Vì vậy, viên Kim Đan kia sau khi được mang về đã bị cất giữ trong khu vực cấm của phái, nơi cất giữ các loại võ công tâm pháp bí mật không được phép để lộ ra ngoài, cùng với những bảo vật không thể để người ngoài biết đến. Chỉ có chưởng giáo qua các đời hoặc Vân Khanh tiên quân - người cầm quyền đại chưởng giáo mới có thể tiến vào. Vậy mà Vân Dao không chỉ dám lẻn vào khu cấm trộm đi kim đan, thậm chí còn tự chuốc họa vào thân khi nuốt viên kim đan đó. Vân Dao, một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, lại dám cắn nuốt một viên Kim Đan đại viên mãn kỳ, chẳng khác nào lão già thắt cổ tự tìm đường chết. Đến khi Vân Khanh phát hiện ra thì Vân Dao đã hôn mê, hơi thở yếu ớt, một chân đã bước qua quỷ môn quan. Trong tình thế không còn cách nào khác, Vân Khanh tiên quân cùng với Nhị sư đệ Vân Tranh tiên quân liền dùng tu vi của mình để mở rộng gân mạch cho Vân Dao, đồng thời dùng ngoại lực phá vỡ viên Kim Đan kia. Vân Tranh còn xé rách một phần thần hồn của mình để đánh vào đan điền của Vân Dao mà luyện hóa Kim Đan, cuối cùng thành công giúp Vân Dao ngưng tụ thành Nguyên Anh.
Nhờ vậy mà giữ được mạng sống cho tiểu sư đệ.
Vân Tranh tiên quân vội vàng quay về Thiên Vân Sơn, nhìn thấy tiểu sư đệ nguy kịch, liền tức giận đến mức suýt nữa tẩu hỏa nhập ma. Sau đó, vì cứu Vân Dao, hắn phải xé rách thần hồn, dùng tâm huyết luyện hóa Nguyên Anh, khiến tu vi của hắn tụt hẳn hai cảnh giới, từ Hóa Thần hậu kỳ rơi xuống Hóa Thần sơ kỳ. Hiện giờ, hắn vẫn đang bế quan chữa thương. Vân Khanh tiên quân, vốn là cường giả Hợp Đạo, so với sư đệ Vân Tranh có tu vi cao hơn rất nhiều. Mặc dù cũng chịu tổn thương nhưng cảnh giới không bị ảnh hưởng nhiều.
Dù vậy, Vân Dao đã phạm phải môn quy nghiêm trọng, theo quy định của môn phái, y phải chịu cực hình. Vừa mới cứu được mạng sống, y đã bị đánh vài roi thần quất. Nếu để Vân Dao bị xử phạt nặng hơn, thì công sức cứu mạng của hai vị sư huynh coi như uổng phí. Vân Khanh tiên quân đành phải nhận trách nhiệm quản giáo không nghiêm, giám sát không đủ cẩn thận, thay Vân Dao chịu 100 roi thần quất. Sau khi chịu hình phạt, Vân Dao luôn ở Lãng Thanh Phong, ẩn thân trong Tiểu Trúc để bế quan chữa thương và hôm nay mới xuất quan.
Trong lòng Vân Khanh thực sự nhớ nhung tiểu sư đệ không chịu nghe lời này, nên vừa xuất quan đã vội vã đến Tiêu Dao Phong, đúng lúc bắt gặp tiểu sư đệ đang lười biếng.
“Haizz, đúng là bị chiều hư rồi,” Vân Khanh thở dài, cảm thấy có lỗi với sư tôn và sư nương đã về cõi tiên, vì đã không dạy dỗ tốt tiểu sư đệ. Thậm chí, tâm đạo của chính mình cũng trở nên dao động, không còn vững vàng như trước.
“Chưởng giáo sư huynh, huynh xuất quan rồi sao?” Vân Dao mắt tròn xoe, không thể tin nổi, liền đưa tay xoa mắt. Khi nhìn rõ người trước mặt đúng là vị đại sư huynh tuấn tú, phong lưu kia, cậu kêu lên một tiếng rồi nhào tới ôm chặt đại sư huynh.
Vân Khanh vững vàng đỡ lấy Vân Dao, thấy tính trẻ con của y mà chỉ biết dở khóc dở cười: "Sư huynh không ở đây, đệ lại lười biếng. Hai trăm năm qua chẳng lẽ đệ chỉ lo chơi đùa, làm chậm trễ việc tu luyện. Cả việc đứng đệ còn đứng không vững nữa."
"Sư huynh, ta nhớ huynh lắm! Ôm ta một cái đi, ta đã tự mình tu luyện suốt hai trăm năm, thật mệt mỏi mà!"
"Tránh ra." Vân Khanh nghe những lời nũng nịu của thiếu niên trong lòng, buồn cười mà vỗ nhẹ lên đầu y, rồi đem người đẩy ra: "Lớn rồi mà còn làm nũng với sư huynh."
Một tay nắm lấy cổ tay Vân Dao, ba ngón tay khẽ chạm lên mạch, kiểm tra tình trạng trong cơ thể. Nguyên Anh pháp tướng của Vân Dao đã dần dung hợp với đan điền, không còn dấu hiệu bài xích. Trong lòng Vân Khanh như trút được gánh nặng, rõ ràng tiểu sư đệ này đã chăm chỉ tu hành trong hai trăm năm qua. Nghĩ vậy, Vân Khanh cảm thấy tâm đạo của mình cũng trở nên vững vàng, an ổn hơn nhiều.
"Sư huynh, thế nào? Huynh thấy Nguyên Anh của ta rồi chứ? Ta đã luyện nó thành hình rồi, trông giống hệt ta luôn! Mặt tròn tròn, nhìn có vẻ bình thường." Vân Dao cười tủm tỉm tiến đến trước mặt Vân Khanh với vẻ mặt mong được khen ngợi.
Lúc đó tình huống khẩn cấp, mặc dù nhờ sức mạnh của hai người mà thành công giúp Vân Dao hình thành Nguyên Anh pháp tướng nhưng vì không phải do tự thân tu luyện nên Nguyên Anh chỉ là một hư ảnh. Trước khi bế quan, sư huynh đệ hai người đều dặn dò Vân Dao phải chăm chỉ tu luyện, luyện hóa Nguyên Anh thành hình thực sự, để tránh việc Nguyên Anh và đan điền bài xích lẫn nhau, mới có thể thực sự bước vào con đường tu tiên. Xem ra, đứa nhỏ này đã nghe lời dặn của các sư huynh. Nghĩ đến đây, tâm trạng Vân Khanh vô cùng tốt, liền xoa đầu Vân Dao: "Vân Dao của chúng ta làm rất tốt."
"Hắc hắc..."
"Được rồi, thấy đệ không việc gì là sư huynh yên tâm rồi. Đệ cứ chơi đi, sư huynh còn có việc khác phải làm, huynh đi trước." Vân Khanh lần này xuất quan, không phải vì thương thế trên người đã hoàn toàn lành lặn. Thần hồn của hắn vốn đã bị tổn thương nặng, lại chịu thêm 100 roi thần quất khiến vết thương càng thêm trầm trọng. Không có tu vi nghìn năm thì e rằng không thể phục hồi hoàn toàn.
"Sư huynh định đi lo việc của đại hội Lục Giới sao? Lần này xuất quan cũng là vì việc đó phải không?" Vân Dao tuy tu luyện không nhiều nhưng cũng hiểu rõ những điều cơ bản. Tu sĩ bị thương ở thần hồn cũng giống như phàm nhân bị tổn thương hồn phách. Làm sao mà trong vòng 200 năm có thể chữa lành hoàn toàn được, nhất là khi đại sư huynh bị thương nặng như vậy. Nếu bản thân cậu phải chịu 100 roi thần quất như vậy, chắc hẳn đã hồn phi phách tán từ lâu rồi. Nghĩ đến đây, Vân Dao bất giác rụt cổ lại.
“Ân, đại hội Lục Giới ba trăm năm tổ chức một lần, tháng sau vừa vặn tròn ba trăm năm, đại hội Lục Giới liên quan đến địa vị của các tông môn trong Tu Chân Giới, chuyện này không phải nhỏ, huynh không thể yên tâm nếu không đích thân ra mặt.”
“Sư huynh, lần này ta muốn đi cùng huynh, ta không ở bên cạnh huynh ta không yên tâm.” Vân Dao nắm lấy tay áo trắng tuyết của Vân Khanh, đôi mắt to tròn chớp chớp, đầy mong đợi nhìn sư huynh của mình, trong mắt lộ rõ sự lo lắng sâu đậm.
“Tiểu Vân Dao của đã chúng ta trưởng thành, biết lo lắng cho sư huynh, sư huynh thật là già rồi, đi đến lục giới đại hội còn phải để tiểu sư đệ lo lắng như vậy.” Vân Khanh cười, đôi mắt đẹp hơi cong lên, trêu chọc Vân Dao, nét mặt đầy vẻ đùa cợt như đang trêu một đứa trẻ con, làm cho Vân Dao ngay lập tức đỏ mặt, giận dỗi.
Ta muốn đi, ta muốn đi! Chưởng giáo sư huynh thật quá đáng, chỉ biết bắt nạt ta. Ta sẽ đi tìm nhị sư huynh, chờ hắn xuất quan để chủ trì công đạo cho ta."
“Ha ha ha ha!” Vân Khanh cười lớn, hoàn toàn không để ý đến tiểu sư đệ đang dậm chân bên cạnh. Cười đến không thể ngừng, nghĩ thầm: Tiểu sư đệ này, cái đầu thì lớn mà đầu óc chẳng khôn thêm chút nào, vẫn như hồi bé. Hễ không vui là lại đi mách các sư huynh bắt nạt mình, rồi tìm nhị sư huynh chống lưng. Mấy vị sư huynh đệ trong môn phái đã không ít lần bị Vân Tranh chỉnh đốn vì những lời mách lẻo của cậu.
"Được rồi, được rồi, nhất định phải đi! Huynh không dám không đồng ý, sợ đệ lại đi tìm nhị sư huynh rút kiếm mà thôi." Vân Khanh vừa cười vừa xoay người, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn lại lời nói vọng lại cùng làn gió thoảng qua.
Qua hồi lâu, Vân Dao mới chậm rãi đứng dậy, nhìn về hướng sư huynh vừa biến mất, khóe miệng khẽ nở nụ cười hài hước. Ngón tay vô thức chạm vào chiếc ngọc tiêu trong tay: "Đại sư huynh à, không phải huynh nên ngoan ngoãn bế quan dưỡng thương sao? Sao lại học theo nhị sư huynh, cứ thích nhọc lòng như thế....."
Chưa chắc lên sân khấu trước đã là vai chính, mọi chuyện đều cần quá trình mà, hắc hắc…..