Sau khi xuất quan, Vân Khanh quá bận rộn với các công việc của tông môn, thời gian trôi qua rất nhanh. Khi còn ba ngày nữa là đến đại hội Lục Giới, Vân Khanh mới mang theo năm đệ tử tinh anh cùng với Vân Dao - người vừa la lối vừa đòi theo bằng mọi giá - lên tàu bay.
“Đại sư huynh!” Vân Khanh đang ở trong phòng, cùng hai vị trưởng lão bàn bạc về công việc của đại hội, thì bất ngờ bị Vân Dao xông vào cắt ngang.
Thiên Vân Sơn đại chưởng giáo Vân Khanh Tiên Quân, là người đệ nhất của Lục Giới, đỉnh cao không ai có thể với tới trong Tu Chân Giới. Là bầu trời minh nguyệt trên cao, thanh lãnh cao ngạo khiến người ta chỉ có thể đứng từ xa mà ngưỡng vọng, tựa như một đóa hoa cao quý không thể chạm tới. Ngoại trừ khi đối mặt với tiểu sư đệ này, Vân Khanh mới lộ ra những cảm xúc đời thường như vui, buồn, giận hờn. Đa số thời gian, y luôn giữ nét mặt lãnh đạm. Điều duy nhất có thể khiến y thay đổi sắc mặt không nhiều, mà gần như tất cả đều là do tiểu sư đệ của y gây ra. Nhìn thấy thiếu niên mặc áo đen xông tới, Vân Khanh nhíu mày, nhẹ giọng khiển trách: “Hô to gọi nhỏ, không có quy củ gì cả.”
Hai vị trưởng lão đi cùng là những người đã chứng kiến Vân Khanh và Vân Dao lớn lên từ nhỏ. Họ nhớ rằng, khi còn nhỏ, Vân Dao thường mắc lỗi và bị đưa vào Giới Luật Đường. Mỗi lần như vậy, nếu là đại sự thì bị phạt nặng, còn việc nhỏ thì Vân Khanh lấy uy nghiêm của chưởng giáo ra để răn đe. Nhưng Vân Dao – tiểu "vương bát đản" – không biết bao nhiêu lần được Vân Khanh âm thầm giải vây. Họ hiểu rằng những lời trách mắng vừa rồi của Vân Khanh chỉ là để giữ thể diện cho họ, chứ Vân Khanh sao nỡ lòng mắng thật.
Trưởng lão Đạt Ma Đường, người tính tình hiền hòa, cười lớn nhìn Vân Dao mà nói: “Vân Dao lúc nào cũng thích bám lấy chưởng giáo, đi đâu cũng chỉ toàn gọi ‘sư huynh, sư huynh.’ Hôm nay công việc bàn bạc cũng đã xong, chúng ta sẽ làm theo phân phó của chưởng giáo. Vậy chúng ta không làm phiền hai huynh đệ ôn chuyện nữa. Hai trăm năm không gặp, phải ôn chuyện thật tốt chứ.”
“Vậy hôm nay cứ thế đã. Kế tiếp phiền Thanh Nguyệt trưởng lão và Thanh Minh trưởng lão theo đúng những gì vừa bàn, dẫn dắt đệ tử hành sự.”
“Tôn lệnh chưởng giáo!” Hai vị trưởng lão hành lễ rồi rời khỏi phòng. Khi đi ngang qua, Thanh Nguyệt trưởng lão, người trông coi Giới Luật Đường, nhìn Vân Dao đang đứng đó với vẻ mặt ủy khuất, không khỏi bực mình mà mắng: “Một người đã hơn ngàn tuổi mà còn như một đứa trẻ chưa cai sữa! Trừ ăn và ngủ ra thì chỉ biết gọi ‘sư huynh, sư huynh.’ Từ nhỏ đã vô dụng, lớn lên lại thành kẻ vô dụng lớn hơn, có ích lợi gì…”
“Thanh Nguyệt trưởng lão!”
“Đi nhanh đi, có chưởng giáo ở đây, nào đến lượt ngươi dạy bảo Vân Dao?” Vân Khanh bước tới chắn trước mặt Vân Dao, ngăn bàn tay Thanh Nguyệt trưởng lão lại khi ông định đánh tiểu sư đệ. Thanh Minh trưởng lão vội kéo Thanh Nguyệt trưởng lão ra ngoài, vừa kéo vừa lẩm bẩm: “Để Vân Tranh biết ông đánh Vân Dao, chờ hắn xuất quan, hắn lại đánh ông nhừ tử, lúc đó ta mặc kệ ông.”
“Hắn dám sao!”
“Hắn dám chứ sao lại không?”
.....
Nghe các trưởng lão nói chuyện, Vân Khanh khẽ cười. Không biết nếu Vân Tranh nghe được những lời này sẽ có biểu tình gì. Chắc biểu cảm cũng chẳng có gì thay đổi, từ nhỏ đến lớn mặt hắn cứ như một tảng băng, băng thì làm sao mà có biểu cảm được. Hẳn là gặp Thanh Nguyệt trưởng lão cũng với bộ mặt vô cảm mà ra tay phong ấn Giới Luật Đường đi.
“Sư huynh, ta đau đầu quá!” Vân Dao vừa kêu đau vừa rúc đầu vào ngực sư huynh. Vân Khanh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu tiểu sư đệ, nhưng miệng vẫn không ngừng răn dạy: “Ta đã bảo bao nhiêu lần rồi, đệ cứ hấp tấp, bộp chộp mãi thế. Trước mặt người ngoài phải ổn trọng, vậy mà đệ chẳng bao giờ nghe.”
“A a a, đại sư huynh xấu xa! Mắng ta còn đánh ta nữa! Ta sẽ mách nhị sư huynh!” Vân Dao vừa kêu lên vừa ôm chặt lấy Vân Khanh, miệng thì oán trách, chân dậm loạn lên, tay lại còn khua khoắng phía sau lưng Vân Khanh, khiến cả căn phòng náo loạn như gà bay chó sủa.
Vân Khanh không khỏi giật giật khóe mắt, muốn đè lại tiểu sư đệ đang như một con châu chấu nhảy nhót trong lòng mình nhưng Vân Dao vặn vẹo quá dữ dội, hắn nhất thời không sao khống chế được. Cuối cùng, không chịu nổi nữa, Vân Khanh dùng lực kéo mạnh Vân Dao xuống khỏi người mình và đẩy y ra xa: “Đệ lại nổi điên nữa rồi!”
“Đại sư huynh thay đổi, ta sẽ không bao giờ thèm để ý tới huynh nữa!” Vân Dao ôm mặt, làm bộ như một tiểu nữ tử bị tổn thương rồi vội vã chạy ra ngoài. Cảnh tượng ấy khiến Vân Khanh trợn mắt, ngơ ngác đứng tại chỗ, không hiểu tiểu sư đệ của mình vừa đóng vai gì nữa. Đây là cái quái gì vậy? Đệ ấy học ở đâu cái trò này chứ?
Vân Khanh đưa tay sờ sờ sau lưng, cảm thấy có chút khác lạ. Chắc là lúc nãy Vân Dao loạn tay loạn chân mà đụng vào nhưng hắn cũng không để trong lòng.
Thiên Vân Sơn cách địa điểm tổ chức đại hội Lục Giới không quá xa, chỉ sau hai ngày, chiếc tàu bay đã đến nơi --- Vô Duyên Địa Giới. Vô Duyên Địa Giới nằm ở trung tâm của Tu Chân Đại Lục, là một vùng đất không thuộc về bất kỳ thế lực nào. Nhiều năm trước, nơi này từng là chỗ tu luyện của một vị đại năng Phật tu. Sau khi vị đại năng đó phi thăng lên Phật giới, nơi này trở thành mục tiêu tranh đoạt của các giới và các môn phái. Đất tu luyện của một vị đại năng phi thăng, chắc chắn phải có vô số bí bảo và truyền thừa quý giá, ai mà không thèm muốn?
Tuy nhiên, sau nhiều năm chém giết và tranh đoạt, mọi người mới nhận ra rằng nơi này không thể bị chiếm giữ. Dù vị đại năng đã phi thăng nhưng cấm chế của ông ta vẫn còn tồn tại. Nếu chỉ đi ngang qua hoặc tạm trú, mọi thứ sẽ an toàn. Nhưng nếu bất kỳ thế lực nào có ý định chiếm lĩnh nơi này, chỉ cần ở lâu hơn vài ngày, lập tức sẽ bị cấm chế ở đây đẩy ra ngoài cùng với tất cả đồ đạc, vật dụng. Vì vậy, nơi này không thể thuộc về bất kỳ ai trong Tu Chân Giới và được gọi là "nơi vô duyên", còn thế giới này thì được gọi là "Vô Duyên Địa Giới", mang ý nghĩa là nơi này vô duyên với con người.
Mặc dù không thể chiếm hữu nơi này nhưng nó vẫn có giá trị. Chẳng hạn như khi tổ chức những sự kiện lớn của Tu Chân Giới như Lục giới đại hội thì "nơi vô duyên" lại trở thành lựa chọn lý tưởng.
Cái gọi là Lục giới đại hội, thực chất không phải là sự kiện quy tụ cả sáu giới trong tu chân giới. Yêu tộc, Ma tộc và Quỷ Vực vốn đã bất hòa với Nhân Giới từ lâu, mối thù hận sâu đậm đến mức phải truy ngược về thuở khai thiên lập địa. Vì vậy, tam giới này chắc chắn sẽ không tham gia đại hội Lục Giới. Dù họ có muốn tham dự, các tu sĩ Nhân giới cũng sẽ không chấp nhận. Không ai muốn có một phù chú uy lực mạnh mẽ ẩn giấu bên cạnh mình, luôn đe dọa nổ tung bất kỳ lúc nào, khiến cho tinh thần bất an, không lúc nào yên ổn.
Đại họi Lục Giới thực chất là đại hội luận võ của các tu sĩ nhân loại. Từ những đại phái tu chân như Thiên Vân Sơn, Ốc Thổ Tông, cho đến những môn phái nhỏ hơn như Uy Vũ Môn, Khí Phách Tông, tất cả đều tham gia. Thậm chí, những thế gia ẩn dật cổ xưa như Hải Vọng Các, Bất Dạ Thành cũng góp mặt. Cả những môn phái nửa chính nửa tà như Hợp Hoan Tông, Thừa Hảo Các cũng không đứng ngoài cuộc. Pháp tu, Phật tu, Kiếm tu, Tán tu, thậm chí cả Yêu tu và Quỷ tu đều có thể tham dự. Điều kiện duy nhất để tham gia đại hội này là người tham gia phải là người.
Đại hội Lục Giới quy tụ rất nhiều môn phái lớn nhỏ, số lượng người tham dự cực kỳ đông đảo. Nếu nói sự kiện này bao gồm toàn bộ tinh anh của tu chân Nhân Giới cũng không hề quá lời. Chính vì vậy, vấn đề an toàn trở thành mối lo hàng đầu.
Các môn phái nhỏ lo sợ bị những đại môn phái thôn tính, còn các đại môn phái lại lo ngại bị đối phương đánh lén, làm tổn thương nguyên khí. Những kẻ từng gây thù chuốc oán thì lo bị trả thù. Như người xưa nói: "Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng," nghĩa là đòn tấn công công khai có thể phòng bị nhưng đòn đánh lén thì rất khó đối phó. Tuy nhiên, sự tồn tại của Vô Duyên Địa Giới lại giải quyết hết thảy những lo ngại này.
Vật dụng và người tiến vào Vô Duyên Địa Giới chỉ có thể ở lại đây trong ba ngày. Sang ngày thứ tư, mọi thứ sẽ bị cấm chế của nơi này đẩy ra ngoài. Dù cơ quan hay bẫy có tinh vi đến đâu cũng không thể để lại dấu vết nào. Đại hội chỉ diễn ra trong ba ngày, các vấn đề quan trọng như phân chia thế lực, phân phối chìa khóa vào bí cảnh đều được tiến hành vào ngày thứ ba. Những ai đạt được lợi ích mà muốn thoát khỏi nơi này cũng có đường ra rõ ràng, không lo sẽ bị tiêu diệt toàn bộ môn phái vì tranh đoạt địa bảo.
Tất cả các trận tỷ thí đều diễn ra một cách công khai, minh bạch, dựa trên thực lực thật sự. Nếu có hiềm khích, các môn phái sẽ cử đệ tử lên luận võ trên lôi đài vào ngày đầu tiên, nơi mà các bên phải điểm đến thì dừng, không được gây thương vong nghiêm trọng.
Nếu giữa các môn phái có huyết hải thâm thù, họ có thể ký kết ước định sinh tử và bước lên sinh tử lôi đài vào ngày thứ hai. Khi đã lên lôi đài, bất luận thắng bại, sống chết không oán trách, không ai có quyền can thiệp hay trả thù về sau.
Ngày thứ ba là quan trọng nhất, nơi mọi người cùng tham gia thương thảo. Đây là thời điểm để các môn phái giải quyết ân oán về việc tranh đoạt bí bảo hoặc địa bàn trong 300 năm qua. Đồng thời, cũng là lúc phân phối chìa khóa để mở các bí cảnh sẽ xuất hiện trong tương lai 300 năm tới và xét xử những tu sĩ hoặc môn phái đã lạc vào tà đạo. Đây chính là sự kiện trọng đại nhất trong Tu Chân Giới.
Thiên Vân Sơn khi đến nơi thì trời đã chạng vạng. Đa số các môn phái khác đã có mặt đầy đủ. Do không thể để lại vật dụng ở Vô Duyên Địa Giới, không có khách điếm nào để lưu trú, các môn phái chỉ có thể ở lại trong các phi hành khí của mình. Những tán tu hay môn phái nhỏ không có phi hành khí đành phải màn trời chiếu đất, may mắn lắm mới tìm được ngọn núi có linh khí dồi dào để tu luyện.
Vân Dao và nhóm của Thiên Vân Sơn đến khá muộn, phải tốn công tìm kiếm mãi mới tìm được một chỗ trống nhỏ để hạ tàu bay của Thiên Vân Sơn xuống.