“Đinh đoong!” “Đinh đoong!” “Đinh đoong!”
Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập ba lần, âm thanh nương theo kết cấu không gian trống trải của hành lang mà dội ngược trở lại, tạo thành thứ âm thanh kéo dài vọng đi rất xa.
Trên bức tường loang lổ vết thời gian phủ kín dây leo, những chùm hoa tigon như bừng tỉnh sau giấc ngủ, khẽ đung đưa trong gió. Những chiếc lá non thò ra từ khung cửa sổ hành lang tò mò nhìn về nhóm người, trong đó có một người đàn ông đang vác trên vai một thiết bị ghi hình chuyên dụng cồng kềnh, đối lập hoàn toàn với bộ trang phục thoải mái, năng động của anh ta - một chiếc áo phông đơn giản, đúng chuẩn phong cách mùa hè sôi động.
Người đàn ông cầm trên tay chiếc micro mini không ai khác chính là Gia Nhạc - người dẫn chương trình của show truyền hình thực tế đang rất được yêu thích {Tuyến đầu sinh tồn}, anh nở nụ cười rạng rỡ, một tay giơ cao tấm bảng hiệu chương trình, hướng về ống kính, giọng nói tràn đầy phấn khích: “Hiện tại chúng ta đang đứng trước cửa nhà của cô Nhung, mọi người hãy đợi một lát nhé!”
Phía sau ống kính đen kịt là vô số bình luận chen chúc tầng tầng lớp lớp, chúng tiếp nhận giá trị cảm xúc từ nhiều khía cạnh khác nhau của cuộc sống của khán giả đang theo dõi livestream.
[ Trời ơi! Đây thật sự là nơi ở của một ngôi sao sao? Sốc toàn tập! ]
[ Nhung Thu mà cũng được coi là ngôi sao à? Một kẻ chuyên đi đạo nhái để nổi tiếng thì có! Cút khỏi chương trình ngay đi!]
[ Mấy chị ơi nhìn tòa nhà phía sau kìa, em biết chỗ này, nó nằm trên đường Đông, gần trường đại học A đấy... (Bình luận đã bị xóa. Vui lòng chú ý ngôn từ khi bình luận!) ]
[ Bình luận bên trên bị xóa rồi, chắc là bị ban acc luôn rồi. Mọi người cẩn thận nha! Những bình luận tiết lộ địa chỉ, thông tin đời tư của khách mời đều sẽ bị xử lý theo quy định đó! Đùa thì cũng phải có chừng mực, đừng để bản thân gặp rắc rối nha! ]
[ Sao lâu thế rồi mà vẫn chưa thấy ai ra mở cửa vậy? Một kẻ danh tiếng nát bét như vậy mà cũng bày đặt giở thói ngôi sao chảnh chọe à? ]
Vô tình đọc được một vài bình luận ác ý, trong lòng Gia Nhạc khẽ thở dài. Xem ra Nhung Thu đúng là không được lòng công chúng cho lắm.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nghe phong phanh, anh được biết sự việc của Nhung Thu cũng không quá nghiêm trọng. So với những ngôi sao lưu lượng dính phốt chấn động, thậm chí là vi phạm pháp luật thì tốt hơn nhiều.
Scandal đạo nhạc lần này, cả hai bên đều đưa ra bằng chứng khẳng định bản quyền thuộc về mình, phong cách âm nhạc cũng có sự khác biệt nhất định. Trung tâm bảo vệ bản quyền tác giả cũng chưa đưa ra kết luận chính thức về việc ai là người đạo nhạc của ai.
Thông thường, những vụ việc như thế này sẽ được giải quyết êm xuôi bằng cách hòa giải.
Nhưng đen đủi thay, Nhung Thu lại không có ai đứng ra bảo vệ và bênh vực cô.
[ Ôi trời ơi! Có cách nào đuổi Nhung Thu ra khỏi chương trình không vậy? Lỡ như chị nhà em bị ức hiếp trong chương trình thì phải làm sao đây, huhu! ]
[ Chương trình quay về sinh tồn hoang dã mà, cô ta không liên lụy người khác mới là lạ đấy! ]
Nhìn những bình luận công kích Nhung Thu, trong lòng Gia Nhạc bỗng dâng lên một tia thương cảm. Cô ấy cũng chỉ là một con tốt thí mạng bị cuốn vào vòng xoáy dư luận mà thôi.
“Cạch...”
Cánh cửa gỗ cũ kỹ loang lổ theo dấu vết thời gian bất ngờ hé mở.
Gia Nhạc ngẩn người. Ý gì đây?
“Cho hỏi...cô Nhung.....có ở đây không ạ?”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Gia Nhạc, một cái đầu màu xám tro bất ngờ thò ra từ cánh cửa. Đôi đồng tử dọc, phản chiếu ánh sáng huỳnh quang mang theo một phần cảnh giác, ba phần lạnh lùng và sáu phần xa cách.
Gia Nhạc sợ hãi lùi về sau một bước. Kỳ lạ thay, anh lại có cảm giác bị con mèo này khinh thường.
[ Mấy chị em xông lên! Mắng cho.....nó một trận?! ]
[ ? ]
[ ??? ]
Nhóm người và con mèo im lặng nhìn nhau một lúc lâu, nhưng bên trong cánh cửa vẫn không có động tĩnh gì thêm.
Vậy rốt cuộc là ai đã mở cửa?
Dường như đã đánh giá xong thực lực của những vị khách hai chân, con mèo lắc lắc cái đầu, chậm rãi bước sang một bên, mở toang cánh cửa. Lúc này, Gia Nhạc mới phát hiện ra thân hình của con mèo này to lớn chẳng khác nào một chú chó nghiệp vụ. Lưng nó cong lên, bộ lông dài màu xám trắng được chải chuốt gọn gàng trông rất mượt mà.
“Xin hỏi, cô Nhung cô ấy......có ở nhà không ạ?”, Gia Nhạc lên tiếng, giọng có vẻ lớn hơn bình thường.
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Con mèo thản nhiên phe phẩy đuôi, xoay người đi vào trong. Đi được vài bước, như thể chợt nhớ ra điều gì, nó lập tức dừng lại, sau đó liếc mắt nhìn Gia Nhạc với vẻ mất kiên nhẫn.
Gia Nhạc sững sờ, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại nhìn thấy rõ ràng cảm xúc của con mèo.
Anh nuốt nước bọt, giọng khàn đặc hỏi người quay phim: “Hình như.....hình như nó muốn chúng ta đi theo?”
“Hình...hình như là vậy.”
Cả đoàn người dè dặt bước vào trong như những nàng dâu mới về nhà chồng. Con mèo khổng lồ kia lại phe phẩy chiếc đuôi lông xù của nó, cánh cửa theo đó mà đóng sập lại gây ra tiếng động lớn.
Với sức lực mạnh mẽ như vậy, chỉ cần bị vung trúng một cái thôi, chắc chắn chân sẽ bầm tím và sưng vù.
Giữa những ánh nhìn bàng hoàng của mọi người, con mèo vẫn bình thản và ung dung bước về phía trước với dáng vẻ tao nhã, kiêu sa.
[ ......Cái quái gì vậy? Mèo gì mà biết mở cửa và đóng cửa vậy? Không lẽ đây là tình tiết quen thuộc trong chuyện cổ tích? ]
[ Bạn trên ơi, mạnh dạn lên nào, là mèo biết mở cửa đóng cửa và tiếp đón khách đấy! ]
[ Tự dưng thấy mọi chuyện hư ảo quá! Bỗng nhiên tò mò ghê, không biết ai đã dạy dỗ chú mèo này mà thông minh và lanh lợi đến vậy? ]
[ Nhưng mà nhìn nó có vẻ không nghe lời chủ cho lắm. Vì trông nó rất hung dữ, lại còn tùy hứng nữa. Đứng cạnh nó cứ thấy mình nhỏ bé và lép vế sao ấy, mọi người có thấy anh MC với anh quay phim chẳng dám hó hé gì không? ]
[ Ôi chao! Đẹp quá đi mất! Đây có phải là thiên đường không vậy?! ]
Cảm giác tồn tại của chú mèo quá mạnh, cho nên lúc này mọi người mới có dịp quan sát kỹ cuộc sống “nghèo rớt mồng tơi” của Nhung Thu.
Bước vào trong, ấn tượng đầu tiên chính là không gian tràn ngập sức sống. Cây cối xanh mướt phủ kín khắp phòng khách, chúng mọc um tùm và tự do như muốn thách thức, xâm chiếm từng ngóc ngách của thế giới thép do con người tạo ra. Ngay cả chiếc ghế sopha - vật dụng trang trí duy nhất trong căn phòng cũng bị những dây leo quấn chặt che khuất đi phần tay vịn. Từng thớ gỗ ẩn hiện sau những tán lá xanh mướt, điểm xuyết thêm sắc màu rực rỡ của các loài hoa.
Bước vào nơi này như có cảm giác như lạc vào một khu rừng thu nhỏ với muôn vàn loài cây cỏ, hoa lá đua nhau khoe sắc và tỏa hương.
“Quào....” Gia Nhạc khẽ thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc, anh hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí trong lành, mát mẻ nơi đây: “Tôi cứ ngỡ như đang lạc vào một khu vườn bách thảo thu nhỏ vậy. Thật không ngờ nhà của Nhung Thu lại được trang trí theo phong cách này.”
Gia Nhạc cười nói: “Phong cách này rất phù hợp với chủ đề của {Tuyến đầu sinh tồn} kỳ này. Thật sự quá bất ngờ, quá tuyệt vời.”
[ Bỗng dưng thấy mắt mình như được rửa sạch! Ôi mẹ ơi! Kiểu trang trí này có đội ngũ thiết kế nào đảm nhận không vậy? Muốn rinh về nhà quá đi! ]
[ Ngôi nhà này đâu thích hợp để người sinh sống? Cây cối um tùm thế kia, liệu có đủ khí oxy để thở không? Chưa kể là vừa ẩm thấp vừa tối tăm, lại còn côn trùng nữa chứ. ]
[ Giống kiểu lạc vào xứ sở thần tiên trong truyện ‘Alice ở xứ sở thần tiên’ vậy á. Nào là chú mèo biết mở cửa đón khách, nào là ngôi nhà bí ẩn... ]
[... Không chừng lại đang cố tình lợi dụng chương trình {Tuyến đầu sinh tồn} để thu hút sự chú ý đấy! Ai đời lại đi ở một nơi như thế này chứ?! Chắc chắn là giả! ]
[ Chuẩn luôn! Chắc chắn là đang diễn! ]
[ ... ]
Chứng kiến những bình luận công kích mang tính tiêu cực, một số khán giả trung lập không khỏi bức xúc mà lên tiếng phản bác.
[ Nhìn đám dây leo bám đầy trên tường kìa, rễ cây chắc khỏe và xanh tốt thế kia, rõ ràng là không thể nào làm giả trong thời gian ngắn được? ]
[ Ôi trời, Nhung Thu mua bình luận rồi à? Mấy đồng một cái thế kia? ]
[ Không ngờ là cô nàng hết thời này vẫn còn fan cơ đấy! Bất ngờ chưa nè! ]
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Gia Nhạc vội vàng chuyển chủ đề: “Vừa nãy chúng ta đã được người bạn mèo bí ẩn dẫn vào chốn tiên cảnh này rồi, vậy bước tiếp theo có phải là tìm cô Nhung không nhỉ?”
Vừa dứt lời, anh nhìn xung quanh định tìm xem Nhung Thu đang ở đâu thì bỗng giật mình nhận ra con mèo to lớn kia không biết từ lúc nào đã biến mất mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Hai bên hành lang bị những dây leo chằng chịt che khuất tầm nhìn.
Cảm giác như các căn phòng ở hai bên đã bị đập thông, tạo thành một đường hầm dài hun hút.
Trong hoàn cảnh này, nếu như con mèo kia nấp ở đâu đó, âm thầm theo dõi, bất ngờ vung móng vuốt tấn công thì có lẽ họ sẽ chẳng thể nào nhận ra.......
“.....” Nghĩ đến đây, Gia Nhạc bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, anh nhìn người quay phim với vẻ mặt đầy lo lắng.
Đúng lúc này, một tiếng động lạ vang lên từ phía bên phải, kèm theo đó là một giọng nói lanh lảnh: “Đừng cào cánh của ông! Ông đây còn phải bay!”
Còn chưa thấy “nhân vật chính” đâu thì đã nghe thấy âm thanh này, Gia Nhạc tò mò quay đầu lại nhìn.
Giữa đám dây leo xanh mướt, một bóng hình màu xanh lá cây bất ngờ lao vút ra, chao lượn một vòng trên không trung rồi đáp xuống chiếc ghế sopha.
Đó là một con vẹt.
Nó nghiêng đầu, quan sát những vị khách lạ mặt trước mặt, rồi bất ngờ cất tiếng nói khiến cả đoàn người giật bắn mình: “Mấy người làm gì thế?”
“Mẹ kiếp... Khụ khụ khụ!”
Gia Nhạc bị dọa đến nỗi buột miệng chửi tục, nhưng rồi anh lập tức ý thức được mình đang livestream nên vội vàng sửa lại. Anh nhìn con vẹt kinh ngạc hỏi: “Vừa rồi.....là mày nói à?”
Lại còn là giọng Hà Nam nữa chứ!
Con vẹt thản nhiên phẩy cánh, những chiếc lông vũ màu xanh lá cây như phát sáng dưới ánh đèn: “Hỏi gì thì trả lời dùm đi, rốt cuộc mấy người đến đây làm gì?”
Trong lúc nhóm người của chương trình đang bỡ ngỡ nói chuyện với một con vẹt thì con mèo lớn kia đã ung dung đi đến căn phòng nằm sâu nhất trong hành lang.
Căn phòng được trang trí theo phong cách tối giản với tông màu xanh bạc hà chủ đạo, nhìn trông rất nhẹ nhàng và thanh mát. Tấm rèm màu trắng sữa buông hờ, khẽ đung đưa theo làn gió mát rượi thổi từ cửa sổ vào tạo nên một không gian yên tĩnh và dễ chịu.
Con mèo khéo léo đưa chân ấn nút tắt điều hòa, sau đó xoay người nhẹ nhàng nhảy lên giường. Cả cơ thể to lớn của nó lún sâu vào lớp nệm êm ái, tạo thành những âm thanh bồng bềnh và vui tai.
Mà cô chủ nhỏ vẫn đang say giấc nồng, vùi đầu vào tấm chăn mùa hè mát lạnh, nằm ngủ vô cùng yên tĩnh và thoải mái.
“...Meo!”
Con mèo bỗng mở miệng kêu lên một tiếng dài, hàm răng sắc nhọn lóe lên dưới ánh đèn.
“...zzz” Đáp lại nó chỉ là tiếng thở đều đều của cô gái.
“Meo! Meo~”
Con mèo vẫn không bỏ cuộc mà giơ chân lên nhẹ nhàng kéo chiếc chăn mỏng đang che khuất gương mặt cô gái, để lộ khuôn mặt mơ màng mang theo chút ửng hồng sau một giấc ngủ dài.
Nó giơ chân cọ cọ vào má cô, cố gắng đánh thức cô gái dậy.
Thấy cô gái vẫn không có động tĩnh gì, con mèo khổng lồ kiên nhẫn nãy giờ bỗng nheo mắt với ánh nhìn sắc bén.
Đệm thịt càng hồng đánh người càng ác.
“Đau đau!”
Một cú tát trời giáng giáng thẳng vào đầu, cô gái bất ngờ tỉnh giấc ôm đầu kêu lên đau đớn: “Đại Thu!”
Đại Thu thản nhiên liếm móng vuốt, trong mắt ánh lên vẻ bất đắc dĩ và cưng chiều rồi lại “meo” lên một tiếng.
Nhung Thu hiểu ý Đại Thu ngay lập tức - [ Dậy đi! Có khách tới! ].
Nhung Thu dụi mắt, giọng ngái ngủ hỏi: “Là ai thế?”
[ Ba tên thú hai chân giống đực, mang theo mấy cái hộp đen xì, không nguy hiểm! ].
Một mình Đại Thu có thể cân cả ba tên đó!
Nhung Thu dụi mặt vào gối, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra: “Hôm nay.....hình như là ngày đoàn phim {Tuyến đầu sinh tồn} đến quay phải không?”
Im lặng một lúc, Nhung Thu bỗng chán nản nằm vật xuống giường nhắm mắt lại, giọng uể oải: “Đại Thu ơi, hay là cậu nuôi tớ đi! Tớ không muốn đi làm nữa!”
[ ...Dậy mau! ] Chiếc móng vuốt vừa được vệ sinh sạch sẽ lại giơ lên [ Đi săn để kiếm ăn đi! Không được lười biếng! ]
... Haizzz, biết rồi, đi là được chứ gì.
Không đi cũng không được, hợp đồng đã ký rồi, vi phạm thì phải bồi thường một khoản tiền khổng lồ.
Là một con sen nghèo kiết xác, lại đang được “đại ca” mèo khu Đông bao nuôi, địa vị còn cao hơn con người, Nhung Thu đành ngậm ngùi gạt nước mắt, lên đường “đi săn”.
Dưới sự giám sát của Đại Thu, Nhung Thu nhanh chóng vệ sinh cá nhân thay quần áo, sau đó ra sức nịnh nọt vuốt ve bộ lông mượt mà của Đại Thu từ đầu đến đuôi. mất một lúc lâu mới dỗ ngọt được con mèo bá đạo kia.
Bước ra phòng khách, Nhung Thu sững người khi nhìn thấy ba anh chàng lực lưỡng của đoàn phim đang bị một con vẹt xoay như chong chóng.
“......Nhà chú có mấy người? Có vợ chưa?”
“Hỏi rồi mà! Hỏi câu khác đi!”
“Chú nói dối! Định lừa ông à? Không dễ thế đâu!”
Khuôn mặt của anh chàng quay phim vô cùng khổ sở: “Bốn.....bốn người, bố, mẹ, chị gái và tôi.”
Gia Nhạc không nhịn được cười: “Sao cậu nói chuyện nghe giống giọng địa phương thế?”
Ánh mắt trợ lý trở nên mờ mịt: “Nhà... nhà tôi có cha, có mẹ... là... là mấy người?”
Lúc này, khán giả theo dõi livestream cũng chẳng còn tâm trí nào mà cãi nhau nữa, tất cả đều bị chọc cười bởi tình huống dở khóc dở cười này.
Đây là lần đầu tiên họ được chứng kiến một con vẹt thú vị đến vậy. Không chỉ biết nói, nó còn rất giỏi “tra khảo” lý lịch người khác!
Đúng vậy, thật sự rất là lợi hại, cứ hễ đoàn phim vừa mở miệng là y như rằng con vẹt kia sẽ hỏi bới móc mười tám đời tổ tiên nhà người ta.
Mà không trả lời nó cũng không được, vì nó sẽ gân cổ lên la lối om sòm muốn nhức cả đầu.
[ Không phải là sau khi đất nước được thành lập thì cấm thành tinh rồi sao?! Con vẹt này chỉ thiếu mỗi bộ da người nữa thôi! ]
[ Thương anh Gia Nhạc ghê! Anh ấy yêu chiều vị hôn thê của mình lắm, cứ khăng khăng đòi thêm cô ấy vào gia phả, kết quả lại bị con vẹt này không chấp nhận, vậy chứ rốt cuộc là nên phân chia thế nào đây, hahaha! ]
[ Cảm giác động vật trong nhà này con nào con nấy đều rất thông minh. Hay là do phong thủy nơi đây đặc biệt? Hoặc là vùng đất này có khả năng khiến động vật thành tinh? Thật sự là không thể dùng khoa học để giải thích được, hahaha! ]
[ Cười chết mất thôi! Nhìn anh Gia Nhạc kìa, lúc nào cũng chỉ dám ngồi nửa mông! Áp lực từ đại ca vẹt to lớn quá mà! ]
[ Ơ kìa! Nhìn kìa! Người đẹp xuất hiện! ]
Ở cuối hành lang, một cô gái trẻ trung xinh đẹp trong bộ trang phục thoải mái và năng động bất ngờ xuất hiện trước ống kính máy quay. Mái tóc đen nhánh được buộc gọn gàng thành đuôi ngựa cao để lộ vầng trán cao rộng và chiếc cổ thanh tú. Cô khẽ đưa tay vén lọn tóc mai rơi xuống sau tai, để lộ gương mặt thanh tú dịu dàng, dáng người cô nhỏ nhắn, cân đối.
Như thể cảm nhận được có người đang nhìn mình, cô khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh tròn xoe đáng yêu nhìn thẳng về phía ống kính.
Khoảnh khắc ấy, trái tim của biết bao người xem như ngừng đập.