông bọn tôi hiển linh phù hộ, con dâu ngốc nghếch của chúng tôi cũng không còn ngây ngốc như trước kia nữa, nhìn đi, hiện tại còn biết nấu cơm nữa đấy.”


Trong lòng Trương Căn Phát lộp bộp một cái, lại nghe Trương Thúy Hoa nói: "Nhưng mà nó không nhớ gì cả, cũng không nhận ra ai, chỉ biết mỗi Hồng Lí Tử, gặp người nào cũng không nói chuyện, đại đội trưởng không cần phải cảm thấy nó không biết lễ tiết.”


Trương Căn Phát lại nhẹ nhàng thở ra, hất tóc một chút, nói một cách thận trọng, "Gia đình chúng ta diệt trừ bốn hại cũng rất có công lao, mấy con muỗi kia cũng nên giao nộp lên trên, đây là thành quả chiến đấu của trang trại nhà họ Chu chúng ta, chị không có ý kiến gì chứ.”


Đương nhiên Trương Thúy Hoa không có ý kiến, từ lúc ông ta cứ một mực mở miệng nói đến thành quả diệt trừ bốn hại thì bà đã biết ông ta muốn làm gì, đơn giản chính là muốn lấy mấy con ruồi muỗi kia mang lên trấn trên tranh công, khoe khoang.


Chim sẻ bắt được nhiều, nhưng cũng chỉ được có bấy nhiêu, mình bắt được người khác cũng bắt được, cũng chưa chắc có thể bắt nhiều hơn so với người khác.
Mấy con ruồi muỗi này thì lại khác, sẽ không có ai bắt được nhiều như vậy.
Nếu như giao lên trên, đó chính là sự nghiệp cống hiến vĩ đại, vì toàn bộ Trung Quốc tiêu diệt vi khuẩn bệnh tật.


Trương Thúy Hoa cười nói: "Hèn gì đại đội trưởng lại cho dây thừng một cách thoải mái như vậy, thì ra là bảo chúng tôi đi bắt ruồi muỗi cho đại đội trưởng làm thành quả chiến đấu.”
Trương Căn Phát cười gượng hai tiếng, "Vì sao lại nói là cho tôi chứ, là dâng tặng lễ vật cho chủ tịch Mao!”
Trương Thúy Hoa giật giật khóe miệng, tên khốn nạn này muốn làm gì, ngay cả chủ tịch Mao cũng bị ông ta lôi ra làm cờ hiệu, thật là cái gì cũng đều lấy chủ tịch Mao ra để bôi nhọ.


“Đại đội trưởng, ông không biết đâu, vì để hưởng ứng lời kêu gọi diệt trừ bốn hại của ông, ban ngày gia đình của chúng tôi liều mạng gặt lúa mì, buổi tối không ngủ được, nguyên một nhà già trẻ đều đập muỗi bắt ruồi, mệt đến mức thở không ra hơi.


Con dâu của tôi thậm chí còn không có được một đôi giày vải để mang.”
Trương Căn Phát lập tức nói: "Ở chỗ tôi còn cất giữ mấy tấm phiếu vải, có thể đổi được gần một mét vải.” Trên miệng nói ra, trong lòng ông ta lại quặn đau một trận, nhưng sợ nói ít thì người ta không thèm.
Trương Thúy Hoa lại nói: “Đại đội trưởng, ông xem đấy, nếu như chúng tôi chuyển nhà, nồi cũng không có, lu cũng không có…”


Trương Căn Phát lại nói: "Tôi cấp cho một cái phiếu mua hàng hóa là có thể mua được nồi.”
Từ năm 1953 bắt đầu thông hành phiếu gạo, năm 1954 bắt đầu sử dụng phiếu vải cho tới nay, đời sống sinh hoạt ở nông thôn không bị ảnh hưởng nhiều, dù sao thì mọi người đều tự cung tự cấp, trồng ruộng trồng rau nuôi heo gà vịt, cho nên lương thực dầu rau gì cũng đều đủ đáp ứng nhu cầu, không cần đi mua.


Những đồ dùng cần trong sinh hoạt hàng ngày khác, cơ bản đều là dân địa phương tự tiến hành trao đổi với nhau.
Nhưng bắt đầu từ năm nay trở đi, trong huyện đã nhấn mạnh, thống nhất việc mua bán đồ vật phải dùng phiếu, ví dụ như nồi sắt, bên ngoài phải dùng phiếu công nghiệp, ở tại địa phương thì trực tiếp quy định dùng phiếu mua hàng hóa do chính huyện mình cấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play