Thiên Nguyên năm thứ 71283, cánh cổng Minh Hải Địa Ngục bị phong ấn nay đã tổn hại, vô số ác quỷ tận dụng thời cơ tràn ra, gây hại khắp nhân gian. Ma tộc cũng nhân cơ hội đó phát động đại binh tấn công Tu Chân Giới. Từ đó, sinh linh trong thiên hạ chìm trong biển khổ, Tu Chân Giới cũng chịu tổn thất vô cùng nặng nề. Về sau, chính đạo Tu Chân Giới do Thiên Vân Sơn đứng đầu, tập hợp sức mạnh của tam giới tinh anh, tốn trăm năm trời để diệt trừ ác quỷ và yêu ma lục đạo, khôi phục chính khí cho nhân gian. Tông chủ Thiên Vân Sơn, vị tiên quân chí tôn, đã hi sinh thân mình lấy thần hồn dẫn dắt, dùng tu vi ngàn năm để phong ấn cánh cổng Minh Hải, mang lại hòa bình cho tam giới. Từ đó, Thiên Vân Sơn trở thành tông môn đệ nhất của chính đạo Tu Chân Giới, 36 đại tông và 128 tiểu phái đều cúi đầu quy phục, tôn Thiên Vân Sơn như thiên lôi, chỉ đâu đánh đó. Trận chiến trăm năm này được Tu Chân Giới gọi là Minh Hải Chi Loạn.
Trong trận Minh Hải Chi Loạn, ác quỷ hoành hành, yêu ma không cố kỵ, nhân gian bị tàn phá gần như mười thì chín nhà không còn. Tu Chân Giới cũng chịu thiệt hại nặng nề, đệ tử tinh anh đều ngã xuống. Lục Giới lần đầu tiên trong hàng tỉ năm mới xuất hiện thế lực cân bằng, các bên kìm hãm lẫn nhau.
Cho đến khi một người xuất hiện, phá tan thế cân bằng đó.
Ngàn năm sau, kể từ trận Minh Hải Chi Loạn, Vân Khanh tiên quân, đệ tử thân cận của tông chủ Thiên Vân Sơn khi xưa, đột phá xiềng xích từ Hóa Thần hậu kỳ tiến vào Đại Thừa kỳ Hợp Đạo. Chỉ với một người, một thanh kiếm, Vân Khanh tiên quân trảm Ma Tôn, sát Yêu Hoàng, gần như bước vào cõi phi thăng. Với tu vi này, hắn đứng đầu Tu Chân Giới, chấm dứt thế đối đầu giữa lục giới kéo dài ngàn năm đưa chính đạo lên đỉnh cao một lần nữa và Vân Khanh tiên quân trở thành người mạnh nhất trong Tu Chân Giới.
Trên tảng đá cao, một thiếu niên khép lại quyển sách trong tay. Trên bìa sách có bốn chữ lớn: Thiên Vân Sử Ký. Đây chính là quyển sử ký của Thiên Vân Sơn, ghi lại toàn bộ những sự kiện trọng đại từ khi tông môn này thành lập, là sách bắt buộc cho mỗi đệ tử Thiên Vân Sơn. Mục đích của sách là để khơi dậy niềm tự hào và trách nhiệm của mỗi đệ tử, vì một khi tông môn hưng thịnh, tất cả cùng hưng thịnh; một khi tông môn suy tàn, tất cả đều suy tàn.
Thiếu niên tiện tay ném quyển sách sang một bên rồi chậm rãi ngả người nằm lên tảng đá. "Vân Khanh tiên quân…"
"Ừm, tiểu sư đệ gọi sư huynh có chuyện gì sao?" Một giọng nói thanh thoát vang lên từ trên đầu. Âm thanh như dòng suối trong trẻo, nhẹ nhàng mà không mất đi sự trang nghiêm khiến người nghe cảm thấy dễ chịu như đang tắm mình trong gió xuân.
"Chưởng giáo sư huynh!" Thiếu niên đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn về phía trước, nơi vị tiên quân tuấn tú trong bộ bạch y đang đứng.
Vân Khanh tiên quân, người vừa xuất hiện trong sử sách hiện nay đã là nhân vật số một trong Tu Chân Giới. Trong giới tu chân rất nhiều mỹ nhân, khi bước chân vào tu luyện, ở giai đoạn Luyện Khí kỳ, các tu sĩ đã bắt đầu rèn luyện gân cốt, tẩy tủy trừ độc. Sau khi đạt đến Trúc Cơ thành đan, cơ thể gần như ngừng sinh trưởng. Vì thế, trong Tu Chân Giới có vô số tuấn nam mỹ nữ ở độ tuổi mười mấy, hai mươi. Ngay cả những tông chủ hay trưởng lão, dù gặp phải bình cảnh, có tu luyện hàng ngàn năm mà không đột phá được, cũng chỉ trông như lão tướng, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng ba, bốn mươi tuổi.
Giữa một Tu Chân Giới đầy mỹ nhân, dung mạo của Vân Khanh tiên quân vẫn khiến người khác kinh diễm ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Nhan sắc của hắn đẹp đến mức khó ai bì kịp. Dù không mang vẻ mềm mại của nữ tử nhưng khí chất anh tuấn vẫn không lẫn vào đâu được. Những người từng gặp hắn đều không khỏi tán thưởng vẻ đẹp ấy. Trong bảng xếp hạng mỹ nhân Tu Chân Giới, Vân Khanh đã nhiều năm giữ vị trí đệ nhất, trong danh sách mười đại mỹ nhân của Lục Giới y xếp thứ ba.
"Sư đệ đang tu luyện? Luyện loại công pháp nào? Có cần sư huynh chỉ điểm thêm không?" Nói rồi, đôi bàn tay thon dài trắng ngần của hắn nhặt lấy cuốn sách mà thiếu niên vừa ném bên cạnh. Khi nhìn thấy bốn chữ lớn trên bìa: Thiên Vân Sử Ký, khóe mắt Vân Khanh không khỏi giật nhẹ: "Dùng sách này tốt a. Chẳng lẽ tiểu sư đệ lại lười biếng?"
Trên đời này, những việc có thể khiến Vân Khanh tiên quân đau đầu thật sự không nhiều. Dù gì thì trong Lục Giới, hắn có tu vi cao nhất. Ở một nơi mà cá lớn nuốt cá bé như Tu Chân Giới, sức mạnh gần như có thể giải quyết hầu hết mọi vấn đề. Nhưng "gần như" thôi, bởi người trước mắt – tiểu sư đệ của Vân Khanh, Vân Dao, chính là ngoại lệ duy nhất.
Vân Dao là con trai độc nhất của sư tôn Vân Khanh – Diêu Tiên Quân vĩ đại. Năm đó, trong trận Minh Hải Chi Loạn, cả Tu Chân Giới đã huy động toàn bộ lực lượng để bảo vệ thiên hạ. Sư nương Cầm Khanh tiên tử, dù mang thai nhưng vẫn khoác lên mình bộ giáp ra trận. Trong khi Diêu Tiên Quân dẫn dắt các đệ tử của Thiên Vân Sơn tiêu diệt yêu ma, sư nương ở lại phía sau, chơi đàn tranh, hỗ trợ đệ tử tiền tuyến. Sự kiên cường của bà khiến mọi người phải khâm phục, bà được xem là hình mẫu tuyệt vời của giới Tu chân.
Tuy nhiên, việc mang thai đã hao tổn rất nhiều tu vi của sư nương. Cộng thêm những năm tháng chinh chiến liên miên, tu vi của sư nương không thể kịp thời hồi phục. Trong một trận đại chiến với ma tộc, tu vi của sư nương bị hao tổn gần hết, cây đàn Phục Hy của bà cũng bị đứt dây. Khi mọi người kết thúc trận huyết chiến, họ mới phát hiện rằng bụng sư nương đã bị tổn thương nghiêm trọng, máu đọng lại thẫm đen dưới thân bà. Đứa con chưa đủ tháng đã bị mổ ra khỏi bụng mẹ, chỉ còn chút hơi thở yếu ớt.
Diêu Tiên Quân là người yêu thương thê tử và con, dẫu lòng đau đớn trước sự ra đi của sư nương, ông vẫn cố nén đau thương, suốt đêm lao lực, xoay chuyển trời đất đưa cả hai về Thiên Vân Sơn, dùng ao sen dưỡng hồn của Thiên Vân Sơn để nuôi dưỡng đứa bé suốt một trăm năm. Chính nhờ vậy mà đứa trẻ mới thoát khỏi từ cõi chết trở về.
Nhưng do thai nhi không được nuôi dưỡng đầy đủ trong bụng mẹ, lại sinh non, trăm năm qua vẫn nhiều lần cận kề cái chết. Vân Dao, so với đứa trẻ bình thường, thân thể yếu hơn nhiều, căn cơ tu hành không tốt, chỉ có thể xem là bình thường. Dù cố gắng rất nhiều nhưng trên con đường tu chân khó có thể đạt được thành tựu lớn. Diêu Tiên Quân là người rộng lượng, lại vì đứa trẻ này là kết quả của thê tử liều mạng sinh ra nên ông chỉ mong con mình có thể sống một đời an yên, hạnh phúc, tự do tự tại. Vì vậy, ông đặt tên là "Vân Dao."
Trước khi hi sinh vì đạo, tiên quân đã giao phó Thiên Vân Sơn cùng Vân Dao cho người đồ đệ của mình, Vân Khanh. Với Thiên Vân Sơn, ông hy vọng Vân Khanh có thể giữ vững trái tim chân thành, bảo vệ cơ nghiệp của Thiên Vân Sơn ngàn năm, đồng thời che chở thiên hạ. Còn đối với Vân Dao, ông mong Vân Khanh có thể làm tròn trách nhiệm của người huynh trưởng, dạy dỗ Vân Dao không đi sai đường, sống bình an, tự do tự tại cả đời là được.
Vân Khanh vốn là một cô nhi, trước tám tuổi đã trải qua đủ mọi nỗi khổ của nhân gian. Khi tám tuổi, y bị đuổi xuống núi làm việc, may mắn được Diêu Tiên Quân cứu vớt đưa về Thiên Vân Sơn, nhận làm đồ đệ. Sư tôn và sư nương đối xử với y như con ruột, thương yêu và dạy dỗ thành người. Ân nghĩa của sư tôn và sư nương lớn lao như trời bể, dù chết ngàn lần cũng không đủ để báo đáp. Vì thế, Vân Khanh đặc biệt xem trọng cốt nhục duy nhất mà sư tôn và sư nương để lại, càng không dám quên lời dặn trước lúc lâm chung của sư tôn. Dù không hy vọng tiểu sư đệ sẽ trở nên xuất chúng, chỉ cần Vân Khanh còn sống một ngày, sẽ không ai trong giới Tu chân dám ức hiếp Vân Dao. Chỉ mong tiểu sư đệ có thể tu hành để khỏe mạnh, đột phá Nguyên Anh, đạt được ngàn năm tuổi thọ, vô lo vô nghĩ mà hưởng thụ cuộc sống, cũng là gánh vác trách nhiệm của một người huynh, yêu thương đệ như một người cha.
Thế nhưng,
Không rõ là do sư tôn đặt tên không đúng, hay vì Vân Khanh ngày thường quá tự mãn mà tiểu sư đệ lại vô cùng hợp với cái tên của mình, "Vân Dao" – "quá tiêu dao" đúng nghĩa. Không nỗ lực tu hành, cũng không có hứng thú với luyện công. Chỉ cần không có ai để mắt, là y sẽ bắt chéo chân ngồi ngẩn ngơ đọc sách giải trí hay xem tranh vẽ, hoặc là nằm nghiêng ngáy ngủ say sưa.
Con đường tu hành, dù rằng tư chất và khả năng ngộ đạo là yếu tố quan trọng nhất nhưng trong giai đoạn đầu tu hành, chỉ cần có sự nỗ lực và tư chất vừa đủ, từ luyện khí, Trúc Cơ cho đến kết đan đều không phải là chuyện khó. Vân Dao là con của Tiên quân và Cầm Khanh tiên tử, dù sinh ra đã yếu ớt, tư chất tu tiên vẫn phải có. Hơn nữa, y còn được đại sư huynh - người giỏi nhất trong Lục giới - chỉ dạy và thúc đẩy, cùng với sự hỗ trợ của thiên tài địa bảo là Lãng Thanh Phong và Thần Kiếm Phong. Nhờ vậy, Vân Dao đã ổn định Trúc Cơ thành công ở tuổi 17 và kết thành Kim Đan khi 150 tuổi. Kế tiếp, chỉ cần cậu chăm chỉ tu luyện, việc vượt qua giai đoạn toái đan thành anh, điều nguy hiểm nhất của giới Tu chân, sẽ nhẹ nhàng như đi dạo.
Đây là tính toán mà Nhị sư đệ Vân Tranh đã chuẩn bị sẵn cho Vân Dao ngay từ khi y mới sinh ra.
Nhưng ai ngờ rằng, Vân Dao lại là người có tính cách tản mạn, không chịu tiến tới. Dù đã kết đan được 200 năm, y vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn Kim Đan tiền kỳ mà không hề có dấu hiệu tiến bộ. Nếu không phải đã tra xét kỹ lưỡng và không phát hiện điều gì khác lạ, có lẽ Vân Khanh tiên quân đã nghĩ tiểu sư đệ của mình đã rơi vào tâm ma chướng. Cái sự trì trệ này kéo dài suốt 500 năm và rồi một biến cố xuất hiện.
Nhưng tiếc thay, đó là biến cố chứ không phải cơ hội.
Sau 500 năm kết đan, Vân Dao – tiểu sư đệ không biết nghe theo lời xúi giục của ai – tin rằng nuốt Kim Đan của tu sĩ khác có thể giúp tăng trưởng tu vi và dễ dàng toái đan thành anh. Y mang về một viên Kim Đan đầy oán khí từ một vị trưởng lão ngoại môn và chẳng ngần ngại mà nuốt nó vào. Chủ nhân của viên Kim Đan đó, vì muốn tăng trưởng tu vi đã đoạt đan và giết hại nhiều tu sĩ khác, chất chồng nhiều viên Kim Đan để cố gắng vượt qua giai đoạn Kim Đan hậu kỳ đánh sâu vào Nguyên Anh. Tuy nhiên, việc cắn nuốt Kim Đan là con đường tà đạo, đi ngược lại với Thiên Đạo. Tu sĩ kia chưa kịp toái đan thì đã bị thiên lôi đánh cho hồn phi phách tán, chỉ còn sót lại một viên Kim Đan xám xịt, nó được một trưởng lão ngoại môn tình cờ phát hiện và mang về Thiên Vân Sơn.
Thiên Vân Sơn có quy tắc rõ ràng: Đệ tử trong môn phái không được phép tu luyện theo những con đường tà đạo hay phương pháp không chính thống.