[Tiệm thú cưng Mờ Ám: Con Ragdoll trông khá xinh yêu, giá 13.000 tệ đã rất thấp nên không mặc cả được đâu cô gái.]

[Tôi cũng muốn hút mật ong (Hachimi): Tiền đặt cọc là năm nghìn tệ phải không?]

13.000 tệ đã vượt quá ngân sách, nhưng vẫn vừa túi tiền, cô vẫn có thể chi trả, ở dưới quê còn hai căn nhà, cả hai đều cho thuê, mỗi tháng có khoảng sáu bảy nghìn tệ, mà chỉ thuộc về một mình cô.

Là bà nội để lại cho cô trước khi qua đời.

Không ai ngờ người lúc nào cũng nhặt ve chai, sống tiết kiệm có thể mua được hai căn nhà, bởi vì khi còn trẻ có mâu thuẫn với bố mẹ nên dứt khoát cắt đứt liên lạc.

Trước khi bà nội mất, xung quanh không có ai, chỉ có cô chăm sóc nên bà nội cũng giấu mọi người, để lại tiền tiết kiệm và căn nhà cho cô.

Cô bỗng trở thành người giàu nhất nhà, tuy đã tiêu hết số tiền vì mẹ cô bị bệnh cách đây vài năm, nhưng hai căn nhà vẫn đang không ngừng kiếm ra tiền.

Một căn nhà có thể chia làm ba phòng, một phòng có thể cho thuê hơn một nghìn tệ, hai căn nhà trung bình có thể kiếm được sáu đến bảy nghìn tệ một tháng. Tháng này, tài khoản vừa nhận được nửa năm tiền thuê nhà của một hộ gia đình, lấy rẻ hơn một chút thì cô còn lại khoảng sáu nghìn tệ.

Ngoại trừ một vạn tệ tiết kiệm tích góp được, ba nghìn tệ để riêng, thì ba nghìn tệ còn lại đủ cho cuộc sống hàng ngày.

Nam Chi suy nghĩ rồi nhìn về màn hình, có lẽ chủ tiệm thú cưng Mờ Ám đang bận nên mãi không trả lời cô.

Nam Chi đặt điện thoại xuống, tiếp tục cởi mũ, đang định cởi đồng phục y tá thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện.

Là hai đồng nghiệp cùng thực tập với cô, bọn họ cũng vừa tan làm giống cô, vừa thay quần áo vừa trò chuyện.

“Bệnh nhân giường 1023 thật xui xẻo, tài xế gây tai nạn xong bỏ chạy, trong nhà không có ai, chú thím cũng bỏ trốn, đã dừng uống thuốc truyền nước mấy ngày, thật sự không biết sau này anh ta sẽ như thế nào.”

“Chú thím của anh ta đúng là vô lương tâm, từ nhỏ anh ta đã giúp đỡ việc nhà, hai đứa nhỏ cũng là do anh ta nuôi nấng, lên đại học vừa học vừa làm, tiền học bổng và tiền làm thêm nộp không thiếu một đồng, bây giờ thì hay rồi, anh ta xảy ra chuyện, không còn tác dụng nên cũng mặc kệ luôn.”

“Nếu không có cảnh sát tìm tới cửa, không chịu chi trả chi phí phẫu thuật, chỉ nộp một ít như bóp kem đánh răng rồi bỏ trốn, nói là đã trả hết tiền, không muốn quan tâm gì nữa.”

“Nghe thầy giáo anh ta nói anh ta học khá giỏi, chỉ riêng học bổng cũng đã chục nghìn tệ, lúc đi học còn làm công việc bán thời gian tận mấy năm, ít nhất cũng được chục nghìn tệ, vậy mà mới chút viện phí đã không chịu nộp.”

"Loại người đó nói sao nhỉ, có lợi mới lại gần, hết rồi thì mặc kệ."

“Cũng đúng, nghe nói khi bố mẹ anh ta gặp tai nạn thì anh ta đã mười một mười hai tuổi, cũng là độ tuổi hơi hiểu chuyện, chú thím của anh ta đến đây chỉ để bắt anh ta làm việc như nấu ăn, nuôi gà, cho lợn ăn, dạy hai đứa trẻ làm bài tập về nhà, ngày thường chăm bọn trẻ cũng đến tay anh ta.”

“Mới mười một mười hai tuổi, khi thầy đến thăm nhà, thầy giáo nói anh ta sống cạnh chuồng lợn, gầy như gà, nghỉ lễ cũng không có quần áo, trông rất đáng thương.”

“Trong kỳ thi tuyển sinh đại học, nếu không phải chú thím ép anh ta chăm sóc bọn trẻ thì anh ta đã có thể làm tốt hơn, thầy giáo cũng thấy đáng tiếc.”

"Mãi mới tốt nghiệp đại học, cuộc sống chỉ mới bắt đầu, lại xảy ra chuyện này."

“Nghe nói vì cứu một đứa trẻ nên xảy ra tai nạn ô tô, người nhà của đứa trẻ cũng thất đức, sợ phải chịu trách nhiệm nên không hề đến thăm dù chỉ một lần, thậm chí còn không biết tặng trái cây.”

"Đúng là có lòng tốt không được đền đáp."

"Ông trời mù à, người tốt như vậy..."

Bàn tay đang cởi khóa của Nam Chi dừng lại.

Giường bệnh 1023…

Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe nói về anh.

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

Nghe nói khi anh mới mười bảy mười tám tuổi, nhà nghèo, chú thím không ngừng thúc giục, vội vàng học xong, sau khi tốt nghiệp, tuổi trẻ hơn nhiều so với người bình thường, lần đầu tiên được đưa đến bệnh viện, anh còn chút ý thức, bác sĩ đã giục anh trả tiền viện phí, rút hết tiền các app trong điện thoại ra cũng chỉ có hơn một nghìn tệ, còn phải dùng Hoa Bối, Tý Bối.*

*Hoa Bối, Tý Bối: Chức năng trong Alipay.

Quần áo trên người giặt đến trắng bệch, xù hết cả lên, còn sót lại vết khâu mờ nhạt, màn hình điện thoại tách ra khỏi thân máy, phải buộc bằng dây chun mới sử dụng được, giày thì rơi đế, tất không vừa chân, không đủ che hết được bàn chân, không biết nhặt chiếc tất đó từ đâu ra.

Thành thật mà nói, hiện giờ người trẻ tuổi không ai mà không là báu vật của bố mẹ, lâu rồi mới gặp phải chuyện như thế này.

Sau khi mất đi ý thức, gọi điện cho gia đình, bạn bè, thầy cô đến thăm, thầy cô bạn bè tới trước, mỗi người một câu kể về quá khứ của anh.

Nghe nói chú thím của anh không chịu cho anh đi học từ sớm, mỗi năm anh đưa tiền học bổng và tiền đi làm, tiền làm thêm thì bọn họ mới miễn cưỡng đồng ý, ngày thường bọn họ không cho anh phí sinh hoạt, cả học kỳ anh chỉ dựa vào cơm canh miễn phí do nhà trường cung cấp để sống qua ngày, nhu yếu phẩm hằng ngày chỉ có một cục xà phòng, dùng từ chân lên đầu.

Quần áo thì toàn đồ họ hàng vứt đi, đồ dùng học tập thì do thầy cô và anh chị khóa trên tặng.

Anh đến trường vì giáo viên không nỡ để hạt giống chăm học như anh bỏ học, không biết bọn họ đã chạy đến nhà anh bao nhiêu lần, nói bao nhiêu điều, còn không ngừng đề cập rằng sau khi học đại học có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nếu không, chưa học cấp hai xong, anh đã bị chú thím đưa đến nhà máy khai thác mỏ để đào than.

Rõ ràng cuộc sống đủ khó khăn rồi, nhưng ông trời còn không tha cho anh.

Cứu người mất đôi chân, đúng là trớ trêu.

Nam Chi cúi người xuống, lấy tai nghe từ trong túi ra, mở một bài hát, cố gắng che đậy những tiếng nói đó.

Bệnh viện thỉnh thoảng sẽ xảy ra chuyện tương tự, cô chỉ là một người bình thường, không có khả năng giúp đỡ thì chi bằng không nghe không thấy còn hơn.

Nam Chi đeo tai nghe vào, khóe miệng nở nụ cười gượng gạo.

Giáo viên nói đúng, thực tập sinh mới bước ra xã hội như bọn họ còn ít kinh nghiệm, mềm lòng, không thể thấy không thể nghe những điều như vậy.

Ông trời đúng là không có mắt, chỉ ban cho cô tấm lòng nhân ái chứ không ban cho cô khả năng cứu rỗi.

Nếu cô có nhiều tiền hơn thì tốt rồi, không cần quá nhiều, chỉ cần mấy vạn, cô sẽ dám làm gì đó.

“Mấy ngày trước có một thanh niên không đòi được nợ, bị đánh đến tàn tật, đứa trẻ đó cũng khổ, suốt ngày cười, miệng gọi chị, còn tưởng sống được, kết quả đã nhảy lầu. Tôi thấy gần đây anh ta cũng kỳ lạ, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, liệu anh ta có nhảy lầu không?”

Có lẽ do phòng chờ ở đây hơi kín, tín hiệu rất kém, lag, app phát nhạc liên tục quay, nhạc không phát ngay khi Nam Chi mở, cô vừa định mở video thì ngón tay cứng đờ.

"Gần đây chúng ta nên để mắt đến anh ta kỹ hơn."

Nam Chi nhìn màn hình vẫn đang quay, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Tên nhóc đòi nợ do cô chịu trách nhiệm, cô nhìn thấy những thay đổi của cậu ta rõ ràng hơn bất kỳ ai khác.

Giây trước cô với cô giáo đi mua bánh hấp cho cậu ta ăn, còn nói rất ngon miệng, còn nói mấy chị y tá ở đây đều là thiên thần.

Giây tiếp theo, cô tiêm cho bệnh nhân bên cạnh, quay đầu đã thấy cậu ta nhảy từ cửa sổ xuống không chút do dự.

Sau này mới biết được từ những người khác rằng gia đình cậu ta rất nghèo, có một người em bệnh tật, chỉ có ông nội nhặt ve chai nuôi cả nhà, cậu ta không muốn trở thành gánh nặng cho gia đình nên để lại thư tuyệt mệnh rồi bỏ đi.

Vì có người chết, tình hình trở nên nghiêm trọng nên công trường mới trả thêm tiền lương cho những người khác, tiền của cậu ta đã trả, nhưng người đã mất, nói gì cũng đã muộn.

Giường bệnh 1023…

Không có gia đình, chú thím lại như vậy, vốn dĩ bọn họ không hề chân thành với anh, định để anh tốt nghiệp xong kiếm tiền trả tiền học phí và tiền dưỡng dục, trước khi đi học còn lừa anh ký thỏa thuận bất bình đẳng, bây giờ đôi chân của anh đã như thế, sau khi cân nhắc lợi hại, bọn họ thấy anh không có triển vọng, không thu được lợi ích gì từ anh, có khi còn phải đập thêm tiền, nên dứt khoát từ bỏ.

Anh nợ tiền thuốc men, không một xu dính túi, ngay cả sau khi xuất viện, anh vẫn sẽ gặp rất nhiều khó khăn: Ăn gì, uống gì và sống ở đâu? Làm gì với cơ thể bị thương? Hơn nữa bị tàn tật không thể tìm được việc làm.

Thực sự có thể sẽ lựa chọn cái chết.

Nếu là cô, chịu đựng lâu như vậy, cuối cùng mới trưởng thành, cũng như thấy một tia sáng, rồi bỗng nhiên ánh sáng đó vụt tắt.

Không ai có thể nghĩ thoáng cho được.

Nam Chi thoát khỏi app, chuyển sang ví WeChat, kiểm tra số dư, sau đó mở Alipay.

Tổng có mười sáu nghìn tệ, mười ba nghìn để mua một con mèo, mua mèo phải có nhà cho mèo, chậu, bát ăn uống, dù mua cái rẻ nhất cũng mất bốn đến năm trăm tệ.

Sau khi trừ mấy khoản tẩy giun, tiêm phòng... số tiền còn lại chỉ khoảng hai nghìn tệ.

Không còn tiền cứu anh.

Nhưng… nhất định phải mua mèo à?

Nam Chi chuyển sang trang trò chuyện, chủ cửa hàng vẫn chưa trả lời cô, cô không biết chủ có bận thật hay không.

Kéo lên trên, dường như mỗi lần cô hỏi xong, chủ quán đều rất lâu mới trả lời cô, vì vậy phải mất hơn nửa tháng mới hoàn thành bước này.

Thật sự bận rộn đến thế à?

Hay vì mặc cả nên làm mất hết sự kiên nhẫn của chủ tiệm, cảm thấy cô chỉ là người nghèo nên lười liên lạc với cô, dù sao cô cũng cảm thấy lạnh nhạt, giống như mua đồ phải trả phí ship khiến cô không muốn mua nữa.

Nam Chi nhìn màn hình, không biết bản thân có tâm trạng gì, cô mặc lại bộ quần áo đã thay, không rời đi mà vòng đến hành lang nơi đặt giường bệnh 1023.

Vì nợ bệnh viện rất nhiều tiền nên đã bị chuyển từ phòng bệnh ra hành lang, nếu không trả sẽ bị đuổi ra ngoài.

Bệnh viện không phải là nơi làm từ thiện, không thể biết rõ anh không thể trả còn để anh tiếp tục mắc nợ, sống trong bệnh viện.

Nam Chi đến rất tình cờ, bệnh nhân ở giường 1022 bên cạnh vừa rời đi, y tá trực chưa kịp dọn giường.

Nam Chi giả làm y tá trực ở đây, công khai bước tới, vừa thu dọn giường vừa nhìn quanh.

Vị trí của giường 1023 rất tệ, cạnh phòng tắm, nhiều người ra vào, xung quanh có mùi khó chịu, hơn nữa lại đối diện với cửa sổ, ngoài hành lang có rất nhiều bệnh nhân cần được thông gió, không được đóng cửa, trời của tháng tám, tháng chín đã hơi lạnh, gió thổi tới, đừng nói là bệnh nhân, dù là người thường cũng không thể chịu đựng được, nên không ai muốn ở đó, đây cũng là nguyên nhân anh có thể ở lại, nếu bệnh viện thiếu giường, anh sẽ bị đuổi đi ngay lập tức, nhanh chóng nhường chỗ trống cho người khác.

Thật ra chính mấy y tá ở bệnh viện cũng nương tay, cố gắng giữ anh lại.

Giáo viên luôn nói mấy thực tập sinh hay mềm lòng, thật ra dù giáo viên đã quen với sống chết, tâm lý cũng không thể cứng rắn, giáo viên chưa từng ngăn cản bọn họ, thỉnh thoảng còn giúp đỡ thêm.

Nam Chi đi tới, đứng ở cuối giường, quan sát người trên giường 1023.

Đúng như lời hai y tá thực tập nói, anh gầy gò xanh xao nhưng lại tỉnh táo, mặt quay ra cửa sổ, mắt luôn nhìn ra ngoài, không biết đang nhìn gì, đang nghĩ gì, cơ thể như đứng yên, theo góc nhìn của cô, hàng mi dài bất động.

Bên ngoài cửa sổ, tòa nhà đối diện chính là nơi cậu nhóc đòi nợ nhảy xuống cách đây vài ngày.

Anh được đưa vào bệnh viện sớm hơn cậu ta, vì đôi chân nên anh không thể đi lại, dường như cả ngày đều nằm trên giường, anh chắc chắn đã chứng kiến ​​toàn bộ quá trình cậu trai nhảy khỏi tòa nhà. 

Dù ban đầu chưa nghĩ đến, nhưng thấy người khác làm việc đó cũng sẽ nghĩ đến.

"Ui!"

Vì Nam Chi mất tập trung nên vô tình va vào góc giường, đau đến mức không khỏi rên lên đau đớn.

Âm thanh này đã thu hút sự chú ý của mọi người trong hành lang, bao gồm cả người vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi Nam Chi xoa chỗ đau, ánh mắt cô vô tình chạm vào ánh mắt của chàng trai trẻ, cô mới phát hiện mình biết người đàn ông này.

Nói quen biết cũng không chính xác, nên nói là vừa mới gặp mấy ngày trước.

Cách đây không lâu, thực tập sinh phụ trách khu vực này đột nhiên chạy tới tìm giáo viên thực tập, kết quả giáo viên của cô ấy và Nam Chi đều không có ở đó, nên thực tập sinh chỉ có thể kéo cô lại, còn nước còn tát.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, thực tập sinh nói mạch máu của anh quá mỏng, không thể đâm kim tiêm, vì đã đâm mấy lần nên không dám đâm nữa.

Khi Nam Chi đến, cô cầm lên thì thấy mạch máu rất mỏng, cô không nghĩ mình có thể đâm được.

Nhưng cả hai giáo viên đều vắng mặt, còn thực tập sinh kia đâm trượt quá nhiều lần, sợ chọc tiếp sẽ khó chịu, cô chỉ biết cắn răng ôm chặt mu bàn tay nhợt nhạt đã bị đâm hai ba lần, thử tìm cách đột phá.

Cô buộc ga-rô lại, siết chặt, vỗ mấy cái, không biết do quá nặng tay hay do đã bị đâm mấy mũi, mỗi lần chạm vào, tay anh đều khẽ run.

Nam Chi nhận ra nên dùng ít lực hơn, dừng tiêm, thay vào đó là xoa bóp mạch máu nơi định đâm kim, mu bàn tay trắng nõn ửng đỏ, sau bốn phút mới tiêm được.

Thành thật mà nói, cô đã thở phào nhẹ nhõm.

Cô sợ bị mắng nên không dám ngẩng đầu lên, sau đó mới nhìn lên, chàng trai trẻ vẫn như trước, hàng lông mi dài không nhúc nhích, đôi mắt như đọng nước, không có sóng gió, tất nhiên cũng không hề trách móc.

Nam Chi vốn muốn lấy cớ, ví dụ như mạch máu rất mỏng, khó tiêm, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của anh thì cô không nói gì cả.

Cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Không ngờ có người ở khoa điều dưỡng tình cờ đến kiểm tra phòng bệnh, cô và thực tập sinh khác đều giật mình.

Bộ phận điều dưỡng hỏi anh, hai người họ ra hiệu anh đừng nói chuyện anh bị đâm bảy mũi, không biết anh đã hiểu hay chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, Nam Chi chỉ thấy anh cho bàn tay được dán băng y tế, đang truyền dịch vào trong chăn.

Bộ phận điều dưỡng không hề phát hiện.

Anh cũng không hề phàn nàn hay mách lẻo.

Thì ra là anh.

Nếu là anh…

Không biết tại sao, một ý nghĩ nào đó lại mạnh mẽ hơn, có lẽ do anh còn quá trẻ, quá trầm tính, hoặc vì anh đã cứu người nên mới hỏng đôi chân, cô không nỡ để người như vậy phải chịu khổ.

Thật ra, khả năng cao nhất như giáo viên đã nói, mới ra khỏi xã hội, kinh nghiệm còn quá ít, mềm lòng, không thể nhìn không thể nghe những điều như vậy.

Tóm lại, Nam Chi ôm tấm trải giường đã thay ném vào phòng giặt rồi đi xuống tầng dưới, cô không về nhà mà đứng xếp hàng trước ô kính những bệnh nhân khác hoặc người nhà bệnh nhân.

Trong khoảng thời gian này, cô liên tục mở điện thoại để xem WeChat với chủ cửa hàng thú cưng Mờ Ám.

Khác với tâm trạng mong đợi vừa rồi, hiện tại cô không muốn chủ cửa hàng trả lời nữa.

Bởi vì cô sợ sẽ thay đổi ý định.

Cô vô tình dùng ngón tay vuốt nhẹ, nội dung trên màn hình lập tức trượt lên, cảnh tượng cô sợ hãi nhất đã xuất hiện, màn hình dừng ở video về một con mèo.

Là một giống mèo thực sự rất xinh yêu, lông trắng, mềm mại và bồng bềnh, đồng tử hai màu, là dòng Ragdoll khá tốt.

Giá cả khá hợp lý, cửa hàng cho biết con mèo này từng bị giảm bạch cầu, sau đó không tái phát nữa, có nghĩa là sẽ giảm nguy cơ mắc bệnh.

Còn từng tiêm hai mũi vắc-xin, tiêm thêm một mũi nữa là được.

  

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Tình hình như vậy, con mèo đó sẽ sớm được người khác đặt mua, dù sau này có tiền mua cũng không thể chọn được giống đó, bỏ lỡ là bỏ lỡ.

Nam Chi cảm thấy tiếc nuối nhưng lại nghĩ đến người đàn ông vừa rồi, vì gầy nên bộ đồ bệnh viện quá rộng, tay áo thùng thình.

Vừa rồi cô bị vấp, chân đi hơi khập khiễng, sau khi dọn xong, cô ôm ga trải giường và chăn bông nên không nhìn thấy trước mặt, không cẩn thận giẫm phải ga giường, cô lại suýt ngã, cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể chàng trai đó cử động, hai tay giơ về phía trước, như thể định đỡ lấy cô.

Khoảng cách quá xa, cô không hề ngã, thấy cô đứng dậy, bàn tay lại không cử động.

Phản ứng bản năng của anh cho thấy anh là một người tốt, hay giúp đỡ, hơn nữa anh còn quá trẻ, nếu chết đi sẽ rất đáng tiếc.

Thôi, không nghĩ nhiều nữa, coi như làm chuyện khiến bản thân không hối tiếc.

Cô rất hối tiếc vì chàng trai trẻ đòi nợ trước đây, cô không hề cố gắng làm mọi thứ mình có thể.

Sau khi chàng trai chết, ngày nào cô cũng cảm thấy áy náy, ban ngày cô vật lộn với nó, ban đêm lại mơ thấy cậu ta, có lẽ lần này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa.

Hàng Nam Chi xếp không dài, sắp đến lượt cô, cô đưa số giường và thông tin bệnh nhân cô vừa lấy cho nhân viên, nhân viên nhanh chóng đưa thứ cô muốn.

Một phiếu thanh toán dài ngoằng, phía dưới là số tiền nợ: - 10.093.

???

Cô nhướng mày, không dám tin.

Bởi vì trong ấn tượng của cô, chàng trai trẻ đã ở trong ICU được mấy ngày, chi phí phải dao động từ mấy nghìn đến mấy vạn tệ một ngày, dù có được hoàn trả, cũng còn mấy vạn tệ, mà chú thím, họ hàng mới trả có mấy nghìn tệ.

Có lẽ còn nợ mấy vạn tệ, cô biết số tiền của mình chỉ là giọt nước trong ly, cô chỉ ở đây giúp đỡ, bây giờ xem ra cô có thể một mình lo liệu mọi chi phí y tế còn lại, thậm chí còn thừa tiền sổ tiết kiệm.

Nam Chi sợ nhầm lẫn nên hỏi lại, nhân viên nghiêm túc nói với cô: “Có rất nhiều người thanh toán hóa đơn thuốc men cho bệnh nhân giường số 1023, bao gồm cả giáo viên, bạn học, bệnh viện có hai y tá, một bác sĩ chi trả một ít, cảnh sát và ủy ban thôn cũng tới, cả bảo hiểm y tế, hiện tại còn mười nghìn chín trăm ba mươi tệ.”

Mười nghìn chín trăm ba mươi tệ.

Chú thím và họ hàng trả mấy nghìn tệ, nghĩa là phần còn lại do người khác thanh toán.

Thì ra có rất nhiều người giúp đỡ anh, công nhận anh như vậy.

“Cô cũng trả tiền thuốc men cho anh ấy à?"

Nam Chi cúi đầu xem lại số tiền tiết kiệm của mình, có khoảng mười sáu nghìn tệ.

Cô quay lại tin nhắn với cửa hàng thú cưng Mờ Ám, nhìn con mèo.

Một con mèo có giá mười ba nghìn tệ, cộng lặt vặt cũng tốn ít nhất là mười bốn nghìn tệ, nhưng cứu một người sắp bị đuổi khỏi bệnh viện tự sinh tự diệt chỉ tốn hơn mười nghìn tệ.

Không biết tại sao, cô lại có cảm giác xa xỉ và xấu hổ.

Nam Chi vội vàng đặt điện thoại xuống, gật đầu: “Tôi muốn thanh toán tiền thuốc men cho anh ấy.”

Một người được nhiều người lựa chọn như vậy, chắc chắn cô sẽ không sai!

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play