Chương 110: Tới cửa cầu xin (4)


Nhưng Trương Căn Phát thường xuyên đi lên trấn trên và huyện ủy tham gia cuộc họp, phiếu gạo, phiếu vải, phiếu mua hàng giảm giá,…ông ta đều có.


Ở trong thôn cũng có một vài phiếu mua hàng hóa hoặc là những phiếu khác, nhưng số lượng rất ít, không cách nào chia đều đến mỗi hộ, cho nên đa phần là phân cho đại đội trưởng và bốn đội trưởng.
Mà bốn đội trưởng kia cơ bản không bước chân ra khỏi cửa, đi xa nhất cũng là lên trấn trên nộp thuế trưng thu, vì vậy mà những cái phiếu kia đều rơi vào trong túi của Trương Căn Phát.


Được Chu Bồi Cơ nhắc nhở như vậy, Chu Minh Dũ cùng Mạc Như cũng sực nhớ ra.
Trước đây hai người bọn họ hoàn toàn không hiểu biết gì về thứ này, ngay cả Trương Thúy Hoa cũng không biết ngoại trừ phiếu vải ra vẫn còn phiếu gì nữa, dù sao thì tiền của mình cũng không có.


Ví dụ như, hiện tại nhóm mấy ông nông dân muốn mua nồi thì phải có phiếu mua hàng hóa, những phiếu này là do huyện ủy cấp, ở thành phố lớn thì đều dùng phiếu công nghiệp.
Chu Minh Dũ nhìn Chu Bồi Cơ, “Vậy mày muốn cái gì?”


Chu Bồi Cơ làm một bộ dáng mày đừng có xem thường người khác, nói: “Không phải tao đã nói, tao muốn làm thợ mộc sao? Mày đừng giữa đường đổi ý là được.”
Chu Minh Dũ có chút lo lắng, có phải tay nghề của hắn không được tốt lắm hay không, nếu thật là không tốt thì đến lúc đó cho hắn làm gác mái, cửa sổ gì đó vẫn là để chú Ba làm thì hơn.

Bọn họ bận rộn xử lý gỗ, Mạc Như tiếp tục đi cắt cây gai, cắt xong thì đặt ở trong sông để ngâm, những dây gai vẫn luôn được ngâm trước đó đã bị thối nát biến thành màu đen được cô lấy lên rửa sạch sẽ mang về nhà.


Sau khi trở về nhà thì đã chạng vạng, hai người trước tiên làm cơm, sau đó lấy hết mấy bó dây gai lớn đã cất giữ ra.
Những thứ này đều là nhờ hàng ngày Mạc Như đi khắp nơi tìm kiếm để cắt, đã được ngâm qua ở trong sông, hiện tại có thể lột vỏ để xoắn dây thừng.


Dây thừng có thể dùng để cột hàng rào, làm đệm cỏ, nhà mới thì cần dùng để buộc thân cây cao lương lợp mái nhà, những chỗ cần dùng cũng không ít.
Xoắn dây thừng là việc sở trường của Trương Thúy Hoa, bà xoắn hai sợi lại với nhau rồi trực tiếp chà lên cẳng chân, một lần chà là được một sợi, cẳng chân kia bị bà chà đến mức quanh năm không mọc nỗi lông tơ.


Mạc Như và Chu Minh Dũ không có cái bản lĩnh kia, bởi vì làm như vậy thật sự rất đau, vì thế hai người bọn họ dùng búa vặn dây thừng để xoắn.
Búa vặn dây thừng được làm bằng xương ống của con bò, xương này to ở hai đầu và hẹp ở khoảng giữa, dùng khoang đục một lỗ chính giữa để treo móc sắt, lấy dây gai treo lên, đẩy một cái là búa xoay mòng mòng, mấy sợi dây gai xoắn lại với nhau lập tức biến thành dây thừng.


Sau bữa cơm tối, Trương Thúy Hoa cũng giúp đỡ vợ chồng son xoắn dây thừng, loại này việc cơ bản đều là việc của phụ nữ, đàn ông sẽ không làm.
Ông Chu mang theo con trai thứ ba đi đến nhà bác cả để cùng nhau bện giày rơm, mùa hè làm việc nhiều, giày rơm dùng rất hao, một người phải có đến vài đôi.


Lúc này, đa số nhà nào cũng đều sẽ bện giày rơm để mang, nếu nhà nào không biết bện thì phải đi nhờ vả người khác, như vậy rất phiền phức, cho nên cơ bản người nào cũng đều phải học được, những người không biết thì sẽ bị người ta nói là lười, ngu dốt.


Đinh Lan Anh bận rộn chăm sóc mấy đứa con ở trong phòng, Trương Cấu thì không chịu hỗ trợ, Trương Thúy Hoa cũng mặc kệ bọn họ, càng không yêu cầu bọn họ nhất định phải hỗ trợ xoắn dây thừng.
Đang cười nói thì nghe thấy bên ngoài có người kêu lên: "Anh Hai có ở nhà không?”


Là giọng nói của Trương Căn Phát, mọi người đều không thích, Trương Thúy Hoa nói: “Đi đến nhà đội trưởng rồi, đại đội trưởng đi đến nơi đó tìm xem sao.”
Trương Căn Phát nghe thấy ông Chu không có ở nhà nhưng vẫn đẩy cửa bước vào, thấy một nhà bọn họ đang ngồi xoắn dây thừng thì cười nói: "Năm vừa rồi đại đội còn dư lại mấy cân dây thừng, trong nhà nếu cần dùng gấp thì bảo người đến đó lấy.”


Trương Thúy Hoa thả ống quần xuống, lấy cây búa từ trong tay Mạc Như, vừa xoay cây búa quay tròn, vừa cười nói: "Mấy thứ đó cũng không dám dùng, điểm công tác của bọn tôi chính là để ở trong đội của mình, không hề có ở trong đội khác.”


Chuyện xin đất nền nhà bị Trương Căn Phát cản trở cho nên không xin được, dùng điểm trong đội để đổi vật liệu cũng bị ông ta ngăn cản, cây cũng không chặt được, làm như bà không biết gì vậy!
Cái lão cáo già! Đồ tai to mặt lớn!


Trương Căn Phát thản nhiên lấy một cái băng ghế nhỏ ngồi xuống, cách xa Mạc Như một chút vì sợ bị ăn đòn, sau đó liếc mắt nhìn Chu Minh Dũ một cái, cười nói: “Minh Dũ hiện tại càng ngày càng có năng lực nha, nào là anh hùng diệt trừ bốn hại này, còn có cả người thu hoạch lúa mì mẫu mực nữa, tôi đây định lên trấn trên để đăng tin cậu lên báo đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play