Hôm nay tâm trạng Nam Chi thực sự không tốt, là vấn đề thường gặp nhất của đám thực tập sinh khi tiêm cho bệnh nhân, làn da của bệnh nhân rất mỏng, khó tìm thấy mạch máu dưới da, đâm thừa một mũi sẽ bị mắng.
Là kiểu mắng thẳng.
Có lẽ bởi vì gặp phải chuyện như vậy nhiều lần nên mới đến giúp đỡ Tống Thanh, bởi vì biết bị kim đâm bảy lần nhưng giữ im lặng rất khó gặp, là người có lòng khoan dung dị thường.
Bình thường không phải cau mày, sẽ là la mắng hoặc thậm chí đánh người.
Giáo viên của cô nói trước đây giáo viên đã gặp một người có hình xăm, trên tay, vừa hay che mạch máu, giáo viên đâm mấy mũi nhưng không trúng, người đó chê kỹ thuật của giáo viên không tốt, giáo viên vặn lại, sau đó hai người họ suýt đánh nhau.
Hôm nay Nam Chi không nói gì, nhưng đối phương hình như không cam tâm, còn dự định ra tay, nhưng vì lớn tuổi, động tác chậm chạp nên cô dễ dàng né tránh.
Dù vậy, sự việc này cũng đã để lại cái bóng lớn cho cô, vì thế mà cô bứt rứt một khoảng thời gian dài, lúc này không biết là do phản ứng của Tống Thanh chọc cười hay là vì cái gì, nhưng cô bất giác cảm thấy thoải mái, nói với anh bằng đôi mắt sáng ngời.
"Tôi nghe nói anh học rất giỏi, xin hãy giúp tôi một việc."
Chưa đầy ba tiếng sau khi gặp nhau, cô ta đã bạo lộ bản chất tư bản thật của mình, lấy trong túi ra một tập tài liệu, bóc lột chàng trai trẻ khuyết tật đáng thương.
Tống Thanh cúi đầu xem đống tài liệu được đẩy tới, bên trên viết “Ghi chép về chuyện bất lương của y tá”.
“Cái này rất đơn giản, chỉ cần điền vào là được, chỉ cần viết bệnh nhân nhập viện vì gãy xương, nửa đêm lúc dậy khỏi giường đi vệ sinh, vô tình đá vào giường, bệnh nhân thấy không sao nên không nói gì, hôm sau ngón chân đỏ ửng, sưng tấy.”
Nam Chi chỉ vào tài liệu, dặn dò anh cách điền từng hàng một, trong quá trình này cô xích lại gần hơn, đối phương nghiêng người, nghiêm túc nghe cô nói, thỉnh thoảng còn gật đầu, chứng minh bản thân đã hiểu.
Nam Chi vừa nhìn thấy anh đã biết, chuyện này đã được giải quyết ổn thỏa, sau này sẽ có người giúp cô viết tài liệu.
Anh bị thương không thể làm những việc nặng nhọc, cô cũng không có ý định để anh làm những việc nặng nhọc, tất nhiên những việc nhẹ nhàng này cô không thể bỏ qua cho anh.
Anh vẫn không biết tương lai khốn khổ của mình, nói với vẻ thuận theo: “Tôi có thể xem nét chữ trước đây của cô không?”
Nam Chi nhướng mày: “Anh muốn bắt chước nét chữ của tôi?”
Tống Thanh gật đầu.
Lúc còn đi học, anh thường giúp người khác làm bài tập về nhà, chép bài thơ, lời bài hát…
Thu một khoản phí nhỏ có thể được bù vào thỏa thuận với chú thím, điều này cũng khiến cuộc sống của anh dễ dàng hơn đôi chút, thỉnh thoảng anh có thể thêm topping vào bánh bao hoặc cơm.
Nam Chi hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu ra, lúc không có tiền, anh sẽ liều mạng nghĩ cách kiếm tiền, lúc trước nghe nói chi phí chữa trị dài hạn của bà lên tới hàng trăm nghìn, cô cũng đã chuẩn bị làm thêm, điên cuồng tìm kiếm cách sinh viên có thể kiếm tiền, bao gồm cả việc viết thay.
Nam Chi sờ vào túi, tìm thấy một mảnh giấy nháp, cô định viết phần quan trọng trong mẫu mà cô tìm được.
Ví dụ như tên thuốc, có nó sẽ dễ viết hơn, có cả bút, Nam Chi khoanh tròn tên thuốc và trọng điểm rồi đưa cho anh.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Anh khá đáng tin, lập tức lấy giấy bút ra bắt đầu viết.
Nam Chi ngồi đối diện anh, chán nản chờ đợi anh viết xong.
Trong lúc này, đồ ăn đã được dọn ra, nhưng Nam Chi lại không động vào, cô nhìn anh viết xong, đậy nắp bút rồi đưa lại tài liệu cho cô. Lúc này cô mới bưng hoành thánh lên, đẩy một tô khác cho anh cùng thưởng thức.
Tống Thanh nhìn bát canh trước mặt thì hơi kinh ngạc.
Cô đợi mình cùng ăn.
Đây là đãi ngộ mà anh chưa từng được hưởng, ở nhà chú thím thường do anh nấu cơm, cả nhà sẽ quây quần quanh bàn ăn cùng nhau, đợi anh dọn xong bếp, trên bàn chỉ còn đồ ăn thừa, ăn gần sạch sẽ, Tống Thanh thường ăn bánh bao với một nồi lớn bắp cải non trộn, một lúc có thể ăn hai ba cái.
Thím đi qua sẽ nói với anh rằng anh ăn khoẻ, anh cũng mặc kệ, anh đã quen với việc bị cười nhạo rồi.
Tống Thanh cúi đầu cầm thìa múc hoành thánh trong bát.
Đối diện với anh, Nam Chi vừa liếm giấm vừa nhìn tờ giấy, nét chữ gần như giống y hệt, nếu cô không cố ý nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra, người khác càng không thể.
Nhà tư bản rất rất hài lòng, vừa bỏ vào túi vừa ân cần đẩy miếng thịt trên đĩa cho anh.
“Ăn nhanh đi, sẽ nguội mất.”
Nói xong không quên nói thêm: “Ăn hết đi, lãng phí không tốt.”
Tuy nói như vậy, người nói “lãng phí không tốt” chỉ ăn một phần canh sườn heo, ăn mấy cái bánh bao hấp, nửa bát hoành thánh mà thôi, còn lại không đụng tới, còn cả một nửa hoành thánh còn lại trong bát.
Không phải là giảm cân, chỉ là thực sự không ăn nổi nữa.
Cô bị hạ đường huyết, đói sẽ chóng mặt ngất đi nên thường ngày trong túi cô đều có thức ăn, không ăn bữa chính, nhưng buổi chiều cô nhét hai lát bánh mì lấp đầy khoảng trống, nên không đói cho lắm.
Nam Chi ăn xong thì ngồi ở góc tường cạnh cửa sổ, nâng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ anh xấu hổ nên không nhìn anh.
Cô cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm đang ăn, nghĩ anh cũng vậy.
Tống Thanh ăn rất nhanh, không lâu sau, Nam Chi nhìn thấy bóng dáng anh phản chiếu trong cửa sổ đã ăn xong bánh bao hấp cùng hoành thánh, anh không động thứ khác, Nam Chi đã nói cô đã rất no, thứ như đồ ăn không trả được, không ăn sẽ rất lãng phí, vì vậy anh tiếp tục ăn hết hai chân gà nhỏ, thịt viên sốt và sườn heo trên đĩa.
Ăn xong nhìn nửa bát hoành thánh còn lại của cô.
Nam Chi nhận thấy ánh mắt tiếc nuối của anh, nghĩ ngợi rồi định yêu cầu ông chủ gói mang về, nhưng chưa kịp nhìn thấy anh đã đưa tay ra bưng nửa bát hoành thánh còn lại đổ vào bát của anh, không sót một miếng, đến chút mì nổi dưới đáy bát cũng được múc sạch sẽ.
Nam Chi ngây ra, rồi nhanh chóng ý thức được nhìn chằm chằm người khác là không lịch sự, nên cô đứng dậy đi tính tiền, lúc quay lại anh đã ăn xong, chui qua khe hở giữa bàn và ghế, đỗ xe lăn trước cửa quán để đợi cô.
Nam Chi đẩy xe lăn cùng anh lao tới bãi đậu xe một cách tự nhiên.
Tống Thanh ngồi trên xe lăn, bề ngoài thoạt nhìn có vẻ ổn, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh được, anh đang lo lắng hành động vừa rồi của mình trông bủn xỉn không, cô có xấu hổ hay không.
Anh vẫn nhớ có một lần, một người bạn cùng lớp giàu có mời mọi người trong lớp cùng ăn tối tốt nghiệp.
Lúc đầu anh không muốn đi, nhưng người bạn đó nhất quyết yêu cầu tất cả phải tập hợp lại, lôi kéo anh tham gia, nên anh vẫn đi dù từ chối.
Mọi người chỉ quan tâm đến việc uống rượu và vui chơi, không có nhiều người ăn đồ ăn, sau bữa ăn còn rất nhiều thức ăn còn nguyên, anh cảm thấy tiếc nuối nên ở đến cuối cùng, sau khi mọi người giải tán thì anh tìm được người đóng gói từng món một.
Sau đó có người quên lấy đồ, khi quay lại thì thấy lúc anh xuống lầu, vô tình phát hiện những người đó vẫn chưa rời đi vẫn ở phía dưới đợi anh, hay nói cách khác là muốn xác minh xem bạn học đó nói thật không.
“Cậu ta thực sự đã đóng gói nó.”
“Cậu ta không nhìn thấy dải ruy băng sao?”
Đúng vậy, sở dĩ một số món ăn không có ai ăn, vì trong khi chơi, bọn họ vô tình làm rơi dây ruy băng vào đĩa, rất nhiều sợi dài bay từ đầu này sang đầu kia, khi kéo trộn món cay món chay với nhau, bọn họ thấy phá vị nên không ăn. ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Thật đáng xấu hổ, những người phục vụ đó có nghĩ chúng ta không đủ tiền ăn không?"
Lúc đó Tống Thanh đang xách những túi đồ lớn nhỏ, anh không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn thấy vui, nhiều như vậy, nếu bảo quản tốt, anh sẽ không cần lo lắng ăn uống trong nhiều ngày.
Có lẽ là vì lúc đó anh cảm thấy nhóm bạn học này không quan trọng, cũng có thể lúc đó anh có sức khỏe tốt, không cần nhờ ai nên thấy không sao cả.
Anh vẫn có thể nhìn bọn họ bình thản bước vào xe rồi cảm thán “không phải lo lắng về ăn uống thật tốt”.
Khi mọi hy vọng được đặt vào một người, mỗi hành động của người đó sẽ được phóng đại lên vô hạn, chỉ một ánh mắt nhìn lâu hơn bình thường đều có thể khiến anh suy nghĩ rất lâu, lần đầu tiên anh phát hiện thì ra nghèo khó sẽ khiến bản thân nghi thần nghi quỷ, sợ được sợ mất.
Anh lo lắng người phía sau coi thường mình rồi bỏ anh lại, anh muốn giải thích hành vi của mình nhưng lại không tìm được lý do gì.
Cô sẽ nghĩ anh thật kinh tởm khi anh ăn hết phần thức ăn còn thừa của cô.
Có thể cảm thấy anh suy nghĩ đến điều gì đó bẩn thỉu, nhưng thực ra anh thực sự chỉ cảm thấy tiếc.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Anh từng trồng lúa và thu hoạch lúa mì, anh biết mỗi hạt ngũ cốc phải trải qua bao nhiêu quá trình trước khi có thể trở thành lương thực.
Cho nên anh không muốn lãng phí dù chỉ một chút, chỉ vậy thôi.
Tống Thanh dần cảm thấy hối hận.
Thực ra chỉ là mấy cái hoành thánh thôi, sớm biết đã không ăn.
Đang suy nghĩ thì cơ thể đột nhiên nhẹ tênh, anh lại được cô bế lên.
Sau đó anh mới nhận ra mình đã đến bãi đậu xe, chuẩn bị lên xe.
Có lẽ là trước lạ sau quen, lần này cô vẫn ôm anh.
Cô vẫn tiếp xúc với anh như thường lệ, có phải có nghĩa là cô không bận tâm đến những gì vừa xảy ra?
Tống Thanh ở trên không trung, đợi cô thả xuống, nhưng lần này hình như hơi khác trước, hơi chậm và lâu, như đang đo trọng lượng, Tống Thanh cảm giác như bị tung lên.
"Quả nhiên vẫn là ăn no mới có sức, có thể bế lên dễ dàng."
Tống Thanh sợ bị cô ném nên bàn tay tóm mũ áo hoodie hơi siết chặt góc.
Anh cảm thấy như mình đang bị trêu chọc, nhưng anh không có bằng chứng.
Có lẽ để đo trọng lượng của anh, anh nhanh chóng được đặt nhẹ nhàng lên ghế, cô gái bước lùi ra ngoài, khi đến cửa xe, cô dừng lại một lúc, lúc sau cô tiến về phía trước thay vì lùi lại, cúi đầu, khẽ ngửi vai anh.
Cả người anh cứng đờ, những từ ngữ sắc bén dùng để miêu tả anh đột nhiên hiện lên trong đầu.
“Cậu ta chỉ có một cục xà phòng để gội đầu, tắm rửa và giặt quần áo.”
“Đoán xem xà phòng của cậu ta có giá bao nhiêu? 5,9 tệ, rẻ thật đấy.”
“Tôi có thể ngửi thấy mùi xà phòng trên người cậu ta.”
“Thật rẻ.”
“Rất thơm, có mùi than củi.”
Cơn bão trong lòng cuối cùng cũng dừng lại, Tống Thanh ngẩng đầu liếc nhìn cô.
Mùi than?
Anh chỉ nhớ xà phòng anh mua được làm từ than tre.
Than tre thực ra khá thơm, anh chọn thứ này chỉ vì thích nó, nhưng không hiểu sao nó lại có mùi rẻ tiền trong miệng người khác, đến nỗi thậm chí anh còn quên mất mùi hương ban đầu của nó.
Nó có mùi thơm dễ chịu, không gay mũi.
Trên người anh không có mùi, bởi vì anh nhớ rõ, vì anh sợ bị ghét nên mỗi lần tắm đều cọ liên tục, khăn tắm tan nát, làn da đỏ bừng như sắp rách, thì sao lại có mùi được.
Chỉ là những người đó bắt nạt anh không có bố mẹ, biết anh bất lực phản kháng nên cố ý cười nhạo anh.