Hai ngày trước, Đại hội Lục giới diễn ra không có gì mới mẻ, thậm chí còn buồn chán đến mức Vân Dao ngồi trên khán đài ngáp liên tục, mắt rưng rưng nước vì ngáp quá nhiều. Liếc qua một cái, y nhìn thấy đại sư huynh ngồi ngay ngắn trên đài cao, khoác bộ pháp y trắng như tuyết, đầu búi tóc cài bạch ngọc, gương mặt lạnh nhạt, xa cách. Sống lưng thẳng như cây tùng, quả nhiên đúng là trời quang trăng sáng, phong thái đoan chính như một bậc quân tử. Trong lòng Vân Dao không khỏi kính nể, thầm nghĩ: "Diễn kịch giỏi nhất vẫn là chưởng giáo sư huynh."
Đôi mắt đẹp của đại sư huynh chăm chú theo dõi đám đệ tử thế gia đang tỉ thí trên lôi đài, Vân Dao thầm than trong lòng: Không hổ danh là người được kính trọng nhất trong giới Tu chân, vẻ ngoài tuyệt sắc như vậy, ai có thể giữ lòng mình yên ổn trước ánh nhìn đó? Trên đời này chắc chỉ có nhị sư huynh, người lạnh lùng như tảng băng mới có thể làm được điều đó. Không lạ gì khi các đệ tử trên lôi đài liều mạng phô diễn tài năng, từng chiêu thức đều xuất thần nhập hóa. Vân Dao lắc đầu, ngẫm nghĩ: "Cứ như một đàn khổng tước đang xòe đuôi, thật là hoa mỹ và phô trương."
Ánh mắt ngưỡng mộ từ bốn phía chiếu vào như lửa đốt, tựa như muốn xuyên qua đại sư huynh Vân Khanh mà thiêu trụi cả người hắn. Vân Dao không khỏi tấm tắc trong lòng: “Thật là một đám lang hổ thèm khát, may mà sư huynh có tu vi cao, nếu không chắc đã bị đám si nam oán nữ này xé xác rồi.” Hợp Hoan Tông có thể duy trì vị thế đến giờ, chưởng giáo sư huynh đã góp công không ít."
Vân Khanh tiên quân không hề hay biết rằng, trong lòng tiểu sư đệ Vân Dao đã lén so sánh hắn với trưởng lão của Hợp Hoan Tông, môn phái nổi tiếng về song tu - một pháp môn bị coi là tà đạo.
Nhìn thấy Vân Dao lười nhác nằm dài trên ghế, không có chút phong thái nào của thiếu chưởng giáo Thiên Vân Sơn, Vân Khanh khẽ cau mày. Hắn định truyền lệnh nhắc nhở nhưng ngay lúc đó lại thấy Vân Dao che miệng ngáp dài, nước mắt chảy ròng ròng. Khóe miệng Vân Khanh khẽ run lên, hắn chậm rãi quay đi, không muốn nhìn thêm dáng vẻ lười biếng của tiểu sư đệ. Xem nữa có lẽ sẽ tức chết mất!
Thời gian nhanh chóng trôi qua, ngày thứ ba – ngày quan trọng nhất của đại hội Lục Giới. Hai ngày trước, các trận đấu chỉ đơn thuần là thể hiện sức mạnh và uy thế của từng môn phái, nhằm răn đe những kẻ có ý định bất chính. Nhưng đến ngày thứ ba, mọi thứ mới thật sự nghiêm túc, những trận đấu này sẽ quyết định những lợi ích thực sự.
Sáng sớm, Vân Dao cùng đoàn Thiên Vân Sơn đến hội trường đại hội. Các môn phái khác đã có mặt đầy đủ và ổn định chỗ ngồi. Khi Vân Khanh tiên quân ngồi xuống ở vị trí chủ tọa, toàn bộ tu sĩ trong hội trường đều đứng dậy hành lễ.
“Cung kính chào Vân chưởng giáo.”
Vân Khanh tiên quân khẽ giơ tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống. Sau khi tất cả yên vị, đại hội chính thức bắt đầu.
Vân Dao ngồi ngay phía sau Vân Khanh tiên quân, chăm chú nhìn vào gáy của đại sư huynh, trong lòng như mơ màng lạc vào thế giới khác. Trên đài, các chưởng môn của những đại môn phái lần lượt báo cáo tình hình phong ấn trong lãnh thổ của mình, về những vật thể bị phong ấn và tình trạng phong ấn hiện tại. Lý các chủ của Hải Thiên Các thông báo rằng phong ấn ở Hải Thiên Các đã được gia cố đúng như quy định, hiện tại không có gì bất thường. Điều này đồng nghĩa với việc tất cả các phong ấn quan trọng trên đại lục vẫn đang được duy trì tốt. Tu chân giới ít nhất sẽ không phải đối mặt với những sự kiện đẫm máu trong vòng 300 năm tới. Cả hội trường ai nấy đều vui mừng, tán thưởng không ngớt.
Vân Khanh tiên quân nhấp một ngụm trà, hướng các vị chưởng môn gật đầu cảm tạ: "Vất vả cho các vị chưởng môn. Tiếp theo, chúng ta sẽ bàn về việc mở bí cảnh huyết chiến.”
Trong tương lai 300 năm tới, chỉ có một bí cảnh đã được xác nhận sẽ mở ra – đó chính là “bí cảnh huyết chiến.”
Bí cảnh huyết chiến, sau 500 năm xuất hiện một lần ở thế giới này trong vòng ba tháng, bí cảnh chứa đựng vô số linh vật và bảo khí, cùng yêu thú hung bạo. Nơi này từng là chỗ tu luyện của một vị ma tu luyện thành đại năng với bí thuật huyết vụ. Sau khi đại năng đó ngã xuống, bí cảnh trở thành vùng đất vô chủ và được đặt tên theo pháp môn tu luyện của vị đại năng ấy. Đây cũng là một trong những bí cảnh nguy hiểm nhất trong Tu chân giới, đứng thứ hai về độ nguy hiểm.
“Bí cảnh huyết chiến vô cùng hiểm ác, yêu thú trong bí cảnh không thuộc thế giới này và đa phần có tu vi cao thâm. Các tu sĩ bước vào, đa số đều khó lòng trở về, thậm chí những tu sĩ dưới cấp Nguyên Anh đại viên mãn có thể bị biến thành sương máu ngay lập tức. Vì vậy, ta nghĩ lần thám hiểm bí cảnh này nên tuân theo lề lối cũ, để các đệ tử có tu vi cao đi trước, mới đảm bảo an toàn. Các vị thấy sao?”
Vân Khanh tiếp nhận ly trà từ Vân Dao phía sau, nhấp nhẹ một ngụm, mỉm cười bình tĩnh nhìn mọi người trong đại sảnh. Trong lòng ai cũng hiểu rõ, mọi người đều vì lợi ích mà tranh đấu. Dù biết rõ sự nguy hiểm nhưng trước cám dỗ to lớn, không ít người vẫn muốn thử vận may. Ngay sau khi Vân Khanh vừa dứt lời, bên dưới đã vang lên tiếng bàn tán.
“Chỉ có Nguyên Anh đại viên mãn trở lên mới được đi sao? Vậy thì chúng ta chẳng còn gì để tham gia nữa.”
“Nguyên Anh đã là cao thủ, Nguyên Anh đại viên mãn lại càng hiếm hoi, đa phần đều thuộc về các đại tông môn. Các môn phái nhỏ như chúng ta thì sao có thể tranh được?”
“Chính xác, những người đạt đến đại viên mãn trở lên đều thuộc các đại tông môn, họ đã có vô số tài nguyên, giờ còn tới cướp cơ hội của tán tu chúng ta, thật không công bằng.”
“Bí cảnh huyết chiến vốn là bí cảnh của ma tu, tại sao chúng ta, ma tu, lại không được tham gia?”
“Thiên Vân Sơn đúng là khinh người quá đáng, dựa vào việc là đệ nhất đại phái mà muốn thao túng tất cả sao?”
“Các vị xin bình tĩnh, chưởng giáo Vân cũng chỉ là đang lo cho sự an nguy của mọi người. Việc này cần phải thảo luận kỹ lưỡng.” Người vừa lên tiếng là tông chủ của Ốc Thổ tông, môn phái lớn thứ hai trong Tu chân giới. Tông chủ này là một tu sĩ Hóa Thần trung kỳ, người cùng thời với sư tôn của Vân Khanh và rất có uy tín. Nhưng lòng dạ của ông ta không hề hiền lành như vẻ bề ngoài. Nếu không phải vì tu vi thấp hơn Vân Khanh một đại cảnh giới, có lẽ Ốc Thổ tông đã dấy lên cơn sóng gió trong Tu chân giới từ lâu.
“An nguy gì chứ, tất cả chỉ là lấy mạnh hiếp yếu, độc chiếm tài nguyên mà thôi.”
Tam đài phía trên, một tu sĩ kích động bước lên đài, lớn tiếng hô: “Chúng ta tu tiên vốn là đi ngược lại thiên ý, dù biết là không thể, vẫn cứ làm, tranh đấu cùng trời đất, đối đầu với số phận. Ở đây, ai chẳng phải từ ngày bước vào con đường tu tiên đã xem nhẹ an nguy của bản thân, chẳng màng sống chết? Giờ lại đem chuyện an nguy ra để nói, rõ ràng là kẻ có lòng dạ hiểm ác, mưu đồ chẳng tốt lành gì.”
“Vị tu sĩ này nói rất đúng! Thiên Vân Sơn tự xưng là môn phái tu chân đệ nhất, mà xử sự bất công, sao có thể khiến chúng ta tin phục?”
“Người đệ nhất Lục giới, ta phi, chỉ là ra vẻ đạo mạo mà thôi!”
Có người dẫn đầu, những kẻ trước đó còn e dè, lo sợ trở thành mục tiêu, nay bỗng chốc trở nên tự tin hơn. Trong chốc lát, tiếng mắng chửi, kêu gào không ngớt vang lên, tạo thành một cảnh tượng hết sức náo nhiệt.