Tiếp theo, bất kể ao rồng hay là hang cọp đều tốt hơn nơi này.
Anh luôn cảm thấy rằng ông trời không thể nào tử tế với anh, điều đang chờ đợi anh chẳng qua chỉ là vách đá tiếp theo.
Anh cũng rất tò mò, để ép anh phải chết, ông trời còn ra sức tới mức nào, làm tới nước nào.
Anh còn sống cuộc sống tồi tệ đến mức nào, chịu đựng được bao lâu?
Thật ra anh cũng không quan tâm, hiện tại, thứ chống đỡ anh chỉ có niềm tin mà thôi.
Còn trả hết “nợ” cho người ta rồi chết.
Anh không nợ nhiều, chẳng qua chỉ có sự mong đợi của các thầy cô, lòng tốt của những anh cảnh sát chạy tới chạy lui, mấy y tá đã cố gắng giành giường cho anh, cả mấy vị bác sĩ vẫn đến khám cho anh dù anh không có tiền, cả cô gái đang làm thủ tục trước ô cửa, và người tốt mà cô nhắc đến.
Cố gắng thì có thể trả xong rất nhanh.
Tống Thanh chuyển mắt, chú ý tới xung quanh.
Có lẽ là do thời tiết ngày càng lạnh mà ai nấy đều mặc áo khoác dày, có người còn mặc đồ lót nhung, chỉ có anh mặc áo sơ mi mỏng cùng áo phông, cũng có thể do chiếc quần năm phân không che được đôi chân không hoàn chỉnh của anh, Tống Thanh phát hiện ánh mắt của mọi người ít nhiều đều đổ dồn vào anh.
Có thương hại, có trêu đùa, có mỉa mai, nhưng phần lớn là sự thờ ơ, không quan tâm, lạnh lùng lướt qua.
Có lẽ liên quan đến việc bị tai nạn, cơ thể chịu tổn thương lớn, cũng có thể vì bị bỏ rơi, mất khả năng sinh tồn, được nhặt về như một con chó bị mất nhà, anh cảm thấy mình trở nên yếu đuối, anh thấy lạnh, vừa hay có gió thổi qua, như lời đàm tiếu khiến anh lạnh rụt cổ, hơi cúi đầu.
Tống Thanh nhìn xuống mặt đất, nhìn nền gạch trắng lạnh lẽo, cười giễu.
Vốn dĩ tầm nhìn đã không ngang với mọi người, bây giờ càng ngắn hơn thấp hơn.
Ngắn hơn những người khác một đoạn, mọi người nhìn anh đều phải cúi đầu.
Nhưng nghĩ kỹ lại, dường như trước đây anh chưa bao giờ ngẩng đầu ưỡn ngực, lúc nào cũng thấp như vậy.
Lạnh quá đi.
Tống Thanh giơ tay lên, hà một hơi vào lòng bàn tay, cố gắng dùng chút hơi nóng để làm ấm cơ thể.
Không hề có tác dụng, vẫn lạnh.
Vai anh càng co lại, đầu cúi xuống, nhìn chằm chằm vào bóng người phản chiếu trên nền gạch, lộ ra vẻ mặt còn khó coi hơn cả khóc.
Đúng là anh chưa bao giờ ngẩng đầu lên nhìn người khác, nhưng cũng chưa bao giờ cúi xuống thấp đến thế.
Đây là lần đầu tiên.
“Tống Thanh.”
Anh chợt nghe thấy có người gọi mình, Tống Thanh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô gái mặc áo len trắng tinh đang chen qua những người khác đi về phía anh.
Giống như sợ anh đợi lâu nên cô chạy bước nhỏ tới, giống như anh không phải do cô tuỳ tiện nhặt về, mà là một người quan trọng.
Tống Thanh đưa mắt nhìn theo cô, nhìn cô từng bước một đến gần, như thể cô xuyên qua gió lạnh, mang theo ánh nắng, khi cô đến bên cạnh, anh cảm thấy mình không còn lạnh nữa một cách rất thần kỳ.
Thật ấm áp.
Cô gái đi tới, cười nói: "Xong rồi, có thể đi rồi."
Nam Chi không đợi anh trả lời đã bước ra phía sau anh, đẩy xe lăn ra ngoài bệnh viện, vừa nhìn đỉnh đầu anh, trầm ngâm.
Vừa nãy cô có thể đến gần hơn rồi nói chuyện, bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình lại gọi anh từ khoảng cách xa như vậy, hoặc có lẽ cô cảm thấy anh không thoải mái, cũng có thể cô đã nhận ra bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên u ám nên buộc miệng gọi anh.
Âm thanh đó như phá vỡ kết giới ma quỷ nào đó, Nam Chi cảm thấy xung quanh mình trở lại bình thường, như không còn nặng nề nữa.
Nam Chi hơi dùng sức, cố gắng đẩy chiếc xe lăn vào làn đường êm, đi về phía xe cô đang đậu.
Dù không có nhiều tiền tiết kiệm nhưng cô có xe có nhà, còn là hai căn nhà, một căn ở đây, đại khái cũng vì vậy mới nghèo, tiền đều để mua đồ gia dụng và vật dụng trong nhà.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Những thứ này thực sự đắt tiền.
Khi Nam Chi sắp đi tới, chân cô đột nhiên dừng lại, có một vấn đề cô thật sự muốn hỏi, không nhịn được mà nói thẳng: “Tống Thanh.”
Cô cúi đầu nhìn người ngồi trên xe lăn: “Lúc trước anh cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, anh đang nhìn gì vậy?”
Cô muốn biết trạng thái hiện tại của anh là tuyệt vọng hay vẫn còn một tia hy vọng với thế giới này.
Mặc dù chưa chắc có thể hỏi được, đối phương có thể sẽ che giấu trạng thái thực sự của mình, nhưng cô vẫn muốn hỏi, muốn tìm hiểu anh.
Thông qua thứ anh nhìn, có thể quan sát trạng thái của một người, đó là kinh nghiệm cá nhân cô tự rút ra.
Hiện tại, nơi Nam Chi sống là một căn hộ hai tầng, ở giữa không có gác xép, mà để trống, chỗ cao nhất sáu mét, trên trần nhà treo đèn pha lê vừa dài vừa nặng.
Ngày thường cô rất trân trọng mạng sống của mình, cô luôn lo lắng chuỗi đèn pha lê sẽ rơi xuống, đập trúng mình, nên bình thường sẽ tránh nó ra.
Càng vui càng tránh, càng buồn càng mặc kệ.
Khi vô cùng đau buồn, thậm chí cô còn chủ động di chuyển ghế sofa xuống dưới chùm đen pha lê rồi ngồi trên ghế sofa nhìn nó, tưởng tượng ra hình ảnh nó rơi xuống đập trúng mình.
Cô không phải là người lạc quan, cô cũng đã gặp phải nhiều sự kiện bất ngờ, chẳng hạn như cái chết của bà nội, người yêu thương cô nhất, đối xử tốt nhất với cô trên đời.
Đã hơn một năm trôi qua, cô vẫn chưa thể thích nghi được.
Tống Thanh sờ vào chân mình, nó mới cắt cụt được hơn một tuần, vết thương thỉnh thoảng vẫn đau, nhất là khi dùng động tác mạnh, khi lên xe lăn đã tiêu hao hết sức lực của anh, đồng thời cũng chạm tới dây thần kinh nhạy cảm và máu thịt, anh thấy chỗ đó co giật đau nhức, anh xoa nhẹ mới dễ chịu hơn.
Anh ấn vào vùng bị thương, hy vọng nó nghe lời, cố gắng thêm chút nữa, ai ngờ nghe thấy cô hỏi, cử động của anh hơi khựng lại.
“Tôi không nhìn ra ngoài cửa sổ.”
Anh nói sự thật: “Tôi đang ngắm hoa trên bệ cửa sổ.”
Nam Chi chớp mắt, hơi bất ngờ: "Hoa ư?"
"Ừm." Tống Thanh tiếp tục xoa đôi chân lạnh tới mức có chút đau nhức của mình: “Không ai chăm sóc chậu hoa đó, lần đầu tiên tôi nhìn thấy, nó đã vàng, héo úa, sắp chết, mấy ngày trước trời mưa, cửa sổ chưa đóng chặt, mưa từ bên ngoài hắt vào làm ướt chậu hoa, cành hoa bắt đầu xanh tươi trở lại, cây chết hồi xuân.”
Nam Chi chăm chú lắng nghe, nghĩ kỹ về lời anh nói, cố gắng tìm hiểu tâm trạng của anh.
Không phải vấn đề tâm lý, không cảm thấy gì cả, nhưng cô biết một điều, anh không hề để ý đến cậu trai nhảy lầu đối diện, cũng không nhìn ra ngoài cửa sổ, anh chỉ nhìn một chậu hoa đã tàn hồi xuân, điều đó ít nhiều cho thấy anh không có ý định học theo chàng trai trẻ.
Nam Chi thở dài nhẹ nhõm.
Nói thật, cô rất lo lắng sau khi dẫn người về nhà, anh không thể nghĩ thoáng, nửa sống nửa chết, không cẩn thận bỏ nhà đi, dù có tìm anh tới bật khóc cũng không tìm được.
Sau một thời gian ngắn tiếp xúc, cô cảm nhận được tuy anh ở trong ngục tù, nhưng trạng thái và tinh thần đều khá tốt, đồng thời anh còn tập trung vào những việc thưởng thức.
Bồn hoa vượt khỏi nghịch cảnh, có phải tượng trưng cho việc anh cũng đang mong chờ vận may quay đầu, hay như chậu hoa đó, khổ tận cam lai?
Nam Chi đột nhiên tò mò về chậu hoa: "Hoa gì thế?"
Tống Thanh lắc đầu: "Tôi cũng không biết, lúc tôi nhìn thấy, nó đã héo một nửa rồi, hiện tại chỉ có lá còn xanh, không có hoa."
Nam Chi gật đầu.
Một lúc sau, cô buông hai tay ra khỏi xe lăn, nói: "Tống Thanh, đợi tôi ở đây một lát, tôi đi rồi sẽ quay lại."
Cô muốn mang chậu hoa về.
Cô không biết tại sao, nhưng cảm thấy đó không chỉ là một chậu hoa, mà có lẽ là một loại sức mạnh, một loại sức mạnh không thể nói rõ, nhưng có thể mang lại cho anh hy vọng.
Sau khi nhận được phản hồi, Nam Chi nhanh chóng chạy về phía bệnh viện.
Tống Thanh ngồi trên xe lăn, xoay người, đối diện với cô, nhìn cô biến mất trong màn đêm.
Lúc cô đến thì không còn sớm, chạy tới chạy lui, tiêm xong, hiện tại cũng đã gần bảy giờ.
Tống Thanh lấy trong túi ra chiếc điện thoại nát bét, ngón tay cái móc sợi dây chun, nhìn qua khe nứt xem giờ. ( truyện trên app T Y T )
19:23.
Anh bật đồng hồ lên, đếm từng giây một, không hiểu sao thời gian lại trở nên rất dài, mỗi một giây như một tiếng đồng hồ, vô cùng khó chịu.
Nói cách khác, sau khi chân của anh bị cắt cụt, bất kỳ thay đổi nào cũng sẽ khiến anh bất an, ví dụ lúc đầu anh đang ở trong phòng bệnh, đột nhiên có người đẩy giường ra ngoài.
Anh không biết phải làm sao, một người nợ tiền thuốc men không có quyền hỏi, anh chỉ có thể cam chịu số phận, để người khác sắp xếp.
Cùng lắm trong đầu anh đang tự hỏi liệu mình có bị đuổi đi hay không.
Đã nhiều ngày anh không trả tiền, mỗi lần y tá đến đều thở dài, khả năng cao sẽ bị đuổi đi.
Anh lại nghĩ nếu muốn đuổi mình đi, không cần phải kéo theo cái giường.
Cũng có thể có một y tá tốt bụng tiễn anh một đoạn, để anh có thể rời khỏi bệnh viện mà ít phải đi bộ hơn.
Trong khi bị đẩy, trong đầu anh nghĩ đi nghĩ lại vô số khả năng.
Cuối cùng, anh được đẩy đến cuối hành lang, y tá nói, điều kiện ở nơi này rất tồi tệ, từng có người chết, không ai sẵn sàng sống ở đó nên anh có thể ở đó một thời gian.
Tâm trạng bất an dần lặng xuống, anh không quan tâm đến điều kiện tồi tệ, có người chết…
Lúc đó đối với anh, có nơi để ở là tốt rồi, sao anh có thể kén chọn.
Bây giờ…
Tống Thanh nắm chặt thành xe lăn, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng sự hoảng sợ bất an lại ập đến.
Anh không nhịn được mà suy đoán, liệu mấy người hảo tâm đã trả phí cho anh có đang lừa anh hay không.
Sợ anh không chịu rời đi nên cố ý dùng thủ đoạn đặc biệt để dỗ anh rời khỏi bệnh viện.
Nhưng anh lại nghĩ, dù có như vậy, anh cũng nên biết ơn cô bé đó, cô bé đã đổi mấy thứ thừa thãi của anh để lấy đồ ăn thức uống, anh có những thứ này, nếu tiết kiệm cũng đủ cho anh ăn trong một tháng.
Trong một tháng, vết thương của anh có lẽ đã lành, có thể tìm được mấy công việc nhẹ, với dáng vẻ hiện tại của anh, công việc bình thường sẽ không cần anh, anh chỉ có thể làm mấy công việc dùng tay.
Ông chủ có thể sẽ thấy anh tàn tật và không muốn thuê anh, ông ta sẽ cắt lương của anh xuống còn một nửa, nếu vẫn không bằng lòng thì cắt tiếp…
Anh lại không khỏi suy nghĩ, chắc là cô không lừa anh đâu ha, bởi vì cô đang đi làm thủ tục chính quy mà, Tống Thanh tận mắt nhìn thấy cô đứng ở ô cửa sổ, cầm giấy tờ của anh làm thủ tục.
Nếu nợ tiền, bệnh viện sẽ không cho anh đi.
Cả chiếc xe lăn này, cô không đòi lại.
Nếu muốn đòi lại rất dễ, đẩy ngã anh hoặc gạt anh ngồi chỗ khác tạm, sau đó cô có thể đẩy xe lăn chạy đi, anh không thể đuổi kịp.
Nhưng cô ấy không làm vậy.
Nhưng tại sao cô vẫn chưa quay lại?
Đã 19:30.
19:40 cô vẫn chưa về.
Trong đầu Tống Thanh lại nghĩ, quả nhiên mình đã bị đuổi ra khỏi bệnh viện.
Biết ngay ông trời không thể đối xử tốt với anh.
Lại lần nữa lừa gạt anh, cho anh hy vọng để anh cảm thấy một cuộc sống mới đang vẫy gọi mình, khiến anh không chịu được cám dỗ, giơ tay ra.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Đối phương đánh mạnh vào anh, sau đó nói với anh rằng anh chỉ đang mơ tưởng mà thôi.
Trong lòng anh tin chắc rằng mình đã bị lừa, nhưng có lẽ do không cam tâm, cũng có thể do không thấy sông Hoàng Hà không từ bỏ, anh vẫn ở nguyên vị trí, đợi bị đụng chết.
Đợi cô nửa tiếng nữa, nếu cô không quay lại, anh sẽ giao xe lăn cho bảo vệ, nhờ bảo vệ trả cho y tá.
Nó còn mới, băng keo vẫn chưa được gỡ ra, cô quay lại nhanh như vậy tức là cô vừa mua ở gần đó, có thể trả lại được, tiết kiệm cho cô một ít tiền.
Anh sẽ dùng quần áo quấn vào chân, di chuyển tới con hẻm tìm một nhà máy nhỏ tuyển công nhân là được, tuy hơi khó coi nhưng đó là cách tốt nhất, cũng là duy nhất vào lúc này.
Anh không có tiền, lại còn nợ rất nhiều, không thể trả qua Hoa Bối nữa, không có khoản tiền nào tiếp tục cho anh vay, anh cũng không muốn vay nữa, đi cũng tốt.
19:50 tối, gió càng lúc càng mạnh, Tống Thanh bị vây quanh bởi cơn gió lạnh, anh cảm thấy cơ thể mình ngày càng lạnh, trong lòng ngày càng thêm giày vò.
Anh cúi đầu, như thấy dòng máu vừa mới được hâm nóng của mình đang nguội dần từng tấc, mong đợi và khát khao về tương lai chỉ còn cơn lạnh thấu xương như băng.
Anh không thể ở lại lâu hơn nữa, anh phải rời đi.
Dù nghĩ vậy nhưng anh vẫn không chịu cử động, anh không biết mình đang chờ đợi điều gì.
Mấy phút sau, tiếng bước chân cuối cùng cũng vang lên từ phía xa.
Anh gần như ngay lập tức ngước lên, nhìn thấy cô gái chạy tới như ở sảnh lúc trước, có lẽ do bước dài nên cô đang thở dốc, ôm một chậu hoa trên tay.
Hình dáng của chậu hoa và đáy chậu đều khiến anh thấy rất quen thuộc.
Khi đến gần hơn, đến cái góc bị gãy trông cũng rất quen thuộc.
Tống Thanh nghiêm túc suy nghĩ, đó là cái chậu trên bệ cửa sổ hay chậu khác.
“Phải rất lâu tôi mới tìm được chủ nhân của chậu hoa này, nó không phải của bệnh viện chúng tôi mà của một người bạn bệnh nhân tặng, tôi đã trò chuyện với bệnh nhân đó, đối phương đã đồng ý cho tôi mang đi.”
Chậu hoa này do người khác mang tới khi thăm bệnh nhân nhập viện, thậm chí nó còn mọc rễ, bệnh nhân cảm thấy vứt thì tiếc nên giữ lại.
Lúc đầu nó nở hoa và rất đẹp, chỉ sau mấy ngày hoa đã héo, bệnh nhân thấy xấu xí nên đặt nó lên bệ cửa sổ cuối hành lang, mặc kệ nó, nó từ từ khô héo cho đến khi gặp Tống Thanh.
Nam Chi đưa hoa cho anh: “Anh ôm trước, lát để lên xe.”
Nói xong, cô đi ra phía sau, tiếp tục đẩy xe lăn.
Tống Thanh ôm chậu hoa, cứng ngắc, nhìn lấy.
Cô quay lại chỉ để lấy hoa?
Chậu hoa này nằm cạnh giường bệnh của anh, mỗi ngày anh đều nhìn nó, thật ra anh hiểu từng phần của nó, cũng đoán được tương lai của nó.
Nhưng ôm trong lòng, nhìn nó từ khoảng cách gần như vậy, những mầm cây mọc dài, xanh tươi trở lại càng rõ ràng hơn, những chi tiết thay đổi toàn diện hơn so với lúc đầu.
Tống Thanh sờ lá cây, anh nghĩ đến khoảng thời gian lúc trước, ở giữa hành lang ồn ào kia, ở trên chiếc giường chật hẹp đó.
Lúc nào thì bản thân có thể khô héo hồi xuân?
Sở dĩ chậu hoa xanh lại do nó tắm nước mưa từ ngoài cửa sổ hắt vào, nếu suy nghĩ kỹ.
Dường như anh cũng được tắm “cơn mưa” từ bên ngoài!