Tống Quy Khê cố hết sức kéo khúc gỗ đi một đoạn, tay đã bắt đầu mỏi nhừ, cô ta hơi thở hổn hển rồi gác khúc gỗ lên một thân cây, một tay vịn vào, tay kia đưa lên trước mặt nhìn, sau đó xoay cổ tay mấy cái, một cảm giác đau nhức tức khắc ập đến.

Cô ta ấm ức vô cùng, cắn chặt môi âm thầm chịu đựng.

Fan hâm mộ thấy thương cô ta liền phẫn nộ.

[ Hu hu hu, Khê Khê của chúng ta đã rất cố gắng rồi! Cố gắng hơn cái con đạo nhái làm màu bên cạnh gấp vạn lần! ]

[ Khê Khê có mệt không? Hay là nhờ hai bạn diễn nam kia giúp một tay đi? Con trai sức dài vai rộng, cùng Khê Khê khiêng một cái là xong ngay ấy mà! ]

[ Khê Khê nghỉ ngơi một chút đi! Tay em đỏ hết cả lên rồi..... ]

Người qua đường nhìn thấy cũng thương cho bông hoa nhỏ “chăm chỉ” này, liền tốt bụng góp ý: [ Thật ra thì cứ để dưới đất lăn đi là được rồi, không cần phải khiêng, nhưng mà nữ khách mời này nếu muốn nhanh hơn một chút thì chỉ có cách vừa kéo vừa đi thôi. ]

[ Biết gì mà nói! Cách Khê Khê nhà chúng tôi làm việc mà cũng xía vào à?! ]

[ Chính xác! Mệt không phải bạn thì bạn nói dễ nghe lắm! ]

Người qua đường cực kỳ ngán ngẩm, fan của Tống Quy Khê đều là loại không có não hay sao vậy?

[......Đi thôi đi thôi, ở lại đây xem bạch liên hoa giả tạo còn không bằng sang xem đội tìm kiếm hỗn chiến kia.......]

[ Hả?! Ông anh nói rõ ra xem nào! Hỗn chiến? Đợi tôi với—— (gào thét) ]

[ Vô văn hóa vừa thôi! Chắc lại là fan của con đạo nhái đấy mà! Sang đây hâm nóng độ nổi tiếng hả? Tôi nhổ vào! ]

Fan của Tống Quy Khê tức sôi máu.

Nhưng mà vẫn có rất nhiều người qua đường bị câu nói mập mờ kia thu hút, lượt xem livestream giảm xuống chóng mặt.

Fan cuồng của Tống Quy Khê liền lấy hết các thiết bị điện tử khác ra, đăng nhập hết vào phòng livestream, mấy tay đại gia còn hợp sức donate một trận hoành tráng, quyết tâm đưa thần tượng giữ vững vị trí “thứ hai”.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Tần Túc - người đang nắm giữ vị trí số một về lượt xem với khoảng cách lớn, vẫn đang cầm hòn đá và dùng sức đè xuống chiếc rìu.

Dưới tác dụng của lực đè, rìu và cán gỗ được lắp vào nhau và trở nên cực kỳ chắc chắn.

Tần Túc thuận tay vung vung chiếc rìu, vòng eo dưới chiếc áo khoác đen thoắt ẩn thoắt hiện.

Ngay cả những fan bình thường nhất của Tần Túc cũng phải che miệng, không kìm được mà hú hét.

Gương mặt của anh là con dao giết người; vòng eo của anh là sợi dây trói vô hình!

Không đi đâu nữa, phải mua biệt thự ở luôn trong phòng livestream này!

Tần Túc nghiêng đầu bàn bạc với Quan Thịnh: “Chúng ta tốt nhất nên cố định phần xung quanh này trước, ít nhất ban đêm cũng có thể che gió, phần mái nhà tìm thêm một số lá to che lại.”

Quan Thịnh nhíu mày: “Hôm nay sẽ không có mưa, nhưng thời tiết vùng biển nhiệt đới thường thay đổi thất thường, muộn nhất là ngày mai chúng ta phải làm xong.”

Anh ta lắc đầu: “Tổ tiết mục còn muốn tìm khách mời bay đến làm khách vào ngày thứ năm......Họ rất giỏi trong việc hành hạ khách mời.”

Tần Túc: “Cho dù có ai đến hay không, nhưng vì bản thân mình, chúng ta cũng nên xây một căn nhà.”

“Vừa hay là có hai phòng.” Quan Thịnh giơ hai ngón tay ra: “Một phòng cho các cô gái, một phòng xem chúng ta có thể chen chúc được không.”

Tần Túc gật đầu, đang định lên tiếng thì cảm giác có một luồng gió lao đến từ phía sau.

Anh nhíu mày rồi né người sang một bên, vừa hay tránh được Tống Quy Khê đang hoảng hốt lao đến.

Gương mặt cô ta như tờ giấy trắng, toàn thân đều nổi hết cả da gà, nhìn Tần Túc với vẻ mặt ấm ức: “Có......có rắn!”

“Ở đâu?!”

Quan Thịnh cũng giật mình, anh ta không ngờ mình lại thành nhà tiên tri, nói cái gì là trúng cái nấy.

Hai người đàn ông không quan tâm gì khác, che chở Tống Quy Khê ở phía sau, cẩn thận cầm gậy đi dò xét nơi mà Tống Quy Khê chỉ.

—— Là một sợi dây leo thô to.

Đúng là sợ cái gì đâu không.

...........

“Anh Hùng ơi” Nhung Thu kéo góc áo của Hùng Khang Bình.

Hùng Khang Bình không giấu nổi nụ cười hiền từ trên khuôn mặt: “Sao thế Thu Thu?”

Hành động nhỏ nhắn này giống hệt con gái của hắn, khiến hắn không kìm lòng được muốn hóa thân thành người cha hiền từ.

Nhung Thu: “Loại cỏ này có thể đuổi côn trùng, còn loại kia có thể đuổi rắn.”

Hùng Khang Bình vui mừng khôn xiết: “Thu Thu, em biết nhiều thật đấy!”

Úc Tử Hoài nhìn Hùng Khang Bình đang ngồi xổm trên mặt đất, sốt sắng nhặt đám cỏ dại, liền khinh thường hừ lạnh: “Ai biết được cô ta nói có thật hay không?”

Hùng Khang Bình không đồng tình nhìn Úc Tử Hoài: “Thu Thu không cần thiết phải nói dối, nếu em ấy nhầm lẫn, chúng ta cùng lắm là lấy nhầm đồ thôi.”

“Phí thời gian, chúng ta bây giờ còn chưa tìm được đồ ăn, chẳng lẽ tối nay định nhịn đói sao?”

Hùng Khang Bình lắc đầu ngán ngẩm: “.......Vậy chứ cậu muốn như thế nào?”

Úc Tử Hoài cười lạnh: “Đi thẳng chứ sao! Làm gì có chuyện phải nghe lời con nhỏ... cô gái này.”

Hùng Khang Bình: “Ồ, không nghe lời Thu Thu, vậy chỉ cần nghe lời hai tên vô dụng chúng ta là được phải không?”

Úc Tử Hoài trợn mắt: “Anh!”

Bị người khác nói thẳng mặt là “vô dụng”, cậu lập tức nổi cáu, nghiến răng nghiến lợi muốn quay người bỏ đi, nhưng mà ở nơi hoang vắng xa lạ này, cậu không thể tìm được đường đi, càng không dám chạy loạn.

Úc Tử Hoài lạnh lùng ném đồ trong người xuống đất, sau đó dứt khoát ngồi bệt xuống.

Khúc gỗ lăn đến bên chân Hùng Khang Bình, bên trên dính đầy bùn đất.

Vì để dẫn đường, hắn đã đi không ít đường vòng, trên đường đi hắn không ngần ngại chỉ cho mọi người trong nhóm đi theo dấu chân sai lầm của mình.

Đôi giày của cậu công tử kia thì vẫn sạch sẽ.

Mặt của Hùng Khang Bình cũng dần lạnh đi, hắn đã nhẫn nhịn thằng nhóc bướng bỉnh này cả một đoạn đường rồi, không ngờ thằng nhóc này còn có thể ngang ngược hơn thế nữa.

Muốn ngồi đúng không, được thôi.

Hùng Khang Bình cũng chẳng thèm quan tâm đến đại thiếu gia kia nữa, quay đầu lại nói chuyện với Nhung Thu một cách dịu dàng: “Thu Thu, hình như đây là cây ngải cứu thì phải? Bánh trôi ngải cứu làm bằng loại này thì phải.”

Nhung Thu liếc nhìn Úc Tử Hoài, lại nhìn Hùng Khang Bình: “.....Vâng, đúng là ngải cứu ạ.”

Lúc này đương nhiên phải về phe anh Hùng rồi!

Cô cũng không bị mù, làm sao không nhìn ra anh Hùng lên tiếng là vì Úc Tử Hoài muốn mắng cô chứ?

Cô chỉ vào một loại cây khác có chùm hoa nhỏ màu vàng: “Đây là cây lục lạc ba lá, còn gọi là cây diệt rắn.”

“Thu Thu giỏi quá!”

Hùng Khang Bình cười mỉm khen ngợi.

Nhung Thu biết nói gì đây?

Tai cô đang nghe thấy tiếng nũng nịu nhỏ nhẹ của cây ngải cứu: [ Cô gái nhỏ, nhìn tôi này, tôi rất hữu ích đấy~ ]

Cây lục lạc ba lá cũng không chịu thua kém: [ Bộ cô hơn tôi chắc? Tôi biết loài người hai chân đều sợ rắn, tôi mới là hữu ích nhất! ]

Nhung Thu ngồi xổm xuống bên cạnh Hùng Khang Bình: “Anh Hùng, chúng ta hái phần này thôi, giữ lại phần rễ cho chúng mọc tiếp.”

Hùng Khang Bình đồng ý ngay.

Hai người thản nhiên phớt lờ Úc Tử Hoài, khiến cho đại thiếu gia kia tức phát điên, bất lực giận dữ dẫm nát những bông hoa ở phía sau.

“Bốp!”

Cậu ta bị đập trúng trán, trừng mắt lên sờ thử thì thấy khá đau, suýt chút nữa thì sưng lên một cục.

Quả xanh non lăn trên mặt đất tựa như đang âm thầm chế giễu cậu ta.

Kỳ lạ quá....

Úc Tử Hoài âm thầm đặt dấu hỏi.

Còn chưa kịp tìm nguồn gốc thì.....đã có vô số quả xanh nện thẳng vào đầu cậu ta!

“......Cái quái quỷ gì thế này?!”

Đại thiếu gia hoảng hốt che mặt, quả xanh non liên tục rơi lộp bộp trên đầu cậu.

Kẻ nào dám tấn công bổn thiếu gia?!

Úc Tử Hoài còn chưa kịp nhìn xem quả rơi từ đâu xuống, sao cậu cảm giác như bốn phía đều có hết thế này?!

Cậu ta định há miệng kêu cứu, nhưng nghĩ đến cuộc cãi vã vừa rồi, liền nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống.

“...Úc Tử Hoài?”

Hùng Khang Bình đã định thần lại, vội vàng nhặt một chiếc lá to che cho Úc Tử Hoài: “Cậu không sao chứ?!”

Trận đánh bằng trái cây hơi dừng lại một chút, sau đó lại càng dữ dội nện về phía hai người!

Hùng Khang Bình không kịp tránh, bị ném trúng mắt: “Á!”

Hắn vừa giữ chặt Úc Tử Hoài vừa nhắm tịt mắt không dám mở ra: “Thu Thu, em đừng qua đây xem náo nhiệt, tránh sang một bên đi! Á —— đừng ném nữa!”

Nhung Thu đang đứng xem với vẻ mặt hoang mang, là người duy nhất trong ba người nhìn rõ được cuộc hỗn chiến của hai “phe”.

Trên thân cây cao là một đàn khỉ lông nâu, giữa những tán lá ẩn hiện vô số quả xanh nhỏ bị chúng hái xuống làm vũ khí và ném xuống đất nhanh như chớp.

Dường như thấy chiếm ưu thế, đàn khỉ nhỏ hớn hở kêu chít chít, cũng không trốn nữa.

Ném người càng thêm phấn khích.

Người và khỉ chưa từng gặp mặt, cho nên đều không biết cuộc chiến này bắt đầu từ bao giờ.

“Là khỉ! Anh Hùng! Trên cây kìa!”

Nhung Thu sao có thể đứng ngoài cuộc.

Cô nhặt những chiếc lá to cứng cáp làm khiên lao đến, ba người chật vật chen chúc với nhau né tránh, mãi mới có thời gian mở mắt ra thở dốc.

Những quả rơi lộp bộp trên đầu, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.

Hùng Khang Bình tức cười nhìn Úc Tử Hoài một cái, đều nhìn thấy ngọn lửa chiến đấu trong mắt đối phương.

“Thu Thu, cầm lấy.”

Hùng Khang Bình nhanh chóng che đầu Nhung Thu lại, tay kia vơ một nắm quả dưới đất —— ( truyện trên app T Y T )

Cuộc phản công bắt đầu!

Bị ném trả, đàn khỉ con sợ hãi chạy loạn xạ trên thân cây, sau khi định thần lại, chúng tức giận kêu lên hai tiếng, sau đó không chịu kém cạnh mà cả đàn lập tức cầm trái cây nhắm vào hai người bọn họ mà tấn công.

Hùng Khang Bình và Úc Tử Hoài cũng không phải dạng vừa, có “khiên” trong tay, bọn họ tạm thời né tránh được sức công kích.

Chờ đến khi đàn khỉ hơi dừng lại, hai người đã thu thập được một đống vũ khí, không do dự nã “pháo” về phía đàn khỉ!

Nhung Thu vừa được che chở vừa được đàn khỉ “ưu ái”, đứng bên cạnh không giúp được gì mà cũng không bị ném trúng: “......?”

Cô dở khóc dở cười, đợi hồi thần lại rồi lắng nghe một lúc, thì ra nguyên nhân gây ra cuộc chiến này lại chính là cô?

Nhung Thu vô tội: ......

Đây là một đàn khỉ con trốn bố mẹ ra ngoài chơi, trên đảo không có kẻ thù tự nhiên của chúng, cả bầy sống tự do tự tại.

Vì vậy, sự xuất hiện của loài người đã mang đến cho đàn khỉ con một trải nghiệm mới lạ.

Những đứa trẻ tò mò này nhìn thấy Nhung Thu liền bị thu hút, cho nên lén lút đi theo cô.

Quả sơn trà dại lúc nãy chính là do một con trong số chúng ném cho cô.

Nguyên nhân gây chiến với loài người, ban đầu là vì Úc Tử Hoài “hung dữ” với Nhung Thu, còn bây giờ......

Khỉ con hưng phấn kêu la.

[ Đánh bại thú hai chân, cướp cô gái kia về! ]

[ Gào gào gào —— Anh em cố lên! Chiến thắng thuộc về chúng ta! ]

[ Chúng ta mới là lão đại! Đánh bại thú hai chân! Bắt cô gái thơm phức kia về! ]

Nhung Thu vừa thấy buồn cười vừa cảm thấy bất lực.

Dân tình xem mà tròn mắt.

[ Woa! Đánh nhau kìa?! ]

Lượt xem của ba khách mời tăng nhanh chóng, đặc biệt là hai chiến binh chủ lực Úc Tử Hoài và Hùng Khang Bình.

[ Anh Hùng bên trái bên trái! Con kia ném ghê quá! ]

[ Không được rồi! Tôi bị dính đòn rồi! Không được tha thứ! Phản công lại!!! ]

[ Úi chà chà! Xông lên xông lên! Anh Hùng ném chuẩn ghê! Nếu lúc trước anh ấy chuyển sang làm vận động viên bắn súng thì biết đâu lại là quán quân rồi! ]

[ Úc cún con, sao lại không né ra thế hahaha —— Chắc đầu mọc sừng hết rồi nhỉ!] 

Cũng có một số khán giả thích xem góc nhìn bình tĩnh của Nhung Thu hơn, bởi vì góc này có thể nhìn thấy rõ tình hình chiến đấu của cả hai bên.

[ Mấy con khỉ này có chiến thuật đấy, còn biết tấn công bất ngờ từ phía sau nữa. ]

[ Hai người vẫn là quá ít, lẽ ra anh Tần và Quan Quan nên đi cùng mới phải. ]

[ Nhung Thu đứng đây giống hệt như phần thưởng vậy, ai thắng thì được rước cô ấy về hhhhhhh ]

Nhung Thu: .....

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play