Tống Thanh hơi ngây ra, có lúc anh cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác, bởi vì anh biết rất rõ ông trời sẽ không thương hại anh, không chỉ vậy, còn sợ anh sống quá yên ổn nên không ngừng gây thêm đau khổ cho anh, cố gắng bẻ gãy cột sống vốn không cứng cỏi của anh, phá tan tinh thần của anh.

Không ai biết cảm giác suy sụp khi tỉnh dậy sau khi bị thương nặng, nhìn thấy mấy nhân viên y tế lần lượt đỡ anh và nhấc chân của anh lên.

Anh có thể cảm nhận được hơi thở của mình đứt quãng, những sợi dây thần kinh trong não như bị căng cứng, chỉ có chút vị trí ở chính giữa dính lấy nhau, nhưng nó không chịu nổi sức nặng, luôn ở trong trạng thái có thể đứt đôi bất cứ lúc nào.

Anh biết hậu quả khi sợi dây đó đứt, anh sẽ phát điên hoặc trở nên đần độn, giống như người đàn ông vô gia cư ở đầu thôn, sống cuộc đời vô tri vô giác mà không biết nay mai ra sao, chỉ có thể dựa vào nhặt rác và những thứ người khác bỏ đi để kiếm sống, một ngày nào đó đi qua công viên, anh bước hụt rơi xuống sông, cứ thế kết thúc cuộc đời tồi tệ của mình trong im lặng.

Cho nên anh liều mạng an ủi bản thân, không sao cả, không sao cả, không sao cả, chỉ mất chân mà thôi, đâu phải chết, chỉ cần không chết thì vẫn còn hy vọng.

Giữa lúc đấu tranh không ngừng, cuối cùng anh cũng lấy lại được lý trí, để sợi dây khôi phục về trạng thái ban đầu.

Chỉ là trông bề ngoài có vẻ như vậy, nhưng thực chất nó vẫn ở trong trạng thái sẵn sàng đứt đôi bất cứ lúc nào, trạng thái bị đè nén liên tục.

Có lúc Tống Thanh không hiểu, sao ông trời có thể không ngừng, không ngừng tra tấn một người hết lần này đến lần khác, không chịu tha cho anh.

Chẳng lẽ kiếp trước anh đã phạm tội giết người phóng hỏa? Mãi mới vượt qua cửa ải vì gãy chân, nhưng sau đó chính tai anh nghe được chú thím và người thân của anh bày ra âm mưu để anh tự tử, lừa tiền, bị chú thím vứt bỏ, lại còn nợ tiền chữa bệnh, không có khả năng sinh tồn, đối mặt với nguy cơ bị đuổi khỏi bệnh viện, tự sinh tự diệt bất cứ lúc nào.

Anh luôn nghi ngờ ông trời muốn ép anh vào chỗ chết, không để lại cho anh chút hy vọng nào.

Rõ ràng anh chỉ khao khát rất ít, rất ít, anh chỉ muốn tồn tại mà thôi.

Có lẽ do anh đã phải chịu đựng quá nhiều, sau một chuỗi đả kích, anh mông lung, tinh thần hoảng loạn, nhất thời không phân biệt đây là mơ hay là thực.

Trong lúc anh do dự, Nam Chi đã suy nghĩ rất nhiều.

Quả nhiên, trước đó toàn là lo bò trắng răng, sự thật là người ta phải cân nhắc xem có nên đi theo cô hay không kìa, hay nói đúng hơn là không muốn bị cô dẫn đi.

Con trai ở độ tuổi này ít nhiều đều ngông nghênh tự trọng, không dễ dàng nhận ý tốt của người khác.

Tống Thanh vẫn nhìn cô, trước khi cô xuất hiện, anh đã nghĩ rất nhiều, thỏa mãn sự tò mò của người khác, khom lưng quỳ gối cầu xin giúp đỡ, tham sống sợ chết, rất nhiều cách sống vừa xấu xí vừa đáng xấu hổ.

So với những cách đó, bây giờ thực sự tốt hơn rất nhiều, rất nhiều.

Cô không làm khó anh, cũng không nói lời mỉa mai, trong mắt cũng không có khinh thường.

Cô nghiêm túc, còn chủ động, nếu đã chủ động thì tất nhiên cô đã cân nhắc đến phiền phức sau này nếu dính vào rắc rối là anh.

Một mình vùng vẫy trong vũng lầy rất mệt, anh dao động rồi.

Sau một lúc im lặng, cuối cùng anh cũng trả lời.

"Được."

Cô cho anh đủ sự tôn trọng và cả thể diện nên anh không có lý do gì để từ chối, cho dù cô có mắng anh, bố thí cho anh cũng được, anh đều sẽ chấp nhận, thậm chí còn cảm thấy dễ chịu, cảm thấy cô không bị thiệt thòi, ít nhất còn có thể phát tiết.

Bây giờ anh rất vô dụng, hoàn toàn là vật cản và gánh nặng, điều duy nhất anh có thể giúp cô chỉ có giải tỏa cảm xúc.

Thậm chí anh còn hy vọng đối phương có ý đồ gì đó với anh, ngược đãi anh, dùng anh như một bao cát, như thế nào cũng được, cái anh cần là chỉ muốn sống.

Chỉ cần còn sống là được.

Nam Chi đã hạ quyết tâm giúp đỡ anh, cô đã thanh toán viện phí, không có gì khác biệt, cô vốn còn định thuyết phục anh, nhưng chưa kịp đã được chấp nhận, khiến cô thấy khó tin, sững sờ một lúc lâu mới có phản ứng, sau khi nhìn quanh lối đi chật hẹp và ngã rẽ đông đúc thì cô nhìn về phía kim tiêm.

Muốn ra về phải đợi truyền xong. Lúc treo bình truyền nước, cô chưa nghĩ tới việc dẫn anh về, vì tình hình bất ngờ, cô đột nhiên nảy ra ý tưởng này, cho nên bây giờ chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Hôm nay anh phải truyền một bình lớn và hai bình nhỏ, hiện tại anh đang truyền bình lớn, cô đi xuống một lúc không mất nhiều thời gian, hiện tại sắp truyền xong, hai bình nhỏ cùng lắm mất thêm vài chục phút.

Nam Chi lặng lẽ tìm một chỗ ngồi xuống, vừa đợi vừa xem xét hành lý của anh.

Người được đưa đi, tất nhiên hành lý cũng vậy.

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

Bây giờ anh như vậy, hành động không tiện nên Nam Chi chủ động nhận việc, sắp xếp hành lý giúp anh.

Ngoài đồ dùng còn có mấy món quà tặng, ban đầu cô định lấy hết, nhưng anh nói có một số trong đó đã hết hạn sử dụng, Nam Chi ngồi xổm xuống xem qua, quả nhiên là vậy.

Người tặng những món quà đó đúng là thất đức, tặng đồ đã hết hạn sử dụng, không hiểu tặng kiểu gì, dù mua mấy đồng hoa quả cũng hơn người tặng đồ đã hết hạn sử dụng.

“Mấy người này anh phải nhớ kỹ, sau này đi thăm bọn họ cũng tặng lại đồ hết hạn.”

Nam Chi chỉ nói đùa, không ngờ đối phương trả lời, sau đó lại nói với cô: 

“Tôi nhớ rất rõ.”

Nam Chi: "…"

Đột nhiên không biết phải nói gì.

Cô vứt tất cả những đồ đã hết hạn sử dụng đi, lúc vứt vô tình nhận thấy một hộp bánh quy đã được mở ra, còn đang ăn dở.

Nam Chi cụp hàng lông mi dài, cho vào thùng rác.

Có gì đáng ngạc nhiên đâu, anh không có tiền, không ăn không uống nên phải ăn nó cũng là chuyện bình thường.

Chỉ ăn mấy cái, chắc sẽ không sao.

Vận may của anh cũng tính là tốt, trước đây chú thím của anh tuy không tình nguyện nhưng vẫn nấu ít cháo, mang cho anh hai cái bánh bao hấp và đồ ăn nhẹ, sau này thì có mấy y tá trong bệnh viện cho anh ăn.

Có lẽ vì đông người nên người này tưởng người kia cho anh rồi, người kia tưởng người này cho anh rồi, nên lỡ mất mấy bữa.

Như ông già lúc trước, lần nào cũng trơ ​​tráo gọi bọn họ, còn trách bọn họ có lúc cho đồ ăn, có lúc không cho.

Bởi vì ông ta coi đó là lẽ đương nhiên nên mọi người cùng thống nhất không cho nữa, cô không biết tình hình của Tống Thanh, nhưng hình như y tá ở phòng bên cạnh có ấn tượng tốt với anh, có lẽ anh chưa từng chủ động nhắc tới.

Vì nếu bỏ lỡ, anh sẽ ăn những thứ này khi đói, dùng bánh quy hết hạn thỏa mãn cơn đói, trái cây và mì tôm anh không ăn nhiều, có lẽ anh muốn để dành sau khi xuất viện rồi ăn.

Có người hiểu được sự khó khăn của anh, trong đống đồ đạc đó còn có mì tôm, nước nóng thì may quá, ở ngay gần chỗ anh, anh bóc mì, đổ gia vị, nhờ người khác lấy giúp nước nóng.

Có nhiều người làm cha mẹ không nỡ thấy bọn trẻ chịu khổ nên sẽ giúp đỡ.

Anh không thuê xe lăn, cũng không có ống thông tiểu, ngày thường có nhu cầu đều nhờ người nhà bệnh nhân khác giúp đỡ mới được.

Nếu không, anh cũng không sạch sẽ như vậy.

Sau khi Nam Chi hiểu rõ mọi chuyện, cô quay lại tiếp tục thu dọn hành lý, phía dưới xe lăn có một cái túi, vừa hay có thể bỏ vào.

Anh vốn có rất ít đồ đạc, chỉ có một chiếc túi nhỏ, có thể ném thẳng xuống dưới xe lăn, mấy đồ nặng như trà sâm thanh nhiệt Vương Lão Cát, Nam Chi cất tạm trong phòng chờ trước, sau này lấy ra sau.

Ngoài ra còn có một thùng Red Bull, cô cảm thấy một người không ăn được cơm sẽ không thể uống được thứ này, nên sau khi nhận được đồng ý thì lấy đi đổi thùng mì với một chàng trai trẻ.

Mì có ích với anh hơn.

  

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Chàng trai trẻ đó khác với anh, có tiền, không ăn mì gói thì có thể gọi đồ ăn, anh thì khác, cho nên thật ra là đôi bên cùng có lợi, chàng trai trẻ thích uống Red bull, lúc Nam Chi chưa đến, trên bàn của anh ta đã có mấy cái lon rỗng.

Tính theo giá thực tế thì Tống Thanh vẫn thiệt, cho nên chàng trai trẻ nhờ người thân gửi thêm hai túi chân gà, Nam Chi nhận không chút khách sáo.

Bởi vì đã thành công một lần, sau này có đồ uống, sữa đậu nành và những thứ tương tự không dùng đến, nếu đổi được thì sẽ đổi, có lúc lấy hai đổi một, lén nhét tiền cũng đổi, số nước uống cô vốn định để trong phòng chờ, để ngày mai lấy cũng mang ra đổi.

Khi cô quay lại, phía dưới xe lăn cơ bản toàn là bánh gạo Vượng Vượng, đồ khô như bánh mì hoặc nước khoáng.

So với nước ngọt, cô cảm thấy nước khoáng phù hợp với anh hơn.

Thuốc ở cạnh giường uống xong, cô cũng dọn xong.

Nam Chi lấy chiếc túi nhỏ của anh ra để anh chọn trang phục rời bệnh viện.

Cái túi rất nhỏ, tất nhiên không đựng được nhiều đồ, không biết do chú thím của anh không cẩn thận dọn dẹp, hay do anh không có quần áo, mà đồ Tống Thanh lấy ra mặc vẫn không dày bằng đồ bệnh viện, thời tiết lạnh giá như vậy mà chỉ mặc chiếc áo phông tay ngắn, áo sơ mi và một chiếc quần thể thao.

Trông có vẻ không ăn nhập, nhưng vì anh cao và gầy nên đẹp đến bất ngờ.

Khi mặc vào, Nam Chi vô tình nhận ra anh không còn vẻ xấu hổ và ngượng ngùng thường thấy của những người bần hàn, anh nhanh nhẹn cởi đồ bệnh viện, bên trong mặc chiếc áo thun, mặc thêm áo sơ mi là được, cô không biết anh thay quần từ lúc nào, dù sao khi Nam Chi phát hiện thì anh đã sắp xếp xong, mọi thứ đều bình thường, chỉ khi hất chăn ra, cần dùng chân, có thể do chạm vào vết thương nên anh thấy đau, khẽ sững người.

Như thể anh vừa nhận ra mình đã mất đôi chân.

Nói cách khác, đôi chân đó đã gắn liền với anh nhiều năm, anh đã quen với sự tồn tại và tác dụng của nó, anh muốn sử dụng nó như bình thường, nhất thời không kịp phản ứng, quên mất những thay đổi cũng là điều bình thường.

Gần đây Nam Chi có học nấu ăn, cô mua nhầm dao, dao rất lớn, con dao mới chưa đến, cô không cẩn thận cắt vào tay, nhưng có lúc cô lại quên, tiếp tục sử dụng ngón tay đó, lúc này mới nhận ra, ồ, tay đã bị thương.

Đó chỉ là chuyện bình thường, nhưng chuyện của Tống Thanh thì không.

Nam Chi sợ anh suy nghĩ nhiều nên lập tức bước tới, cầm lấy chiếc túi bên cạnh anh, thu hút sự chú ý của anh, sau khi xác định anh đã tỉnh táo mới quay xe lăn đối diện với anh.

May mà, tuy anh gầy nhưng khỏe, điều chỉnh xong góc của chiếc xe lăn, đợi cô cố định, không lâu sau anh có thể dễ dàng ngồi lên.

Nam Chi thở phào nhẹ nhõm.

Cô chỉ là cô gái bình thường, không khoẻ cho lắm, nếu anh không ngồi lên được, cô rất lo cô không thể di chuyển được anh, lúc đó sẽ rất xấu hổ.

Nam Chi đứng sau xe lăn đẩy anh ra ngoài, trước tiên đẩy anh tới phòng nghỉ, cô thay quần áo, cởi đồng phục y tá, sau đó mặc quần áo thường ngày rồi tiếp tục đẩy anh xuống.

Anh không còn nợ tiền nữa, làm thủ tục xuất viện chủ yếu là thông báo cho các khoa khác nhau rằng giường bệnh đã trống, có thể bố trí bệnh nhân mới.

Bệnh viện lúc nào cũng có rất nhiều người, trước cửa sổ cũng có một hàng dài người xếp hàng như thường lệ.

Ở đây không cần anh nữa, Nam Chi đẩy anh vào một góc đợi, còn cô cầm chứng minh thư của anh xếp hàng.

Trong góc, Tống Thanh nhìn qua tấm kính lớn, nhìn vào tòa nhà mà anh nằm viện lúc trước.

Anh chỉ ở bệnh viện khoảng một tuần nhưng đã trải qua quá nhiều, quá nhiều điều, nhiều đến mức anh kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, anh cảm thấy như mình đã ở đó rất lâu, rất lâu, lâu đến mức anh không chịu đựng được những ngày thật khốn khổ đó, anh sắp chết rồi.

Những ngày tháng đau đớn nhất, giày vò nhất đều dành cho anh.

Hy vọng sau này sẽ không quay lại nữa.

Do dự, bối rối, bất lực, khổ sở đều lưu lại nơi này.

Anh muốn sống cuộc sống mới!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play