Sau Khi Thanh Toán Tiền Viện Phí Cho Anh

CHƯƠNG 5: CHÚT NIỀM VUI


1 tuần

trướctiếp

Tống Thanh đã biết từ trước, nếu không có cơn mưa lọt qua khe cửa sổ, chậu hoa sẽ không thể xanh tươi trở lại.

Nhưng anh không thể cầu nguyện cơn mưa tương tự sẽ rơi xuống mình, vận may như vậy sẽ không xảy đến với anh, anh chỉ có thể cầu nguyện rằng mình sẽ giống như chậu hoa đó, tuyệt cảnh trùng sinh, cây khô gặp mùa xuân.

Dựa vào sức mạnh của bản thân.

Không ngờ vận may của hoa không tồi, anh cũng được ông trời thương xót một cách thần kỳ.

Tống Thanh được đẩy đến bãi đậu xe trong khuôn viên bệnh viện, cạnh một chiếc ô tô nhỏ.

Người phía sau bấm chìa khóa xe, đèn xe lóe lên, Tống Thanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm sau một chặng đường lo lắng.

Cô thực sự đã lên kế hoạch đưa anh đi.

Đã đến đây, chẳng có lý do gì để anh xem rồi bỏ đi.

Nam Chi đẩy xe lăn đến cạnh ghế phụ lái, đồng thời mở cửa để lộ một không gian nội thất nhỏ và ghế ngồi.

Đỗ xe trong thành phố rất rắc rối, mỗi khi lái xe thường không thể đến đích, cần phải lái một lúc tìm chỗ đậu xe phù hợp rồi đi bộ đến một cửa hàng hoặc trung tâm mua sắm nào đó để ăn.

Cô không thích như vậy, lúc mua xe cô đã nghĩ nên chọn chiếc xe nhỏ để có thể đỗ ở bất kỳ khoảng trống nhỏ nào, không cần quá nhiều kỹ năng chen vào chỗ đỗ xe chật hẹp. Một mình đi lại nhiều nơi, cô cũng không muốn lãng phí quá nhiều nên ô tô không phải ô tô chạy xăng mà chạy bằng điện.

Đây là chiếc xe bốn chỗ, màu xanh bạc hà, tinh xảo và nhỏ gọn, vừa hay phù hợp cho một người lái.

Nam Chi cố định xe lăn, Tống Thanh tự giác ngồi lên ghế phụ lái, nhưng xe lăn và ghế ngồi có chênh lệch chiều cao, vì nhỏ nên hầu hết đồ đạc đều ở dưới gầm xe nên chân đế rất cao, hơn nữa ghế lùi sâu hơn, không có chỗ để mượn lực, còn là cửa đơn, không gian không rộng, anh đã thử mấy lần nhưng không thể đứng dậy được.

Không chỉ vậy, thanh điều chỉnh độ cao dưới yên còn vướng vào miếng gạc ở chân anh, suýt nữa kéo gạc ra.

Tuy kịp thời phát hiện, không cố dùng sức, băng gạc cũng không rơi ra, nhưng sau mấy lần, Nam Chi có thể thấy rõ chút màu đỏ chảy ra từ phía trên băng gạc.

Thực ra anh chỉ mới nhập viện được một tuần, trước khi xuất viện, bác sĩ đã biết anh không có tiền trả, hơn nữa cô còn là y tá, có thể chăm sóc anh rất tốt nên mới được cho phép.

Hơn một tuần, vết thương vẫn chưa lành, chỗ khâu có thể dễ bị tổn thương trở lại do hoạt động quá sức.

Anh không chỉ bị cắt chân mà còn bị tai nạn ô tô và bị va đập mạnh, cơ bản toàn thân bị thương, khi thay quần áo, Nam Chi nhìn thấy trên vùng da hở ngoài áo phông có rất nhiều vết bầm tím, trên cổ còn có vết bầm, không lên được cũng là lẽ đương nhiên.

Nam Chi cảm thấy anh đang thở dốc, trên trán lấm tấm mồ hôi, mặt và cổ trắng bệch, không biết vì đau hay gió lạnh.

"Tôi nghỉ ngơi một lát, sẽ nhanh thôi..."

Tống Thanh chợt khựng lại, nhìn thấy người phía sau kéo xe lăn lại, sau khi chừa chỗ trống mới di chuyển về phía trước, hơi nghiêng người, giơ hai tay ôm anh như ôm một đứa trẻ.

Cảm giác vòng tay ấm áp bao bọc lấy anh ngay lập tức khiến anh thở ngắt quãng, bất động và không nói nên lời.

Một lực từ nơi tiếp xúc truyền đến, anh cảm thấy mình đang chuyển động hướng lên trên, anh bị lực đó nhấc lên, đồng thời vì lực này mà hai người càng gần nhau hơn.

Tống Thanh ngẩng đầu, cố gắng tránh xa cô nhất có thể.

Bởi vì anh nhớ từng có nhiều người nói rằng anh nghèo, trên người anh có mùi.

Anh không biết điều đó có đúng hay không, nhưng giữ khoảng cách là đúng.

Anh không muốn bị ghét.

Có lẽ vì ngẩng đầu lên nên có thể thấy rõ chiếc áo sơ mi đã sờn của mình cùng chiếc áo len trắng sạch sẽ của đối phương vướng vào nhau trong thoáng chốc, tạo thành sự tương phản rất rõ nét.

Tống Thanh chưa bao giờ cảm thấy tự ti, bởi vì trong lòng anh có sách, có tương lai, anh biết tất cả những đau khổ mà anh phải chịu đựng đều là vì một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai.

Thầy giáo của anh cũng giống như anh, mặc chiếc áo phông có giá hơn mười tệ, dù có rách có sờn thì cũng không thay.

Trước giờ học từng có lần một học sinh nói bạn đó có quá nhiều quần áo để mặc, cũng vứt đi rất nhiều, giáo viên đã nói thẳng với bạn ấy rằng: “Nếu không cần có thể cho thầy”, sau này thầy mặc đồ cũ của bạn đó, thoải mái lên lớp giảng bài.

Không ai khinh thường thầy giáo, không ai nói thầy giáo có mùi nghèo nàn.

Cho nên những thứ bên ngoài thực ra không quan trọng, sở dĩ thầy giáo không bị bàn tán là vì thầy giáo đủ mạnh mẽ, thầy giáo đã giành được nhiều giải thưởng, dẫn dắt được nhiều sinh viên xuất sắc, ngày lễ rất nhiều người tặng thầy giáo quà, muốn nhờ thầy giáo chăm sóc con cái của bọn họ nhưng thầy giáo lại đuổi bọn họ ra ngoài.

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

Điểm khác biệt duy nhất giữa anh và thầy giáo là anh rất yếu đuối, tạm thời chưa đạt được thành tích nào, chỉ cần giống thầy giáo là được.

Trong lòng anh đã có đủ thứ nên chưa bao giờ nhụt chí, nhưng đả kích mạnh mẽ này vẫn khiến đầu ngón tay anh run rẩy, bất giác cúi đầu xuống.

Nam Chi nhận thấy anh không quá nặng, đương nhiên cũng không nhẹ, dù sao thì anh cũng là một người đàn ông trưởng thành, chỉ là chân bị cắt cụt.

Nghe người ta nói anh vẫn còn tỉnh táo sau vụ tai nạn, nhưng tài xế sợ hãi, muốn bỏ chạy nên đã hoảng sợ cán qua anh thêm lần hai.

Lúc đó, anh nhìn thấy xe đang lao tới, bản năng sinh tồn khiến anh né sang một bên, một chân hơi khuỵu xuống nên một chân bị đè ở đùi, một chân bị đè ở bắp chân.

Sợ sau này anh không thể đeo chân giả nên các bác sĩ đã cố gắng hết sức để cứu những phần cơ thể còn lại, một trong những vị trí bị cắt cụt nằm ở phía dưới gốc đùi một chút, còn vị trí còn lại ở dưới đầu gối.

Lúc trước có lẽ anh rất cao, phần chân còn lại thon dài nên không hề nhẹ, cô cảm thấy người đàn ông này đang trượt xuống, có thể vì sợ ngã, Nam Chi nhìn từ cửa kính tòa nhà bệnh viện, cách đó không xa thấy anh muốn nhích lên, nhưng vì không thể mượn lực nên chiếc chân duy nhất còn lại lộ ra khỏi chiếc quần năm phân, lơ lửng trong không khí, chân bất giác cong lên, trông khá đáng yêu.

Từ “đáng yêu” này có chút không thích hợp miêu tả một người đàn ông trưởng thành, nhưng cô lại cảm thấy đáng yêu.

Nam Chi không ôm anh được nữa, đành phải cúi xuống đỡ mông anh lên.

Tống Thanh cứng đờ.

Nam Chi: Khá cong đấy.

Có chỗ mượn lực, cô có thể ôm anh dễ dàng hơn một chút, sau khi tốn chút sức đặt anh lên ghế phụ, cô đẩy chiếc xe lăn sang bên kia, đặt nó vào ghế sau.

Sau khi thu xếp xong, cô cũng lên xe, ngồi vào ghế lái, thay vì lái xe về nhà thì cô đến quán ăn vặt gần đó ăn chút gì đó trước.

Cô tan làm sớm, vẫn chưa ăn tối.

Nghĩ đến những người phía sau, cô không có ý định gọi món gì kích thích, ăn hai bát hoành thánh ở huyện Sa là được.

Nam Chi cầm vô lăng, lái xe vững tay. Trên ghế phụ lái, Tống Thanh đang nhìn mặt dây chuyền tinh xảo treo trên gương chiếu hậu.

Đó là chiếc túi nhỏ theo phong cách dân tộc, ở phía dưới có lúa mì, phía trên có thêu, bên cạnh có một cái chuông rất đẹp.

Ngoài ra còn có mấy đồ trang trí nhỏ xinh đặt phía trước kính chắn gió với một quả cầu pha lê ở giữa, khi xe đi qua gờ giảm tốc, các mảnh pha lê bên trong sẽ lắc lư nhẹ, có những bông tuyết bay lơ lửng.

Khi cô dừng xe, rảnh rỗi không có gì làm, cô sẽ dùng tay vặn quả cầu pha lê, trong xe sẽ phát ra nhạc.

Toàn bộ kết cấu nội thất giống với ngoại thất của chiếc xe, đều có màu kem xanh bạc hà, ngay cả vô lăng cũng được bọc da sạch đẹp, ghế ngồi cũng vậy.

Anh như người ngoài, ăn mặc rách rưới, quần áo được cho, không hợp với chiếc xe này.

Tống Thanh kéo phần góc áo rủ xuống, cố gắng thu nhỏ diện tích mình chiếm giữ, trong khoảng thời gian này không ngừng kiểm tra cơ thể vì sợ đánh rơi thứ gì đó.

Thậm chí anh còn lật lại miếng gạc, lo lắng mình vừa hoạt động nhiều lần khiến vết thương hở ra, chảy ra ít chất lỏng màu đỏ tươi, làm vấy bẩn phần ghế xe sạch sẽ sáng sủa.

Trong lúc còn đang sờ chân, anh đột nhiên nghe thấy người trước mặt nói chuyện.

"Tống Thanh…"

Vốn không phải gọi anh, mà giống như đang lẩm bẩm cái tên.

"Từ ‘Thanh’ rất hợp với anh."

Cô nói với anh, nhưng anh không biết phải trả lời thế nào nên chỉ gật đầu.

“Anh và tôi suy nghĩ hơi khác nhau.”

Lúc cô nói vậy, Tống Thanh tinh tường nhận ra cô đang cười, dường như cô hài lòng với anh hơn cô mong đợi.

Anh cũng không biết phải trả lời thế nào nên chỉ ngơ ngác nhìn cô.

Nam Chi không đợi anh trả lời, so với nói chuyện, cô giống như đang tự nói với bản thân hơn.

Qua đèn giao thông, cô quay đầu, tiếp tục lái xe về phía trước, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa một cửa hàng ở huyện Sa mà cô rất thích.

Vừa tháo dây an toàn thì nói với người ngồi ghế sau: “Món hoành thánh ở đây vỏ mỏng nhiều thịt, chấm giấm và nước sốt rất ngon.”

Có thể thấy cô đang chia sẻ với anh một cách chân thành, khóe mắt cong cong, cười chân thành và đẹp đẽ.

Cô là một cô gái thành thị rất chuẩn mực, rực rỡ xinh đẹp, nhưng cô không hề ghét anh chút nào. Anh không thấy có chút khinh thường hay thương hại nào như trong mắt người khác.

Có lẽ cô vừa ôm anh một lần, lần này khi Tống Thanh vừa bước tới cửa xe, cô lại ôm anh lên, vẫn là tư thế vừa rồi, cô vẫn đỡ lấy mông anh, Tống Thanh cứng ngắc để cô đặt lên xe lăn.

So với thái độ cẩn thận lần đầu, lần này rõ ràng anh thành thạo hơn rất nhiều, cũng nhanh hơn rất nhiều, anh còn chưa kịp chú ý thì cô đã đặt anh lên xe lăn.

Trong khoảng thời gian ngắn, có lẽ không gây thù ghét.

Đây có thể là cọng rơm cứu mạng duy nhất được trao cho anh, anh muốn giành lấy nó, nhưng không muốn bị ghét bỏ rồi bỏ cuộc vì mấy hành vi mạo phạm hoặc sai lầm của mình.

Chỉ một lần tiếp xúc ngắn ngủi, anh không biết cô gái đẩy chiếc xe lăn phía sau thích loại người nào, anh chỉ có thể cố gắng tốt nhất, hoàn hảo nhất, giảm bớt cảm giác hiện diện, chỉ nói khi cần, hành động khi cần, không làm bất cứ điều gì khó chịu.

Anh chợt sững người, cảm giác có một bàn tay luồn qua cổ áo mình, chạm vào cổ anh rồi giật ra một sợi tóc ngắn.

Là của anh.

Cô giơ sợi tóc đó ra, có lẽ vì thấy thừa thãi nên cô tự nhiên ấn cổ áo anh xuống, nhìn vào trong, nhặt một lọn tóc ném ra ngoài.

Cô thực sự không ghét anh, đây không phải là lần đầu cô chủ động tiếp cận anh.

Tống Thanh nắm chặt tay vịn xe lăn, anh được người phía sau đẩy tới cửa một cửa hàng nhỏ.

  

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Không phải giờ cơm nên không có nhiều người, Nam Chi cũng gọi món cô muốn ăn trước, một bát hoành thánh, sau đó quay lại hỏi anh muốn ăn gì.

Tống Thanh nhìn một dãy thực đơn, phân vân giữa món rẻ nhất và món chống đói tốt nhất.

Mì xào có giá năm tệ, cơm chiên trứng có giá tám tệ.

"Tôi muốn mì xào."

Bây giờ đã tối, sau khi ăn uống và tắm rửa xong, có thể đi ngủ, không cần đồ đặc biệt để chống đói.

Nam Chi ngây ra, sau đó cười trừ: “Thêm một phần bánh bao hấp, hai bát canh sườn heo, hai chân gà và hai thịt viên sốt.”

Ngoại trừ bánh bao hấp, tất cả đều gọi hai phần, rõ ràng là gọi cho anh, Tống Thanh nhắc nhở cô: “Tôi ăn một bát mì là được.”

Nam Chi vốn không đồng ý: "Hiện tại anh đang trong thời gian hồi phục, trong thời gian hồi phục cần phải ăn nhiều vết thương hơn mới có thể khỏe lại, khoẻ lại rồi, người tốt đã nói sẽ có thể sắp xếp cho anh đi làm."

Tất nhiên cô không ác độc như vậy, để một người khuyết tật làm việc, cô chỉ đang lừa anh.

Nhưng anh có vẻ tin vào điều đó nên gật đầu.

Nam Chi cảm thấy rất vui, tiếp tục nói: "Anh phải ăn hết, không được lãng phí, nếu không tôi sẽ giở trò, không cho anh gặp người tốt bụng đó." ( truyện trên app tyt )

Cô nói giở trò không cho anh gặp người tốt bụng chứ không nói xấu anh, để người tốt bụng ngừng hỗ trợ anh.

Tống Thanh đồng ý: “Được.”

Nam Chi chớp mắt, vừa cảm thấy mình là kẻ xấu, vừa muốn bắt nạt anh.

"Gần đây người tốt bụng rất bận, tạm thời giao anh cho tôi, trong thời gian này anh nhất định phải nghe lời tôi, nếu không tôi sẽ giở trò ngăn cản anh gặp người tốt bụng."

Tống Thanh: "Ừm."

Đồng ý rất dễ dàng.

Nam Chi cũng không quên bổ sung: "Tôi yêu cầu anh làm gì anh phải làm nấy."

Tống Thanh tiếp tục gật đầu: "Ừm."

Nam Chi: "…"

Không hiểu sao, cô càng cảm thấy mình tệ, bắt nạt người không có khả năng phản kháng khiến cô có cảm giác tội lỗi.

Nhưng cô cũng cảm thấy mình thông minh, trước đây không nói là bản thân giúp đỡ anh, bây giờ có không gian để phát triển.

Anh quan tâm đến người tốt bụng đó, vậy là được, nắm được điểm yếu của anh, anh chỉ có thể nghe lời cô.

Nam Chi nhìn người đối diện ngồi lặng lẽ, từ trong ra ngoài cảm thấy vậy.

Quyết định nhận anh đột ngột, như mang lại chút niềm vui cho cuộc sống bình thường và nhàm chán của cô.

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp