Sau đó, Nam Chi lấy thông tin của anh, chạy đến mấy nơi, tuy anh không còn tiền trả viện phí, phải dừng truyền nước, dừng uống thuốc, nhưng các bác sĩ và y tá tốt bụng trong bệnh viện thỉnh thoảng vẫn đến thăm anh, quan tâm đến tình trạng của anh.

Hơn nữa anh còn trẻ, cố gắng, cho nên cơ thể mạnh khỏe hơn từng ngày, không còn vấn đề nghiêm trọng, cô còn hỏi cụ thể, giờ làm thủ tục xuất viện cũng được, chỉ cần mua thêm ít thuốc là được.

Nam Chi không làm như vậy, cô muốn quan sát thêm, dùng đôi mắt của mình đích thân xem anh có đáng để cô bận tâm hay không.

Nam Chi lấy thuốc, giả vờ làm y tá phụ trách anh như trước, cô bước tới một cách tự nhiên, tạm thời đặt rất nhiều loại thuốc lên chiếc bàn gắn cạnh giường bệnh, sau đó mở từng bình, dùng ống tiêm hút thuốc, tiêm vào chai truyền nước.

Giường bệnh 1022 còn trống, vẫn chưa có người nằm, cô bận rộn ở đây, như thể ngoài chuẩn bị thuốc cho anh thì không còn khả năng nào khác.

Những tiếng động như xé túi ni lông, mở nắp chai vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của anh.

Lúc Nam Chi đang cặm cụi với thuốc thì chú ý tới ánh mắt của anh, khi cô treo chai nước lên, ánh mắt đó lập tức dõi theo cô.

Cô cắm ống truyền dịch, ánh mắt đó vẫn dõi theo cô.

Cô xả hết không khí ra khỏi ống truyền dịch, người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm cô.

Nam Chi thì đối lập với anh, cả quá trình cô không nhìn anh mà tập trung vào công việc trong tay, chỉ là trong lòng không bình tĩnh như bề ngoài, nhưng nghĩ lại thì cô đang đeo khẩu trang, anh hoàn toàn không nhìn ra được cảm xúc của cô nên chỉ tiếp tục lạnh lùng cầm kim, nghiêm túc nói: “Tay.”

Đôi bàn tay thả lỏng trên ga trải giường không hề có phản ứng.

Nam Chi có ý đồ riêng, cố tình vỗ thẳng vào mu bàn tay anh, anh nhìn chằm chằm khiến cô cảm thấy mất tự nhiên, miệng không quên nói thêm: “Nhanh lên, thuốc chảy nhiều quá rồi.”

Bàn tay đó vẫn không cử động, nhưng chỗ bị đánh đã đỏ lên, dưới vùng đỏ còn có mấy vết bầm tím do lần tiêm trước để lại.

Vì anh không có tiền trả, kim tiêm bị gỡ hết, nên giờ chỉ có thể tiêm mũi khác.

"Tôi chưa trả tiền."

Đây là lần đầu tiên Nam Chi nghe thấy anh nói chuyện, có lẽ do anh đã quen với sự im lặng, giọng nói hơi khàn khàn do lâu ngày không nói chuyện giống như núi non bị sương mù bao quanh, không hề ảnh hưởng đến bản chất mà còn tăng thêm chút sắc thái, tóm lại nghe cũng khá hay.

“Có một người tốt bụng đã trả viện phí, còn mua thuốc cho anh.” Cô không nói là cô, vì sợ gặp rắc rối.

Nghe nói có người tài trợ cho một sinh viên nghèo, sau này sinh viên nghèo học hành không ổn, còn xin nhà hảo tâm tiền mua điện thoại… nhà hảo tâm không chịu, sau khi dừng tài trợ còn bị cậu sinh viên nghèo vu oan.

Dù đã được mọi người xác minh người này có nhân cách tốt nhưng vẫn phải đề phòng.

“Là ai?” Anh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hàng mi dài run rẩy vì kinh ngạc.

Đương nhiên Nam Chi sẽ không nói cho anh biết: "Người ta không cho nói, nhưng người ta nói rồi, chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp sẽ để ý tới anh, sớm muộn hai người cũng sẽ gặp mặt."

Cô quả thực đã chuẩn bị sẵn sàng để ý tới anh, với tình trạng hiện tại, anh không còn nơi nào để ở, thái độ của chú thím cũng rất kiên quyết, không cần anh nữa.

Anh vẫn chưa khoẻ, không thể tìm việc làm, không có tiền, ăn uống cũng là vấn đề, chân và các vết thương khác cũng cần được chăm sóc, sau này còn phải mua thuốc, chỉ giúp anh trả tiền thuốc, không thể khiến anh thoát khỏi tình trạng khó khăn.

Hoặc là mặc kệ, hoặc là giúp đến cùng, đưa Phật về Tây phương, Nam Chi quyết định quan sát thêm vài ngày để chắc chắn rằng anh không tồi.

Sau đó tạm thời nhận nuôi anh, cho đến khi anh có thể độc lập làm một số chuyện, có chút tiền tiết kiệm rồi cho anh chuyển ra ngoài sống.

Cô đứng ở đầu giường, lại yêu cầu: “Tay.”

Lần này người trên giường bệnh cử động, chủ động giơ tay đến trước mặt cô.

Nam Chi cúi người, nắm các ngón tay, uốn cong và siết chặt mu bàn tay, cô tiến lại gần hơn, nhìn kỹ dấu vết để lại của lần trước, bởi vì có quá nhiều lỗ tiêm, hơn nữa sau một khoảng thời gian đều khép lại, không thể tìm thấy lỗ kim lần trước.

Chỉ đành tiêm lỗ khác.

Lần trước cô ngượng không nói nổi, nhưng lần này thuốc do cô mua, tiền viện phí cũng do cô trả, không biết tại sao, nhưng cô thấy tự tin hơn, nói với anh như làm theo công sự.

"Mạch máu của anh mỏng, chắc chắn không thể đâm trúng ngay, chịu khó chút."

"Ừm."

Đối phương không phản đối, giống như lần trước, vẻ mặt đờ đẫn như đã quen với kim tiêm.

Cũng đúng, riêng cô đã tiêm cho anh bốn mũi, lần này không biết là bao nhiêu mũi nữa đây.

Nam Chi cũng như lần trước, sau khi chọn chỗ, cô vỗ nhẹ mấy cái, sau đó bóp nhẹ, ấn xuống để mạch máu tự hiện ra, dễ tiêm hơn.

Gần giống như lần trước, mu bàn tay vốn thê thảm không nỡ nhìn, sau khi bị bóp nắn, còn vì tay bị buộc dây garo, xung quanh trắng bệch, Nam Chi bôi cồn y tế, màu da chuyển sang vàng, càng khó nhận biết.

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

Nhưng vẫn ổn, vì cô bóp đủ lâu, các mạch máu dần lộ ra, từng tiêm một lần nên có nhiều kinh nghiệm hơn, chớp mắt đã đâm được kim tiêm, cô định đẩy sâu, đột nhiên bên cạnh có tiếng đóng sầm cửa khiến cô giật mình, mũi kim bị chệch, đâm xuyên qua da.

Nam Chi nhanh chóng rút kim ra, ấn miếng bông y tế, dán băng ego lên đó rồi chuyển kim sang vị trí khác.

Đi xuống hơn một chút, vì thời gian có hạn, vẫn còn kịp, lần này thành công, không cần tiêm thêm.

Nam Chi dán băng go, tháo dây garo, hoàn thành công việc xong mới kịp nhìn, không biết tên điên nào bước vào nhà vệ sinh, mở cửa rất mạnh, khi cô đi kiểm tra, người đàn ông đó bước ra, lại đóng cửa rất mạnh.

Lại một tiếng “sầm” rất lớn.

Nam Chi nhìn cánh cửa, cánh cửa có chức năng bật lại dù không dùng lực, tiếng bật lại cũng rất lớn.

Cô mở cửa, mùi hôi rất nồng nặc, không mở ra thì nhiều người ra vào như vậy, ra vào vô số, ban ngày thì không sao, ban đêm thì không thể nào ngủ ngon được.

Điều quan trọng nhất đối với bệnh nhân là giấc ngủ.

"Người giúp tôi là nam hay nữ?"

Nam Chi đang quan sát tình hình thì anh hỏi tiếp: "Già hay trẻ?"

Nam Chi đang định đóng cửa nhỏ lại một chút, nghe vậy thì cô nhướng mày, khó xử.

"Người ta thực sự không muốn lộ ra ngoài, đợi thời cơ tới, có lẽ hai người sẽ gặp nhau một cách tự nhiên."

Anh khá xảo quyệt, không nói cho anh biết là ai thì anh lập tức hỏi quanh.

Nói già hay trẻ rồi, còn tiết lộ là nam hay nữ, mục tiêu chẳng phải rất rõ ràng à?

“Lúc đó tôi cũng cảm thấy kỳ lạ.” Để lời nói của mình có sức thuyết phục hơn, Nam Chi vừa khép cửa sổ lại vừa nói thêm: “Cho nên tôi hỏi thêm một câu nữa thì người đó nói không tiện xuất hiện, nhưng sẽ bí mật giúp đỡ anh.”

Nói như vậy không sai, cô sẽ bí mật giúp đỡ anh, hơn nữa tạm thời không muốn anh biết rằng cô trả tiền thuốc men cho anh.

Sợ chưa hiểu rõ tính cách của anh, có gì mập mờ, chẳng hạn như bây giờ dễ nói chuyện nhưng sau này lộ rõ ​​bản chất thật, lười biếng, coi mọi việc là đương nhiên…

Ngày xưa có một ông già, thấy ông ta đáng thương nên mua đồ cho ông ta, lúc đầu rất tử tế, nhưng sau đó lại nói không ăn cái này, không ăn cái kia, chỉ ăn đồ ngon thôi, sau này mọi người cũng không quan tâm ông ta nữa, mặc kệ ông ta, còn bị ông ta kéo người từ khoa điều dưỡng tới khiếu nại.

Ý tốt không được đền đáp mà còn gặp thêm rắc rối.

Lý do thứ hai là vì cô luôn cảm thấy khi nói thẳng rằng “là tôi giúp anh” cứ kì kì, cảm giác như đang đòi trả ơn vậy. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mặc dù cô không có ý đó.

Phiền phức cuối cùng là nếu thật sự nói ra, cô sợ anh sẽ dùng ánh mắt cảm kích và đánh giá nhìn cô, hoặc ánh nhìn khác, Nam Chi không thích, hiện tại vẫn thoải mái hơn một chút.

Đặc biệt khi biết anh có vẻ muốn biết “người tốt bụng” đó là ai, cô lại cảm thấy thú vị.

Sau khi đóng cửa sổ lại, Nam Chi cẩn thận cảm nhận, không còn lạnh nữa.

Thời tiết tháng bảy, tháng tám như sắc mặt trẻ con, có thể thay đổi bất cứ lúc nào, gần đây trời mưa nhiều, gió thổi từng cơn, một người khỏe mạnh như cô còn phải mặc áo dài tay bên trong bộ đồng phục y tá chứ đừng nói đến bệnh nhân.

Quan trọng nhất là điều hòa trong bệnh viện bật rất thấp, thổi từ hai phía càng lạnh hơn.

Nếu là người thường có thể mặc thêm quần áo, nhưng anh không có 

bộ phù hợp, từ đầu tới cuối chỉ mặc bộ quần áo bệnh viện mỏng dính.

Người nhà và bệnh nhân ở hành lang đều mặc quần áo, chỉ có anh là ngoại lệ, còn không có ai chăm sóc.

Làm xong công việc, Nam Chi trở lại bàn đầu giường vứt rác thải y tế, nhưng vẫn không tan làm rời đi, mà tiếp tục mặc đồng phục y tá đi lang thang đến cuối hành lang.

Vừa đến nơi cô đã thấy cửa sổ được người ta mở ra lần nữa, thậm chí còn mở to hơn lúc trước, mở hết cỡ.

Cô cau mày bước tới, vừa định đóng cửa thì bị người nhà bệnh nhân khác ở hành lang chặn lại: “Mùi nồng quá, để cho thoáng, đừng đóng lại.”

Nam Chi viện cớ nói: "Đang bật điều hòa, không thể mở to như vậy."

Người nhà bệnh nhân nhất quyết: “Bệnh viện rộng thế mà còn thiếu tiền điện cho hai cái điều hòa à, để yên đó, đừng quan tâm.”

Người khác cũng hóng chuyện, không cho đóng, bọn họ chỉ nói mùi quá nồng, ở cạnh phòng vệ sinh quả thật là có mùi, không đóng được, nhưng bên ngoài gió rất to, mà gió lùa rất có hại cho cơ thể.

Cuối cùng Nam Chi không đóng cửa, chỉ quay đầu nhìn hành lang ồn ào cùng phòng vệ sinh đầy người ra vào, ngửi thấy mùi thoang thoảng trong không khí, nhăn mặt đau đầu.

Không thể sống ở đây, phải chuyển anh đến phòng bệnh thôi.

Cô nói dối là có mưa, lập tức đi sắp xếp.

Tống Thanh đưa mắt nhìn cô, sau khi mất dấu cô, anh cúi đầu nhìn cây kim trên tay, trầm ngâm suy nghĩ tự hỏi ai đã giúp mình.

Đám họ hàng của anh thì không thể, bọn họ đã hoàn toàn cắt đứt kể từ khi bố mẹ anh qua đời, ngay cả khi bọn họ đến, cũng chỉ nói mấy lời khách sáo, bỏ ra một trăm hoặc hai trăm tệ vì mối quan hệ tốt đẹp một thời.

Gặp bệnh nhân cần tặng quà, hầu hết những thứ bọn họ mang theo đều là đồ thừa của đợt Tết, nhiều thứ đã hết hạn sử dụng, chỉ là một đống rác, vậy người như thế nào sẽ bỏ tiền ra giúp đỡ anh?

Chú thím của anh càng không thể, khi anh nửa tỉnh nửa mê trong bệnh viện, bọn họ và những người thân khác đã bàn nhau thuyết phục anh tự tử bằng cách nhảy lầu rồi tống tiền bệnh viện, và số tiền đó cho ai, tất nhiên không cần nói rõ.

Ban đầu chú thím đồng ý, sau này có lẽ do lương tâm nên không làm vậy nữa, bọn họ chỉ lặng lẽ bỏ chạy, không gây rắc rối.

Bạn cùng lớp à?

Ngày thường anh chỉ có một mình, không có bạn bè cũng như bạn học thân thiết, anh không nghĩ có bạn cùng lớp sẵn sàng thanh toán tiền cho anh.

Là… giáo viên?

So với những người khác, anh cảm thấy khả năng là giáo viên lớn hơn.

Anh rất may mắn vì học khá giỏi nên được thầy cô quý mến từ khi còn đi học, sau khi phát hiện ra anh thiếu ăn, thiếu mặc, về cơ bản mấy giáo viên đều sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ anh.

Anh không bao giờ từ chối vì biết mình cần, lòng tự trọng và xấu hổ là những cảm xúc thừa thãi, vô ích nhất khi đối mặt với nghèo đói.

Anh phải sống, phải leo lên, khi có khả năng mới có thể trả ơn bọn họ.

Khoảng thời gian nằm viện, anh cũng nghĩ cách tồn tại, anh nghĩ đến việc trở thành người vô gia cư, sống dưới gầm cầu, trong công viên, cạnh nhà vệ sinh công cộng.

Anh quan sát dòng người mỗi ngày, dù bọn họ thật tâm hay giả vờ nhìn thấy anh, anh cũng từng nghĩ đến việc cầu cứu vô số lần, tìm kiếm người có thể giúp đỡ mình.

Anh biết giáo viên chủ nhiệm của mình là người mềm lòng, vì tiền cứu giúp học sinh mà suýt nữa mâu thuẫn với gia đình, ly hôn, trước mắt giáo viên có nhận nuôi một đứa bé, chỉ cần anh mở miệng, giáo viên sẽ nhận anh về, cho anh ăn.

Anh cũng từng muốn cầu xin giúp đỡ từ những người bạn cùng lớp mặc quần áo hàng hiệu, anh nghĩ tới cả những người tốt bụng, những người không nhẫn tâm.

Nhưng cuối cùng anh lại không làm gì, vì gia đình thầy giáo đang gặp khó khăn, vợ thầy muốn ly hôn, con trai và con dâu trách thầy không mang tiền về, thầy còn phải nuôi đứa con nuôi, hỗ trợ những đứa trẻ khác không thể đến trường.

Thầy đã rất mệt.

Đám bạn học mặc quần áo hàng hiệu vì nhà họ có tiền, chứ không phải tiền của bọn họ, nếu không học giỏi, tiêu nhiều tiền tiêu vặt cũng sẽ bị mắng, mang gánh nặng về sẽ chỉ bị mắng nhiều hơn. 

Sao anh có thể tàn nhẫn làm khó những người tốt bụng, những người không nhẫn tâm ấy?

Cuối cùng anh quyết định, sau khi bị đuổi ra ngoài anh sẽ sống dưới gầm cầu, trong công viên và cạnh nhà vệ sinh công cộng, sống trước, ít nhất phải đợi đến khi anh có thể báo đáp lòng tốt của những người đã chung tay giúp đỡ anh, những người tỏ lòng tử tế với anh rồi hẵng chết.

Từ khi còn nhỏ, anh đã cố gắng vượt qua vô số đêm đen, vô số khó khăn, nên không chuyện này có là gì.

Tống Thanh nhắm mắt lại, mắt không thể thấy thì thính giác sẽ rất nhạy bén.

Anh mở mắt ra và nhìn lại, chính là cô y tá vừa tiêm cho anh. Cô cao ráo, trắng trẻo, trên mặt đeo chiếc khẩu trang, đôi mắt trong veo, rất đẹp.

Đây là những gì anh có thể thấy.

Ánh mắt anh dán vào khuôn mặt cô, cố gắng ghi nhớ hình dáng của người đã giúp đỡ mình, tránh sau này nhận nhầm.

Sống trong môi trường như vậy từ khi còn nhỏ, anh không thể không phân biệt được ý tốt và ý xấu, từ khi giật mình tới mức đâm kim xuyên qua da mu bàn tay, y tá trông rất áy náy, có thể cô muốn bù đắp nên đã tìm một hộp bìa cứng đặt sau cánh cửa hay kêu “sầm”.

  

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Đóng cửa sổ không phải vì bật điều hòa mà vì sợ gió thổi vào người anh, vì giường anh đối diện cửa sổ.

Nam Chi không trở về một mình, cô còn mang về một chiếc xe lăn đã mua ở căng tin cạnh tòa nhà với giá hai ba trăm tệ, cô đã dùng thử, chất lượng khá tốt, nhẹ dễ đẩy, cô muốn dùng nó đưa anh xuất viện, sau này để anh đi lại trong nhà và xung quanh cho tiện.

Nam Chi đẩy xe lăn đến bên cạnh anh, không biết nên nói gì với anh.

Hành trình vừa rồi của cô không hề suôn sẻ, cô chỉ tìm thấy một giường bệnh, phòng đôi, bên trong có tất cả các trang thiết bị cần thiết, cũng đắt tiền, một ngày mất chín mươi tệ, nếu ở hai ba ngày sẽ mất gần ba trăm tệ.

Ba trăm tệ có thể mua được rất nhiều thứ, vì vậy cô do dự, quyết định đưa anh về.

Nam Chi nhìn người trên giường bệnh.

Cô đang lo lắng điều gì?

Lo lắng sau khi người này có người chăm sóc thì không chịu rời đi.

Cô còn lo lắng địa chỉ nhà sẽ bị lộ, anh sẽ bám lấy cô.

Cô còn lo lắng mình sẽ gặp nguy hiểm nếu nam nữ sống chung dưới một mái nhà.

Nhưng nếu nhìn kỹ, với dáng vẻ hiện giờ, ngoài nằm trên giường hồi phục sức khỏe thì anh còn có thể làm gì?

Nếu anh bám riết, cô chỉ cần gọi 110 và đuổi anh đi, nơi cô ở có cổng, không có thẻ, không ai mở cửa cho anh thì anh không thể vào.

Dù anh may mắn lên được tầng của cô, cô về nhà gọi cảnh sát đuổi đi là được.

Về phần an toàn, hai chân của anh đều bị cắt cụt, nội tạng bị thương, một cánh tay bị thương nặng, không linh hoạt, xương quai xanh bị gãy nhẹ, tình hình như vậy, Nam Chi cảm thấy mình có thể nhấc anh lên bằng một tay.

Hơn nữa, nếu không đánh được còn không biết chạy sao, cô tự tin anh không thể chạy nhanh hơn cô, tránh xa anh là có thể thoát khỏi kiểm soát, cho nên không cần phải lo lắng.

Thực ra so với anh, cô cảm thấy người đàn ông này nên lo lắng cho chính mình thì hơn, trông anh cũng ra gì, khá đẹp trai, ưa nhìn, cơ thể cao gầy, chính là mẫu người mà con gái ưa thích nhất hiện nay.

Có lẽ anh là một học sinh giỏi hay đọc sách, trên người toát ra khí chất thư sinh.

Nhưng có lẽ vì làm việc thường xuyên nên dáng người không ốm yếu, vừa đủ độ, nước da hơi nâu, là màu da rất khỏe mạnh.

Tóc được cắt ngắn, trông rất gọn gàng.

Không có chân, còn bị thương, có nghĩa là anh không có khả năng phản kháng, nếu cô là kẻ biến thái, đánh anh mắng anh chỉ là chuyện nhẹ nhàng, nếu cô có ý gì khác với anh, đến việc bỏ chạy anh cũng không làm được.

Anh chỉ có thể bất lực chịu đựng, nếu tịch thu cả điện thoại, còng tay anh, giở vài trò đồi bại thì anh sẽ rất thê thảm.

Nhưng vì đôi chân, việc cầu cứu cũng trở nên khó khăn.

Nghĩ đến việc đối phương cũng phải lo lắng, nếu đi theo cô sẽ bị cô làm gì đó, cô chợt cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.

Đưa anh về nhà vậy.

Nam Chi cố định chiếc xe lăn bên cạnh anh, nghiêm túc nói với anh.

“Tống Thanh.” Cuối giường bệnh có tấm thẻ nhỏ ghi tên anh, nên cô nhẹ nhàng gọi anh.

“Tôi vừa hỏi rồi, anh đã đủ điều kiện xuất viện, người tốt bụng đã sắp xếp chỗ ở, cái ăn cái mặc cho anh sau này.”

Cô đứng trước đầu gió, cúi đầu nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc, tập trung, không hề giống như đang nói đùa.

“Đi theo tôi đi!”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play