Thiên Vân Sơn vốn là đại tông đứng đầu trong giới tu chân, lại có Vân Khanh tiên quân, người mạnh nhất lục giới, tọa trấn. Vừa mới hạ tàu bay, lập tức có các thế gia, tông môn bái kiến đến thăm. Nhân lúc Vân Khanh tiên quân cùng hai vị trưởng lão bận tiếp đón khách, Vân Dao trốn ra ngoài, không bỏ lỡ cơ hội tham gia đại hội Lục Giới lần đầu tiên.
“Tiểu sư thúc" vừa mới hạ tàu bay, Vân Dao liền bị ai đó từ phía sau ôm chầm lấy. Nghe tiếng gọi, Vân Dao biết ngay người tới là ai, lười biếng không phản ứng, cứ để mặc đối phương ôm lấy mình, chậm rãi cùng người đó dạo bước về phía trước.
"Vân Dao, một tháng không gặp, nhớ ta không?" Từ Thiếu Hiền khẽ nghiêng đầu, cúi sát tai Vân Dao thì thầm, giọng nói nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy. Cảm nhận được người trong lòng khẽ cứng lại, khóe miệng hắn nở một nụ cười vừa lòng: "Xem ra tiểu sư thúc rất nhớ sư điệt rồi, vậy sư điệt tội lỗi quá, sau này nhất định sẽ hảo hảo bù đắp cho tiểu sư thúc."
"Nga, sư điệt định bù đắp thế nào đây?" Vân Dao liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú bên cạnh, không khỏi cảm thán: quả nhiên không hổ danh là người đứng đầu Đạt Ma Phong, khuôn mặt này đúng là mỹ sắc tuyệt vời.
"Sắc đẹp này, tiểu sư thúc có vừa lòng không?"
Lời nói khiêu khích, nhẹ nhàng theo làn gió thổi qua tai, khiến Vân Dao không khỏi run nhẹ.
"A..." Như thể rất hài lòng với phản ứng của người trong lòng, Từ Thiếu Hiền khẽ cười, vừa định tiếp tục trêu chọc vị tiểu sư thúc thú vị này thì đột nhiên có người xuất hiện cản đường.
"Vân Dao, sao ngươi lại đến đây?" Lý Cảnh Dung, thiếu các chủ của Bồng Lai Hải Thiên Các, cũng là vị hôn phu đã được đính ước từ trong bụng mẹ của Vân Dao, kinh ngạc khi nhìn thấy Vân Dao. Thiên Vân Sơn coi Vân Dao như bảo bối, không bao giờ để y rời khỏi nửa bước. Ngay cả đại điển đính hôn của hai người cũng tổ chức ở Thiên Vân Sơn, khi đó Vân Khanh tiên quân nói: "Tiểu sư đệ thân thể yếu ớt, không chịu nổi những chuyến đi dài, ngay cả gió ở chân núi Thiên Vân Sơn cũng đủ khiến bệnh tật tìm đến, huống hồ là đi xa đến Bồng Lai."
Không ngờ hôm nay, họ lại chấp nhận đưa Vân Dao đến dự đại hội Lục Giới.
Trong thoáng chốc Lý Cảnh Dung còn đang ngạc nhiên, thì ánh mắt hắn chợt bắt gặp bàn tay đang đặt trên vai Vân Dao. Nhìn thấy vị hôn phu của mình đang bị ôm trong lòng một nam nhân khác, Lý Cảnh Dung khẽ cau mày. Ai mà thấy cảnh này đều sẽ không thoải mái, hắn lập tức đưa tay kéo Vân Dao về bên mình.
"Thiếu các chủ, chưởng giáo sư thúc cùng sư tổ ta đang tiếp đón khách, ta cùng tiểu sư thúc chỉ là nhàn rỗi không có việc nên đi dạo. Ngài đặc biệt đến đây để tìm tiểu sư thúc hay là tới bái kiến chưởng giáo sư thúc?" Từ Thiếu Hiền không quá để ý khi thấy Vân Dao bị kéo đi, thuận thế thu tay lại rồi nhìn Lý Cảnh Dung bằng ánh mắt chân thành, thản nhiên đáp lời.
"Vân Khanh tiên quân cũng tới sao?"
"Đương nhiên, đại hội Lục giới là chuyện lớn như vậy, đại sư huynh chắc chắn phải đến để chủ trì." Vân Dao khẽ rút tay ra khỏi tay Lý Cảnh Dung một cách tự nhiên rồi nhẹ nhàng lắc lắc tay: "Đại sư huynh đang ở trên tàu bay, ngươi có việc thì cứ đi trước."
"Ta đi trước bái kiến Vân Khanh tiên quân, có rảnh ta sẽ đến thăm ngươi." Nghe thấy tên Vân Khanh tiên quân, trong lòng Lý Cảnh Dung như có đàn kiến bò, ngứa ngáy khó chịu, vội vàng bước nhanh về phía tàu bay của Thiên Vân Sơn. 200 năm không gặp, một khắc chờ cũng không được.
Nhìn bóng dáng Lý Cảnh Dung vội vã rời đi, Vân Dao trong lòng cười nhạo không thôi.
"Ngô..." Vân Dao chưa kịp phản ứng thì đã bị áp lên thân cây, Từ Thiếu Hiền gấp gáp hôn xuống, nụ hôn cuồng nhiệt như muốn nuốt trọn cả người Vân Dao. Y lập tức mềm nhũn, để mặc cho Từ Thiếu Hiền muốn gì thì làm nấy.
"Cái này bồi thường, tiểu sư thúc có hài lòng? Có giải được nỗi khổ tương tư không?" Từ Thiếu Hiền khẽ cười, giọng trầm khàn lười biếng, mang đậm dư vị tình ái. Vân Dao bị kích thích hai chân nhũn ra, thân thể dựa vào thân cây, không còn sức đứng vững, may nhờ Từ Thiếu Hiền ôm chặt mới không ngã.
"Mau buông ta ra, nếu còn không trở lại, đại sư huynh sẽ ra ngoài tìm đó." Vân Dao khẽ đẩy người trước mặt, muốn thoát khỏi vòng tay nhưng ngược lại bị ôm càng chặt hơn.
"Ta không bỏ, ta còn muốn nữa. Nhiều ngày không gặp, chỉ một lần làm sao đủ để giải được nỗi tương tư mà tiểu sư thúc đã hạ vào lòng ta chứ?"
"Đừng đùa nữa." Vân Dao cười, khẽ hôn lên môi người tình: "Nói chuyện chính đi, đã chuẩn bị xong hết chưa?"
Từ Thiếu Hiền hôn lên môi Vân Dao một cái mạnh mẽ, rồi cười nói: "Ngươi yên tâm. Vì ngươi, vì có thể đường hoàng ở bên nhau, ta nhất định cẩn thận từng chút. Đêm nay hành động, hai ngày nữa sẽ có kết quả."
"Cẩn thận một chút, ta chờ tin tốt từ ngươi."
Hai người lại không kìm được mà trao nhau một nụ hôn, Từ Thiếu Hiền từ trong áo lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ: "Đây là giải dược. Nếu vô tình uống phải Hoá Thần Tán, hãy lập tức uống vào, chỉ một canh giờ sau là sẽ không sao."
Từ Thiếu Hiền nâng mặt Vân Dao, môi răng quấn quýt một hồi lâu rồi khẽ nói: "Việc của ngươi mới thật sự nguy hiểm, vạn sự phải cẩn thận."
Khi Vân Dao trở lại tàu bay, vừa hay đụng phải Vân Khanh sư huynh đang định đi tìm y. Nhìn thấy sắc mặt sư huynh không vui, sợ sẽ bị răn dạy, y lập tức quyết định tiên hạ thủ vi cường, hướng về phía Vân Khanh làm bộ giận dỗi, ồn ào:
"Ta còn đang giận, không muốn để ý đến đại sư huynh!"
Nói xong, y nhanh chóng lướt qua Vân Khanh, chạy về phòng mình, để lại Vân Khanh tiên quân nhìn theo bóng dáng y mà chỉ biết dở khóc dở cười.
Vân Khanh chậm rãi bước đến cửa phòng Vân Dao, gõ cửa: "Đệ ra ăn cơm chiều đi, ăn no rồi có muốn giận tiếp cũng được."
Nhưng lúc này, Vân Dao chẳng còn chút ham muốn ăn uống nào. Cảm giác xúc động từ khoang miệng vẫn khiến y run rẩy toàn thân, cơn buồn nôn từ sâu trong cơ thể không ngừng trào lên. Vân Dao lấy tay trái ấn chặt trước ngực, hy vọng có thể kìm nén cơn buồn nôn này lại. Sự cứng rắn của thân thể đang nhắc nhở y một cách âm thầm nhưng rõ ràng rằng dù không muốn ăn, y vẫn phải nuốt xuống. Dù có nhổ ra thì cũng phải cắn răng mà nuốt lại. Đây là bước cuối cùng của ván cờ, không thể để công lao ba năm đổ sông đổ bể. Phải nhịn... phải nhịn...
Vân Dao trong lòng nhắc nhở chính mình, cố gắng lấy đủ dũng khí dùng hết sức mở cửa phòng.
Ngoài cửa, Vân Khanh giật mình, liếc nhìn cánh cửa phòng hơi lung lay: "Giận đến mức này sao?"
Đến cơm cũng không muốn ăn, rõ là đang giận thật.
"Vậy không ăn..."
Vân Dao chẳng màng đến lời nói, nhanh chóng bước thẳng vào phòng của Vân Khanh tiên quân. Trong phòng đã bày biện sẵn mấy món ăn, tất cả đều rực rỡ, đầy đủ màu sắc hương vị. Mỗi món ăn đều tỏa ra ánh sáng kim sắc nhạt nhòa, hiển nhiên là linh khí dồi dào, toàn bộ đều là những linh vật thượng phẩm.
“Đại sư huynh,” Vân Dao ngoan ngoãn dâng một chén linh trà đến trước mặt Vân Khanh. Vân Khanh tiên quân bưng bát cơm lên, tay khẽ run. Linh trà trong chén nhẹ nhàng xoay quanh, tỏa ra ánh sáng kim sắc nhạt, hòa cùng với vẻ ngoan ngoãn của Vân Dao, tất cả như đang báo hiệu điều gì đó nguy hiểm: “Chẳng lẽ trong trà có độc? Độc chết ta thì không cần luyện công nữa?”
Vân Dao không thể đoán được đại sư huynh đang nghĩ gì lúc này, cũng chẳng thể tìm ra manh mối nào từ nụ cười nhạt nhẽo trên gương mặt huynh ấy. Y chỉ thong thả tiếp tục dùng bữa, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Thiên Vân Sơn đại chưởng giáo, Vân Khanh tiên quân, dù còn trẻ nhưng đã giữ vị trí cao trong môn phái, quan sát khắp Tu chân giới. Tâm tư và lòng dạ của huynh ấy nào phải ai cũng thấu hiểu được. Dù đối đãi với con trai duy nhất của ân sư, Vân Khanh cũng chỉ có thể cho thêm một vài nụ cười, nói thêm đôi ba lời mà thôi.
Trăm ngàn năm sớm chiều ở chung, Vân Dao sao lại không nhìn thấu được những điều ẩn khuất bên trong. Cả thế gian đều nói Thiên Vân Sơn Vân Khanh tiên quân là người ôn nhu như ngọc, một bậc quân tử đoan chính. Nhưng Vân Dao nhìn rõ hơn bất cứ ai: Đại sư huynh trông có vẻ dịu dàng, lãnh đạm nhưng trong xương cốt lại là kẻ vô tình. Đối với hắn, hồng nhan rồi cũng hóa thành xương khô, sinh linh trong lục giới chỉ như loài kiến. Trước con đường đạo của mình, Vân Khanh tiên quân có thể không chút do dự mà rút kiếm chém giết, thậm chí đôi mắt cũng không thèm chớp lấy một lần. Tác phong của huynh ấy còn cứng rắn hơn cả nhị sư huynh Vân Tranh, trông không khác gì một kiếm tu thực thụ. Việc mưu kế với huynh ấy chẳng khác nào đi lột da hổ, chỉ xem ai có thể vững vàng hơn, ai có thể che giấu bản thân tốt hơn mà thôi.
Vân Khanh đặt chén cơm linh gạo xuống, cầm tách trà trong tầm tay mà nhấp từng ngụm chậm rãi. Thực ra, hắn đã ngừng việc ăn uống từ ngàn năm trước, hiện tại chỉ cùng ngồi ăn với tiểu sư đệ cho có mà thôi. Vân Dao từ khi sinh ra đã mang tư chất yếu kém, con đường tu hành của y vì thế mà vô cùng gian nan, phải dựa vào những vật ngoại thân mới có thể tăng trưởng tu vi. Trong giới tu chân, đan dược là phương tiện phụ trợ phổ biến nhất để giúp tu sĩ thăng tiến nhưng dù là ai cũng không thể tránh khỏi việc phải trả giá cho nó. Ngay cả kiếm tu, những người ít phụ thuộc vào đan dược nhất, đôi khi cũng phải bất đắc dĩ mà dùng đến các loại đan dược này. Thế nhưng, mỗi một viên đan dược uống vào để tăng tu vi đều sẽ trở thành khoản nợ lớn, ngày sau sẽ bị trừng phạt bởi thiên lôi. Số đan dược càng nhiều, mức độ thiên lôi trừng phạt càng cao. Khi tu sĩ đột phá cấp bậc, việc đối mặt với thiên lôi là thử thách duy nhất mà họ phải tự mình chống chọi, không thể dựa vào bất kỳ ai khác. Dù cho Vân Khanh tiên quân đã đạt gần đến cảnh giới thần tiên, chuẩn bị phi thăng nhưng dưới Thiên Đạo, hắn cũng không thể giúp tiểu sư đệ của mình đối đầu với thiên lôi trong quá trình độ kiếp.
Vì để tiểu sư đệ có thể vượt qua kỳ độ kiếp một cách nhẹ nhàng, tránh bị nghiền xương thành tro, đan tu tam sư huynh cùng dược tu tứ sư muội của Thiên Vân Sơn đã dành nhiều ngày đêm suy tính cẩn thận. Cuối cùng, họ quyết định thay vì dùng đan dược luyện chế từ hậu thiên, sẽ sử dụng linh vật bẩm sinh trời ban, giống như cách người phàm ăn uống ba bữa mỗi ngày, không cần phải tích cốc. Việc này giúp tiểu sư đệ từ từ bổ sung linh khí và tích lũy tu vi một cách âm thầm mà tự nhiên. Dù quá trình này kéo dài nhưng lợi ích chính là linh vật tiên thiên vốn trời sinh, không chứa độc tố và cũng không bị coi là vi phạm Thiên Đạo. Vì thế, khi độ kiếp, tiểu sư đệ sẽ không bị Thiên Đạo nhận định là đi ngược với quy luật mà trừng phạt.
Vì thế, kể từ khi sáng lập, Thiên Vân Sơn đã thay đổi cấu trúc nội bộ. Trong sáu phong và 11 đường, Tiên Dược Phong – do tứ sư muội Vân Xu đứng đầu – đã lập một gian bếp nhỏ chuyên để chế biến linh thực cho Vân Dao. Đồng thời, Tiên Dược Phong và Luyện Khí Phong cũng lựa chọn những nơi có linh khí sung mãn nhất để gieo trồng linh thực. Từ ngoại môn, họ đã tuyển chọn một nhóm đệ tử có kinh nghiệm trồng trọt vào nội môn để chịu trách nhiệm chăm sóc linh thực hàng ngày, chính là nhóm đệ tử hiện đang phụ trách Chưởng Thiện Đường.
Sự kiên nhẫn sẽ sớm được đền đáp, nam chủ sắp bước vào chiến trường trong những chương tới.