Trước đây anh từng tìm hiểu những đạo lý này, nhưng không biết tại sao mình lại đột nhiên quên mất.

Có lẽ bởi vì người trước mặt chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của anh, quan trọng đến mức anh bỏ qua những chuyện khác.

Thật ra không cần lo lắng, anh tắm rất thường xuyên, trên người không có mùi, mùi xà phòng là mùi than tre, không hề khó chịu.

Nam Chi ngửi xong cũng không rời đi, cô thắt dây an toàn cho anh, sau khi thắt dây an toàn thì cô cảm thấy hơi kỳ lạ, dường như cô rất muốn đến gần anh.

Cô cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy hành động vừa rồi của anh có lẽ đã khơi dậy một ký ức xa xôi của cô.

Khi bà còn sống, cô thường nghĩ có hai người ở với nhau, thích ăn gì bà đều mua rất nhiều, ăn không hết đành làm nũng để bà ăn.

Bà cũng không chê cô mà chấp nhận mọi thứ.

Sau này bà mất, một mình cô không dám sống trong căn nhà biệt lập ở quê, căn nhà ba tầng cao lớn, trống vắng, trong đó có quá nhiều kỷ niệm về bà, không có bà, cả căn nhà trông rất tối tăm và u ám, Nam Chi không còn cách nào khác ngoài thu dọn đồ đạc và chuyển đến ở cùng bố mẹ.

Hoàn cảnh gia đình cô rất phức tạp, bố mẹ cô phải đi làm, không thể chăm sóc hai đứa con nên giao cô cho bà, còn chị cả do bọn họ chăm sóc, theo như lời của bọn họ thì đứa lớn dễ chăm, cô đang ở độ tuổi nghịch ngợm, bày trò, nên để cô ở quê sẽ thích hợp hơn.

Trẻ con không có quyền lựa chọn, Nam Chi sống ở quê với bà, trước đây bà là giáo viên nên có lương hưu, cả hai con trai của bà đều chịu khó, mỗi tháng sẽ biếu bà tiền, nên hai bọn họ không thiếu đồ ăn thức uống, thậm chí còn khá giả, bà cũng rất yêu thương cô, sẵn sàng chi tiền cho cô, mua cho cô những chiếc váy, đôi giày pha lê sáng bóng, cả những bím tóc tinh xảo.

Cô luôn khiến các bạn cùng trường phải ghen tị, mọi người đều khen cô xinh đẹp như một nàng công chúa nhỏ.

Cô cũng cảm thấy mình được bà cưng chiều như một cô công chúa nhỏ.

Khi cô mười một mười hai tuổi, công việc của bố mẹ đã ổn định, bọn họ muốn đưa cô về, kết quả phát hiện cô không thân thiết với bọn họ, nên lại gửi cô về quê, sinh thêm đứa con khác, vì tham khảo trải nghiệm thất bại từ cô nên bọn họ đã đích thân nuôi dưỡng, chỉ có cô là người duy nhất không được bọn họ nuôi bên mình.

Khi cô mười bảy mười tám tuổi, cô về nhà bố mẹ, cô nhớ rất rõ trên bàn có hơn chục món ăn, nói là nấu để chào mừng cô nhưng không có món nào cô thích ăn.

Chỉ có món thanh đạm nhất là gà lá sen, cô vặt một chiếc đùi gà, đưa cho chị gái một chiếc đùi, em trai không có nên quậy, bảo cô vặt đùi của thằng bé, thằng bé còn nhỏ, bố mẹ không nỡ mắng nên bọn họ chỉ đành nhìn cô, ánh mắt trách cứ rất rõ ràng, nhưng vì cô ít tới lui nên bọn họ nhịn không nói gì.

Nam Chi nhìn người chị gái ngồi bên cạnh đang vui vẻ ăn uống mà không hề bị chỉ trích, sau đó nhìn chiếc đùi gà trong bát chỉ vừa cắn một miếng, ăn cũng không được, không ăn cũng không xong.

Đồ ăn không hợp khẩu vị của cô, với cả bị quậy không thoải mái, trong bát cô thừa rất nhiều. Chị gái cô ăn chán rồi, trong bát cũng thừa, nhưng sau khi dọn bát đĩa, bố lại gắp thức ăn thừa của chị gái lên ăn. Còn tới lượt cô, bố lại do dự, cau mày nói cô kén ăn, kén ăn thì thôi, còn giành đồ người khác muốn ăn, lại không ăn, đúng là ích kỷ, sau đó đổ thức ăn trong bát của cô vào thùng rác.

Cô ở trong phòng khách khát nước, muốn vào bếp rót nước, cô nhìn trộm, con gái phải tinh tế nhạy cảm hơn, từ nhỏ cô được cưng chiều nên rất dễ nhận ra hành động của bố, dễ dàng hiểu hành động, ánh mắt của bọn họ nhìn chị gái và em trai có ý nghĩa gì, ánh mắt bọn họ nhìn cô có ý nghĩa gì.

Dù sao, đích thân nuôi dưỡng và để người khác nuôi có khác biệt rất rõ ràng.

Đúng là ích kỷ, biết nhà có ba đứa con, cô vẫn vặt đùi gà, nhưng khi nghiêm túc suy nghĩ lại, đồ ăn hoan nghênh cô, không ngừng bảo cô thoải mái, trăm năm mới đến đó một lần, vặt được một chiếc đùi gà rốt cuộc có gì sai?

Sai vì hai chiếc đùi gà trước đây do chị gái và em trai ăn, lần này là để cô ăn sao?

Nhưng nhà có ba đứa con, sao không thể để cô ăn một lần?

Chẳng lẽ ba đứa trẻ, không phải ai gắp trước là của người đó à? Trước khi cô nhấc đũa, không ai đòi, sau khi cô bắt đầu gắp phần của cô, không phải nên mắng theo thứ tự trước sau à, người bị nói không phải là cô à?

Cô chợt nhớ hồi nhỏ vô tình va vào bàn làm gãy răng cửa, lúc cô đang khóc đi tìm bà, bà chê cô ngốc, đi lại cũng không để ý, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, bà không nỡ mà còn đánh bàn, mắng nó dám va vào cháu gái yêu quý của bà, đúng là không có mắt, còn to gan, va phải cháu gái bà.

Lúc đó Nam Chi cười khúc khích, bây giờ cô đã trở thành chiếc bàn đó, bị người khác mắng, làm trò cười cho những đứa con yêu quý của bọn họ.

Bọn họ không đành lòng nói cô con gái lớn yêu quý, thậm chí còn không nhìn cô ấy, mà chuyển mọi mâu thuẫn vào cô, nói đưa cho em trai, cô không cố ý, lần sau mua cái mới đền lại.

Tại sao phải nói cô không cố ý, cứ như cô thực sự làm sai điều gì đó, tại sao lại dùng từ “đền”, đến giờ cô vẫn không hiểu.

Nhưng điều này xảy ra quá thường xuyên, dần dà, cô nhận ra người yêu thương cô nhất trên đời đã không còn nữa.

Sẽ không còn ai thương yêu cô, chia sẻ những món ăn ngon với cô.

Nhưng hiện tại, cô chưa tìm được người yêu mình mà lại tìm được một người không ghét cô.

Tâm trạng Nam Chi tốt không thể giải thích được, ánh mắt trở nên gần gũi hơn, cô nhìn chằm chằm Tống Thanh khiến anh bất an, nhưng cũng may cô nhanh chóng rời đi, đóng cửa xe, đi sang bên khác lái xe đi, không mất bao lâu trở lại khu chung cư nơi cô đang sống.

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

Cô có một căn hộ ở bên này do bố mẹ mua cho cô, nói ra đến giờ cô vẫn cảm thấy bối rối về nó.

Năm ngoái, lúc mẹ phẫu thuật xong, có số tiền được thừa hưởng từ bà nội, mở quầy thuốc mang lại nguồn sống nên cuộc sống dần khá hơn, chị gái đòi đổi xe trên bàn ăn, chiếc xe trước đó có giá hơn hai mươi vạn tệ, trông cũ kỹ, xấu xí nên muốn đổi sang chiếc xe có giá năm mươi vạn tệ.

Lúc đó Nam Chi đã bắt đầu thực tập, mãi đến dịp Tết Nguyên Đán cô mới nể tình gặp lại, sau khi trải qua một loạt sự việc, cô mới biết rõ mình là người ngoài, trên bàn ăn không liên quan đến cô, nên cô vừa ăn vừa chơi game dưới gầm bàn, đột nhiên cô nghe thấy mẹ hỏi cô muốn gì. ( truyện trên app T Y T )

  

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Tuy Nam Chi cảm thấy ngạc nhiên nhưng vẫn thành thật trả lời, không định vòi vĩnh.

Chị gái cô xen vào, nói rằng cô đã có hai căn nhà cho thuê, còn thiếu gì. Bà nội thiên vị, chỉ cho cô, không để lại gì cho những đứa cháu khác...

Đây là lần đầu Nam Chi thấy mẹ ném đũa xuống, trở mặt với chị gái.

Ăn xong, chị gái đuổi tới tận phòng đòi, lúc Nam Chi rời đi thì nghe thấy mẹ cãi nhau với chị gái, mẹ mắng chị gái khiến chị gái giận đến bật khóc, bố khuyên mẹ chỉ có năm mươi vạn tệ, hãy cố gắng mua.

Mẹ vẫn từ chối, nói từ nhỏ mua cho chị còn ít à, quần áo có bộ nào dưới một nghìn tệ, túi xách có cái nào không trên chục nghìn tệ, nhà xe đều do bọn họ chuẩn bị, có giá hàng triệu tệ.

Mẹ muốn mua gì đó cho cho Chi Chi.

Bố nói Chi Chi đã có hai căn nhà, bản thân cũng đã mua xe nên không thiếu thứ gì cả.

Nhưng mẹ nhất quyết nói căn nhà của Chi Chi là do bà nội để lại, quần áo, giày dép, đồ dùng sinh hoạt và thậm chí cả chi phí sinh hoạt đều dùng tiền cho thuê, đến xe cũng phải mua trả góp, mấy vạn tệ sao đi được.

Mọi thứ Chi Chi có đều do bà nội cho, bọn họ chưa mua gì lớn cho cô cả.

Có thể đó là cảm giác tội lỗi muộn màng, cũng có thể khi mẹ ốm cần tiền phẫu thuật, gia đình đầu tư rất nhiều vào việc mở cửa hàng mới, đầu tư hết số vốn lưu thông nên chỉ có thể bán hết những gì bán được, nhưng người chị xinh đẹp, lộng lẫy không muốn bán ô tô và hàng hiệu khiến mẹ dần thất vọng.

Chỉ có cô sẵn lòng lấp đầy khoảng trống bằng số tiền thừa kế từ bà nội, mới nhận được chút sự quan tâm và công bằng từ mẹ mình.

Lúc chị gái cô mười tám tuổi, được một căn hộ, lúc hai mươi tuổi, có một chiếc xe trị giá hai mươi vạn tệ, em trai cô cũng được cho nhà từ khi còn nhỏ, năm hai mươi tuổi, Nam Chi cũng nhận được món quà quý giá đầu tiên từ bố mẹ, là một căn nhà.

Mua trả góp, nhưng do bố mẹ trả.

Như để bù đắp cho những gì trước đó, căn nhà này không hề nhỏ, nằm ở trung tâm thành phố, có hai tầng được trang trí đơn giản, khi mua đã được trang trí qua, chủ nhà làm ăn không tốt nên không trả được tiền nhà, chỉ đành bán đi để kiếm tiền, ngày ngày chạy khắp nơi, ngôi nhà này vẫn còn mới toanh, chủ nhân chưa từng ở, cũng chưa trang trí xong, mới được một nửa.

Sau đó, mẹ tận dụng kỳ nghỉ của mình để hoàn thành nửa còn lại, đến tay Nam Chi thì có thể chuyển vào ở ngay, nhưng vì sống một mình tương đối trống trải nên cô không ngừng mua mấy món đồ dễ thương, cũng không thể trang trí ra vẻ ấm áp được nên cô không thích lắm.

Nam Chi bước xuống xe, mở cửa sau, dắt xe lăn xuống, cô tự nhiên ôm anh, không hiểu sao càng ôm càng thuần thục, không hề có chút bối rối hay rào cản nào như cô tưởng tượng.

Nam Chi đặt anh trở lại xe lăn, đẩy anh đến chỗ ở để lấy thẻ ra vào và thẻ thang máy, tới tầng lầu và cửa nhà, cô lấy dấu vân tay của anh, ban đầu cô không có ý định làm điều này, nhưng sau khi tiếp xúc thấy anh có vẻ khá tốt nên sắp xếp mọi chuyện, dù sau này có thay đổi hay chuyện khác, những thứ này có thể bị hủy bỏ bất cứ lúc nào, tùy cô quyết định, vì vậy không thành vấn đề.

Khoảng mười giờ tối, hai người họ mới vào nhà, đến căn nhà mà bố mẹ đã mua cho cô để bồi thường.

Bên trong có rất nhiều đồ trang trí mà cô chưa từng động tới, dựa vào suy nghĩ của bọn họ, cô thấy bọn họ thích hoành tráng và đẳng cấp, nhiều thứ chỉ trông cao quý chứ không thể thấy hơi người, đây cũng là một trong những lý do tại sao cô không thích nó.

Cô thích cảm giác sống mà có đồng, có suối, có khói bếp, đồ trang trí trống rỗng này khiến cô tưởng là nhà mẫu.

Nam Chi mở cửa tủ, vừa ngồi thay giày vừa nhìn Tống Thanh cũng đang ngồi trên xe lăn ở cửa.

Cô cảm thấy hơi thần kỳ.

Không mang mèo về, lại mang người về.

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play